Edit: Cơ Hoàng
Thoáng cái, thời gian năm năm nhanh chóng trôi qua. Vào một ngày, sau khi Lâm Bạch Dư làm xong công việc, chuẩn bị quay về chỗ ở của mình thì phát hiện có một đám thái giám với cung nữ đang đứng túm tụm ở một chỗ bàn tán chuyện gì đó rất hưng phấn. Xem ra là trong cung đã xảy ra chuyện lớn. Lâm Bạch Dư đi qua đó, tìm một chỗ ở bên ngoài rồi ngồi xuống. Nàng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lắng nghe, cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân chính của cuộc bàn tán* này.
(*Nguyên văn là "bát quái": Trong trường hợp này nghĩa là sự bàn tán, tán gẫu... về một vấn đề gì đó.)
Thì ra là nữ chính đã tiến cung. Nữ chính bị trọng thương, trên người mang theo tín vật của hoàng đế nên được hoàng đế đón vào cung. Hoàng đế chưa chờ nữ chính tỉnh lại đã nghe theo gợi ý của Tuyên Phi nương nương, nhận nữ chính làm con gái của mình. Tuy không cho nữ chính phong hào công chúa, nhưng hoàng đế lại tán thành ý kiến của Tuyên Phi và những người khác, phong cho nữ chính danh hiệu quận chúa.
“Hoàng Thượng rất coi trọng vị quận chúa lưu lạc ở dân gian vừa trở về này, uy hiếp các vị đại nhân trong Thái Y Viện rằng nếu không cứu sống được quận chúa, sẽ cho các vị đại nhân chôn cùng quận chúa!”
“Ta cũng nghe nói như vậy. May là các vị đại nhân y thuật cao minh, đoạt lại được quận chúa từ tay Diêm Vương.”
“Đó là vì quận chúa phúc lớn mạng lớn, được Hoàng Thượng phù hộ.”
“Nghe nói Hoàng Thượng còn lệnh cho Tuyên Phi nương nương chăm sóc quận chúa nữa. Không hề màng tới chuyện Tuyên Phi đang có thai.”
“Chẳng phải là Tuyên Phi nương nương tự thỉnh cầu chăm sóc quận chúa sao?”
“Không biết, có điều Tuyên Phi đang có thai mà lại phải chăm sóc người bị thương như vậy, liệu có ảnh hưởng tới long thai trong bụng không?”
“Tuyên Phi nương nương hiền lương thục đức lại yêu Hoàng Thượng sâu đắm, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên sẽ muốn đích thân chăm sóc người con gái Hoàng Thượng mới nhận về rồi.”
“Nhưng chẳng phải các hoàng tử, hoàng nữ đều do Hoàng Hậu thống nhất quản lý sao?”
“...”
“...”
Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người im lặng. Ai mà chẳng biết trong hoàng cung Đế Hậu bất hòa chứ? Hoàng Hậu chẳng khác gì một vật trang trí!
“Hoàng Thượng đối xử rất tốt với quận chúa mới, ngày nào cũng ban thưởng rất nhiều thứ tới Duyên Hi Cung.” Bọn thái giám cung nữ lại chuyển sang chuyện khác.
“Còn mỗi ngày đều tới Duyên Hi Cung thăm quận chúa nữa. Chắc mẫu thân của Quận chúa được Hoàng Thượng yêu thích lắm nhỉ?”
“Nhưng nếu Hoàng Thượng thích mẫu thân của quận chúa như vậy thì sao lúc trước lại không đón bà ấy về cung?” Một tiểu cung nữ thắc mắc.
Lại một trận im lặng, mọi người đều không biết nên trả lời như thế nào.
Một thái giám nói: “Bên cạnh Hoàng Thượng có nhiều mỹ nhân như vậy, chắc là, chắc là đã quên mẫu thân của quận chúa mất rồi?”
Mọi người: “...”
Vậy nên hoàng đế cũng không yêu thích mẫu thân quận chúa, chỉ là do áy náy mà thôi.
“Nghe nói quận chúa đi một mình từ Nguyên Châu vào kinh thành, không biết trên đường đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tội nghiệp quận chúa, thân phận lá ngọc cành vàng như vậy mà phải bán nghệ đầu đường vì không có tiền bạc.”
“Nghe nói nhà mẫu thân quận chúa là phú hộ ở Nguyên Châu, sao lại không có tiền bạc cho quận chúa làm lộ phí?”
Mọi người: “...”
Tiểu cung nữ vừa nãy giội nước lã lại nói: “Tuyên Phi nương nương nói quận chúa giống Hoàng Thượng y như đúc, sao ta lại không thấy vậy nhỉ?”
“... Thật ra, ta cũng nhìn không ra.”
“Hay là quận chúa giống mẹ ruột của mình?”
“Lẽ nào vị này quận chúa này không phải con gái ruột của Hoàng Thượng?” Lâm Bạch Dư nghe xong, một lúc lâu sau mới nhịn không được mở miệng, “Ai dám chắc chắn người mang theo tín vật của Hoàng Thượng chính là quận chúa? Nếu như vị cô nương này lấy được tín