“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Ngô Phong thắc mắc hỏi.
“Vương Tuấn Lâm muốn gặp cậu ở khách sạn của Vương thị, đó là nơi chúng ta đang đến.” Tiêu Triệt ngồi bên cạnh cậu nói.
Khi Vương Tuấn Lâm tự mình gọi điện cho anh nói muốn gặp Phong, anh cảm thấy có chuyện sắp xảy ra cho Phong. Vì thế anh liền tự mình lái xe về nhà, chở Phong đi đến gặp Vương Tuấn Lâm.
Khi đang lái xe, không biết tại sao đột nhiên Tiêu Triệt lại nhớ về chuyện kiếp trước. Khi Phong bị người của phụ thân hắn bắt đi, nếu anh đến chậm một chút thôi, Phong đã bị người khác xâm hại. Nhớ lại chuyện đó càng khiến anh thêm lo sợ, khuôn mặt của Tiêu Triệt cũng dần tái đi.
“Tiêu tổng, anh có nghe tôi nói gì không? Tiêu tổng!”
“Gì!? Cậu đang nói chuyện gì vậy.”
“Anh làm sao vậy? Sắc mặt anh không được tốt lắm, hay là anh đổ bệnh.”
Ngô Phong nói rồi vội vàng rướn người về phía Tiêu Triệt, đặt trán của mình lên trán của anh. Hành động ngày của Ngô Phong khiến toàn thân Tiêu Triệt căng cứng, bởi vì lúc này khuôn mặt của cậu đang kề sát với mặt anh, chỉ cần một cử động nhỏ, anh có thể chạm vào môi cậu, nhưng lúc này anh không thể hành động lỗ mãn được.
“Trán lại không nóng, nhưng sao mặt của anh lại đỏ như thế này. Không được! Tạm thời quay về trước đã, sức khỏe của anh quan trọng hơn.”
Tiêu Triệt vẫn sững sờ ngồi đó, một lúc sau Ngô Phong mới nhận ra mình vừa mới làm hành động gì. Cậu bối rối ngồi lại ghế của mình, Tiêu Triệt cũng vì hành động đó mà khoi phục lại tâm trí, tiếp tục nhiệm vụ lái xe của mình.
Ngô Phong cũng không hiểu vì sao mình lại làm ra hành động đó. Cậu chỉ biết khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người đối diện, trong lòng cậu cảm thấy rất lo lắng. Cũng may lúc nãy dừng đèn đỏ khá lâu, nếu không có thể lúc này hai người đã bị xe tông rồi không chừng.
Bầu không khí trong xe lúc này rất ngột ngạt, cả hai người không ai dám mở miệng trước. Đi một lúc lâu, cuối cùng đã đến khách sạn của Vương thị, nhưng không ngờ chào đón họ lại là một đám phóng viên đang chờ ở trước cửa. Khi họ nhận ra người lái xe là Tiêu Triệt, họ liền nhanh chóng chạy lại hỏi dồn dập.
“Tiêu tổng, có tin đồn rằng cậu sinh viên bị Vương thiếu gia đánh đập chính là người quen của anh, điều đó có phải không?”
“Tiêu tổng, có phải cậu sinh viên đó là do anh bao dưỡng không? Xin anh hãy trả lời cho chúng tôi biết?”
“Tiêu tổng, anh và cậu sinh viên đó đã từng qua đêm ở khách sạn phải không?”
“Tiêu tổng....”
“Tiêu tổng....”
... .......
Tiêu Triệt không có tâm trí nào trả lời đám phóng viên kia, anh vội vàng nhìn sang người bên cạnh, lúc này Ngô Phong đang rất tức giận.
Lúc này, một đám vệ sĩ từ trong khách sạn chạy ra ngăn cản đám phóng viên, Tiêu Triệt nhanh chóng rồ ga chạy nhanh vào hầm gửi xe. Sau khi đã đổ xe, anh vội vàng quay sang nhìn Ngô Phong.
“Phong, cậu không sao chứ?”
“Không sao? Anh nghĩ tôi có thể không sao sao? Bọn họ nói tôi là người mà anh bao dưỡng, hay nói đúng hơn là trai bao của anh! Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ!” Ngô Phong tức giận đáp lại.
“Tôi biết lúc này cậu rất tức giận, nhưng cậu nên cố gắng kiềm chế lại, cậu làm vậy chẳng khác nào tự gây bất lợi cho mình.”
“Tôi không quan tâm! Tôi sẽ ra nói lý lẽ với đám phóng viên kia.”
“Đứng lại đó! Đám phóng viên đó xuất hiện trước cửa khách sạn chắc chắn là do Vương Tuấn Lâm làm, nếu bây giờ cậu ra ngoài đó, chẳng khác nào cậu để cho hắn ta thõa mãn vì đã thành công âm mưu của mình.”
“Vậy anh nghĩ tôi nên làm gì bây giờ? Im lặng và để cho bọn họ sỉ nhục tôi sao.”
Tiêu Triệt không nói gì chỉ vươn tay ôm lấy Ngô Phong, để đầu cậu dựa vào lồng ngực của anh.
“Nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, đừng suy nghĩ gì cả.”
Không biết vì sao Ngô Phong lại nghe lời Tiêu Triệt, hít thở sâu và nhắm mắt lại. Cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người trước mặt. Cậu có thể nghe được nhịp tim đập của Tiêu Triệt, không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất an toàn.
“Cậu đã bình tĩnh lại chưa?” Tiêu Triệt hỏi.
“Cảm ơn anh, bây giờ có lẽ chúng ta nên đi gặp Vương Tuấn Lâm cùng hai anh em Lưu gia thôi.” Ngô Phong nói.
Ở phía trên lầu.....
“Anh Tuấn Lâm, anh nghĩ “dân đen” kia sẽ thích món quà của chúng ta chứ?” Lưu Nhã Thi vui vẻ nói.
“Đương nhiên là phải thích rồi, có khi vui mừng là khác. Dù sao chúng ta cũng đã giúp hắn tiết lộ bí mật với mọi người, có lẽ về sau tên đó sẽ chính thức được vào Tiêu gia, hahaha...” Vương Tuấn Lâm sảng khoái cười.
“Tuấn Lâm, tôi cảm thấy cậu làm vậy không đúng cho lắm. Dù sao chúng ta chưa chắc chắn cậu ta là gì của Tiêu tổng, cậu làm vậy khác nào gieo tiếng xấu cho người khác.” Lưu Nhân Vũ lo lắng nói
“Sao? Cậu sợ sao? Lưu Nhân Vũ, cậu tốt nhất đừng để tôi khinh thường cậu, nếu cậu không muốn liên lụy thì nên dứt khoát chấm dứt với tôi đi.”
“Tuấn Lâm, tôi chỉ là lo cho cậu thôi.”
“Lo cho tôi? Vậy thì một là cậu im miệng lại, hai là đừng thắc mắc về quyết định của tôi, còn không thì đừng trách tôi.”
“Phải đấy, anh hai à, sao hôm nay anh lại quá vậy? Anh Tuấn Lâm luôn đưa ra quyết định đúng mà.” Lưu Nhã Thi bất mãn nói.
“Vương thiếu gia luôn đúng sao? Tôi rất hiếu kì chuyện đó đấy!” Lúc này, Tiêu Triệt từ ngoài của bước vào.
Khi thấy Tiêu Triệt bước vào, chỉ có Lưu Nhân Vũ đứng lên chào hỏi anh, còn Vương Tuấn Lâm và Lưu Nhã Thi vẫn ngồi ở vị trí của mình. Khi nhìn thấy thiếu niên đi theo sau Tiêu Triệt, cả ba người đều rất ngạc nhiên.
Thiếu niên đó có khuôn mặt rất thanh tú, làn da hơi rám nắng. Mái tóc đen được cắt ngắn ôm sát mặt, hai mắt cậu ta trông giống như hai viên ngọc, khiến người ta bị cuốn hút vào ánh mắt đó mãi không dứt. Tuy một bên mặt vẫn còn vết bấm nhưng khuôn mặt của cậu ta vẫn rất đẹp.
“Ngô... Ngô Phong?” Lưu Nhã Thi lắp bắp nói.
“Phong, cậu qua đây ngồi đi.”
Tiêu Triệt gọi Ngô Phong ngồi bên cạnh mình, Ngô Phong cũng không thèm chào Lưu Nhã Thi liền đi đến bên cạnh Tiêu Triệt ngồi xuống.
“Thật không ngờ Tiêu tổng lại có thể khiến con vịt xấu xí thành thiên nga. Ngô Phong quả nhiên là người anh bao dưỡng bên cạnh.” Vương Tuấn Lâm châm chọc nói.
“Sao? Cảm giác được Tiêu tổng chạm vào có phải còn hưng phấn hơn mấy tên vệ sĩ của tôi không? Hừ, “dân đen” thì vẫn chỉ là “dân đen” thôi.” Hắn nhìn Ngô Phong khinh bỉ nói.
“Anh....” Ngô Phong muốn phản bác lại nhưng lại bị Tiêu Triệt ngăn lại.
“Vương thiếu gia muốn gặp Phong là vì điều gì? Cậu tốt nhất nên vào vấn đề chính nhanh lên.” Giọng của Tiêu Triệt đã chứa đựng một ít sát khí.
“Phong? Xưng hô thân mật quá nhỉ! Điều tôi muốn nói với tên “dân đen” này chỉ có một, chính là đừng mong tôi xin lỗi cậu về những việc tôi đã làm!
Nghĩ rằng tung những bức ảnh đó lên mạng có thể khiến tôi làm vậy thì cậu lầm rồi. Việc cậu đến đây ngày hôm nay sẽ được báo chí biết đến là buổi gặp mặt xin lỗi, nhưng còn chuyện xảy ra bên trong thì không ai biết cả. Cậu tốt nhất nên biết điều mà giữ im lặng, làm tốt vai trò của một trai bao của cậu đi. Mau gọi hiệu trưởng vào đây!”
Cửa được mở ra, và một người đàn ông trung niên vận đồ vest bước vào. Đấy chính là hiệu trưởng của đại học A, Lương Phúc, nổi tiếng là một kẻ hám tiền, vì đã hối lộ Vương gia nên ông ta đã được đưa lên làm hiệu trưởng thay cho người cũ đã bị đuổi việc.
“Trò Ngô Phong, vì hành động của trò mà trường đã gặp rất nhiều khó khăn, vì để tránh tai tiếng thêm, chúng tôi quyết định để trò tốt nghiệp sớm. Đây là bằng tốt nghiệp của trò, đầu tuần tới trò có thể không cần đến trường, dù sao trò cũng đã được nhận làm thực tập ở Tiêu thị.”
“Tuấn Lâm, cậu không nên....”
“Cậu im miệng!” Lưu Nhân Vũ lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị Vương Tuấn Lâm quát lại.
Tiêu Triệt đang cảm thấy rất tức giận. Tốt nghiệp sớm? Nói thẳng ra chính là đuổi học Phong, anh tính vươn tay xé tấm bằng kia, nhưng Ngô Phong đã nhanh tay hơn anh. Cậu đứng dậy, xé tấm bằng tốt nghiệp kia sau đó quăng những mảnh giấy đó vào mặt Vương Tuấn Lâm.
“Đừng lo, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền Vương thiếu gia cùng Lưu thiêu gia và Lưu tiểu thư. Nhưng các người nên nhớ lời của tôi hôm nay, tôi nhất định khiến các người hổi hận về chuyện ngày hôm nay.”
'Chát'
“Hối hận, “dân đen” à, cậu dựa vào gì mà khiến chúng tôi hối hận? Dù cho có Tiêu Triệt chống lưng, nhưng Lưu thị và Vương thị nhất quyết không chịu thua. Tiêu thị thì sao, hai tập đoàn Lưu Vương có thể đánh bại Tiêu thị!.” Lưu Nhã Thi mạnh miệng nói.
“Đánh bại? Được thôi, tôi sẽ chờ xem là Tiêu thị bị diệt trước, hay là tập đoàn Lưu Vương các người!”
Tiêu Triệt nói xong liền đưa Ngô Phong rời khỏi đó, khi hai người đến bãi đỗ xe, Ngô Phong liền nói.
“Tiêu tổng, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi thời gian qua. Tôi không muốn tiếp tục liên lụy đến anh cũng như Tiêu thị, chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết. Xin lỗi anh vì đã gây quá nhiều rắc rối cho anh.”
Khi Ngô Phong muốn rời đi thì Tiêu Triệt liền giữ chặt lấy tay cậu.
“Cậu muốn đi đâu? Lúc này cậu không có nơi nào để đi cả!”
“Vậy không phải tốt hơn sao, dù sao những lời lúc này là do tôi quá tức giận nói ra. Nếu như lúc này tôi chết đi, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Ngô Phong tự giễu nói.
Tiêu Triệt nghe lời đó liền giận dữ kéo tay Ngô Phong lôi cậu vào trong xe.
“Anh muốn làm gì? Để tôi đi đi, như vậy sẽ...”
Ngô Phong chưa kịp nói xong đã bị Tiêu Triệt đè lên ghế hôn, anh cầm tay điều chỉnh ghế đấy ghế ngã về phía sau, để cả người anh đè lên người Ngô Phong.
“Ưm... ưm...”
Mặc dù cố phản kháng nhưng Ngô Phong không thể kháng cự lại sức của Tiêu Triệt. Mãi đến khi cậu gần như không còn sức để thể, anh mới buông môi cậu ra.
“Đừng bao giờ nói những câu cậu sẽ chết, đừng bao giờ nói như vậy. Tôi sẽ không bao giờ để cậu phải gặp nguy hiểm, tất cả những gì liên quan đến cậu đều liền quan đến tôi.” Tiêu Triệt ôm chặt Ngô Phong vào lòng, giống như muốn khảm cậu vào người mình.
“Tại sao? Tại sao anh lại làm những điều đó vì tôi? Trước giờ chưa ai đối xử với tôi tốt như vậy! Tôi không muốn phải tin tưởng rồi lại tổn thương thêm nữa!” Ngô Phong vừa khóc vừa nói.
Tiêu Triệt đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cậu, ôn nhu nói.
“Đồ ngốc, tất cả những gì tôi làm, bởi vì tôi yêu em.”