Editor: Cơ Hoàng
Lê Bân Úy chính là vị công tử trẻ tuổi mà Lâm Bạch Dư và Liễu Nguyệt đã gặp ở rừng mai. Sau khi thích khách rời đi, hắn đã đợi ở trong rừng một lúc lâu, vẫn không thấy chủ nhân của giọng nói kia tiến vào cánh rừng. Lúc ấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ, đợi thêm một hai phút chỉ là để chứng thực phỏng đoán của mình. Lê Bân Úy kiến thức rộng rãi, trong đám thuộc hạ cũng có người biết khẩu kỹ. Tuy nhiên, kỹ thuật của thuộc hạ hắn kém hơn người cứu hắn một chút, không thể phát ra giọng nói của mấy nam nhân một cách sống động như vậy. Lê Bân Úy muốn kết bạn với vị kỳ nhân này, nhưng có vẻ đối phương không muốn bị vướng thêm phiền toái, nên không ra mặt. Lê Bân Úy cần phải chữa thương với xử lý chuyện kế tiếp nên cũng rời đi. Hiện giờ miệng đã vết thương đã được băng bó, chuyện này đã có những người khác điều tra, Lê Bân Úy lại càng muốn làm quen với vị kỳ nhân đã cứu hắn.
Cùng lúc đó, trong phủ đệ hoa lệ nào đó ở kinh thành, một nam nhân có gương mặt giống với Lê Bân Úy và Thái Tử hai phần đang tức giận đến nỗi đập vỡ một bộ trà cụ bạch ngọc giá trị ngàn vàng.
“Một lũ ngu xuẩn! Chẳng phải các ngươi đều tự xưng là thân thủ bất phàm sao? Vài người đi cùng nhau mà không giết nổi một người? Vậy mà các ngươi còn thu nhiều tiền của ta như vậy!”
Nam tử áo đen đứng ở dưới tay người kia chính là thủ lĩnh của đám hắc y nhân từng tấn công Lê Bân Úy hồi sáng. Người áo đen không phải thuộc hạ của nam tử đó, nghe nam tử trách cứ xong, sắc mặt hắn rất khó coi, cười lạnh lùng: “Bởi vì các ngươi không cung cấp cho chúng ta tư liệu rõ ràng của mục tiêu ám sát. Các ngươi không hề nói cho bọn ta biết Ngũ hoàng tử là một cao thủ.”
“Chuyện này...” Nam tử, cũng chính là Tam hoàng tử Lê Bân Dục trợn mắt một cái, càng tức giận hơn, “Là do hắn che dấu quá sâu, ta cũng không biết võ công của hắn lại mạnh như vậy.”
Gương mặt Lê Bân Dục dữ tợn: “Ta cho các ngươi thêm tiền, các ngươi lại phái sát thủ lợi hại hơn ám sát hắn đi, nhất định phải giết chết hắn cho ta.”
Trong mắt hắc y nam tử hiện lên sự khinh bỉ. Còn chưa điều tra rõ ràng về đối tủ của mình đã làm ra hành động nóng vội như vậy, loại người này mà cũng muốn đẩy ngã Thái Tử tự mình thượng vị sao? Ha hả, thì ra trong cái đám được gọi là hoàng tử này cũng có kẻ ngu xuẩn như vậy.
“Chúng ta cự tuyệt mối làm ăn này.” Hắc y nhân nói, “Hiện giờ chẳng những Ngũ hoàng tử đã cảnh giác, mà phía Thái Tử cũng tham dự vào chuyện này rồi. Ta không muốn hủy diệt toàn bộ tổ chức của chúng ta.”
Hắc y nhân xoay người: “Tiền đặt cọc ta sẽ trả lại gấp đôi.”
Nói xong không để ý tới Tam hoàng tử nữa, lập tức rời đi.
“Khốn nạn!” Tam hoàng tử tức giận đến nỗi ném cái ly duy nhất còn tồn tại trên bàn về phía hắc y nam tử. Có điều tốc độ của hắc y nam tử quá nhanh, đã ra khỏi phòng từ sớm. Cái ly kia rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo, chia năm xẻ bảy.
Một bàn chân bước vào từ ngoài cửa, dừng ở trên mảnh nhỏ, không hề để ý mảnh nhỏ dưới chân, sau đó, chủ nhân của cái chân cũng xuất hiện. Đây là một người trẻ tuổi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngũ quan của hắn rất tinh xảo, nhưng tổ hợp với nhau lại khiến gương mặt hắn trở nên cực kỳ bình thường. Sắc mặt người trẻ tuổi này tái nhợt như tuyết, đối lập rõ ràng với bộ quần áo màu đen trên người. Có vẻ như thân thể của hắn không tốt, rất mảnh khảnh, giống như chỉ cần một trận gió lớn là có thể thổi bay hắn đi.
“Ly Lạc, ngươi tới đúng lúc lắm. Huyết Y Lâu đã từ bỏ ám sát Lê Bân Úy, ngươi tìm một tổ chức sát thủ khác, liên hệ bọn họ giúp ta. Dù phải mất bao nhiêu tiền, cũng phải giết chết Lê Bân Úy cho ta.” Lê Bân Dục nghiến răng nghiến lợi nói. Nguyên nhân khiến hắn muốn giết Lê Bân Úy như vậy, trừ việc Lê Bân Úy một lòng trợ giúp Thái Tử, là trợ thủ đắc lực của Thái Tử ra, thì còn vì một nữ nhân. Nữ nhân này chính là chân ái của Tam hoàng tử.
Chuyện xảy ra vào mười hai năm trước, khi đó Thái Tử còn rất trẻ, địa vị cực kỳ vững chắc, có rất nhiều nữ nhân đều chọn hắn là mục tiêu. Mặc dù vị trí Thái Tử Phi đã bị người khác chiếm giữ, nhưng chỉ cần trở thành nữ nhân của Thái Tử, sau này hắn đăng cơ, ít ra bọn họ cũng có thể bắt được vị trí phi tử. Sau đó lại sinh được thêm đứa con trai, con trai có thêm chí tiến thủ một chút, không chừng danh hiệu nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ cũng có thể rơi xuống đầu mình. Chân ái của Tam hoàng tử cũng có ý tưởng như vậy. Đối với Tam hoàng tử thì ả là chân ái, nhưng với ả thì lại không phải. Ả vừa quyến rũ Tam hoàng tử, nhưng mục tiêu lại vẫn luôn là Thái Tử. Nữ nhân đó dùng