Kiếp Này Gặp Được Anh

Chương 14: Chương 14




Sau vụ việc rắc rối cách đây gần hai năm ở công ty An Dĩnh được Dương Thành Vũ giải quyết, tôi đã sớm loại anh ta ra khỏi tâm trí của mình không nghĩ tới, và cũng không mong muốn là có thể gặp lại. Ai ngờ số phận cũng trớ trêu quá, thế nào lại để cho chúng tôi chạm mặt trong hoàn cảnh như này.

Tôi lặng lẽ đánh giá anh ta trong đầu, Dương Thành Vũ so với gần hai năm trước vẫn như vậy, từ đường nét sườn mặt nghiêm nghị đến khí chất đều gây áp lực cho người khác. Năm đó tôi nghe được sếp cũ của mình nói rằng, bản tính của người đàn ông này chẳng khác gì một con quỷ dữ, trên thương trường thái độ đối với ai cũng không mặn mà, là một người máu lạnh đáng sợ. Nhưng nhìn anh ta bây giờ, dường như lại có gì đó không đúng như lời đồn cho lắm.

- Để xuống rồi vào làm cơm đi.

Ngọc liếc mắt nhìn tôi một cái mang theo đầy ẩn ý đuổi khéo, vẻ mặt bình thản như không hề có chuyện gì, nhưng thế nào tôi vẫn có thể lờ mờ nghe thấy cô ta hừ nhẹ một tiếng. Tôi đoán có lẽ là người ta bắt được ánh mắt tôi nhìn Dương Thành Vũ lâu quá, nên cảm giác khó chịu trong người mới bị đẩy lên cao, chưa trực tiếp chửi là may lắm rồi.

Để hai cốc nước xuống bàn, tôi gật đầu không đáp, cũng không nhìn Dương Thành Vũ nữa mà xoay người đi vào trong bếp. Lúc đang thái thịt bò, tôi nghe thấy Ngọc nũng nịu nói với người đàn ông kia.

- Hôm nay như thế nào lại qua đây. Dạo này công việc của anh có bận rộn lắm không?

Dương Thành Vũ mở mắt nhìn Ngọc tựa sát vào người mình, bàn tay cô ấy đặt trên ngực anh vuốt ve cơ thịt qua lớp áo sơ mi trắng, ừm một tiếng trong cổ họng. Anh ta vươn tay bóp lấy cằm của cô ta, vân vê mấy cái, vẻ mặt vẫn nặng nề như cũ.

- Không thích sao? Hôm nay tôi họp ở ở Tổng công ty, nhớ đến lâu rồi chưa thăm em nên tiện đường rẽ qua.

Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc khẽ chớp chớp, vẻ mặt lạnh nhạt mọi ngày biến mất không dấu vết, thay vào đó chính là nụ cười tươi rói đầy hạnh phúc. Tôi nhìn vẻ mặt của cô ấy, tự dưng nhớ đến mình của hai năm về trước, mỗi lần ở cùng Tuấn bản thân cũng dựa vào anh ta muốn làm một đứa trẻ được yêu thương.

- Không có, tại em thấy lạ thôi. Mọi lần em gọi điện cho anh anh đều máy bận, cả một tháng nói không được quá ba lần, em còn tưởng anh quên luôn ở nơi này còn có em rồi.

Dương Thành Vũ cười phát ra tiếng, nụ cười của anh ta mang hàm ý như thế nào không ai rõ được. Qua khe cửa nhỏ, tôi chỉ thấy người đàn ông đó vô cùng hưởng thụ sự săn sóc của Ngọc, đôi mắt nhắm hờ rung nhẹ hàng mi dày đen láy. Một lúc sau, tôi nghe thấy anh ta hỏi.

- Em thuê người làm mới bao giờ thế. Người cũ nghỉ rồi à?

Ngọc khẽ hừ một tiếng, ngữ điệu mang theo một chút tức giận lẫn hậm hực đầy tức tối.

- Bà thím đó anh không biết đâu, lau nhà thì không sạch, cơm nấu cũng không ra sao. Mà lúc nào cũng chống đối em, còn ăn trộm của đồ trong nhà, em cho nghỉ lâu rồi.

Dương Thành Vũ nhíu mày:

- Thế người mới này quê ở đâu, có đáng tin không?

Dù sao em cũng ở một mình, thuê người làm cũng nên cẩn thận, đừng có xuề xòa. Tiền không đáng bao nhiêu, cái quan trọng biết điều là được.

Ngọc gật đầu, cô ta đáp.

- Anh yên tâm đi, cô gái này hơn em có một hai tuổi thôi, là người tỉnh khác đến nhưng rất cẩn thận. Chị ta cũng là ở đây được nửa tháng rồi, vệ sinh sạch sẽ, nấu ăn cũng ngon, thêm nữa rất biết thân biết phận không tò mò hay nói chuyện lấy lòng em.

Tôi biết mình nghe lén người khác nói chuyện như thế này không phải là việc quang minh chính đại gì, nhưng kì thực tôi rất sợ việc người đàn ông kia nhận ra mình rồi tính toán chuyện cũ đuổi việc tôi, thì lúc ấy tôi không biết mình phải nên làm như thế nào nữa. Hai năm trước, tôi hùng hùng hổ hổ bắt anh ta phải đứng lên thanh minh giải oan cho mình, chuyện đó đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn không quên được mình liều lĩnh ra sao.

Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng nói cười khúc khích, sau đó là những tiếng bước chân vội vã hướng về phòng ngủ. Một lúc sau, những tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông cùng với những tiếng rên rỉ của người phụ nữ thoát vọng ra ngoài, len lỏi vào tai tôi khiến khuôn mặt tôi bất giác đỏ bừng. Cũng đã hai năm rồi tôi chưa từng cùng ai làm lại cái chuyện này, bây giờ chỉ cách một cánh cửa, hai người trong kia thì lăn lộn, tôi thật sự chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Nhưng nhìn nồi thịt bò đang sôi sùng sục trên bếp, bước chân tôi chẳng thể di chuyển được.

Đang trong lúc bản thân không biết nên làm như thế nào thì từ trong phòng, giọng nói của Ngọc vang lên mang đầy hàm ý ra lệnh.

- Cô nấu cơm xong rồi thì về luôn đi. Chiều nay với ngày mai không cần đến, ngày kia tiếp tục đi làm. Tôi không trừ lương của cô đâu mà sợ.

Bị chủ nhà thẳng thừng mở miệng đuổi về, tôi có mặt dày cũng không dám ở lại, nên sau khi nấu xong món bò sốt vang cũng dùng tốc độ nhanh nhất để rời ra ngoài. Thời tiết thủ đô hôm nay thất thường lúc sáng vẫn có hửng nắng mà bây giờ vừa mưa bẩn vừa rét, mà tôi lại không có mang ô, thành ra suốt quãng đường từ căn biệt thự số 302 đi ra đường lớn bắt xe, bản thân chỉ có thể dồn hết sức chạy bộ với tốc độc thật nhanh.

Tôi bắt đại một chiếc xe buýt rồi đi lên, tìm một chỗ ngồi ở dưới cùng rồi ôm bụng ngồi phịch xuống. Từ ngày đi làm, tôi đều phải dậy sớm để cho kịp chuyến xe vào nội thành nên hầu như sáng nào cũng không động đến đồ ăn sáng. Lâu dần thành quen, tôi cũng suy nghĩ mình có thể tiết kiệm được một khoản, thế nhưng hôm nay thế nào bụng lại cứ ngâm ngẩm đau liên tục, đầu óc hoa lên. Có lẽ là do huyết áp tụt, tôi nghĩ vậy.

Đầu đau, bụng đau, tôi chẳng biết mình ngủ quên từ lúc nào. Đợi đến khi tỉnh dậy, thì xe buýt lại đã đi được mấy vòng trong nội thành, điểm dừng tiếp theo chính là trạm gần khu trung tâm thương mại.

Tôi giật mình ngồi dậy nhìn đồng hồ đã là bốn giờ, người trên xe lúc này đã vãn đi khá nhiều, chỉ còn một vài người có lẽ là sinh viên. Nhìn họ, bất giác tôi lại nhớ đến chính mình của nhiều năm về trước.

Năm đó, tôi cũng giống như thế này, tuy không có bạn bè nhưng lúc nào cũng vô tư hồn nhiên. Gia cảnh gia đình khó khăn, bản thân luôn tự giác rằng chỉ cần cố gắng, đợi ra trường sẽ kiếm được tiền, sẽ cải thiện được cuộc sống.

Mặc dù khi ấy thành tích chỉ ở mức trung bình không nổi trội, bố mẹ không đặt kì vọng quá nhiều, nhưng sau đó tôi vẫn tìm được một công việc đúng ngành. Lương thử việc từ 3 triệu rồi lên sáu, bảy triệu, đó là một sự cố gắng mà chỉ có các đồng nghiệp mới biết được tôi đã cực khổ ra sao.

Có điều, tất cả bây giờ đều chỉ có thể coi là chuyện cũ để nhớ lại, vì hiện thực tôi là một người nằm ở tầng lớp nghèo túng rồi. Và tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải chấp nhận và cố gắng.

Xe đến trạm dừng cuối, tôi lục đục theo dòng người đi xuống, bước chân định tiến về phía ghế ngồi chờ đợi chuyến 323 để về nhà, thì ánh mắt bất chợt nhìn thấy một tờ thông báo tuyển dụng của một nhà hàng tên NEW. Có lẽ là do lượng khách quá đông và nhân viên không đủ nên họ cần thuê người rửa bát và dọn dẹp theo ngày mới mức lương 120 nghìn.

Đọc một lượt nội dung yêu cầu được đưa ra của phía bên NEW, tôi nhìn lại chính mình thấy bản thân khá ổn cũng quyết định hướng theo địa chỉ đó đi đến. Dù sao thì hôm nay với ngày mai tôi cũng được Ngọc cho nghỉ, ở nhà cũng chẳng có gì làm, chi bằng đến đây kiếm thêm chút tiền để cuối tháng gửi về nhà. Một đêm với một ngày cũng là 240 nghìn, tính ra đủ tiền bỉm cho Tiểu Đa dùng được hai tuần.

Bảo vệ nhà hàng nghe tôi nói muốn đến xin việc thì dẫn tôi vào gặp quản lí. Người đó là một người đàn ông đã ngoài bốn mươi tuổi, người lùn bụng phệ, nét mặt nhìn qua không được đứng đắn cho lắm. Ông ta nhìn thấy tôi liền nheo mắt ngầm đánh giá một lượt, hỏi.

- Cô muốn xin làm đêm nay với ngày mai à. Những ngày khác thì không làm được sao?

Tôi đưa mắt nhìn quang cảnh xa hoa trong nhà hàng rồi lại nhìn xuống người mình một thân dép lê với quần áo bạc màu, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót. Nhận ra bản thân với rác rưởi ở dưới sàn cũng chẳng khác nhau là mấy, tôi lúc này cũng rõ được lý do những người khách ngoài kia vừa nãy sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó, cái ánh mắt mà họ trước giờ vẫn luôn dùng để nhìn những kẻ tầm thường nghèo hèn và kém cỏi.

Khẽ lắc đầu, tôi đáp với người quản lý trước mặt.

- Đúng rồi, tại tôi thấy bên ngoài các người đăng tuyển theo ngày, cho nên... Vậy là không được sao?

- Được. Chúng tôi bây giờ đang rất cần người, cô có làm luôn được không?

Tôi lấy lại tinh thần, vội gật đầu:” Có thể, tôi có thể làm luôn.”

- Vậy cô đi theo tôi.

Quản lý đồng ý cho tôi làm, sau đó ông ta dẫn tôi đi về phía sau của nhà hàng. Ở đó có một phòng khá là lớn đều là bát đũa bẩn thỉu được xếp chồng ở trong một máng thuyền hình trụ rất lớn, nhìn qua chẳng thể nào đoán được là nó tổng cộng có bao nhiêu cái.

- Nhiệm vụ của cô là ngồi rửa bát, không cần phải làm gì hết. Rửa xong phải lau thật sạch sẽ rồi xếp vào chiếc xe đẩy đẩy vào trong bếp cho nhân viên làm bếp kiểm tra. Cô làm hai ngày thì lương được hưởng là 240 nghìn, tuy nhiên tôi cũng yêu cầu cô phải làm thật tốt, nếu qua loa thì chúng ta không có gì để thỏa thuận hết. Cũng không được làm vỡ, vì đồ ở đây rất đắt.

Tôi lắng nghe quản lý dặn dò, đợi ông ta đi rồi liền đeo găng tay bắt tay luôn vào công việc. Đối với tôi bây giờ những việc như thế này không còn gì là ngại ngùng gì, cho dù có nặng nhọc nhưng giúp tôi kiếm được tiền, tôi đều không ngại. Thành phố này, tiền thuê nhà trọ, tiền ăn, tiền chi tiêu linh tinh, mức lương 5 triệu làm người giúp việc không đủ để tôi có thể để ra khoản gì đó để tiết kiệm.

Thêm nữa tôi cũng không biết Ngọc có ý định thuê tôi đến bao giờ. Cô ta tính cách thất thường thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết, hôm nay có thể vui vẻ, nhưng ngày mai cũng có thể sa thải tôi ngay lập tức. Giống như hồi sáng, tôi chỉ thần người mấy giây khi nhìn thấy Dương Thành Vũ, mà ánh mắt của Ngọc đã mang theo nét ngầm cảnh cáo đối với tôi rồi.

*** **** ****

Hai ngày làm công ở nhà hàng NEW, tôi không gặp bất trắc gì hết, có chăng chỉ là có một chút hơi mệt vì thời gian nghỉ ngơi không có. Đến thời gian giao ca cho người khác, người quản lý bụng phệ kia nói với tôi.

- Cô không định làm tiếp à. Hai ngày quan sát tôi thấy cô làm việc khá tốt, có bao giờ suy nghĩ sẽ làm lâu dài không?

Tôi nhận lấy tiền từ tay ông ta, định bụng từ chối nhưng nghĩ thế nào lại cất giọng hỏi dò.

- Nếu làm lâu dài thì lương được bao nhiêu.

Ông ta dơ lên bàn tay năm ngón:” Bốn triệu một tháng, tất nhiên là lượng công việc sẽ không nhiều như vừa rồi cô làm. Thêm nữa chúng tôi sẽ nuôi cô ăn bữa trưa”

- Vẫn là rửa bát sao?

- Cả quét dọn với rửa bát, nói chung nếu cô làm nhân viên chính thức thì công việc sẽ do bên tôi sắp xếp. Tôi thấy cô cẩn thận nên rất có ấn tượng.

Tôi cười nhạt, nhét tiền vào trong chiếc túi xách cũ kĩ của mình rồi khéo léo từ chối đi về. Mặc dù hiện tại tôi chỉ đi làm tạm thời trong thời gian tìm việc, nhưng trước mắt lương của Ngọc trả cho tôi cao hơn hẳn so với nhà hàng, tôi dại gì mà bỏ cơ chứ.

Yêu cầu của cô ta đối với chất lượng cuộc sống rất cao, tôi cũng không phải là không biết cân bằng, có thể không khiến cô ta hài lòng hoàn toàn nhưng ít nhất nửa tháng trôi đi mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ. Tôi vẫn nên trụ chân ở đó thì hơn.

Ngày hôm sau tôi đến từ rất sớm, Ngọc có lẽ vẫn còn ngủ nên phòng rất im ắng. Trong nhà mới qua hai ngày mà mọi thứ đều đã bám bụi bẩn, bồn rửa bát là bát đũa cùng với xoong nồi, thùng rác thì đủ các loại túi bóng dính dầu mỡ, đoán chừng là thức ăn sẵn được gọi đến.

Tôi nhìn chúng thở một hơi thật dài, tư vị trong lòng có chút khó chịu, mất một lúc mới có thể cúi người dọn dẹp tạm trước căn bếp để nấu đồ ăn sáng.

Ngọc là người kén ăn, nhìn đồng hồ vẫn còn 40 phút nữa mới đến tám giờ, ngẫm nghĩ thời gian vừa đủ nên tôi quyết định nấu cháo thịt băm ăn cùng với trứng muối và một ít dưa chua. Món ăn này trước đó tôi cũng đã nấu cho cô ta một lần, thấy cô ta ăn khá ngon nên hôm nay làm lại.

Văn nhỏ lửa ninh cháo, tôi lúc này mới quay trở ra phòng khách lau sàn và lau bàn ghế, thật không nghĩ rằng bản thân lại có thể một lần nữa chạm mặt với Dương Thành Vũ.

Anh ta đi từ trên tầng hai đi xuống, quần áo trên người chỉnh tề, từng bước đều rất nhẹ nhàng như thể sợ đánh thức người tình nhỏ đang ngủ tỉnh giấc.

Hai năm trước, vì công việc nên có mấy lần đụng mặt, tôi chỉ biết anh ta là một người rất đẹp, chứ cũng không có thời gian đâu mà đánh giá sắc đẹp đó như thế nào. Nhưng bây giờ, tôi đã có thể cẩn thận đánh giá ngoại hình đầy mị lực của người đàn ông này.

Thân hình anh ta rất cao, chắc phải gần một mét chín vì theo như số đo khoảng cách, một đứa m67 như tôi cũng chỉ có thể đứng được đến tầm ngang ngực. Khuôn mặt thì khỏi phải nói, đẹp trai theo kiểu lạnh lùng nguy hiểm, ánh mắt đen láy chỉ cần nhìn ai một cái cũng đủ khiến cho đối phương cảm thấy áp lực đến khó thở. Còn về tuổi tác, chắc là hơn tôi vài tuổi, tầm ba mươi ba ba mươi bốn gì đó.

Tôi nhớ lại mình của mấy năm về trước, một trong những sở thích không thể bỏ chính là mê trai đẹp. Học hành áp lực, đôi lúc cũng lén đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi tưởng tượng ra soái ca của đời mình, nhưng khi đi làm và bước vào hôn nhân, tôi biết bản thân nên gạt hết những mộng mơ hão huyền đó xuống. Bởi vì hiện thực này quá tàn khốc, người nghèo như tôi không làm thì làm gì có tiền để trang trải cuộc sống qua ngày.

Ánh mắt chạm nhau không quá hai giây, tôi hoảng loạn cúi đầu tiếp tục lau nhà, còn Dương Thành Vũ thì vẫn cao ngạo từng bước đi xuống. Anh ta đi đến ghế sofa lông ngồi xuống, sau đó châm cho mình một điếu thuốc đưa lên miệng hút. Mùi thuốc lá rất thơm, nhưng lại khiến cho một đứa mẫn cảm như tôi ngửi vào cảm thấy đầu óc có một chút say choáng váng.

Tôi không dám đi lại phía nơi người đàn ông kia ngồi nên chỉ có thể lau dọn ở phía mé bên cạnh gần nhà bếp. Thật ra bản thân tôi có một chút sợ hãi đối với người đàn ông này, nên từ sâu trong lòng không có sự can đảm nào hết. Thế nhưng tôi không ngờ hai phút sau đó, Dương Thành Vũ lại hướng đến tôi mở miệng. Anh ta gẩy tàn thuốc, nói.

- Dọn dẹp phòng khách trước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.