Kiếp Sau Không Gặp

Chương 3: Chương 3: Cuộc gọi không thành công




Tên đàn ông kia dường như theo bản năng, cầm tay trái của Dư Lạc Đồng kéo về phía mình.

Rõ ràng là hành động tuyên bố chủ quyền.

Dư Lạc Đồng dường như không nhận ra không khí vi diệu trước mặt, vô cùng phấn khởi gọi Tống Diên đến ngồi ở vị trí đối diện bọn họ, sau đó nghiêng đầu nói với chàng trai bên cạnh: “Đới Duy, đây là anh Diên mà em đã nói với anh, Tống Diên.”

Rồi cậu nói với Tống Diên: “Đây là Đới Duy, ừm... người ấy của em.”

Đới Duy nhướn mày cười một tiếng, đưa tay về phía Tống Diên, dùng một chút tiếng Hán sứt sẹo nói: “Chào.”

Phỏng đoán trước đó đã thành thật, lòng Tống Diên dần dần lạnh đi.

Hắn còn tưởng rằng, lần này gặp lại Lạc Đồng, chỉ cần cố gắng một chút, bọn họ vẫn có hi vọng ở bên nhau, nhưng hắn lại không nghĩ tới chuyện, nửa đường lại có một Trình Giảo Kim nhảy ra*.

* Chỉ mọi việc đang được thực hiện theo kế hoạch thì có một ai đó hoặc cái gì đó làm gián đoạn.

Mặc dù không muốn bắt tay với người này, nhưng Tống Diên vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình một cách khéo léo, nắm chặt tay hắn một cái, hỏi: “Người nước nào vậy?”

“Quốc tịch Mỹ, gốc Hoa.” Dư Lạc Đồng ở bên cạnh giải thích nói, “Đới Duy là người sau khi sang Mỹ em mới quen được, vừa mới sang em không biết gì, khẩu ngữ cũng không tốt, anh ấy đã giúp em rất nhiều, qua lại với nhau một thời gian, bọn em...”

Tống Diên cắt ngang lời của cậu: “Mấy hôm trước ở thành phố C, sao chỉ có một mình em?”

“Trước em có cãi nhau với Đới Duy,“ Dư Lạc Đồng hơi ngượng ngùng, “Em giận quá, về nước một mình luôn, Đới Duy đuổi theo tới thành phố C, sau đó... bọn em làm lành rồi.”

Đới Duy nghe được những lời này, cưng chiều sờ đầu Dư Lạc Đồng một cái.

Dư Lạc Đồng lại nói: “Đúng rồi, anh Diên, nghe nói anh đang ở cùng với Hạ Lâm, Hạ Lâm đâu rồi, sao không gọi cậu ấy đi cùng?”

Tống Diên không nghĩ tới việc Dư Lạc Đồng sẽ dùng một giọng điệu quen thuộc để nói về Hạ Lâm như vậy, tức giận xen lẫn một chút nghi ngờ nói: “Anh với cậu ấy chia tay rồi.”

“Chia tay?” Dư Lạc Đồng ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp.

Tống Diên im lặng một lúc, cũng không quá để ý tới Đới Duy bên cạnh, nói thẳng: “Lạc Đồng, anh vẫn luôn yêu mến em, trong lòng em hẳn cũng biết rất rõ. Lúc đầu cậu ta lừa gạt anh nói rằng em chết nơi đất khách quê người, đến cả thi thể cũng không tìm về được, khiến cho anh đau khổ đến chết đi sống lại, anh... anh... thực sợ không thể tha thứ cho cậu ta.”

Dư Lạc Đồng sững sờ nhìn Tống Diên một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: “Hạ Lâm... chẳng lẽ cậu ấy không nói cho anh biết sao?”

Tống Diên ngẩn ra: “Nói cái gì?”

Dư Lạc Đồng mím môi, do dự trong chốc lát: “Thật ra thì, là em xin cậu ấy giấu chuyện giả chết giúp em.”

Tống Diên đứng phắt dậy trợn mắt nhìn cậu: “Cái gì cơ?”

Dư Lạc Đồng bị doạ sợ, rụt vào trong ngực Đới Duy, Đới Duy lập tức nắm lấy bả vai Dư Lạc Đồng, nhìn Tống Diên với ánh mắt cảnh cáo.

Tống Diên cũng nhận ra được mình đã doạ Dư Lạc Đồng, nhưng giờ phút này trong đầu hắn rất hỗn loạn, đứng ở đó một lúc lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, đỡ trán nói: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Dư Lạc Đồng vẫn còn rất sợ hãi, nhấp một ngụm cà phê, mới chậm rãi nói ra đầu đuôi câu chuyện: “Anh Diên, trước kia em thật sự thích anh, khi anh nói với em, anh vì em mà come out với người nhà, em vừa cảm động vừa sợ.”

“Anh là độc đinh của nhà họ Tống, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn dòng họ Tống, người nhà anh sao có thể để yên cho em. Cho nên, sau đó, lúc anh bị người nhà thu xếp sang du học tại Anh, ông nội anh đã tìm đến em.”

Tống Diên nghiêng người về phía trước: “Bọn họ đã làm gì em?”

Dư Lạc Đồng nhắm mắt lại: “Ông nội anh cũng chỉ thông não cho em hiểu, nếu như em vẫn kiên trì ở bên cạnh anh, sẽ gây tai hoạ cho anh như thế nào... Em không thể ích kỉ như vậy, cũng không thể để bản thân trở thành gánh nặng cho anh.”

Tống Diên bất đắc dĩ thở dài: “Lạc Đồng, em đơn thuần quá, lương thiện quá, ông ấy chỉ doạ em thôi, nếu như chúng ta ở bên nhau, ông nội cũng không thể làm gì được. Em xem giờ anh và Hạ Lâm ở bên nhau, mặc dù tiền hơi ít, điều kiện sống cũng không được như xưa, nhưng bọn anh vẫn sống rất tốt.”

Dư Lạc Đồng cười khổ một cái: “Em sao có thể so với Hạ Lâm, cậu ấy có gia tộc phía sau, mà em, em không có gì cả.”

Tống Diên im lặng, Dư Lạc Đồng nói không sai, nhìn từ phía Hạ Lâm, mạnh mẽ hơn Dư Lạc Đồng nhiều, cho nên năm đó cậu mới dám dũng cảm come out với hai đại gia tộc, mà Lạc Đồng, chỉ có thể chạy trốn thôi.

“Vậy nên, ngay từ đầu màn giả chết kia, là do ồng nội của anh ở sau lưng giật dây?”

Dư Lạc Đồng gật đầu một cái: “Ông nội anh nói, với tính cách của anh, ắt hẳn sẽ không dễ kết thúc với em, chỉ cần em chết đi, mới có thể đập tan mọi tưởng niệm của anh.”

Tống Diên cúi thấp đầu, rơi vào yên lặng.

Dư Lạc Đồng lại nói: “Em cũng đã đồng ý với ông nội anh, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng sau đó em lại nghe nói anh và Hạ Lâm yêu nhau, ông nội anh cũng không làm khó hai người, chắc hẳn là ông cụ lại muốn phá, cho nên em mới lén về nước, không nghĩ tới việc gặp được anh ở thành phố C. Khi đó vừa đúng lúc em đang tức giận vì cãi nhau với Đới Duy, cho nên cũng không có tâm tình nói cụ thể cho anh, không nghĩ tới lại khiến cho anh và Hạ Lâm cãi nhau, là do em không tốt.”

Tống Diên bực dọc trong lòng mà nắm lấy tóc mình, chán nản an ủi cậu: “Cũng không trách em được, là do tính khí anh không tốt...”

Hắn đột nhiên nhớ tới chiều hôm qua mình chưa nói lời nào đã tát Hạ Lâm một cái, trong lòng đột nhiên nhói đau.

Lúc ấy vẻ mặt Hạ Lâm như thế nào, hắn không nhớ được, hắn chỉ nhớ mang máng, Hạ Lâm hình như đang định giải thích, nhưng hắn không có kiên nhẫn để nghe tiếp.

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng khó chịu hơn, sự tức giận với Hạ Lâm một khi hạ xuống, thì sự hổ thẹn đã nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Hắn mạnh mẽ rót một ly rượu lớn, sau đó đứng lên nói: “Xin lỗi, anh đi trước.”

Hắn bước nhanh ra khỏi quán bar, bị gió đêm thổi vào mặt, đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút.

Hắn lưỡng lự mấy bước ở xe mình, trong lòng trống rỗng không biết nên làm gì.

Trước kia hai người tranh chấp cãi vã, đều là Hạ Lâm làm lành trước.

Nhưng lần này, đợi đến khi Hạ Lâm làm lành có thể sẽ có chút khó khăn.

Lưỡng lự một lúc lâu, Tống Diên lấy hết dũng khí gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Lâm: “Ở đâu đấy?”

Đợi mấy phút, không có tin nhắn trả lời của Hạ Lâm.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa, trực tiếp gọi cho Hạ Lâm.

Tu tu hai tiếng, bên tai hắn truyền đến một giọng nhắc nhở lạnh như băng --- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.