CHƯƠNG 24
Nếu đã tự xưng là tiểu tư[4] của Tô đại ca, ta đương nhiên sẽ yên tiền mã hậu[5] hầu hạ hắn, đối với vấn đề này, ta mới thấy không bằng làm rắn việc gì cũng dễ dàng, mỗi ngày chỉ cần ăn và ngủ lại mọi sự đại cát, nhưng mà có thể vì Tô đại ca làm việc, ta vẫn là rất vui vẻ, tuy rằng ta thường thường chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì, thậm chí càng giúp càng loạn.
“Tô đại ca, ta giúp ngươi mài mực nha.”
Thấy Tô đại ca cầm bút định viết thư, ta lập tức tiến lên Mao Toại tự tiến[6].
Cứ cách một đoạn thời gian, Tô đại ca sẽ viết thư cho Trích Tinh lâu, kể lại một chút tình huống hành trình, thói quen này của hắn đã sớm bị ta nhìn thấu.
“Sao, ngươi biết mài mực?”
“Lúc phụ mẫu ta còn sống thì nhà chúng ta cũng coi như là dòng dõi thư hương, những việc mài mực viết chữ này ta vẫn là hiểu được.” Ta mắt cũng không chớp thuận miệng nói ra.
Con rắn nhỏ nằm khoanh tại đầu giường nghe ta nói xong bày ra vẻ mặt châm biếm, cũng may là vẻ mặt của nó Tô đại ca có nhìn thấy cũng không hiểu được.
“Được, vậy ngươi làm thử xem.”
…
…
“Ngọc Kinh, ngươi … Ngươi trước đây thực sự đã từng mài mực sao?”
Sau mấy lần ta làm văng mực nước ra khỏi nghiên mực, thậm chí thiếu chút nữa văng tới trên ống tay áo Tô đại ca, Tô đại ca rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.
Trán ta đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Ta trước đây đương nhiên không có khả năng từng mài mực, nhưng ta có xem chủ nhân vì công tử Tĩnh mài mực, cũng xem qua Tô đại ca mài mực, chẳng phải là nhỏ vài giọt nước vào nghiên mực, sau đó cứ như vậy mài rồi mài, liền mài được mực nước? Vì sao tới lượt ta chính tay mài, lại trở nên khó như vậy, mực thô ráp không dễ mài không tính, còn thường hay mài ra ngoài, vì vậy, chỉ chốc lát sau xung quanh nghiên mực liền xuất hiện đoá đoá hoa mai đen.
“Ngọc Kinh, đưa cho ta, ta tự mình làm là được rồi.”
“Không được, ta nhất định phải mài thật tốt!”
Ngay cả chủ nhân ngốc nghếch kia của ta cũng có thể mài mực được, không lý gì ta lại làm không được, không để ý tới Tô đại ca, ta tiếp tục nỗ lực.
“Lạch cạch… Ôi…”
Không nghĩ tới tay dùng sức quá mạnh, mực bị ta làm gẫy thành hai đoạn, nhưng mà vậy cũng chưa tính cái gì, một đoạn kia lọt vào trong nghiên mực, nhất thời mực nước bắn tung toé, có vài giọt còn văng tới trên mặt ta.
“Ha ha ha…”
Tô đại ca ngẩn ra một chút, lập tức cười ha hả, hắn đang nhìn thấy ta đưa tay lên mặt lau, đem mặt lau thành hoa loang lổ, lại cười càng dữ dội, ngay cả huyễn ảnh con rắn nhỏ kia cũng nhịn không được lắc đầu vẫy đuôi, cười đến bất diệc nhạc hồ.
Tô đại ca, ta biết ngươi rất thích cười, nhưng mà có thể đừng cười đến không hình tượng như vậy được không? Khiến cho ta dường như có bao nhiêu mất mặt.
“Tô đại ca, ta thực sự biết mài mực!”
“Ta biết ta biết, ngươi biết mài mực, là do mực của ta không tốt… Ha ha..”
“Tô đại ca …”
Ta ai oán mà nhìn một người một rắn trước mắt cười đến không hề hình tượng, bĩu môi không nói gì nữa.
Thấy ta mất hứng, Tô đại ca kéo ta đến trước người, lấy ra khăn tay thay ta lau sạch mặt, sau đó nói: “Lực mài mực phải đều đều, đồng thời phải mài theo cùng một phương hướng, hơn nữa lúc đầu nước cũng không thể cho nhiều lắm, phải cho vào từng chút từng chút, giống như thế này…”
Hắn nắm tay ta làm mẫu.
“Tô đại ca, sau này ta muốn mỗi ngày giúp ngươi mài mực!”
Taybị nắm trong lòng bàn tay của Tô đại ca, cảm giác được độ ấm của bàn tay kia, ta nhịn không được nói như vậy.
“Ha ha, ta đây chẳng phải là mỗi ngày đều gãy một khối mực? Ta làm gì có tiền mà mỗi ngày mua mực mới?”
“Không phải đâu, ta… A…”
Nghe được lời nói đùa của Tô đại ca, lòng ta quýnh lên, nhịn không được quay mặt lại định cãi, không nghĩ tới Tô đại ca vừa lúc chồm người về phía trước, cho nên môi của ta liền rất tự nhiên đụng phải môi hắn…
Nhìn Tô đại ca vì kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, ta nghĩ miệng ta lúc này há to đến nỗi có thể nuốt được một rổ trứng gà, không đợi ta phục hồi tinh thần lại, bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên buông ra, vì vậy ta liền rất không may mà té xuống đất.
Đau quá đi…
Tô đại ca nhất định là cố ý.
Ta sờ sờ một bên mông bị ngã đau nhức, bĩu môi nghĩ.
Tô đại ca, ta nhất định phải thi triển pháp thuật để ngươi cũng té một cái cho biết, đừng tưởng ta dễ khi dễ, ta nhất định phải xoay chuyển trời đất.
Nhưng mà Tô đại ca chẳng cho ta cơ hội xoay trời đất, từ lúc đó hắn luôn luôn mượn cớ đuổi ta ra, nếu không cũng bảo ta chơi cùng con rắn nhỏ, hình như rất sợ phải ở chung với ta, thậm chí có lúc hắn ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt của ta, cũng sẽ nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, khiến cho ta không hiểu gì cả.
Sẽ không bởi vì lần kia chúng ta miệng đối miệng đi? Có cái gì đâu? Chẳng qua là ngẫu nhiên thôi, hơn nữa ta bị hắn làm ngã đau nhức còn chưa nói gì đây, Tô đại ca thật nhỏ nhen.
“Con rắn nhỏ, ngươi có phải lại chui vào lòng Tô đại ca không?”
Ta ngồi trong xe ngựa, ngắm nhìn ngọc đan trong tay, nhìn con rắn nhỏ đang khoanh tròn trước mặt hung hăng hỏi.
Từ lần phát sinh chuyện hôn môi kia, ta liền triệt để bị Tô đại ca đuổi về gian phòng khác ngủ một mình, cho dù ta say rượu, giả bộ ngủ các loại mánh khoé đều đem ra dùng hết, kết quả vẫn là bị hắn bế trở về phòng.
Ta từng có ý niệm biến trở về nguyên hình ngủ trong lòng Tô đại ca, nhưng cứ theo thói quen của ta một khi ngủ sẽ không tỉnh dậy, phỏng chừng lúc ta còn đang trong mộng đẹp, mọi người sẽ nơi nơi tìm tung tích của Ngọc Kinh. Pháp thuật ta chỉ biết lõm bõm, biến ra một huyễn ảnh Ngọc Kinh tuy rằng không khó, nhưng cũng không dám bảo đảm trong lúc ta nằm mơ nó có thể thực sự trở về ảo ảnh hay không, nếu như trước mặt Tô đại ca mà nó biến mất vào hư không, vậy sẽ là phiền phức lớn, cho nên kế hoạch đó không thể thực hiện được.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra được biện pháp tốt, kết quả theo ngủ cùng Tô đại ca chính là huyễn ảnh con rắn nhỏ kia.
Nhìn thấy ánh mắt hung hăng của ta, con rắn nhỏ lùi về phía sau, ra vẻ rất oan uổng lắc đầu.
“Chủ nhân, không liên quan đến ta đâu, là Tô công tử kiên quyết đem ta nhét vào trong lòng hắn, còn nói là sợ ta lạnh…”
Nghe con rắn nhỏ phản bác, ta nhịn không được gõ một cái thật mạnh vào trán nó.
“Vậy ngươi không biết cự tuyệt sao? Có biết là chỉ có ta mới có quyền chui vào lòng Tô đại ca không!”
“Nhưng mà ta cũng là ngươi mà…”
“Còn dám cãi!”
Ta liên tục gõ mấy cái tàn bạo vào đầu con rắn nhỏ.
Đã sớm muốn giáo huấn con rắn nhỏ này rồi, nhưng mà nó mỗi ngày đều theo Tô đại ca như hình với bóng, khiến ta không tìm được cơ hội phát tiết oán khí, hôm nay trùng hợp mọi người vội vã chạy đi, bỏ lỡ chỗ dừng chân, cho nên tới vùng đất hoang gần hồ nước thì dựng lều, ngủ ngoài trời một đêm, vì vậy ta mới thừa dịp Tô đại ca và bọn tiểu nhị ở bên ngoài thu thập, tiến hành giáo huấn đặc biệt đối với con rắn nhỏ.
“Chủ nhân, ngươi có đánh mạnh hơn nữa, ta cũng sẽ không đau nhức, ngươi đã quên ta vốn là vô hình vô ảnh sao? Ngươi nếu như tức giận Tô đại ca đối đãi ta tốt như vậy, thì tự mình biến về hình dạng con rắn nhỏ là được rồi…”
“Ngươi còn dám nói, ta nếu có thể làm như vậy, còn biến ra ngươi làm gì?!”
Ta đương nhiên biết giận chó đánh mèo với con rắn nhỏ là sai, nhưng mà thấy Tô đại ca chỉ biết có nó, coi ta như không khí, lòng ta liền tràn đầy khó chịu, dù sao con rắn nhỏ cũng sẽ không đau, đánh nó vài cái hết giận cũng không có gì quá đáng.
Ta đang gõ hăng say, không thấy được con rắn nhỏ không ngừng nháy mắt ra hiệu cho ta, cho nên đúng lúc tay ta định một lần nữa đánh xuống, cánh tay bị hung hăng nắm lấy.
“Tô… đại ca…”
Vừa quay đầu lại, ta liền thấy khuôn mặt âm trầm của Tô đại ca, mà hắn nắm cổ tay ta cũng đau quá.
[1] Y khấu: nút thắt y phục
[2] Y kết: nút áo
[3] Mỹ nam nhập dục đồ: bức tranh mỹ nam tắm
[4] Tiểu tư: gã sai vặt
[5] Yên tiền mã hậu: lót sẵn yên và đi theo sau ngựa, ý nói theo hầu, làm tuỳ tùng
[6] 毛遂自荐 Mao Toại tự tiến:Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng của mình mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn
Kiếp này đã định
Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan