Kiếp Sau Không Gặp

Chương 1: Chương 1: Hoạ vô đơn chí




Lúc ngẩng đầu, Hạ Lâm mới phát hiện ra mình đã về đến cửa nhà.

Cửa nhà đang đóng kín.

Cậu nhớ ra, hôm nay là ngày thứ ba Tống Diên đi công tác, theo như kế hoạch, hẳn phải hai ngày nữa hắn mới trở về.

Hạ Lâm lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, chân tay lạnh như băng, vẻ mặt hoảng hốt, quyển sổ khám bệnh trong lòng bàn tay nặng như chì, nặng đến mức cậu không thể mở nổi cánh cửa kia.

Kể cả vào được nhà, cũng sẽ không thấy bóng dáng của Tống Diên, không có ai an ủi cậu, ôm cậu vào lòng.

Hạ Lâm không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, cuối cùng vẫn chậm chạp lấy chìa khoá mở cửa.

Không ngờ vừa vào đến cửa, một mùi thuốc lá từ phía đối diện ập tới người cậu.

Hạ Lâm theo bản năng ho khan mấy tiếng, lúc nhìn kĩ, mới phát hiện ra Tống Diên đang cúi đầu yên lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nửa điếu thuốc kẹp ở ngón tay, toàn thân được bao bọc bởi một lớp khói thuốc lượn lờ, trên bàn uống nước trước mặt, đều là tàn thuốc rơi toán loạn.

Hạ Lâm sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, quyển sổ khám bệnh trong tay kia tránh về phía sau theo bản năng, cậu vẫn chưa nghĩ đến việc nói chuyện này với Tống Diên như thế nào, cậu không muốn nhìn thấy Tống Diên khổ sở vì mình.

“Sao lại về sớm vậy?” Cậu đổi sang một giọng bình thản, đi tới cửa sổ, “Hút nhiều thuốc như vậy, sao không mở cửa sổ ra để thoáng khí một chút.”

“Đứng lại.” Tống Diên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, trầm giọng nói.

Hạ Lâm bỗng nhiên rụt chân lại, cậu phát hiện ra lúc này sắc mặt Tống Diên đã chì trong màu đen, ánh mắt u ám, thậm chí còn có sự tức giận không thể đè nén được.

“Sao vậy?” Cậu hạ thấp âm lượng, đi về phía Tống Diên, “Công việc không thuận lợi hả?”

Tống Diên đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Lâm không chớp mắt, cả người lộ ra thái độ phòng bị, hiển nhiên không muốn lại gần cậu.

“Em đoán xem, lần này tôi đến thành phố C đã gặp ai?”

“Ai vậy?”

“Dư Lạc Đồng.”

Hơi thở của Hạ Lâm bất chợt chậm lại một chút.

“Sao thế,“ Tống Diên tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, “Bất ngờ không? Không ngờ sống ở trên đời, tôi vẫn có cơ hội để gặp lại Lạc Đồng.”

Tim Hạ Lâm đập nhỡ hai nhịp, rồi sau đó nghe thấy giọng nói trống rỗng của bản thân mình: “Lạc Đồng, cậu ta... về nước rồi?”

“Quả nhiên, em đã biết cậu ấy ra nước ngoài từ trước.” Vẻ giễu cợt trên mặt Tống Diên càng đậm hơn, thậm chí còn lộ ra một tia căm hận đến tận xương tuỷ, “Vậy mà từ trước đến giờ, sao em lại nói với tôi là Lạc Đồng đã chết? Em chỉ mong cậu ấy chết sớm thôi đúng không?”

“Lúc đầu em không hề ép...”

“Chát ---”

Hạ Lâm chưa nói xong, đã bị cắt ngang bởi bàn tay của Tống Diên giáng xuống.

Cậu chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thân thể lảo đảo suýt ngã, vội vàng đưa tay chống vào vách tường, sau đó mới khó khăn đứng vững.

Cố nén sự đau vuốt bên má, cậu thở gấp, đợi tầm mắt nhìn lại rõ ràng, mới chậm rãi nói: “Anh... Anh có thể nghe em nói hết không?”

Tống Diên cười nhạt: “Em cảm thấy, tôi ngu đến mức tin tưởng lời của em một lần nữa sao?”

“...” Thêm một trận choáng váng nữa ập tới, Hạ Lâm nhắm hai mắt, lời giải thích vừa mới sắp xếp xong trong đầu, lại bị cậu nuốt lại.

“Không còn lời nào sao?” Nụ cười trên mặt Tống Diên lạnh đến thấu xương, “Hạ Lâm, những năm này tôi vẫn tự hỏi tôi đối xử với em không tệ, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện chấp nhận sống đến đầu bạc răng long với em. Nhưng em đối xử với tôi thế nào đây? Em nói với tôi là Lạc Đồng đã chết, nhìn tôi đau khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng ở lại bên em, em thắng, có phải trong lòng vẫn luôn đắc ý không?”

Hạ Lâm lại nhắm mắt lại: “Tống Diên, tình yêu không có thắng thua, em thừa nhận là em đã tranh thủ lúc anh đau khổ nhất mà tiến đến, nhưng chuyện lừa anh là Lạc Đồng đã chết, cũng không phải ý của em.”

“Đủ rồi!” Tống Diên lạnh lùng cắt ngang cậu, “Cái bộ dáng làm bộ làm tịch này của em, tôi chỉ nhìn thôi cũng thấy chán ghét rồi.”

Hắn bước nhanh về phía cửa, vẻ mặt Hạ Lâm đột nhiên hốt hoảng đuổi theo, níu lấy cánh tay hắn, đáng thương như một con thú cưng sắp bị vứt bỏ: “Tống Diên anh định đi đâu?”

Tống Dương cũng không quay đầu lại vung tay cậu ra: “Cho em một ngày, dọn ra khỏi nhà của tôi!”

“... Tống Diên?” Vẻ mặt Tống Diên tái nhợt đi.

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt em nữa, xin em biến mất khỏi thế giới của tôi đi.” Tống Diên dứt lời, đi ra ngoài đóng cửa rầm một cái.

Hạ Lấm đứng lại sững sờ một lúc lâu, những giọt nước mắt tuyệt vọng dần dâng lên.

“Dư Lạc Đồng, nếu như lúc đầu cậu quyết tâm giả chết để bỏ đi, sao giờ còn trở lại làm gì chứ...”

Cậu hận sự lật lọng của Dư Lạc Đồng, nhưng lại càng hận bản thân mình không có cách nào thoát khỏi bế tắc.

Cậu lùi về mấy bước, chán nản ngồi ở góc phòng, mặc cho giọt nước mắt yên lặng trào ra, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Cuối cùng, cậu cũng nhớ đến quyển sổ khám bệnh kia.

Cậu lau nước mắt, cúi đầu nhìn sổ khám bệnh đang bị bóp nát trong tay, từ từ bình tĩnh lại.

“Cứ như vậy đi,“ Cậu lặp đi lặp lại, lẩm bẩm một mình, “Như vậy... cũng tốt.”

Cậu vốn chưa nghĩ ra việc nên nói với Tống Diên như thế nào, nhưng ông trời đã quyết định thay cậu.

Thật ra thì dù cho Dư Lạc Đồng có về nước hay không, cậu và Tống Diên kiếp này, cũng không thể sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Đã như vậy, không bằng mình ra đi thoải mái một chút đi.

Nghĩ tới đây, Hạ Lâm vò sổ khám bệnh lại thành một cục, ném vào sọt rác.

Sau đó, cậu mở cửa sổ xua tan mùi thuốc là trong phòng, còn dọn dẹp sạch sẽ gạt tàn thuốc trên bàn uống nước; thu quần áo ngoài ban công vào, lại dán nhãn phân biệt loại thức ăn trong tủ lạnh.

Rồi sau đó, cậu sắp xếp hành lý của mình, đặt chìa khoá nhà ở trên tủ giày, cuối cùng nhìn lại nơi đã lưu giữ bao nhiêu năm kỉ niệm của cậu và Tống Diên, sau đó đẩy cửa ra, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.