Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 439: Chương 439: Tình thế nguy hiểm




Dưới ánh trăng trong đêm đen có đoàn người đang di chuyển.

“Vương gia, tại sao phải đem quyền điều hành cầm quân kinh thành giao ra? Như thế Thái tử chẳng phải là như hổ mọc thêm cánh?!”

La Khải không hiểu hỏi.

Mà trên lưng ngựa, Ninh Úc thoải mái nhàn nhã đi.

“Bởi vì, bản vương cũng không cần.”

Không cần? Lần này, La Khải càng không hiểu, ai lại không muốn dưới tay mình có nhiều người?

Hắn nhìn hơn ba ngàn người phía sau, những người này là cấm quân tự nguyện đi theo Ninh Úc, nói cách khác, bọn họ sẽ trở thành tư quân của Ninh Úc, đồng thời từng tên đều vô cùng trung thành, có thể theo Ninh Úc rời khỏi thành, chắc hắn cũng không có gia đình để lo lắng.

Bọn họ trong đêm rời khỏi thành, phụng lệnh Hoàng đế, đi sửa đường quốc lộ.

Nhưng mới ra khỏi thành, Ninh Úc liền ghìm ngựa, nói với La Khải, “ người mang theo người đi trước đi, bản vương còn có việc phải làm.”

La Khải không dám hỏi Ninh Úc đi đâu, nghe lệnh đi trước, Ninh Úc chỉ chọn năm mươi mấy người giữ lại, quay người đi theo một con đường khác.

Ninh Giác từng bước ép hắn, mặc dù cũng đúng với lòng hắn mong muốn, tuy hiện tại đã đạt được mục đích rồi nhưng trước khi rời đi, sao có thể không đáp lễ Ninh Giác một chút?l

Ninh Úc cười lạnh, trong mắt là khát máu.

Ninh Giác cũng hiểu rất rõ ràng Ninh Úc sẽ không từ bỏ ý đồ, vừa nghĩ tới Ninh Úc trong đêm rời đi, Ninh Giác không chỉ không vui vẻ, ngược lại có chút tức giận!

Giống như nắm đấm vào trên bông, nhưng lại không thể chống lại ý Hoàng đế.

Ninh Giác ngón tay trắng như ngọc đang lướt trên bản đồ, bản đồ này là bản đồ phân bổ của kinh thành, Ninh Giác nắm không ít lực lượng, trong kinh thành phần lớn là căn cứ của hắn, mà Ninh Úc, nhất định sẽ làm cho hắn tổn thất rất nhiều… Cho nên hắn đang do dự lên kế hoạch cho một đội quân đợi ở giữa Long Hổ hạp và trăm thành quân.

Long Hổ hạp là nơi đội thuyền của Ninh Giác đỗ, vô cùng an toàn, hai mặt núi, một mặt nước, một đường ra, nếu Ninh Úc đi tới nơi này, hắn sẽ có thể như bắt rùa trong hũ, còn có thể trực tiếp giết hắn!

Nhưng vẫn có một chỗ hở trên đường đi, quân của Ninh Úc cũng có thể được giao quyền cho một người dưới quyền hắn, nơi này Ninh Úc lại rất quen thuộc, nếu như hắn muốn giở trò xấu cũng rất dễ dàng, mà hai nơi cách nhau rất xa, thuộc hạ của Ninh Úc rất ít, không thể chia ra hai đi, như vậy hắn nên chọn địa điểm ở đâu?

Nói thế nào thì Trăm Thành quân doanh càng dễ ra tay, mà lại không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng Ninh Úc tên này, có lẽ sẽ tính được nước cờ nguy hiểm này cũng khó nói.

Ninh Giác nằm trên ghế, suy nghĩ rồi tự hỏi.

Đột nhiên một tiếng sét vang lên, trời lại mưa.

Trong mưa nhỏ, một đoàn người cưỡi ngựa cùng Ninh Úc chạy vội đến một chỗ, mục tiêu của hắn cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.

Tiểu Thất đi theo hắn, trong lòng biết vương gia chắc chắn là muốn đi tìm Thái tử để gây sự, nhưng kẻ địch có nhiều người như vậy, có thể gây được sao?

Ít người như vậy, đi trăm thành quân doanh sẽ không trụ được, nhưng đi Long Hổ hạp, thì đủ!

Ninh Úc nhắm lại mắt, mặc cho nước mưa làm ướt nhẹp quần áo hắn, nhưng hắn lại ngửi được một hương vị tên là tự do.

Ninh Giác cũng mở to mắt, vội vàng gọi người đem ra ngoài!

Người dưới tay hắn Mộc Nguyệt cẩn thận hỏi, “Điện hạ, chúng ta đi hướng nào?

Ninh Giác cũng không quay đầu nói, “ tập kết toàn quân lại, đi Long Hổ hạp nhanh!”

Hắn căn bản cũng không có dự định tách binh lực ra, bởi vì hắn muốn trực tiếp đem theo quyết giết Ninh Úc! Hắn nhận định Ninh Úc chắc chắn sẽ đi Long Hổ hạp, chỗ nguy hiểm còn lại hắn sẽ đề phòng, Ninh Úc nhất định sẽ đến đây!

Đêm đen, những giọt mưa sáng lấp lánh dưới ánh đèn lồng trong cung điện, dù vào mùa hè, mọi người vẫn có thể cảm thấy se lạnh!

Ninh Giác huy động toàn bộ quân lính hành động, lực lượng chắc chắn không nhỏ, Ninh Kham nghe được bẩm báo, cười lạnh một tiếng, náo loạn đi, nếu là Ninh Giác và Ninh Úc như vậy chết một người, có lẽ cũng là chuyện tốt, dù sao, hắn nhúng tay vào chỉ làm cục diện càng trở nên mất kiểm soát.

Nhưng lời nói máu lạnh chỉ nằm trên miệng, kỳ thực hắn cũng đang lo lắng đến mức thức trắng đêm, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt của hắn, hắn không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Trong đêm mưa dường như đang đẩy nhanh tốc độ nguy hiểm, nhóm của Ninh Úc đang lao nhanh trên đường, không ai lên tiếng, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết Hẻm núi Long Hổ là nơi nguy hiểm như thế nào, một khi bị bao vây, chính là một con đường chết!

“Vương gia, đã đến Long Hổ hạp!”

Tiểu Thất nói xong, bọn họ nhìn thấy đầu tiên, là vô số thuyền ở giữa hai ngọn núi, có binh sĩ bảo vệ thuyền phát hiện bọn họ, vội vàng đến cản.

Ninh Úc cũng không nhiều lời, hắn rút kiếm ra, thân kiếm chuyển động, bắn ra vô số giọt nước.

“Giết hết.”

Hắn ra mệnh lệnh, cũng nhanh như mũi kiếm không ai có thể đỡ nổi!

Mà ở phía bắc xa xôi Ninh Tương Y, lúc này đang lơ đễnh, Liễu Kình không ngừng mời rượu nàng, dường như muốn nàng quá chén.

Nàng đang lo lắng không biết làm như thế nào mới có thể moi ra Bạch Quý ở đâu, bởi vì nếu nàng cưỡng ép Liễu Kình, hoặc là giết hắn, thuộc hạ hắn lại sự phẫn nộ mà giết Bạch Quý thì làm sao?

Đột nhiên quần áo nàng phồng lên, nàng xốc lên xem là con khỉ nhỏ chui vào dưới lớp quần áo của nàng, hình như đã mệt chết.

Chẳng biết tại sao, xa như vậy nó cũng có thể tìm được nàng, mà lại luôn đi theo nàng, vô cớ khiến trong lòng Ninh Tương Y thấy ấm áp, mà cũng tới đúng lúc.

Nàng dùng tay chọc chọc, con khỉ trừng nàng một chút, bất mãn xoay người.

Lúc này, Ninh Tương Y nhìn thấy trước ngực treo một cái gì đó? Nàng rút ra xem, là một cái thẻ tre, mở ra bên trong là một phong thư.

Kỳ quái... Cái con khỉ này, hắn là đã gặp người nào đó?

Mở tờ giấy ra, phía trên tràn ngập chữ, Ninh Tương Y lại không biết chữ nào, đã không biết nên nàng nghĩ giữ lại sau này hãy nói, nhưng những chữ kia giống như có ma lực, nàng rõ ràng không biết chữ này còn từng bước từng bước là nghiêm túc xem hết... Ninh Tương Y nhíu mày, đem bức thư ném vào bên trong người

Lúc này ngồi bên kia, bọn người Liễu Kình được không ít nữ nhân bao quanh, đây đều là doanh trại quân lính, loại tác phong này chắc chắn Bạch Quý sẽ không để yên, tất nhiên là sau khi Liễu Kình thế chỗ mới mang đến, bởi vậy nhìn ra hai người phẩm chất quá chênh lệch.

Ninh Tương Y níu lấy lỗ tai khỉ nhỏ, nói khẽ.

“Để tối nay rồi ngủ, giờ người đi làm cho ta một việc.”

Khỉ nhỏ khẽ động đậy, dùng cái mông quay về phía nàng, nó còn đang tức giận đấy! Nên không muốn chơi với nữ nhân này.

Ninh Tương Y không biết làm gì, lại một lần nữa níu lấy lỗ tai của nó, hung ác nói, “ nhanh lên, nếu không ta sẽ ăn ngươi! Nghe nói óc khỉ rất bổ dưỡng...”

Nàng nói xong, khi nhỏ trở tay giơ một bộ móng vuốt! Cái người này quả thực là đồ biến thái!

Ninh Tương Y cười, “Ngươi bây giờ đi mỗi một cái góc doanh trại nhìn xem, có một chỗ, nhất định trông coi nghiêm ngặt, hơn nữa có một người ta muốn tìm tới hắn!”

Khỉ nhỏ nghiêng đầu một hồi.

“Nghe rõ chưa vậy?” Ninh Tương Y uy hiếp nhìn nó, thân thể nó co rụt lại, vội vàng đi.

Lúc này, Liễu Kình trong lúc vô tình giống như nhìn thấy một bóng đen, có lẽ là động vật nhỏ sao? Hắn không để ý, cầm chén rượu đi tới bên Ninh Tương Y.

Uống một chút rượu, hắn bắt đầu mạnh dạn hơn, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Ninh Tương Y, tham vọng trong lòng ép mãi không xuống.

“Công chúa... Ngài là người biết hưởng thụ người khác, tại sao còn.. Lại coi trọng tên Bạch Khải Du mặt sẹo kia?”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.