Sau khi nghe điện thoại của anh trai, mẹ tôi mãi vẫn không lấy lại được
tâm trạng vui vẻ. Tất cả mọi người dường như chẳng còn chút sức lực nào
nữa. Uyển Nghi vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trái tim tôi lại đang nặng trĩu khi nghĩ về Mạt Mạt. Không khí ngày tết trong nhà bỗng trở nên vô cùng
ngột ngạt.
Ăn bánh chẻo xong, Uyển Nghi phải về nhà. Mẹ bảo tôi
đưa cô ấy về, bà vẫn không quên dặn Uyển Nghi sau này nhớ thi thoảng ghé thăm.
Mũi Uyển Nghi lại đỏ ửng lên, cô ấy nắm chặt tay mẹ tôi
như không muốn rời xa. Thấy Uyển Nghi có vẻ lưu luyến, mẹ tôi đã phá lệ, tiễn hai chúng tôi xuống tận dưới đường.
“Về đi, đừng khóc nữa! Con gái ngốc nghếch, lưu luyến thì mai lại tới chơi, để hôm nào cô chú
kê thêm cho cháu một cái giường, cháu có thể ngủ lại ở nhà cô chú, lúc
nào nhớ hai ông bà già này, cháu có thể tự đến thăm cô chú mà!” Mẹ tôi
nói.
Mẹ đâu có biết rằng, Uyển Nghi ra về lần này, sẽ chưa chắc có lần sau hay hôm khác nữa.
Uyển Nghi nghe xong những lời đó, càng không thể kiềm chế nổi, mắt mũi
đỏ hoe, chạy nhào lại sà vào lòng mẹ tôi, nghẹn ngào gọi: “Cô… cô ơi!
Cháu rất muốn được làm con gái của cô! Cháu… cháu có thể gọi cô là mẹ
một tiếng được không?”
“Ôi chao, cái con bé ngốc nghếch này, con đã là con gái của ta rồi mà! Con mà gọi ta là mẹ, ta dù có ngủ cũng
phải mỉm cười tỉnh dậy. Đừng khóc nữa nhé, con khóc làm mẹ cũng thấy đau lòng.”
“Mẹ… hu hu… sau này mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe! Mẹ… con thật không nỡ rời xa mẹ… hu hu…”
Mẹ tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, mặc dù mẹ không biết tại sao
Uyển Nghi lại buồn đau như vậy, nhưng vì tâm trạng đang nặng nề vì nhớ
con trai, đối diện với tình cảm chân thành của Uyển Nghi, mẹ cũng không
không kiềm chế được bản thân, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. “Con gái
ngoan, mẹ yêu con nhiều lắm! Sau này, cái thằng hư đốn này còn bắt nạt
con nữa, mẹ quyết không tha cho nó! Đừng khóc nữa, ngoan nào…”
Uyển Nghi đã khóc tới mức không thể thốt lên câu nào nữa.
Tôi nghĩ, căn cứ vào thời gian quen biết giữa mẹ tôi và Uyển Nghi, tình cảm của hai người cũng chưa thể nào khăng khít đến mức độ phải chia tay nhau một cách lâm li như vậy. Tôi nghĩ, Uyển Nghi chắc là đang đem hết
sự lưu luyến, nỗi oán hận và bất lực đối với tôi trút hết lên người thân thiết nhất của tôi mà thôi.
Người đi lại trên phố giờ đó rất
đông, nhiều người đã đi xa rồi còn quay đầu lại nhìn đoạn chia ly “sinh
ly tử biệt” thực tế sống động này.
Lòng tôi lại vô cùng chua
xót. Nhớ tới sự vô tình của Mạt Mạt, tận mắt chứng kiến sự chân thành
của Uyển Nghi đối với gia đình tôi, tôi cảm thấy mình quả là đã có lỗi
với Uyển Nghi.
Tôi tiến lên phía trước, túm lấy tay Uyển Nghi
giật mạnh, nói một câu đi theo anh rồi không buồn để ý tới người mẹ đang sửng sốt chạy với theo truy hỏi.
Uyển Nghi dáng người nhỏ bé,
bước chân cũng không dài, cô ấy bị tôi lôi đi một cách lếch nha lếch
nhếch, vừa chạy theo vừa kêu lên, “Anh làm đau tay em rồi!”
Đi một đoạn rất xa, dường như trên đường chỉ còn lại vài chiếc ô tô, huyên náo chạy tới rồi lại huyên náo chạy đi.
Lúc bấy giờ, tôi mới bước chậm dần lại, mới buông tay cô ấy ra.
Uyển Nghi hất mạnh tay tôi, ngồi xổm xuống đất thở hổn hà hổn hển. Một
hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi qua hàng nước mắt: “Em từ biệt
cô một chút mà cũng không được hay sao! Con người ai chẳng có tình cảm,
quen biết nhau lâu như vậy rồi, cô lại tốt với em như vậy… Anh cho rằng
ai cũng có máu lạnh như anh hay sao…” Giọng của Uyển Nghi từ chỗ đang
chất vấn chuyển sang quát tháo, sau đó lại bật khóc tức tưởi, vừa khóc
vừa giơ nắm đấm đấm mạnh vào người tôi, mỗi cú đấm đều giáng một lực rất mạnh, dường như tất cả sức lực mà cô ấy có được, tích lũy được hàng
ngày đều mang hết ra trút lên người tôi, không còn có vẻ của một yểu
điệu thục nữ nữa rồi.
Tôi bị cô ấy đấm mạnh đến nỗi mất đà, bước lùi mấy bước về phía sau nhưng vẫn không nói gì cả, âm thầm chịu đựng.
“Anh thật vô tình vô nghĩa! Đờ đẫn bất nhân! Anh là kẻ lừa đảo! Anh lừa
dối em… lừa em rồi thì không cần em nữa! Anh có còn chút nhân tính nào
không hả? Còn chút lương tâm đạo đức gì nữa không! Anh… anh… anh dựa vào cái gì mà bày ra câu chuyện kiếp trước, lấy một câu chuyện dân gian
không rõ căn cứ, thậm chí là đáng buồn cười đó để bỏ rơi em! Cái gì mà
cô ta đã chôn anh, làm sao anh biết là em không chôn! Làm sao anh biết
là em chỉ đắp thêm cho anh manh áo mà thôi!” Cô ấy nhìn vào mắt tôi, cất giọng run run hỏi lại, “Mấy tháng vừa qua, rốt cuộc anh đã coi em là gì của anh? Anh có từng yêu em không?”
Thấy tôi lặng im không nói, Uyển Nghi từ từ khuỵu xuống đất, khe khẽ lẩm bẩm một mình: “Nhưng, làm
gì còn có tình yêu nào nữa cơ chứ…”
Ánh đèn đường trên cao lần
lượt được thắp sáng từng cái từng cái một, ánh sáng màu vàng nhạt ấy
chiếu lên khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Uyển Nghi, gió đêm thổi tung
mái tóc của cô ấy, các khớp ngón tay của cô ấy tấy đỏ, đầu gối khuỵu
xuống đường nổi rõ những mạch máu nhỏ li ti… Tôi bỗng có một cảm giác vô cùng tội lỗi. Cô gái này mới chỉ ngày hôm kia thôi, còn tươi cười rạng
rỡ trong ánh nắng, vậy mà giờ đây đã bị những lời hứa mất đi do không
chịu được thử thách của thời gian làm cho tổn thương, làm cho trở nên
nhếch nhác khổ sở.
Làm gì còn có tình yêu nào nữa cơ chứ… cô ấy
nói, cô ấy tuyệt vọng nhìn về phía xa xăm, nhìn về phía tận cùng của con đường. Chỉ vài tháng trước đây, phía cuối con đường ấy còn có giấc mơ
của chúng tôi, chúng tôi cùng nhau tâm tình, cùng nhau phiêu bạt, Tây
Tạng của chúng tôi…
Sau đó, cô ấy bắt đầu khe khẽ hát: “Nhìn
kìa, nụ cười trên khuôn mặt anh sao mà rạng rỡ vậy, lòng đầy tự tin
chuẩn bị xuất hành!Em đã sẵn sàng, em đang đợi xuất phát, dùng tất cả
sức mạnh mà em có được. Vũ trụ này rốt cuộc lớn như thế nào, không ai
biết được điều đó. Ôi, em chỉ muốn được cùng anh xông pha! Đã có hàng
triệu, hàng triệu vì sao làm bạn, em không hề cảm thấy sợ hãi,…”
Bài hát này cả hai chúng tôi đều yêu thích, giống như một tháp đèn nơi
xa xôi đang chờ đợi chúng tôi. Giờ đây, cô ấy ngồi trong gió lạnh, ngồi
dưới chân tôi, đau đớn, chán nản, tuyệt vọng nhưng lại không được cứu
giúp… Ánh mắt của cô ấy rã rời như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình
cô ấy.
“Chồng ơi…” Cô ấy bỗng nhiên níu chặt lấy ống quần tôi,
khuôn mặt nhỏ xinh ngước lên cầu khẩn, “Anh không cần em nữa sao… Em xấu xí hư hỏng như vậy sao? Anh nói rời xa em là rời xa luôn ư? Con trai
của chúng ta hỏng rồi, anh còn không nỡ vứt nó đi…” Cô ấy nhắc đến ‘con
trai của chúng ta’, đó là chiếc máy tính mà hai tháng trước đây, tôi tự
lắp đặt, Uyển Nghi thân mật đặt tên cho nó là ‘con trai của chúng ta’.
Không ngờ, ‘thằng con trai ấy’ chẳng bao lâu thì sinh ra hỏng hóc, Uyển
Nghi vô cùng lo lắng, tôi ôm máy tính đi sửa, cô ấy cứ bám chặt theo sau lưng tôi… Đúng vậy, ngay cả một thứ đồ điện tử, hỏng hóc rồi còn muốn
đi sửa lại, khi tức lắm rồi thì nhiều nhất cũng chỉ giơ chân đạp cho nó
vài cái, cũng không thể nói vứt đi là vứt đi luôn được, huống chi là một con người, người đó lại đã từng kề cận đầu hôm sớm mai với tôi một năm
trời, dành cho tôi biết bao ân tình chu đáo!
“Đừng tàn nhẫn như
vậy, đừng nhẫn tâm rời xa em như vậy… Em sợ lắm, cứ nghĩ tới là em không thể chịu được… Làm thế nào… Anh bảo em phải làm thế nào để quên được
anh. Lúc duy nhất khiến em có thể quên được anh, đó là khi em bắt đầu
một tình yêu mới, nhưng em giờ đây, ngoài anh ra, em không hề để ý tới…
bất kỳ một người đàn ông nào khác, anh bảo em… làm sao có thể… quên được anh!” Tiếng khóc của Uyển Nghi càng ngày càng nhỏ, cô ấy đã gần như
hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Dù tôi có lòng gan dạ sắt như thế nào
cũng không thể chịu nổi những lời khẩn cầu tội nghiệp đó. Tôi ôm ghì lấy cô ấy vào lòng, hôn lên trán cô ấy, hôn tới tấp lên đôi mắt đẫm lệ của
cô ấy.
“Anh… quả thực… không… không cần em… nữa… nữa hay sao?”
Uyển Nghi nghẹn ngào nói, cô ấy cũng ghì chặt lấy tôi giống như chỉ giây lát nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn biến mất vậy.
“Vợ ơi.” Mắt tôi
cay sè, vừa ôm cô ấy vừa khe khẽ gọi. Dù rằng tôi có yêu người con gái
khác nhiều như thế nào đi nữa, dù rằng tôi có kiên quyết thực hiện giấc
mộng điên cuồng của tuổi trẻ như thế nào đi nữa, nhưng… tôi sao có thể
bỏ rơi người con gái vì tôi mà khóc đứt gan đứt ruột, bỏ rơi Uyển Nghi
của tôi được.
Những mê muội muốn rượt đuổi theo tình yêu đó, bị nước mắt cuốn trôi, bị gió nhấn chìm, đành quên đi vậy.
Tôi đã thỏa hiệp rồi.
Còn Uyển Nghi, khi nghe tôi gọi câu vợ ơi, cô ấy bỗng trở nên điên
cuồng hơn, ngấu nghiến hôn lên môi tôi, ôm ghì lấy tôi, đè chặt tôi
xuống đất, vừa hôn vừa khóc vừa thổn thức: “Đừng đuổi em đi… Đừng để em
rời xa anh… Em yêu anh, chồng ơi… em chỉ yêu mình anh thôi…” Cô ấy nói
cô ấy yêu tôi, đêm qua, Mạt Mạt cũng nói yêu tôi. Nhưng, một câu nói
thốt lên từ tận tâm gan, còn một câu nói được thốt ra trong lúc đang cao trào, đang hưng phấn, đang ở đỉnh cao của dục vọng.
Tôi cố gắng tránh nhớ về Mạt Mạt. Tôi nhìn vào mắt của Uyển Nghi, nhìn sâu vào trong tâm hồn cô ấy, nơi chỉ có một mình tôi.
“Vợ ơi, anh đã có lỗi với em… sau này anh sẽ bù đắp cho em!”
“Vậy… vậy anh… có đuổi em đi nữa… không?”
“Không! Chúng ta không chia tay! Chúng ta sẽ ở bên nhau!” Tôi rút chiếc nhẫn mà mẹ tôi đã tặng cho Uyển Nghi từ trong túi ra, lồng vào ngón tay thon dài của cô ấy, tôi cương quyết nói, “từ giờ phút này trở đi, anh
chỉ yêu mình em thôi!”
“Cảm ơn anh… hu hu… cảm ơn anh!...” Uyển
Nghi xúc động đến nỗi nhắc đi nhắc lại như một cái đài bị ai đó nhấn vào nút đọc lại. Cô ấy vừa không ngừng nói cảm ơn vừa không ngừng hôn lên
môi tôi.
Tôi chẳng qua chỉ là sau khi đã phản bội lại quay trở
về với cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn cảm kích nói cảm ơn tôi. Cô ấy lúc này
đây trông tội nghiệp như một chú mèo con bị lạc, không có nhà để về.
Nước mắt của cô ấy, nụ hôn của cô ấy đều đánh mạnh vào nơi mềm yếu nhất
trong trái tim của một người đàn ông như tôi.
Tối hôm ấy, chúng
tôi lại đi rất xa, rất xa dọc theo con đường quốc lộ. Lần đầu tiên chúng tôi đi xa như vậy, xa đến nỗi hai chân tê mỏi, xa đến nỗi không biết
dưới chân mình là nơi đâu nữa. Uyển Nghi cứ níu chặt lấy tay tôi, miệng
không ngừng hát bài hát nói về sự dũng cảm, về tinh thần hăng hái hướng
về phía trước. Mỗi động tác hất tay lên tự nhiên của tôi cũng khiến Uyển Nghi lo sợ. Cô ấy giống như con chim đã bị trúng tên sợ cây cung, rất
lâu vẫn chưa yên lòng được.
Tôi bây giờ mới biết, tôi đã làm cô
ấy bị tổn thương nặng nề như thế nào. Tôi tự nhủ với lòng mình, nhất
định sẽ đối tốt với cô ấy. Có đôi khi, hình ảnh của Mạt Mạt với đôi mắt
lạnh lùng lại thoáng hiện lên trong đầu tôi, tôi đều phải đau khổ nhấn
chìm cảm giác đó xuống. Trong lòng tôi có hai người con gái. Một người
là Uyển Nghi, một người là Mạt Mạt.
Uyển Nghi giờ đây đang ngồi
bên cạnh tôi, vì cuộc chia tay không thành mà hồn vía bất định; còn Mạt
Mạt, giờ đây cô ấy đang ở đâu? Trong quán rượu? Trên đùi một người đàn
ông khác? Hay đang trên giường cùng với bạn trai?
“Vợ ơi, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.” Nghĩ tới đó, tôi kéo Uyển Nghi đang ngồi bên cạnh vào lòng, ôm cô ấy thật chặt.
Uyển Nghi gục đầu vào lòng tôi, gục xuống thật sâu.
Một chiếc xe tải nhỏ chiếu đèn pha ồn ào chạy tới rồi lại bóp còi inh
ỏi chạy đi. Gió đêm thổi tung mái tóc mai của Uyển Nghi, khuôn mặt mệt
mỏi của cô ấy giờ đây tràn đầy cảm giác an lành. Trước đây, tôi chỉ biết rằng Uyển Nghi rất xinh, lần đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng, đằng sau
khí chất trang nhã ấy là đầy rẫy những vết thương.
Tôi và Uyển
Nghi làm lành với nhau như vậy đấy. Chúng tôi lại giống như trước đây,
lại diễn cảnh cặp đôi yêu đương đi trong vườn trường, lại nhận được
những ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều bạn bè xung quanh. Chúng tôi vẫn ở
chung trong căn hộ tôi thuê, nấu cơm ăn chung, làm tình, cuối tuần thi
thoảng cùng đi xem phim hoặc về thăm bố mẹ tôi. Tất cả đang dường như
giống với cuộc sống trước đây. Nhưng trong lòng hai chúng tôi đều rất
rõ, bức tường ngăn cách giữa hai chúng tôi vẫn chưa thể xóa hết đi được. Cũng giống như mặt gương đã bị vỡ, dù có cố gắng hàn gắn như thế nào đi nữa, dù cho có dày công mài giũa đến mấy cũng đã có tì vết rồi, không
thể trở nên trong sáng trơn láng như trước được nữa.
Chúng tôi
ngầm thỏa thuận với nhau sẽ không nhắc tới Mạt Mạt nữa. Giữa chúng tôi
đã bắt đầu có những từ ngữ nhạy cảm cần kiêng kị. Dù rằng không ai nói
ra phải như thế nào, nhưng chúng tôi đều đã ngầm quy định với nhau, cố
gắng để tránh những từ ngữ đó. Giữa hai chúng tôi đã không còn sự tin
tưởng tuyệt đối dành cho nhau, mà kết quả này là do tôi gây nên. Tôi âm
thầm chịu đựng ánh mắt của cô ấy, khi thì nghi hoặc, khi lại đầy ấm ức.
Mỗi lần chuông điện thoại di động của tôi vang lên, Uyển Nghi lại giật
mình một cái, nhưng lại làm ra vẻ rất trấn tĩnh, nhắc tôi nghe điện
thoại. Tôi cố gắng để cô ấy nhìn thấy màn hình hiển thị số gọi đến để
chứng minh cho sự trong sạch của tôi.
Cảm giác này rất bí hiểm,
nó giống như một người đã từng ăn trộm, dù có rửa tay gác kiếm, có cố
gắng thể hiện sự ăn năn hối cải như thế nào đi nữa vẫn không thể tránh
được cái nhìn đầy nghi hoặc của người khác.
Mỗi khi trên ti vi
có một từ ngữ nào đó liên quan tới việc đi lệch quỹ đạo, phản bội, có
mới nới cũ… tôi lại như đang có hàng vạn mũi kim đâm từ phía sau lưng,
khe khẽ quan sát phản ứng của Uyển Nghi, chỉ sợ những ngôn từ đó lại
khơi gợi nỗi đau của cô ấy.
Mỗi lần tôi có việc phải về nhà
muộn, Uyển Nghi đều tỏ vẻ quan tâm hỏi han tôi tỉ mỉ xem tôi đã đi đâu,
đi cùng với ai, còn yêu cầu tôi đưa số điện thoại của những người đi
cùng, cô ấy thậm chí còn gọi điện cho từng người để hỏi thăm. Cô ấy đa
nghi ngờ vực như vậy nhưng lại tự cho rằng không thêm gia vị, tình yêu
sẽ trở nên nhạt nhẽo… khiến tôi chỉ biết dở cười dở khóc. Lâu dần, tôi
càng ngày càng mất lòng tin vào tình cảm của chúng tôi.
Điều
đáng sợ nhất là, mỗi lần làm tình với Uyển Nghi, cô ấy đều tỏ ra bồn
chồn không yên, chốc chốc lại nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy phức tạp.
Trong đêm tối, ánh mắt đầy ai oán đó giống như ánh mắt của một con mèo
bị mang ra lột da làm thịt khiến tôi suýt nữa cũng bị chứng liệt dương.
Đôi khi, muốn làm dịu sự căng thẳng của cả hai, tôi nói, Uyển Nghi, anh yêu em.
Nhưng cô ấy không còn say đắm mơ màng, không còn xấu hổ hạnh phúc, mà
chỉ nghiêm nét mặt lại, không ngừng chất vấn lại tôi, có thật không? Có
thật không?
Hỏi nhiều tới nỗi tôi cảm thấy vô cùng chán nản.
Cuối cùng, ngay cả bản thân tôi cũng không biết đó là thật hay giả nữa… Tôi thật sự còn yêu cô ấy hay không? Tôi cũng chẳng cần biết điều đó.
Tôi chỉ biết mỗi khi nhắm mắt lại, trong màn đêm đen kịt ấy, có thấp
thoáng một dáng hình, một khuôn mặt lạnh lùng, đôi má lúm đồng tiền
duyên dáng.
Đó chính là người con gái mà tôi đã chôn giấu nơi tận cùng của tâm hồn, đó chính là… Mạt Mạt.