Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ

Chương 15: Chương 15: Thiếu






Edit: Cơ Hoàng

Sau khi tiến vào sơn trang thì Lâm Bạch Xu đã tách khỏi ba người Lâm Bạch Dư. Nhóm của nàng ta do các quý nữ tạo thành, thứ nữ không có tư cách gia nhập. Lâm Bạch Quyên với Lâm Bạch Thiền cũng nhanh chóng tách ra, bọn họ đều có bạn bè riêng của mình, đều mặc kệ Lâm Bạch Dư mà đi chơi với bạn bè của mình. Do tính cách của Lâm Bạch Dư nên mấy năm nay nàng không kết giao với một người bạn nào. Nàng cũng không muốn nói chuyện với người mà nàng không quen biết, nên đã một mình dẫn theo Liễu Nguyệt từ từ đi dạo trong vườn. Hai người vừa đi vừa thưởng thức hoa mai, sau đó đã đi sâu vào vườn mai vàng từ lúc nào không hay.

Trước khi Hương Tuyết sơn trang tổ chức thưởng mai yến đã dùng vải lụa bao vòng quanh nhánh cây, chia vườn thành đông viên và tây viên. Đông viên là chỗ các công tử ngắm cảnh, tây viên là nơi ngắm cảnh của các tiểu thư. Làm vậy vừa tránh để hai bên đối mặt với nhau nhưng hai bên vẫn có thể nghe được động tĩnh ở bên kia. Không những vậy, hai bên còn có thể nhìn thấy bóng người ở đối diện một cách mờ ảo, giống như tỳ bà che nửa mặt, làm tăng thêm tình thú. Có điều phạm vi bị lụa bao quanh này cũng hữu hạn, sâu trong vườn mai có địa thế phức tạp và có quá nhiều cây mai nên không bị bao quanh. Nó liên thông với cả đông viên và tây viên, nhưng cũng có rất ít người tiến sâu vào trong rừng mai.

Đường ở sâu trong rừng mai không dễ đi, chạc cây vươn nghiêng chặn ngang đường. Hai người muốn đi qua thì phải cúi đầu và quay người. Liễu Nguyệt cảm thấy động tác như vậy không phù hợp với sự thục nữ của một thiên kim nên đã ngăn cản Lâm Bạch Dư tiến vào. Lâm Bạch Dư tiếc nuối mà nhìn phong cảnh tận sâu bên trong, quyết định rời khỏi. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người đã nghe được tiếng binh khí va chạm truyền đến từ sâu trong rừng mai.

“Nhị tiểu thư...” Liễu Nguyệt sợ tới mức nắm chặt tay áo của Lâm Bạch Dư. Nàng vốn định kéo Lâm Bạch Dư chạy ra ngoài, nhưng do quá sợ hãi nên tay chân nhũn ra, không kéo nổi Lâm Bạch Dư. Lâm Bạch Dư không phải người thích tò mò, sau khi nghe được âm thanh kia, nàng cũng không hề có ý định tiến lên điều tra. Không quan tâm lỡ mình cứu được một vị soái ca quyền cao chức trọng chất lượng tốt gì đó, phản ứng đầu tiên của nàng là rời khỏi. Nhưng mới vừa đi không được vài bước, nàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau đang tiến gần về phía mình. Với tốc độ của nàng và Liễu Nguyệt, chắc chắn sẽ không nhanh bằng đám người đang đánh nhau kia. Hai người sẽ bị bọn họ phát hiện, sau đó gặp vạ lây.

Lâm Bạch Dư nhanh chóng quyết định, kéo Liễu Nguyệt ngồi xổm xuống núp vào phía sau một tảng đá. Có lẽ tảng đá này được dựng lên cho người nghỉ chân dùng, may là nó đủ lớn để có thể che khuất hai người đang ngồi xổm xuống. Nhờ các cây mai trong rừng mọc dày đặc, khiến chỗ các nàng đang trốn càng thêm bí ẩn, giúp các nàng không bị phát hiện một cách dễ dàng.

Hai người vừa mới trốn xong, tiếng đánh nhau đã tới gần. Một trong hai bên đang đánh nhau chỉ có một người, đó là một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm, cầm trong tay một thanh trường kiếm, khí chất nghiêm nghị; bên còn lại là năm sáu hắc y nhân, che mặt, ra tay tàn nhẫn. Thân thủ của vị công tử kia tốt hơn so với hắc y nhân, nhưng có năm sáu hắc y nhân hợp tác với nhau nên công tử trẻ tuổi đó không thể ngăn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.