Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 142: Chương 142: Tô tinh




Ninh Tương Y vừa ra ngoài liền ngoảnh đầu nhìn lại, trong lòng ngờ vực rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Bỏ đi, đợi đêm nay Ninh Úc trở về rồi hỏi lại hẳn.

Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía đường đi, ngựa xe qua lại tấp nập, đúng lúc nàng không biết nên đi về hướng nào thì một bé trai chạy tới.

"Tỷ tỷ... có một đại ca chờ tỷ ở quán ăn Hoản Hương!"

Ninh Tương Y mỉm cười xoa đầu đứa trẻ, cho cậu nhóc một ít tiền rồi đi tới quán ăn Hoàn Hương. Trên đường vẫn cảm thấy ngờ vực, xem ra Ninh Giác không sao, nhưng chiều nay còn tổ chức yến tiệc coi mắt cho hắn ta, bây giờ hắn ta lại chạy đến đây là có ý gì?

Ôm một bụng nghi hoặc, nàng vừa vào thì được dẫn tới sương phòng trên tầng cao nhất, lúc nàng bước vào, dương như Ninh Giác đã đợi rất lâu rồi...

"Thái tử ca ca?"

Ninh Tương Y để nón mành sang một bên, đi đến bên cạnh cửa sổ, đúng lúc Ninh Giác quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Tương Y, hai mắt phát sáng!

"Y Nhi..."

"Huynh vội vã tìm muội như vậy là có chuyện gì gấp sao?”

Ninh Tương Y có chút tò mò đi tới nhìn thử, phía dưới là con đường, không ít người qua lại, nhưng cũng chẳng có gì có thể ngắm.

Ninh Giác không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ về phía đôi vợ chồng buôn bán nhỏ ở đối diện.

"Đã từng ăn bánh ngọt Liễu Sơn Gia chưa? Vợ chồng họ buôn bán ở đây cũng khoảng hai mươi mấy năm rồi."

Ninh Tương Y cảm thấy rất kỳ lạ, nàng nhìn Ninh Giác, phát hiện hôm nay hắn ăn mặc vô cùng chỉn chu, trường bào màu xanh nhạt cùng với trâm bạc làm nổi bật dung nhan tuấn tú vô cùng xuất chúng của hắn, cười lên một cái như hoa nở khắp phòng, đúng là

công tử như ngọc.Ninh Tương Y lắc đầu: “Chưa từng..." Thường ngày Ninh Úc không cho nàng ăn những thứ đồ ăn của tiểu thương bày bán, quản lý rất nghiệm.

Ninh Giác cười cười, lại nói: "Bọn họ lấy nhau từ khi còn trẻ, hai mươi mấy năm qua chỉ có nhau, tình cảm rất tốt, cũng là một câu chuyện tình đẹp trong kinh thành." Thấy Ninh Tương Y nghe say mê, hằn thấp giọng, thản nhiên nói:

"Bọn họ cũng là anh em họ”

Những lời này bỗng dưng khiến cho Ninh Tương Y hồi hộp.

Ninh Giác không chờ nàng có thời gian kịp phản ứng thì đã kéo nàng ngồi xuống một bên phản. Phòng này cũng thật lạ, ngoại trừ chiếc phản thì chỉ có một cái đệm, thậm chí ngay cả ghế cũng không có.

Ngồi gần nhau như thế, Ninh Tương Y cảm thấy không quen, nàng miễn cưỡng cười nói:

"Thái tử ca ca còn chưa nói tìm muội có việc gì? Chẳng lẽ chỉ để thảo luận hôn nhân nhà người ta? Hôn nhân giữa anh em họ như vậy không phải rất bình thường sao?”

Ninh Giác nghe vậy thì nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy. Anh em họ kết hôn cũng là chuyện thường, nhưng... cùng cha khác mẹ thì sao?"

"Thái tử ca ca!”

Ninh Tương Y trừng mắt, đột nhiên có chút sợ hãi nhìn hắn ta: “Thái tử ca ca đừng quên, buổi chiều còn có yến tiệc, huynh nên trở về cung đi."

Ninh Giác khẽ cười.

Việc này thì có gì mà đáng cười? Ninh Tương Y nhìn hắn đầy cảnh giác.

Thấy hắn cười càng lúc càng chua chát, khuôn mặt anh tuấn đó có chút tái nhợt, ảm đạm, cuối cùng buồn rầu nhìn nàng một cái.

"Nhưng huynh không muốn ai cả, chỉ yêu muội muội cùng cha khác mẹ, như vậy... huynh nên làm như thế nào mới phải?”

Vốn dĩ tưởng rằng nói ra lời này rất khó, nhưng khi nói ra được rồi thì Ninh Giác cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm...

Hắn nắm lấy tay Ninh Tương Y, tới gần nàng, có lẽ có thể ngồi gần nàng hơn một chút, người cũng dễ chịu hơn một chút... Mười tám năm, hắn chưa từng nôn nóng muốn một người như vậy...

Ninh Tương Y cho rằng mình nghe nhầm, miệng há ra rồi lại khép vào, hoàn toàn không dám tin.

“Thái tử ca ca... Huynh, huynh có biết mình đang nói gì không?"

Ninh Giác thích nàng?! Đừng đùa chứ! Ninh Tương Y vừa nghĩ như vậy thì toàn thân bất giác run rẩy... Kiếp này, nàng chỉ coi Ninh Giác như ca ca, không phải hắn vẫn luôn là một ca ca tốt sao?

Trong khoảnh khắc nàng ngây người, cuối cùng Ninh Giác cũng không kiềm chế được mình, nghiêng người về phía trước, đột nhiên đè nàng xuống phản, hơi thở càng ngày càng nóng dần lên!

Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu! Áp mình lên người Ninh Tương Y, nhìn nàng ở dưới người mình, gần trong gang tấc!

Thứ khoái cảm này dường như khiến hắn điên cuồng! Hắn quên mất chuyện muốn kể khổ với nàng như thế nào, ngón tay vuốt ve khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng, hắn chỉ muốn được hôn nàng! Chiếm hữu nàng! Sự việc bất ngờ xảy ra khiến Ninh Tương Y sợ ngây người! Nhất là

khi nàng nhìn thấy mắt Ninh Giác đang dần biến thành màu đỏ! Đây là biểu hiệu hắn đang động tình! Hắn... thích nàng thật?

"Y Nhi..."

Hai chữ này dường như bị Ninh Giác giữ trên đầu lưỡi, quay cuống vô số lần mới có thể thốt ra ngoài, cảm giác dây dưa triền miên ấy còn ngọt ngào hơn cả đường mật, nhưng lại có nhiệt độ làm tan chảy tất cả!

Hắn vừa thận trọng vừa dè dặt ôm lấy Ninh Tương Y, vừa vui mừng vừa bối rối. "Y Nhi... Huynh không thể tin được là huynh có thể ôm muội như vậy.”

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ ửng lên, hai mắt long lanh ánh nước đang nhìn mình, Ninh Giác cảm thấy bứt rứt trong người, suốt mười tám năm qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy kiềm chế là một việc vô cùng khó chịu.

Cái miệng nhỏ đỏ hồng đó, hằn chỉ cần cúi đầu là có thể nếm thử,..

Nhưng hắn không dám... Hằn sợ sẽ kích thích Ninh Tương Y, khiến nàng chống đối, hẳn còn nhiều lời muốn thổ lộ cho nàng nghe...

Ninh Tương Y bừng tỉnh, muốn đứng dậy nhưng nàng bị Ninh Giác ôm rất chặt!

"Một chút thôi... Huynh sẽ không làm gì muội cả... Huynh chỉ cần ôm muội một lúc là được rồi!"

Hắn đã quá khổ, nói ra được tình cảm của mình rồi thì hắn giống như tìm được chỗ tháo nước! Hắn đã không thể khống chế được tình cảm mãnh liệt ấy, chỉ có thể ôm nàng, sát bên nàng mới có thể xoa dịu một chút...

Thấp giọng khẩn cầu như thế này, thật là khiến cho người khác không thể từ chối. Ninh Tương Y cố gắng để tim mình đập bình thường trở lại, nàng cổ bình tĩnh nói: “Thái tử ca ca... huynh đừng nói đùa nữa, huynh là ca ca của muội mà!"

Ninh Giác ngửi được mùi hương từ tóc của nàng, thở dài, tiếng thở nhẹ ấy kèm theo giọng nói khàn khàn lọt vào tai Ninh Tương Y, khiến nàng cảm thấy vừa tê vừa ngứa, toàn thân căng cứng run sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không rõ rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Ninh Giác cố ý trêu chọc điểm nhạy cảm của nàng: “Vì sao... anh em họ có thể còn anh em cùng cha khác mẹ lại không thể? Y Nhi... huynh khao khát muội lâu như vậy mà.."

Huynh khao khát có được muội từ rất lâu rồi, rất lâu rất lâu rồi...

Cảm nhận được hắn vừa cẩn thận dè dặt vừa cố hết sức kiềm chế sự nhiệt tình, lại nhớ tới kiếp trước... Nàng vì hắn mà chinh chiến ở bên ngoài mười năm, lúc trở về hắn đã thay lòng đổi dạ, thờ ơ lạnh lùng, Ninh Tương Y cố kiềm nén cảm xúc, lạnh nhạt hỏi:

"Bắt đầu từ khi nào...”

Nghe thấy nàng nói như vậy mà không phải là lập tức đẩy mình ra, Ninh Giác kiềm nén vui mừng buông nàng ra, nhổm dậy, hai tay chống hai bên người nàng, đôi mắt xinh đẹp không ngừng quan sát vẻ mặt nàng, si mê nhìn nàng...

Con ngươi đỏ thẫm kia càng toát ra vẻ dịu dàng như nước, cơ hồ muốn nuốt chửng nàng!

"Rất lâu rồi... Huynh yêu muội rất lâu rồi... Lâu đến nỗi... chính huynh cũng không dám nhớ lại, nhiều đêm... khao khát có muội, sao huynh có thể vượt qua được...”

Vừa nói, hắn vừa dè dặt kéo tay Ninh Tương Y đặt lên tim mình, dịu dàng, chăm chú, khẽ nói:

"Huynh không thể nào ngừng yêu muội... Lần đầu tiên nhìn thấy muội thì huynh đã cảm thấy... tất cả nữ tử trên đời này đều mờ nhạt kém cỏi hơn muội! Muội đặc biệt biết bao nhiêu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.