CHƯƠNG 12
Vùng Giang Nam phong cảnh tú lệ so với Quan Ngoại lạnh lẽo hiu quạnh phải khoan khoái hơn nhiều lắm, dọc theo đường đi lại có món ăn ngon, ta ăn đến bất diệc nhạc hồ. Sau khi đến thành Tô Châu, chúng ta ở lại trong khách *** Lai Thăng lớn nhất thành, Tô đại ca sai bọn tiểu nhị kiểm tra hàng hóa, sau đó liền mua nhang đèn tiền giấy cùng với hoa quả điểm tâm, mang theo ta đến mộ phần cha mẹ hắn cúng bái.
Mộ của Tô bá bá và Tô bá mẫu ở trong một nghĩa địa tại ngoại ô gần miếu Thành hoàng. Tô đại ca theo đường mòn quanh co đi tới trước một ngôi mộ, đem điểm tâm hoa quả từng món bày ra, lại đem giấy tiền vàng bạc đốt, sau đó quỳ xuống trước mộ.
Xung quanh mộ được quét dọn rất sạch sẽ, xem ra là có người thường xuyên tới đây quét tước, thế nhưng nghĩa địa liếc mắt không nhìn thấy điểm bắt đầu, mộ phần cứ liên tiếp kéo dài đến phương xa, thậm chí có những mộ không có mộ bia, chỉ là một gò đất nho nhỏ, xa xa cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi, hoang vắng không nói nên lời, cho dù là ban ngày, xung quanh cũng vẫn là một bầu không khí âm trầm hiu quạnh thê lương.
Tô đại ca quỳ gối trước mộ, cái gì cũng không nói, chỉ là chậm rãi đốt giấy tiền, tay hắn có chút run rẩy, hô hấp cũng rất thô trầm, chỉ thấy trước mộ từ từ bay lên từng sợi khói nhẹ, qua làn khói, gương mặt Tô đại ca có vẻ dị thường buồn bã.
Cảm thấy hơi thở của Tô đại ca phi thường hỗn loạn, ta biết hắn hiện tại rất không vui, nhưng mà ta không hiểu đó là vì sao? Không phải nói người chết cũng giống như đèn tắt sao? Chết vốn là chuyện mọi người đều phải trải qua.
“Tiểu Lục, đây là mộ của phụ mẫu ta.”
Có lẽ là Tô đại ca thấy ta thò đầu ra nhìn liên tục, cho nên bắt đầu giải thích.
“Mùa hè mười bảy năm trước, Tô Châu thành hạn hán không mưa, kết quả dẫn đến một trận bệnh dịch rất lớn. Lúc đó hầu như nhà nào cũng có người bị mang ra ngoài, quan phủ vì tránh cho bệnh dịch lây lan, nên cách ly toàn bộ thành Tô Châu. Tô gia chúng ta vốn là có thể rời khỏi, nhưng phụ thân nói người làm nghề y, phải lấy y làm gốc, có thể nào lâm trận thối lui, phụ thân kiên trì ở lại trị bệnh cho mọi người, nương của ta mới đem một mình ta gửi đi, nhưng chính nàng cũng ở lại, năm ấy ta mới sáu tuổi, còn không rõ rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, càng không biết một lần từ biệt kia chính là vĩnh viễn…”
Tô đại ca thật đáng thương, tộc của ta chẳng phải đều nói nhân loại là ích kỷ tham lam sao? Vì sao Tô bá bá lại vì y đức mà không màng đến tính mệnh? Mà Tô bá mẫu vì sao biết rõ là đường chết, còn muốn ở lại bên cạnh chồng mình?
Ta không hiểu được cách nghĩ của Tô bá bá bọn họ, nhưng có thể cảm nhận được lúc này trong lòng Tô đại ca rất bi thương, khiến cho ta cũng thật thương tâm, ta nước mắt lưng tròng ngửa đầu nhìn Tô đại ca, lại bị hắn nhẹ nhàng gõ vào gáy, mỉm cười nói: “Tiểu Lục, ngươi càng ngày càng giống con người, dĩ nhiên có thể hiểu được cảm thụ của ta.”
Sau đó thì sao? Vì sao ngươi lại đến kinh thành?
Ta muốn hỏi thêm nữa, đáng tiếc Tô đại ca không hiểu ngôn ngữ của rắn, mà những lời này chuyển qua ngôn ngữ của nhân loại, thực sự có phần khó khăn, ta lắc đầu vẫy đuôi nửa ngày, nhưng phát hiện Tô đại ca vẫn không hiểu ra, không thể làm gì khác hơn là hoàn toàn bỏ cuộc.
Không được, ta phải học nói, như vậy mới có thể nói chuyện với Tô đại ca, chỉ có thể nghe không thể nói, giống như là người câm, ta không thích.
“Tiểu Lục, ngươi xem, khắp nơi đều là mồ mả của những người mất năm đó, thật ra bên trong đại đa số là không có thi cốt. Để khống chế tình hình bệnh dịch, người bị nhiễm ôn dịch phần lớn đều bị hỏa táng, thậm chí có những nhà cả nhà đều chết hết, nên ngay cả người lập bia mộ cũng không có…”
Tô đại ca vừa đốt giấy tiền vàng mả, vừa chậm rãi kể lại chuyện cũ năm xưa, cho đến khi giấy tiền toàn bộ đốt hết, hắn lại dập đầu mấy cái, lúc này mới đứng dậy quay về.
Cảm thấy tâm trạng Tô đại ca từ từ bình tĩnh trở lại, ta lúc này mới thấy nhẹ nhõm, đem đầu rúc vào trong lòng của hắn.
Đường phố trong thành rất náo nhiệt phồn hoa, so với cảnh tượng thê lương vừa rồi hoàn toàn khác nhau một trời một vực, ta lui ở trong lòng Tô đại ca, nghe thấy tiếng rao hàng xung quanh, không khỏi nóng lòng muốn chui ra.
“Tiểu Lục, không được hồ đồ, ngươi chui ra sẽ làm mọi người hoảng sợ, chờ trở lại khách ***, ta sẽ mua rượu trái cây ngon nhất cho ngươi uống, nhưng mà điều kiện trước hết là, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Được, ta đây nhất định rất ngoan ngoãn.
Tô đại ca xem ra đã hoàn toàn hiểu rõ tính tình của ta, mồi nhử của hắn rất tốt, khiến ta lập tức ngừng ngọ nguậy, bắt đầu quay lại kế hoạch ngủ một giấc.
Trong mơ hồ, chỉ nghe tiếng Tô đại ca cười khẽ.
“Tiểu Bích Phệ nhà ngươi, đúng là hoàn toàn bị Tiểu Phi đồng hóa, tính tốt thì không học, ăn với ngủ lại học được mười phần.”
Lời này nghe sao giống như không phải khen ta, quên đi, chờ ta tỉnh ngủ rồi từ từ suy nghĩ.
“Hoán Hoa, con thực sự là rất xa cách, hai nhà chúng ta là bà con, lại có hôn ước, vậy mà con mỗi lần đến Tô Châu đều vội vã đến vội vã đi, lần này nếu không phải ta ép buộc Thành bá bá nói cho ta biết chỗ dừng chân của con, chỉ sợ lại bỏ lỡ…”
Thật là ầm ĩ…
Ta rất mất hứng trở mình một cái.
Ngươi muốn lôi kéo bắt chuyện cũng không sao, nhưng van ngươi đừng có lớn giọng như vậy có được không? Ở đây không có ai lãng tai đâu.
Chỉ nghe Tô đại ca thản nhiên nói: “Nhị biểu thúc, công việc làm ăn của ta ở Tô Châu quá mức bận rộn, nên lần nào cũng không có thời gian đến nhà thăm viếng, thỉnh thứ lỗi.”
“Ai, đứa trẻ này, tất cả mọi người đều là người trong nhà, việc gì phải khách sáo như vậy? Nhạn Nhi, mau đến đây ra mắt biểu ca của con, các con vừa là bà con, vừa có nhân duyên chỉ phúc vi hôn, có thể nói là thân càng thêm thân.”
Chỉ phúc vi hôn?
Bốn chữ này đã thành công khiến cho cơn buồn ngủ của ta hoàn toàn biến mất, ta lập tức ngóc cao đầu lên.
Chỉ phúc vi hôn, là nói người tên Nhạn Nhi gì đó chính là vị hôn thê của Tô đại ca, giống như chủ nhân là vợ của công tử Tĩnh sao?
Thật đáng ghét, Tô đại ca là của ta, ai ta cũng không cho. Vị hôn thê? Cắn ngươi một cái xem ngươi có còn dám tự xưng vị hôn thê nữa hay không?
Đầu ta vừa chuyển động, còn chưa kịp nghĩ tới có nên chui ra hù dọa bọn họ hay không, đã bị Tô đại ca đè trở lại.
Không có biện pháp, giống như Tô đại ca có chuyện gì cũng không gạt được ta, bất luận động tác nhỏ gì của ta cũng không thể gạt được hắn, cho nên ta chỉ có thể làm rùa đen rúc đầu… Không đúng, là rắn rúc đầu….
Chỉ nghe một giọng nói rất lẳng lơ làm nũng nói: “Biểu ca…”
Mùi son phấn thật là nồng nặc, ngay cả vị cô nương Oanh Nhi lần trước cũng không so được với nàng này, ta thiếu chút nữa sặc đến hít thở không thông.
Quả nhiên, Tô đại ca lập tức lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: “Nhạn Nhi biểu muội.”
“Hoán Hoa, đây là biểu muội của con, Nhạn Nhi. Các con cũng có nhiều năm không gặp, con xem, trước kia các con suốt ngày chơi cùng nhau, thân mật vô cùng, vì sao lớn lên lại trở nên xa lạ như vậy?”
“Nhị biểu thúc, nếu như ta nhớ không lầm, năm đó phụ mẫu ta vừa qua đời, là ngươi tự mình tới cửa đem hôn sự hủy bỏ, không biết hôn ước này từ đâu mà ra nữa?”
Vẻ mặt hiện tại của Nhị biểu thúc kia nhất định là rất xấu hổ, bởi vì hắn phải ho khan vài tiếng mới nói: “Chuyện đó đã là quá khứ rất lâu rồi, không ngờ con dĩ nhiên vẫn nhớ kỹ rõ ràng như vậy…”
“Thật ra nếu biểu thúc không đề cập tới, nói không chừng ta cũng đã quên, dù sao cũng chỉ là chút chuyện vô vị nhàm chán.”
Kiếp này đã định
Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan