“Ưm...”
Ngô Phong tỉnh dậy như mọi ngày, khi mở mắt ra, cậu thấy Tiêu Triệt vẫn nằm đối diện cậu, tay vẫn nắm chặt tay cậu. Ngô Phong nhẹ nhàng nhích người lại gần, nghiêm túc quan sát diện mạo người trước mặt.
So với cậu, người trước mặt có nét thành thục hơn, đôi lông mày cao, trán rộng. Ngô Phong không hiểu sao tay của mình lại chậm rãi vươn đến môi của Tiêu Triệt. Khi tay cậu gần chạm vào, người trước mặt liền mở mắt ra, nói.
“Thật không ngờ em lại có thói quen này.”
“Có lẽ từ khi biết anh, em đã bắt đầu có một số thói quen không tốt.”
Ngô Phong nói xong liền ngồi dậy muốn rời khỏi, nhưng Tiêu Triệt làm sao để cậu dễ dàng đi như vậy. Anh kéo tay cậu lại, mạnh mẽ ôm cậu vào vòng tay mình, hôn lên trán cậu một cái.
“Có em bên mình lúc ngủ, cảm giác đó thật là bình yên.”
“Em cũng thế, nhưng nếu anh vẫn không buông em ra, sẽ bị trễ giờ đi làm đó.”
“Thì sao!? Đừng quên, anh là chủ của Tiêu thị, anh muốn nhân viên của mình 'làm việc' bên cạnh anh lúc này, cũng không được sao?”
“Không được, em thích đi xe bus đến công ty hơn.”
“Au...”
Ngô Phong nhéo tay Tiêu Triệt một cái rồi dùng hết sức chạy về phòng của mình. Anh nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cậu, thầm mừng trong lòng, 'Rốt cuộc, em cũng trở nên vui vẻ hơn xưa.'
Cậu nhanh chóng trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo, sau đó chạy xuống dưới ăn bữa sáng, tự mình đi bộ đón xe bus đi làm. Ngay khi cậu vừa đặt một chân vào phòng thư ký, tất cả ánh mắt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía cậu.
“Chào... chào buổi sáng.”
“Phong, đêm qua em ngủ ngon chứ? Trên người có cảm thấy mệt mỏi gì không?” Tiểu Hoa nhanh chóng kéo cậu lại hỏi chuyện.
“Đêm qua em ngủ vẫn bình thường, không cảm thấy mệt mỏi chút nào, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì, em mau trở về chỗ ngồi đi.”
Tiểu Hoa ấp úng nói cho qua chuyện, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, thở dài một hơi.
“Sao rồi chị Tiểu Hoa? Hôm qua có phải Tiêu tổng đã 'chỉ dạy' rồi không?”
“Theo như lời Phong nói, hình như là không. Haiz, Tiêu tổng cũng giỏi nhẫn thật.”
“Lúc nãy hình như em có thấy một vệt mờ mờ trên cổ Phong, có khi nào là cậu ấy lừa chúng ta không?”
“Thật sao!?”
Tiểu Hoa xung phong đi đến chỗ ngồi của Ngô Phong, giả vờ đánh rơi đồ, sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía cổ của cậu. Chỉ thấy ở trên cổ, có một dấu chấm nhỏ mờ nhạt, dấu vết không rõ ràng lắm, nhưng với đôi mắt của Tiêu Hoa, nhìn ra vệt đó chính là chuyện nhỏ.
“Đúng là có dấu vết, nhất định là đêm qua đã....” Tiểu Hoa nhanh chóng trở về báo cáo.
“Chắc chắn là vậy rồi! Mọi người nghĩ hôm qua Tiêu tổng đã... bao nhiêu lần nhỉ?”
“Chắc chắn là một lần rồi, Phong vẫn còn đi lại bình thường mà.”
“Tôi nghĩ là hơn nữa kìa....”
“Thật là kích thích a....”
Phòng thư ký nhanh chóng được làm nóng với những lời buôn chuyện của một dàn hủ nữ, Ngô Phong vẫn ngồi đó ngây thơ không hiểu chuyện gì. Lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Vâng, văn phòng thư ký Tiêu thị xin nghe.” Ngô Phong bắt máy.
“Ngô Phong phải không? Khụ khụ, anh là Hạo Quân đây, hôm nay anh bị ốm, phải ở nhà. Nhưng mà anh đang giữ giấy tờ quan trọng cho hôm nay, anh gọi Tiểu Hoa mà không được, nên đành gọi qua phòng thư ký. Khụ khụ, em nói Tiểu Hoa đến nhà anh lấy tài liệu được không?”
“Ưm, bây giờ chị ấy bận rồi, em sẽ đi lấy, anh cho em số điện thoại với địa chỉ nhà anh đi.””Khụ khụ, cũng được, em cũng cho anh số điện thoại của em đi.”
“Được, em sẽ đến đó nhanh thôi.”
Ngô Phong gác máy, cầm theo điện thoại nói với Tiểu Hoa đang mải mê nói chuyện.
“Chị Tiểu Hoa, Hạo ca bị ốm, em đến nhà anh ấy lấy tài liệu đây.”
“Ừm, em đi cẩn thận.” Tiểu Hoa dặn dò một câu rồi lại quay trở lại cuộc trò chuyện.
Ngô Phong xuống trước cửa công ty, gọi một chiếc xe taxi. Lúc này, ở chỗ cửa công ty có một người xuất hiện.
“Vâng, mục tiêu hiện tại đang đi một mình, có nên thay đổi kế hoạch không? Được, tôi sẽ cho người làm ngay.”
Ngô Phong ngồi trên xe, tranh thủ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Lúc trước cậu chỉ mải chăm chú chuyện đi đến trường, đi làm thêm, không chú trọng đến khung cảnh nơi đây. Không ngờ nơi đây lại nhiều nhà cao tầng đến vậy, nhưng tất cả vẫn không đẹp bằng tòa nhà tập đoàn Tiêu thị.
Lúc này, khi đèn tín hiệu ở ngã tư chuyển xanh, chiếc xe đang chở Ngô Phong chậm rãi chạy tiếp. Đột nhiên từ phía sau có một chiếc xe lao lên với tốc độ rất nhanh, nhanh chóng len lỏi lên phía trước xe Ngô Phong đang ngồi.
“Thiệt tình, mấy thằng này điên rồi, cậu trai trẻ, mau thắt dây an toàn vào đi.” Bác tài xế bực mình nói với cậu.
Mỗi khi bác tài xế muốn cho xe chạy ra làn khác, thì chiếc xe trước mặt ngay lập tức chắn trước mặt. Cứ vài lần như thế, bác tài rốt cuộc chịu không nổi, quyết định phóng ga vượt lên, chạy vào làn đường bên trong. Nhưng lần này, chiếc xe trước mặt lại không chắn đầu tiếp, mà lại tăng tốc chạy luôn. Bởi vì phía trước mặt chiếc xe đang chở Ngô Phong, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một dải phân cách, bởi vì đang tăng tốc, không thể phanh kịp được. Vì thế, chiếc xe Ngô Phong đang ngồi trực tiếp đâm thẳng vào dải phân cách, khiến chiếc xe nghiêng qua một bên, bốn bánh xe hướng về phía trời.
Lúc này, Tiêu Triệt đang ngồi làm việc trong phòng không hiểu sao tim của mình đập rất nhanh. Cảm giác này rất giống với lúc trước, khi Phong gặp chuyện.... Nghĩ đến đây, anh vội vàng gọi vào điện thoại vào di động của cậu, nhưng lại không có một tiếng trả lời nào cả.
Anh vội vàng chạy xuống phòng thư ký, nhìn khắp một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng của cậu.
“Phong đâu rồi?” Anh bực dọc nói với Tiểu Hoa đang mải tám chuyện ở góc phòng.
“Phong à? Hồi nãy Hạo ca có gọi điện, xin phép hôm nay nghỉ ốm, nói là đang giữ tài liệu quan trọng của Tiêu tổng nên Phong đã đến nhà cậu ấy lấy tài liệu rồi.”
Tiêu Triệt ngay lập tức gọi vào di động cho Hạo Quân.
“Phong đã đến chỗ cậu chưa?”
“Khụ khụ, tôi vẫn chưa thấy cậu ấy đến.”
“Chết tiệt.”
Anh hét lên một câu sau đó vội vàng chạy xuống bãi đậu xe, nhưng khi đứng chờ thang máy, có một cuộc gọi đến từ máy của Ngô Phong.
“Phong? Thật may quá, anh tưởng....”
“Xin lỗi, anh là người quen của chủ nhân chiếc điện thoại này phải không?” Tiêu Triệt chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang bởi giọng một người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Phải, anh là ai?” Anh đề phòng hỏi.
“Chủ nhân chiếc điện thoại này vừa gặp tai nạn xe, hiện tại đang ở trên xe cấp cứu đến bệnh viện. Tôi là nhân viên cấp cứu, anh mau đến bệnh viện.....”
Nhừng lời phía sau dường như không thể nào đi vào tai Tiêu Triệt được nữa, bốn chữ 'gặp tai nạn xe' đã đủ khiến cho toàn thân anh trở nên cứng đơ. Không cần suy nghĩ gì cả, anh lập tức xuống bãi đổ xe, phóng xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Ở một nơi khác....
“Xong việc rồi chứ?” Vương Phúc nghiêm mặt hỏi.
“Tai nạn xe, cho dù đã thắt dây an toàn nhưng khi mọi người cố kéo cậu ta ra khỏi xe, đầu đã bị thương nặng, chảy máu rất nhiều. Nếu như vẫn chưa an tâm, tôi sẽ cho người vào bệnh viện.”
“Được, nếu nó còn sống, trực tiếp tiêm vào một liều thuốc, nhớ là phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
'Đừng trách sao ta độc ác, là do các người luôn bám theo ta không chịu buông.'