CHƯƠNG 6
Ta nằm trong lòng Tô đại ca, chỉ cảm thấy hắn bị người ta đẩy vào một căn phòng yên tĩnh, cuối cùng cũng thoát ly được bầu không khí ầm ĩ hỗn loạn, ta còn đang thở lấy thở để, chợt nghe Tô đại ca nói: “Oanh Nhi cô nương, ta thấy hơi mệt mỏi, ngươi có thể lui xuống.”
“Công tử, người không thích Oanh Nhi sao? Lẽ nào ngay cả phúc khí hầu hạ công tử Oanh Nhi cũng không có?”
“Không phải, Oanh Nhi cô nương, ta ngày hôm nay không thoải mái, không bằng hôm nào ta tới tìm ngươi…”
Oanh Nhi bật cười.
“Công tử nói cứ như các cô nương khi tới tháng lấy cớ thoái thác… Công tử nếu mệt mỏi chỉ cần nằm nghỉ ngơi, để cho Oanh Nhi hầu hạ thật tốt, bảo đảm công tử hài lòng.”
“Không phải vậy…”
Xem ra Tô đại ca này đối với nữ nhân không có sức chống cự, hắn bị Oanh Nhi lôi kéo tới bên giường, sau đó hai người đồng loạt ngã xuống.
Này, các ngươi ngã kệ các ngươi, nhưng đừng có đè lên ta…
Không đợi ta kịp kêu, một bàn tay liền đặt lên ngực Tô đại ca, theo mùi hương truyền đến, nút buộc vạt áo trước của Tô đại ca đã bị cởi ra, cảm nhận được gió mát, cái đầu của ta vốn bị mùi rượu và mùi son phấn xông cho hồ đồ liền trở nên khoan khoái, không hề nghĩ ngợi, ta ngẩng đầu trườn ra.
Cảnh tiếp theo không cần nói cũng biết.
Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau, Oanh Nhi hét lên một tiếng chói tai, tiếp theo hai mắt trắng dã, thẳng tắp ngã xuống đất.
Không xong, ta không phải cố ý, tuy nói lá gan của nữ nhân đều tương đối nhỏ, nhưng cũng không cần phải khoa trương như vậy đi?
Hơn nữa ta cũng bị tiếng thét chói tai của Oanh Nhi dọa nhảy dựng, khi nàng ngã xuống đất thì ta cũng bật người lùi vào lòng Tô đại ca, chớ có trách ta nhát gan, đơn giản là vì gương mặt vị cô nương này trét một tầng son phấn thật dày thật dày, nhìn chẳng khác chi Hắc Bạch Vô Thường.
“Hình Tiểu Lục!”
Một hồi sau khi về đến khách ***, Tô đại ca liền túm lấy đuôi của ta hung hăng bỏ lên bàn, cảm giác được giông bão sắp sửa ập đến, ta có hơi sợ hãi, mau mau ngoan ngoãn nằm yên trên bàn, hướng Tô đại ca cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Đáng tiếc điệu bộ ăn năn của ta cũng không làm Tô đại ca nguôi giận, trái lại còn làm cơn thịnh nộ của hắn bùng nổ.
“Ngươi hiện tại mới biết hối hận? Có biết vừa rồi ngươi thiếu chút nữa dọa chết người, ngươi nói, ngươi không phải cố ý? May mà cô nương đó không có việc gì, bằng không nếu thật gây tai nạn chết người, ta xem ngươi làm sao gánh chịu?!”
Làm gì hung dữ vậy?
Ta ấm ức nhìn hắn đang đùng đùng nổi giận.
Ta chỉ định ra hít thở không khí thôi, không có ý hù dọa nha, hơn nữa ta cũng bị dọa sợ.
Tô đại ca ở Trích Tinh lâu tính tình có tiếng là rất tốt, chưa từng thấy hắn đối với ai quá đáng, vậy mà hôm nay lại vì một nữ nhân bồi cười mà mắng ta như thế…
Nghĩ vậy, ta thật mất hứng.
Ngay cả chủ nhân cũng không đối với ta như vậy, đừng nói là hù dọa, cắn người thì đã sao? Chủ nhân cùng lắm cười cười là xong việc, vậy mà giờ lại bị người ta răn dạy?
Hơn nữa Tô đại ca cũng không phải chủ nhân của ta, hắn dựa vào cái gì mà nổi nóng với ta?
Không biết có phải là vì tiếp xúc lâu ngày hay không, Tô đại ca dĩ nhiên nhìn ra tâm tư của ta, hắn tức giận nói: “Ta mắng oan ngươi sao? Còn dám có thái độ đó với ta! Hay là vì mọi người ngày thường đều nuông chiều ngươi, mới sủng ngươi vô pháp vô thiên!”
Lần này ta thực sự tức giận, hắn là cái gì chứ, chẳng qua chỉ là một con người tầm thường nho nhỏ. Ngang nhiên mắng ta như vậy, đã quên ta là xà vương Bích Phệ sao?
Thịnh nộ sôi trào, ta mạnh mẽ ngóc đầu dậy, hướng về phía Tô đại ca hung tợn thè lưỡi, phun phì phì, không ngờ Tô đại ca lại tiến lên nắm lấy đuôi của ta, đối với hành động thường làm này của hắn, ta đột nhiên vô cùng phản cảm, ta vặn mình xoay người lại, há to miệng hướng mu bàn tay hắn cắn.
Đừng tưởng rằng bình thường chiều chuộng ta, cho ta ăn ngon là có thể đối xử với ta sao cũng được. Ngươi cũng không phải chủ nhân của ta, dựa vào cái gì dám đối với ta như vậy!!
Răng vừa chạm vào da thịt Tô đại ca, ta nghe hắn thở ra một tiếng, không hiểu vì sao một hơi thở ra lại khiến lòng ta run lên, vội vàng ngậm miệng lại, ngực thầm nhủ nguy hiểm thật.
May là không cắn, độc của ta không thể giải được, tuy rằn giận Tô đại ca, nhưng ta cũng không định cắn chết hắn.
Thế nhưng đuôi đột nhiên tê rần, ta bị hung hăng quăng ra ngoài, Tô đại ca ra tay rất mạnh, vì vậy toàn thân ta đều đập vào trên cửa, sau đó rơi xuống đất.
Đau quá…
Bởi vì không có phòng bị, ta nhất thời đau đến choáng váng đầu óc, xương cốt toàn thân giống như gãy vụn, khiến ta nằm trên mặt đất run rẩy thật lâu, ta biết muốn cắn người là ta sai, nhưng ta vẫn chưa cắn miếng nào mà, làm gì hung dữ như vậy?
Ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tô đại ca, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn ta lại làm cả người ta run lên.
Tô đại ca chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như thế để nhìn ta, ánh mắt của hắn lúc này thật lạnh lẽo, vẻ mặt thật lạnh, ngay cả lời nói ra cũng thật là lạnh.
“Ta thật sự là hồ đồ, dĩ nhiên lại coi ngươi như người, ngươi vốn chỉ là một con rắn, lại là loại rắn độc nhất, có thể trông cậy vào ngươi không cắn người sao?”
Không phải đâu, ta chưa từng cắn người!
Ta rất tức giận trừng mắt nhìn Tô đại ca, nếu như có thể nói, ta sẽ lập tức phản bác, đáng tiếc ta không thể nói ra lời, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tô đại ca mắng, mắng xong hắn liền phất tay áo vào buồng trong, không thèm liếc mắt nhìn ta một cái.
Nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt hắn, ta biết Tô đại ca nhất định ghét ta rồi, hắn sẽ không bao giờ thích ta nữa.
Hừ, có gì hay chứ? Ta cũng không thèm theo hắn, ta còn có chủ nhân, dù sao ở đây cũng đã rất gần với kinh thành, không có hắn ta cũng có thể quay trở về.
Ta xoay người ra cửa, theo hành lang phía trước trườn đi, tuy rằng ngoài miệng nói là không cần, không hiểu sao đôi mắt lại ươn ướt, ngực cũng thật khó chịu, ta không biết đây là vì sao, bởi vì… loại cảm giác này ta cũng chưa từng cảm nhận qua.
Chúng ta hiện tại ngủ lại một khách ***, nếu muốn tự lực cánh sinh tìm đường về nhà, vấn đề hàng đầu là phải lấp đầy bụng, nhưng mà lại không thể xuống phòng bếp, chủ nhân có nói qua, nếu xuống nhà bếp mà bị phát hiện, sẽ bị đem đi nấu canh rắn. Vậy thì đi kho lương thực được rồi, nơi đó có đồ ăn, mọi người cũng không thường lui tới, hẳn là rất an toàn.
Bố cục của khách *** đại khái là giống nhau, theo như kinh nghiệm, ta rất dễ dàng tìm được nơi cất giữ thực phẩm.
Ta dùng đầu đục thủng giấy cửa sổ, trườn vào, thấy bên trong có trữ lương thực cùng với một ít hoa quả khô và rau dưa, ta có hơi nhụt chí, liên tục lắc đầu, vừa lạnh lại dơ bẩn như vậy ăn thế nào được?
Ta nghĩ ta bình thường là được sủng đến độ khảnh ăn, tuy rằng rất đói bụng, nhưng đối với mấy thứ rau cải sống nguội này ta tuyệt đối nuốt không trôi. Hít một hơi, ta lại trườn về hướng một gian nhà khác, lần này hình như ta tìm đúng nơi, bởi vì vừa đi vào, ta đã nghe được một mùi thơm tinh khiết, là mùi rượu, ta cố sức hít vào thật sâu, sau đó nhanh chóng theo hương rượu trườn đi.
[1] hoả kế: người làm công
Kiếp này đã định
Tác giả: Phiền Lạc
Biên tập: Triêu Nhan