Sau khi Tống Diên ngồi xuống, hắn lại nhìn ngó lung tung, sau đó phát hiện ra bàn bên cạnh, một người đàn ông trung niên với âu phục giày da đang ôm một chàng trai trẻ khoảng 20 tuổi, hai người vừa ôm hôn thoả thích, vừa có ý khiêu khích đối phương.
Áo chàng trai trẻ hơi phanh ra, thỉnh thoảng anh ta lại phát lên những tiếng nức nở động tình, Tống Dương nghe mà ngượng, hắn liếc trộm sang phía Hạ Lâm, dường như muốn tìm an ủi từ người giống như mình.
Nhưng Hạ Lâm đã quá quen với những hình ảnh như vậy, coi như không có gì xảy ra nói: “Nếu như không nhìn được thì đừng nhìn nữa, những chuyện như thế này ở bar gay không có gì là hiếm lạ.”
Tống Diên khó khăn nuốt nước miếng một cái: “Hạ Lâm, dáng vẻ của cậu hình như rất quen thuộc... Trước kia chưa từng nghe cậu nói tới...”
“Nói gì vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây mà, chỉ là tôi tự động tưởng tượng một người là nữa thôi mà.” Mặt Hạ Lâm không đổi sắc nhắm mắt nói bừa.
Mặc dù ba người bọn họ trẻ tuổi, nhưng người nào người nấy khí chất không hề tầm thường, thêm Chu Sóc đứng về phía sau một bước theo đúng tiêu chuẩn của vệ sĩ, lập tức tăng lên khí thế cho bọn họ.
Rất nhanh đã có bồi bàn nhanh tay nhanh mắt chủ động tiến đến, hỏi bọn họ có gọi rượu gì không.
Hạ Lâm thuận miệng gọi hai chai bia, đuổi bồi bàn đi.
Tống Diên ở bên rục rịch: “Tại sao không gọi cái gì mạnh một chút? Hiếm khi chúng ta mới đến đây...”
Cũng không phải lần đầu tiên hắn lén chạy ra ngoài uống rượu với Hạ Lâm, cho nên hắn cảm thấy Hạ Lâm hẳn có thể hiểu ý của hắn.
Nhưng Hạ Lâm nghĩ trong lòng, lát nữa bên Dư Lạc Đồng còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như cho Tống Diên uống rượu, chỉ sợ đến lúc đó hắn kích động, thì sẽ giống như ngựa hoang cởi bỏ dây cương, xông thẳng lên đánh nhau, đến cậu cũng không ngăn lại được.
Nhưng ngoài mặt cậu vẫn nghiêm túc nói: “Chúng ta đang học năm ba rồi, dù sao cũng phải bớt phóng túng một chút.”
Tống Diên bất mãn “xì” một tiếng, thầm oán hận Hạ Lâm giờ càng ngày càng cứng nhắc.
Chỉ chốc lát sau, bồi bàn đã bưng hai chai bia tới, sau lưng hắn còn có thêm một người đi theo, Hạ Lâm nhìn kĩ, còn không phải Dư Lạc Đồng sao.
Vì ở trong góc, ánh sáng không đủ, Dư Lạc Đồng híp mắt một lúc, mới lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Tống Diên, Hạ Lâm, thật là hai cậu đấy à? Trời, còn có cả Chu Sóc nữa, sao các cậu tới đây vậy?”
Tống Diên đang định nói, đã bị Hạ Lâm giành trước một bước, mỉm cười nói: “Bọn tôi tới cổ vũ cậu đó.”
Tống Diên nhìn Hạ Lâm một chút, chỉ có thể tiếp lời nói: “Đúng đúng, bọn tôi tới cổ vũ cậu.”
Sự khó xử trên khuôn mặt Dư Lạc Đồng thoáng qua rồi biến mất, cậu cười nói: “Sao các cậu lại biết tôi ở chỗ này vậy? Tôi nhớ là tôi chưa nói với các cậu...”
“Là Hạ Lâm đoán được đấy,“ Tống Diên buông tay nói, “Mặc dù tôi cũng không hiểu vì sao cậu ta lại đoán được.”
Dư Lạc Đông vì thế mà nhìn Hạ Lâm nhiều hơn một chút, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Hạ Lâm biết cậu ta nghĩ mình là người trong giới, mặc dù trên thực tế hai người bọn họ đúng là cùng ở trong giới, nhưng tuyệt đối không phải như Dư Lạc Đồng nghĩ.
Tống Diên cũng không để ý đến biến hoá vi diệu giữa hai người, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện vừa rồi Dư Lạc Đồng bị sờ mó. Nhớ đến màn sờ mó kia, trong đầu nghĩ cái gì hắn nói cái đó: “Lạc Đồng, cậu làm ở đây có phải thường xuyên bị khách hàng chiếm lợi không?”
Câu này thực sự làm khó Dư Lạc Đồng, mặt cậu hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Vừa nãy... vừa nãy các cậu nhìn thấy rồi à?”
Hạ Lâm không thể làm gì khác hơn ngoài việc đạp cho Tống Diên một đạp, người này bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội, giờ đúng là thiếu IQ.