Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 444: Chương 444: Viện binh




Nói xong câu đó, Ninh Tương Y liền xoay người rời đi, nhưng mỗi một bước đi của nàng, khí thế trên nàng không hề mất đi, khiến binh lính không hề có một ý niệm muốn phản kháng! Cuối cùng cả đại quân đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Trên mặt đất là một đống thi thể, mùi máu tanh nồng nặc, lại không người nào dám đòi một lời giải thích từ nàng, cho đến lúc bóng dáng của nàng bị màn đêm ôm trọn, sát khí kia mới dần dần biến mất, không ít người mồ hôi đầm đìa, tựa như vừa trở về từ cõi chết.

Thật sự có người lợi hại như vậy sao? Không ít người run sợ, im lặng không dám nói lời nào.

Thật sự nhẹ nhàng như vậy?

Khoé miệng Ninh Tương Y không ngừng chảy máu, nàng càng lau, máu chảy càng nhiều…

Khí thế kia, công lực phải mạnh mới có thể có trấn áp, thế nhưng vì nàng chống chọi với đám người, phía dưới còn bị thương đến kiệt sức, còn gắng phát ra nội lực để uy hiếp đám người, khiến trong cơ thể nàng bị nội thương không ngừng…

Lúc này rời khỏi đám người, nàng cả người đều rã rời, trên mặt vô cùng mỏi mệt, nhưng nàng không thể dừng lại, bởi vì tên Liễu Kình rất thông minh, một khi để hắn lấy lại tinh thần, nhất định sẽ tiếp tục đuổi bắt nàng, nên nàng nhất định phải đi xa một chút, trốn đi!

Mà bên kia, Bạch Khải Du lòng đã nóng như lửa đốt!

Hắn đối với vùng này cũng có quen thuộc, tìm một cái bụi cây tạm lánh, nhưng đi lâu như vậy Ninh Tương Y vẫn chưa ra.

Con khỉ nhỏ đang ngủ bên cạnh chân: hắn, thản nhiên ngủ, Bạch Khải Du không đi được, chỉ có thể nhờ vả nó.

“Ngươi đi tìm nàng đi...”

Bạch Khải Du đối xử với con khỉ nhỏ rất nhẹ nhàng, nhưng khỉ nhỏ lại thấy có người quấy rầy nó ngủ, trở tay giơ bộ móng vuốt ra cào, trên tay Bạch Khải Du liền có ba vết máu, đau thật!

Bạch Khải Du tức giận, “Ngươi không tìm nàng, nàng sẽ chết, ngươi nhẫn tâm nhìn nàng chết sao?

Con khỉ nhỏ lúc này mới giật giật, nàng không thể chết được.

Thế là nó tức giận đứng dậy ra ngoài đi tìm, nó cảm thấy nuôi một người thật là khó, cái gì cũng muốn nó làm mới được!

Nó đi dọc theo vết máu tìm ra Ninh Tương Y, lúc này Ninh Tương Y vịn vào một cái cây giống như đang hôn mê, nhưng con khỉ biết, nó giật mình, vội vàng đi gọi Bạch Khải Du tới giúp, đến lúc này thật sự làm khỉ mệt chết!

Mà bên kia, tất cả mọi người vừa bước ra khỏi trong bóng tối của chết chóc, Liễu Kình bỗng phát hiện không đúng.

Nếu như Ninh Tương Y thật sự lợi hại như vậy, ngay từ đầu chỉ cần mang Bạch Khải Du rút lui sẽ không cần phí sức như thế! Mà lại Ninh Tương Y lợi hại như vậy, sao lại bị thương? Cái này nếu tưởng tượng kỹ lưỡng, điểm đáng ngờ rất nhiều!

Đột nhiên, Liễu Kình trong đầu nảy ra một khả năng, có thể Ninh Tương Y căn bản không hề lợi hại như vậy, chỉ là nhờ tác dụng của bí dược, để tạm thời nâng cao công lực?

Hắn càng nghĩ càng rất có thể, nếu dễ giết hắn như vậy nàng chấm dứt hậu hoạ khi có cơ hội, nàng không thể buông bỏ dễ như vậy!

Hắn bị lừa!

Liễu Kình không ngồi yên được nữa, phái binh lính đi tuần tra Ninh Tương Y, lục mọi ngóc ngách, bây giờ Ninh Tương Y chắc chắn vô cùng yếu! Mà hắn đã làm loạn với Ninh Tương Y đến mức này, hắn chỉ có thể giết nàng!

Những binh lính kia có chút không đồng ý, nhưng nghe những gì Liễu Kình phân tích cũng cảm thấy có lý, nhao nhao đi tìm, trong lòng thấy Ninh Tương Y một nữ nhân doạ người cũng có phần tức giận! Nhất định phải bắt được nàng!

Bạch Khải Du nhìn thấy bộ dạng Ninh Tương Y tưởng nàng chết rồi, dọa hắn hồn bay lên trời!

Hắn đến nơi kiểm tra hơi thở, phát hiện chỉ hôn mê mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn mang theo Ninh Tương Y đi qua chỗ phụ thân hắn, bọn họ đều ổn, chỉ có hai người bị thương một chút, hắn phải làm thế nào bây giờ?

Bạch Khải Du cau mày, còn khỉ nhỏ bên cạnh rất thẳng thắn, trực tiếp cho Ninh Tương Y một cào, Ninh Tương Y trở tay đè bẹp khỉ nhỏ xuống đất để nó không thể nhúc nhích, mặc dù trên mặt chưa bị móng vuốt ấn xuống, nhưng may nàng vẫn tỉnh táo.

Nàng nhìn khỉ nhỏ một chút, con tiểu quỷ này,muốn lấy móng vuốt cào nàng nó đã muốn làm thật lâu rồi?

Nhưng nàng hiện tại không có thời gian so đo với một con khỉ, trước mặt nàng muốn suy nghĩ làm sao chạy thoát mới tốt.

Bạch Khải Du nói, “người đã nói một số trung thần với phụ thân bị phái đi tuần tra bên ngoài, nếu chúng ta có thể tìm được bọn họ, chúng ta sẽ an toàn!”

Ninh Tương Y ngẫm lại, cũng có lý, thế là tự mình xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nói với Bạch Khải Du,” người mang phụ thân người theo là được, ta có thể tự đi!”

Bạch Khải Du thu hồi tay muốn đỡ nàng, nhẹ gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường, khỉ nhỏ mặc dù bị Ninh Tương Y đánh một cái, nhưng vẫn nhảy lên trên vai nàng, cùng đi.

Mượn rừng cây che khuất, bọn họ tiếp tục đi đến hướng bắc, nhưng rất nhanh, binh lính truy bắt liền đuổi đến! Truyện novel chọn lọc

Ninh Tương Y nghe được âm thanh, người tới không hề ít, hiển nhiên đối với bọn hắn là vì tình thế bắt buộc!

Mà Bạch Khải Du mang theo hai người bị thương, căn bản không đi xa được!

Ninh Tương Y quyết định thật nhanh, đem kim bài nhét vào trong tay Bạch Khải Du!

“Cầm lấy kim bài, ngươi đi tìm những người kia đến giúp đỡ! Ta và phụ thân ngươi ở lại, yên tâm, ta có cách kéo dài thời gian!”

Bạch Khải Du đương nhiên không đồng ý, “Không được, ta ở lại, người đi đi!”

Ninh Tương Y trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi có thể đừng hành động theo cảm tính được không!? Những người kia chắc chắc sẽ nhận ra ngươi? Bọn họ không biết ta, ta đi sẽ chỉ làm chậm trễ thời gian!”

Bạch Khải Du cảm thấy, bỏ mặc hai thương binh ở lại đây rõ ràng là một con đường chết! Bọn họ đã đối mặt với Liễu Kình, bây giờ Liễu Kình vì mạng sống của mình, tìm được Ninh Tương Y chắc chắn sẽ giết nàng!

Hắn không thể làm như vậy!

“Đây là mệnh lệnh!”

Ninh Tương Y đột nhiên nghiêm mặt nói, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt, hai đầu lông mày vẫn kiêu ngạo như cũ, nàng quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi!

Bạch Khải Du thấy mũi đột nhiên cay cay, Ninh Tương Y và Bạch gia của hắn không quen biết thân thiết, nhưng hiện tại, hai cha con hắn bị phản bội tưởng đã chết, nhưng người cứu bọn họ lại là một người ngoài còn là nữ nhân!

Bạch Khải Du đột nhiên quỳ xuống, “Đại ân của công chúa, Bạch gia suốt đời không quên, lần này, hãy để ta ở lại đi, công chúa cành vàng lá ngọc, vốn cũng không nên tham dự vào chuyện này!”

Gió đêm thổi qua quần áo của nàng, nàng đứng ở đó, người đầy vết máu, nhưng sắc mặt ung dung, nhan sắc choáng ngợp, giống như gần hóa thành tiên nhân.

Nàng thở dài lắc đầu, “Ngươi đi đi, ta cam đoan ta có thể sống sót, ngươi có thể không?”

“Ta…” Hắn không thể…

Ninh Tương Y đỡ Bạch Khải Du dậy, nhìn ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nói.

“Ai nói nữ nhân không thể bằng nam nhân? Ngươi. … Hãy nhìn kỹ đi!”

Nói xong, nàng dùng nội lực trong tay đẩy hắn ra thật xa! Bạch Khải Du nhìn ống tay áo nàng đã nhuộm thành màu máu vừa vung lên, nàng dứt khoát quay người, đem theo phụ thân hắn đi sâu vào rừng cây, một khắc này, bóng lưng của nàng thật cao lớn, là hình ảnh nữ tử duy nhất nằm trong đầu hắn.

Bạch Khải Du nhanh chóng chạy đi, còn Ninh Tương Y dùng hết sức đem Bạch Quý giấu trong bụi cây, để khỉ nhỏ canh gác, còn nàng, thì đi chôn một số ám khí, cuối cùng ngồi ở dưới một cây đại thụ.

Váy xoè trải rộng ra, nàng ăn một viên thuốc, sau đó gỡ miếng vải quấn qua loa ở bụng xuống, bắt đầu bôi thuốc cho mình.

Lúc binh lính đuổi tới, nhìn thấy là một cảnh đẹp, một nữ nhân ngồi quỳ chân, mái tóc đen rối tung, quần áo là màu đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trong suốt nằm dưới ánh trăng, nàng sắc mặt yên bình, vết thương trên người lại đang chảy máu, hai sắc thái thảm thiết và bình tĩnh đụng vào nhau, lại nổi bật lên giữa trời đất!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.