Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 391: Chương 391: Vì sao đối xử với hắn tốt như vậy?




Hành động của Ninh Giác khiến Ninh Tương Y cảm thấy có chút nhột, nàng co rụt lại, bộ dạng đáng yêu kia khiến Ninh Giác không nhịn được nữa, đưa tay ôm chặt lấy nàng.

“Y nhi!”… Ta rất nhớ nàng!

Ninh Tương Y bị bất ngờ liền giật mình, còn chưa kịp phản kháng, hắn lại nói, “ để ta ôm một chút được không… Bệnh của ta đã khoẻ, phần vui sướng này, ta không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, chỉ muốn nói cho nàng!”

Ninh Tương Y nhớ đến kiếp trước, hắn gian khổ che giấu bệnh tình, liền để tay xuống, ôm thì ôm đi, hi vọng kiếp này hắn sẽ suôn sẻ sau này mọi thứ đều tốt. Cho nên Ninh Tương Y lễ phép để hắn ôm một cái, cũng đưa tay tay vỗ vỗ vào lưng hắn, “sau này sẽ tốt hơn!”

Giọng nói mềm mại của nàng vang ở bên tại Ninh Giác, khiến thân thể của hắn run lên, tê dại nửa người. Ninh Giác biết nàng mềm lòng, đây là chiêu hữu dụng nhất, hắn rất muốn cứ ôm như vậy lâu một chút…

Nhưng mùi hương noãn ngọc trong ngực khiến nàng có mùi thơm ngát ngọt ngào, hít vào bụng lại như lửa đốt! Khiến dục vọng của hắn bỗng nhiên bốc lên! Hận không thể đưa nàng.. ép vào bụi hoa ở sau lưng nàng kia. ….

Nhưng may mắn thay hắn còn một chút lý trí, sợ bị nàng phát hiện được thân thể thay đổi, hắn ôm chặt nàng một chút rồi buông ra, một tay sờ mặt nàng nói khẽ”Có thể nói cho ta, tại sao nàng phải đối tốt với ta như vậy không?”

Nói cho ta nàng yêu ta... Nói cho ta, ta đối với nàng là khác biệt! Hắn từ đáy lòng chờ đợi như thế…

Ninh Giác thậm chí nghĩ, chỉ cần Ninh Tương Y với hắn có một chút đáp lại là đủ rồi, chỉ cần một chút xíu, để hắn mỗi khi thấy nàng, đều cảm thấy thỏa mãn...

Cam đoan sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương nàng! Thời gian không có nàng lại khó chịu như vậy…

Rõ ràng điều hắn muốn không nhiều, chỉ cần nàng dịu dàng một chút xíu, nhưng hiện tại nàng càng bay càng cao, càng bay càng xa, thậm chí ước muốn nhìn thấy nàng cũng trở nên viễn vông…

Đến mức cả ngày lẫn đêm tim hắn đều đau nhói, mỗi một lần nghĩ đến đều muốn đem Y nhi buộc trên giường của hắn, để hắn có thể… Tùy ý làm bậy!

Ninh Giác ánh mắt như lửa nóng, khiến Ninh Tương Y có chút không được tự lọ nhiên, thật giống như… Bị đặt ở trên lò nướng vậy.

Nàng cười ngượng ngùng, “Nào nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngươi là ca ca ta, mà lại người đối xử với ta cũng tốt, người tốt với ta, ta chắc chắn phải báo đáp rồi...”

“Nếu như… Ta không phải ca ca của nàng?” Ninh Giác vô thức hỏi câu này, lại đánh trúng sự thật, khiến Ninh Tương Y giật mình, lựa lời nói trấn an hắn.

“Nói gì vậy, người sinh ra đã là ca ca của ta rồi… Cho nên có chuyện gì tốt, ta chắc chắn sẽ không quên ngươi!”

Nhưng ta thật sự hi vọng ta không phải ca ca của nàng… Như vậy hiện tại ta có thể dùng mọi thủ đoạn cứng rắn chiếm lấy nàng, chiếm hữu nàng, cướp đoạt nàng!

Ninh Giác thở dài, “Ta không muốn có những thứ tốt kia.”Ta chỉ cần nàng thôi, đồ ngốc!

“Hoàng huynh thì ra người ở đây?”.

Ninh Úc giọng nói lành lạnh và một chút khinh thường, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ.

Ninh Giác âm thầm cắn răng, vì sao mỗi lần hắn muốn một mình ở cạnh Y nhi, Ninh Úc lại xuất hiện? Hắn nghĩ bên cạnh mình có phải là có nội gián!

Ninh Tương Y lui lại một bước, nhìn Ninh Úc, thấy hắn cũng không bực bội, mà vì uống chút rượu, trên gương mặt tái nhợt có một vòng đỏ ửng, vậy mà cảm thấy như tiên nhân nhập thế, nhiễm khói lửa trần “Phụ hoàng đang tìm người, không ngờ ngươi lại ở chỗ này.”

Hắn đi tới Ninh Tương Y, dáng người hắn thẳng tắp thon dài, so với Ninh Tương Y đã cao hơn một cái đầu, đứng ở bên cạnh nàng, hai gương mặt như chói sáng.

Ninh Giác tức giận, hắn nặng nề nói, “Có thật không, phụ hoàng có chuyện gì?”

Ninh Úc nhìn hoàng tỷ đang ngơ ngác, hắn hận không thể bóp mặt nàng, nhưng có người ngoài, hắn nhịn, cho nên hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm Ninh Tương Y, khẽ cười nói.

“Nghe nói là liên quan tới chuyện đại hôn của hoàng huynh, bây giờ chỉ còn nửa tháng, đại khái muốn hỏi thăm người về tiến trình hôn lễ như thế nào rồi?.”

Ninh Giác giật mình, vội vàng nhìn qua Ninh Tương Y, thấy Ninh Tương Y không phản ứng chút nào, dường như nàng đã chấp nhận chuyện này, Ninh Giác muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi. Hắn muốn nói cho Ninh Tương Y, hắn cưới vợ chẳng qua là kế tạm thời, hắn sẽ không đụng đến Diệp Khuynh Vãn kia, hắn sẽ giữ gìn tấm thân sạch sẽ nguyên vẹn…

Hắn từ khi mười sáu tuổi đến bây giờ là hai mươi hai tuổi, sáu năm qua, từ lần đầu tiên cảm thấy rung động đến bây giờ, hắn chỉ muốn một người là Ninh Tương Y. “... Đã như vậy, Y nhi, ta đi trước.”

Ninh Giác cười khổ, nhưng trong lòng lại kiên định nói với chính mình, không quan tâm, chờ hắn lên làm Hoàng đế là được.

“Ừm… Được rồi, Thái tử ca ca đi làm việc đi!”

Ninh Tương Y cười cười, Ninh Giác lúc này mới bớt sầu, khi ánh mắt hắn lướt qua người Ninh Úc, giữa hai người có sát khí nổi lên!

Ninh Giác vừa đi, Ninh Úc khóe miệng mỉm cười kia vụt tắt, Ninh Tương Y cảm thấy Ninh Úc có chút lạ, ngẩng đầu một cái, đã thấy ánh mắt hắn sáng rực nhìn mình, hình như có chút tức giận.

Kỳ quái, nàng nói với Thái tử có một câu, có gì để tức giận cơ chứ?.

“Thật sự ta cũng muốn biết, vì sao nàng đối với Thái tử tốt như vậy!”

Ninh Úc đêm nay uống rất nhiều, bình thường trong lòng dù không cam lòng đến đâu cũng sẽ không nói ra, nhưng hôm nay mượn cơn say, lại còn nhìn thấy Ninh Giác dám ôm Ninh Tương Y, hắn cảm thấy trong lòng chua xót, không nhịn được nữa.

Lúc hắn nói lời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại hiện phẫn nộ và uất ức, bộ dạng như thế này chỉ thấy khi hắn còn bé.

Ninh Tương Y sững sờ khi bị hỏi, hoa viên yên tĩnh, thoảng nghe mùi hương hoa không biết tên, trong buổi đêm tĩnh mịch, mà chợt bị Ninh Úc hỏi câu bay mùi thuốc súng.

“ Ta đối tốt với hắn…Cũng là bởi vì hắn là Thái Tử ca!”

Ninh Tương Y nói không ra hơi, cẩn thận nghĩ nghĩ, nàng đối với Ninh Giác quả thật không tệ, thậm chỉ đã sớm vượt qua tiêu chuẩn của muội muội đối với ca ca.

“Thật sao?” Ninh Úc đột nhiên cười nhạo một tiếng, hắn vốn không muốn so đo, nhưng vừa nghĩ tới một người khác hoàng đế, hắn liền cảm thấy trái tim này dường như bị cái gì chèn ép!

Hắn cố gắng học theo nàng, thong dong, rộng lượng, tỉnh táo tự kiềm chế, thế nhưng trong lòng của hắn rất hiểu, hắn sẽ không làm như vậy nếu như đối tượng không phải nàng, hắn không thể rộng lượng thong dong, tỉnh táo tự kiềm chế.

Nhưng nếu là nàng! Hắn chỉ muốn nghe theo tim mình đem nàng cột lại bên người! Để nàng chỉ được nhìn hắn, chỉ đối tốt một mình hắn, chỉ cười với một mình hắn!

Rõ ràng không nên nói, nhưng giờ khắc này, hắn không khống chế nổi, “Chỉ là vì ca ca, nàng liền có thể vì hắn bày mưu tính kế, vì hắn đi vào nguy hiểm, thậm chí kém một chút đã chết vì hắn, như vậy còn các ca ca đệ đệ khác, vì sao nàng không để ý tới? Bọn họ nếu như có nàng trợ giúp, hiện tại cũng không hề kém so với Thái tử!”.

Ninh Tương Y bị Ninh Úc hùng hổ uy hiếp có chút khiếp sợ, thế nhưng vì sao đối xử khác với Ninh Giác, cái này nàng phải nói làm sao?

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.