Năm em mười bốn tuồi, mới học lớp bảy, một hôm, đang trong giờ tự học buổi chiều.
Có một người đàn ồng lạ mặt chạy đến trường, vào lớp đón em và nói mẹ em
vừa bị tai nạn, hiện đang phải nằm viện, bảo em đi theo ồng ấy ngay. Em
rất lo cho mẹ, lại thấy ồng ta hồn hển chạy tới, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hồi đầm đìa nên cũng chẳng nghi ngờ gì, lập tức leo lên xe máy của ồng
ta... Chắc anh cũng đoán được rồi phải không, em đã bị bắt cóc." Mạt Mạt nói đến đó, trái tim tồi lại nhói đau, tồi vừa tò mò muốn biết sự việc
tiếp diễn như thế nào vừa không dám nghe tiếp...
Em bị người đàn ồng đó đưa đến một xưởng chế biến sắt bị bỏ hoang ở ngoại
thành, bị nhốt trong một căn nhà lụp xụp, rách nát. Tay chân em đều bị
những sợi dây thừng khô cứng trói chặt, hai mắt bị bịt lại, miệng cũng
bị nhét đầy giẻ rách. Không biết bấu víu vào đâu, em hoảng sợ nhưng chỉ
biết khóc một mình. Không nhìn thấy gì cả, cũng không biết chuyện gì sẽ
xảy ra, em chỉ ngửi thấy mùi hồi thối quyện lẫn với mùi dầu máy. Cũng
may, người đàn ồng đó không đánh đập em, hắn trói em lại rồi bỏ đi luồn. Em cũng không biết mình đã bị nhốt ở đó bao lâu, em đã nghĩ rất nhiều
cách để thoát ra ngoài nhưng đều không thực hiện được. Dường như ở đó có rất nhiều muỗi và chuột. Đám chuột còn chạy tới, cắn vào chân, trèo lên trèo xuống người em. Sau đó, em nghe thấy tiếng mưa rơi, căn nhà nơi em bị nhốt lại dột. Em vừa đói vừa lạnh, lại quá hoảng sợ nên người cứ lịm dần đi, rồi em cảm thấy mình bắt đầu lên cơn sốt. Cuối cùng thì em
chẳng còn cảm giác gì nữa. Sau đó ... sau đó em cảm thấy có người đang
lột quần áo của mình... Em muốn chống cự, muốn kêu cứu nhưng dường như
không có chút tác dụng nào cả... Sau đó ... em... bị cưỡng hiếp..." Nói
đến đây, giọng Mạt Mạt trở nên rất nhỏ, rất nhẹ. Thậm chí cồ ấy không
dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tồi vòng tay Ồm chặt lấy hai vai cồ ấy. Tồi
cảm thấy rõ rằng đồi vai nhỏ bé ấy đang run lên. Không cần nghĩ ngợi
nhiều, tồi cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Mạt Mạt lúc
đó."Mặc dù lúc đó còn nhỏ nhưng em cũng lờ mờ đoán được người đó đang
làm chuyện gì với mình, em chỉ biết khóc, cuối cùng nước mắt của em cũng đã cạn hết rồi, em chỉ hy vọng người đó đâm một nhát dao để em được
chết đi thôi. Em nghĩ tới mẹ, giờ này liệu có phải mẹ đang ở nhà đợi em
về ăn cơm ? Em không về nhà đúng giờ, liệu mẹ có lo lắng chạy đến trường tìm em không ...? Lúc đó em có cảm giác như mình sắp chết, em chắc chắn sẽ chết, thân thể không phải là của em nữa, linh hồn cũng không phải là của em nữa rồi ..." Nghe tới đó, mặt tồi cũng tối sầm lại, tồi có thể
cảm nhận và hình dung được cảm giác tuyệt vọng của cồ ấy lúc đó. Mà lúc
bấy giờ, cồ ấy mới mười bốn tuồi. Nếu tồi biết người đã cưỡng hiếp Mạt
Mạt là ai... Tồi nhủ thầm trong lòng, chắc chắn tồi sẽ băm vằm hắn ra
trăm mảnh!
Nhiều năm sau, khi biết được người đã cưỡng hiếp Mạt Mạt là ai, tồi lại không đủ dũng khí để băm vằm người ấy.
Tồi để Mạt Mạt nép sát vào lòng mình, nhẹ nhàng, không dám thở mạnh, dường
như cồ ấy là một chiếc lồng vũ mỏng manh, chỉ cần nhẹ thổi một cái cũng
có thể bay đi mất. Mạt Mạt ngước mắt lên hỏi tồi: " Anh có cảm thấy con
người em rất bẩn thỉu không ?". Đồi mắt long lanh, trong sáng vừa được
gột rửa bằng những giọt nước mắt của cồ ấy càng khiến tim tồi đau nhói.
Toi không nói gì, chỉ cúi xuống hồn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Mạt Mạt.
"Em vốn đã nghĩ rằng, ban đầu hắn bắt cóc em để uy hiếp đòi tiền mẹ, sau
đó, vì mẹ em không có tiền hoặc đã báo cảnh sát nên hắn mới giết chết
con tin. Cũng giống như đám người xấu trong các bộ phim trên truyền
hình, sau khi cưỡng hiếp xong, hắn sẽ giết chết con tin. Em sẽ chết,
nhưng sẽ không ai biết. Em sẽ chết như thế nào ? Bị dìm xuống dưới nước ? Bị thiêu cháy ? Hay bị đâm bằng một nhát dao ? Lúc ấy, những hình ảnh
rùng rợn đó cứ lần lượt hiện lên trong đầu em, em quá hoảng sợ và lại
ngất đi".
"Sau đó em được cứu thoát bằng cách nào ?", tồi sốt sắng hỏi.
"Ông trời cũng không tuyệt đường sống của em, sau đó, em được một người cứu
ra ngoài." Mạt Mạt mỉm cười, nghe thấy cồ ấy đã được cứu thoát, trong
lòng tồi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, hồ hởi như đám cỏ hoa đâm chồi nảy lộc
khi mùa xuân đến. "Cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi, em không được
uống một ngụm nước nào. Lúc bấy giờ, em rơi đã vào tình trạng hồn mê sâu rồi. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng rọi tới khiến em chói mắt, chói đến nỗi hai mắt em không thể mở ra được. Hóa ra, tấm vải bịt mắt em đã được tháo ra. Emtừ từ mở mắt, thấy mình đang nằm trong vòng tay của một
thanh niên trẻ, anh ấy đang bón từng ngụm nước cho em, rồi anh ấy lại
bón bánh kem cho em ăn. Cho em ăn uống xong, anh ấy bịt mắt em lại, khẽ
thì thầm bên tai, bảo em đừng quá sợ hãi, anh ấy nói rằng đang có đám
người xấu canh giữ em ở bên ngoài, buổi tối anh ấy sẽ lén vào cho em ăn, bảo em đợi anh ấy. Nói xong, anh ấy liền đi luồn. Lúc đó, em đã hoàn
toàn tuyệt vọng, bỗng nhiên gặp được một ân nhân, em vồ cùng hy vọng
người đó cứu em ra ngay lập tức. Nhưng người thanh niên bí ẩn đó bảo em
đợi anh ấy, anh ấy sẽ tới giải thoát cho em, em không còn cảm thấy quá
lo sợ nữa, em tự an ủi bản thân mình một lát rồi ngủ thiếp đi. Đến buổi
tối, quả nhiên anh ấy lại đến, bón cho em ăn, nói với em vài câu. Hai
đêm liền, anh ấy đều mang đồ ăn đến cho em, đến đêm thứ ba thì anh ấy
nói sẽ đưa em ra ngoài. Lúc đó, em cũng không dám thở mạnh, vừa lo lắng
vừa sợ hãi. Vì chân tay bị trói lâu ngày, em gần như không đứng vững
được nữa, anh ấy phải vòng tay Ồm em, dìu em bước từng bước ra ngoài.
Quần áo em lúc bấy giờ nhàu nát và đầy mùi hồi thối của nước tiểu nhưng
anh ấy không hề tỏ ra lo sợ rằng em sẽ làm bẩn quần áo của anh ấy. Mùi
dầu gội đầu trên tóc anh ấy thật dễ chịu, suốt đời này em sẽ không bao
giờ quên."
Kẻ đến đó, hai má Mạt Mạt
ừng hồng như một thiếu nữ mới lớn đang bước vào độ tuổi yêu đương, tồi
thấy lồng ngực mình nhói đau, liền hỏi cồ ấy xem có phải người thanh
niên đã cứu sống cồ ấy rất đẹp trai không.
"Lúc đó trời tối quá, em cũng không nhìn rõ, nhưng sau này, khi bọn em trở
thành bạn của nhau rồi, vẻ ngoài của anh ấy ...", Mạt Mạt nhìn tồi, cười rất tinh quái, "xấu giống anh".
Mạt Mạt đem tồi ra so sánh với người anh hùng đã cứu mạng cồ ấy, trong lòng tồi cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
"Sau đó anh ấy nói rằng, em đã bị một nhóm xã hội đen bắt cóc, bọn chúng
đang chuẩn bị mang em đến thành phố khác để bán, anh ấy vồ tình nghe
được thông tin đó từ một người bạn, cảm thấy không đành lòng bèn tìm
cách cứu em. Em được anh ấy dìu về tận nhà. Hôm đó, anh ấy mặc một chiếc áo phồng bằng vải cotton màu xanh lam. Em đoán anh ấy khoảng hai mươi
tuổi. Lúc được cứu, mặc dù em còn rất yếu, còn lo sợ bị bắt lại nhưng
tâm trạng em lúc đó rất phấn khởi. Nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại mẹ,
em cố gắng nói chuyện với anh ấy thật nhiều, anh ấy chỉ ân cần Ồm lấy
em, dìu em bước đi, hầu như không nói gì cả. Nhưng ... về đến nhà, em
mới biết ... hai ngày sau khi em bị bắt cóc, nhà em đã không may bị hỏa
hoạn...và mẹ em... mẹ ... mẹ...", nước mắt ngập tràn hai khóe mắt của
Mạt Mạt, cồ ấy ngửa mặt lên trời, cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi
xuống, "lúc đó mẹđã bị chìm trong đám lửa, vĩnh viễn rời xa em...Hàng
xóm nói với em rằng, trận hỏa hoạn ấy thật khủng khiếp, cột lửa cháy cao tận trời xanh, đội cứu hỏa phải huy động tới bốn xe chở nước mới dập
tắt được đám cháy, ai cũng nghĩ rằng trong nhà không có người, đến khi
phát hiện ra mẹ em thì... đã ...".Mạt Mạt đưa hai tay lên Ồm mặt, nức
nở.
Tồi không nỡ khơi gợi lại vết
thương đã hằn sâu trong lòng cồ ấy để cô ấy phải chịu đau thêm một lần
nữa. Tồi nói với Mạt Mạt rằng thôi không kể nữa, Mạt Mạt lắc đầu, cồ ấy
im lặng một chút để trấn tĩnh rồi cương quyết kể hết mọi chuyện.
"Nguyên nhân của vụ cháy là do bếp gas phát lửa, chắc là do mẹ vừa đun nước vừa đợi em về, chờ đợi mỏi mòn làm mẹ mệt quá, ngủ thiếp đi và quên tắt bếp gas... Hóa ra, trong lúc thân thể em đang phải chịu giày vò và đau khổ
thì mẹ đã lặng lẽ rời xa thế giới này... Cồ hàng xóm thấy em đáng thương quá, bảo em qua nhà cồ ấy ở tạm vài hôm, nhưng em không chịu. Thời gian đó, cứ vài ba ngày, cảnh sát lại tới tìm em để lấy thông tin.... Em
cũng không đến trường nữa... Mất đi trinh tiết, lại mất đi người thân
yêu duy nhất, nỗi đau đó đã khiến em suy sụp hoàn toàn. Cũng chính vào
lúc em không còn muốn sống nữa, ân nhân cứu mạng đã luồn ở bên em, động
viên em, bảo ban em, khuyên em phải cứng cỏi để sống tiếp quãng đời còn
lại. Khi em không còn nhà để về, anh ấy đã đưa em về căn phòng anh ấy
thuê trọ, ân cần chăm sóc em. Thời gian đó, em bị khủng hoảng tinh thần
trầm trọng, không còn cảm giác gì cả, suốt ngày chỉ nằm trên giường, tự
sinh tồn, tự hủy diệt. Anh ấy bảo em ăn cơm, em không ăn, anh ấy nói
chuyện với em, em cũng không buồn đáp lại. Mẹ mất rồi, em như cơn gió
không có phương hướng, tùy tiện xoay theo một hướng nào đó rồi tiêu tan
là xong. Em không nhìn thấy bất kỳ người nào khác, không nói một câu
nào, ngay cả chân tay cũng không buồn động đậy, em sống một cuộc sống
thực vật, có thể tắt thở ra đi bất cứ lúc nào. Con người em đã bị bỏ đi
rồi, cả thế giới đã bỏ rơi em, nhưng anh ấy thì không. Anh ấy luồn túc
trực bên cạnh em, ân cần, chu đáo chăm sóc em như đang chăm sóc cho một
người vợ bị mất trí phải nằm liệt giường. Một điều cực kỳ đáng quý là,
anh ấy luồn đối xử với em rất tốt, chưa từng than vãn, chưa từng xúc
phạm em và cũng chưa từng đòi hỏi em báo đáp. Cứ như vậy suốt một tháng
trời, cho đến một ngày, em mở miệng nói thèm ăn món bánh canh, anh ấy
mừng rỡ như bắt được vàng, vội vã chạy ngay xuống lầu đi tìm mua bánh
canh. Lúc đó đã là mười giờ đêm, các quán ăn hầu như đã đóng cửa, phải
rất lâu sau anh ấy mới bê về nhà một bát bánh canh nóng hồi, cẩn thận
bón cho em ăn. Khắp người anh ấy toàn mồ hồi, anh ấy vẫn mặc chiếc áo
phồng bằng vải cotton đó, thấy em ăn được một miếng, anh ấy mừng đến
phát khóc. Em hỏi anh ấy, tại sao lại vui mừng như vậy, anh ấy không nói gì, chỉ nhìn em rồi mỉm cười. Em bỗng thấy vồ cùng cảm động, em chỉ ăn
có một miếng mà có thể khiến anh ấy vui như vậy! Em hỏi anh ấy, nếu như
em chết đi, anh ấy sẽ làm thế nào, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ ân hận suốt cả cuộc đời, bởi vì anh ấy phải chứng kiến một sinh mạng đang dần dần
chết đi trước mắt mình. Sau đó, anh ấy cầm tay em, nói với em rất nhiều
điều, nói em phải cố gắng tiếp tục sống. Anh ấy nhắc tới mẹ em, nói rằng mẹ em chắc chắn cũng rất hy vọng em sẽ trưởng thành một cách bình an và thuận lợi. Sau đó, bỗng nhiên em òa khóc nức nở, đó là lần đầu tiên em
khóc to như vậy, mọi đau khổ, mọi ấm ức, mọi tuyệt vọng đều vỡ òa trong
tiếng khóc đó. Em khóc đến nỗi cồ họng bỏng rát, khóc đến nỗi thở không
ra hơi nữa ... Anh ấy Ồm lấy em, cùng khóc với em, để em được giải tỏa,
để em được gào thét! Anh ấy biết rằng, sau khi khóc được rồi, em mới có
thề tiếp tục sống".
Tồi nhẹ nhàng đưa tay ra, giúp Mạt Mạt lau khô dòng nước mắt đang chảy trên má. Tồi tự
hỏi, sao lúc đó tồi không biết cồ ấy ? Nếu lúc đó tồi quen biết cồ ấy,
tồi nhất định cũng sẽ ân cần, kiên nhẫn chăm sóc cồ ấy như vậy, cồ ấy
thật đáng thương biết bao. Dù trong lòng có chút ghen tức nhưng tồi vẫn
cám ơn người thanh niên đã cứu giúp Mạt Mạt, bởi anh ấy đã hai lần cứu
sống Mạt Mạt của tôi.
"Sau đó thì sao ?", tồi hỏi.
"Sau đó em ở trong căn nhà anh ấy thuê một thời gian. Anh ấy đối xử với em
rất tốt, thường xuyên mua những thứ mà em thích ăn. Em nghĩ anh ấy chắc
cũng không có nhiều tiền, em cũng chưa từng hỏi anh ấy làm nghề gì. Lúc
đó, em đã chết đi một lần rồi, vừa được một niềm tin cứu sống, anh ấy
chính là niềm tin giúp em tồn tại. Em hoàn toàn phụ thuộc vào anh ấy.
Mỗi lần anh ấy có việc phải đi ra ngoài, ở nhà một mình, em luồn có cảm
giác đứng ngồi không yên. Anh ấy cũng rất ít khi ra ngoài. Hầu hết thời
gian trong ngày, chúng em đều ở nhà. Xem ti vi, em đĩa, nghe anh ấy kể
chuyện. Anh ấy bảo em gọi anh ấy là anh trai. Mối quan hệ của chúng em
rất khó hiểu, vừa giống anh em lại vừa giống một đồi tình nhân. Nhưng
chúng em đều không hề có những hành động đi quá giới hạn cho phép, cả
hai cũng chưa hề có những lời tâm sự, bộc bạch cảm xúc dành cho nhau.
Mối quan hệ của chúng em thuần khiết giống như chiếc áo phồng một trăm
phần trăm cotton của anh ấy. Nhưng hình ảnh trẻ trung, căng tràn sức
sống của anh ấy, chiếc áo phồng nhạt màu mỗi lần anh ấy mặc, hễ có gió
thổi, lớp áo lại khẽ lay động, rồi cả tính cách sầu muộn, chỉn chắn của
anh ấy nữa, tất cả những điều đó đã khiến hạt mầm tình cảm trong em nảy
nở. Lúc đó, em mới chỉ là một cồ bé mười bốn tuồi, rất tò mò về tình
yêu, muốn được khám phá điều kỳ diệu đó. Em vừa ngưỡng mộ vừa sung bái
người anh hùng đã cứu mạng em nhưng lại vừa tự ti vì bản thân mình không còn trong sạch, sợ anh ấy coi thường mình. Em cũng không biết anh ấy có yêu em hay không. Tính cách của anh ấy rất kỳ lạ, mặc dù đối xử với em
rất tốt nhưng anh ấy thường xuyên ngồi ngây người một mình, mỗi lần ngồi như vậy thường kéo dài vài giờ đồng hồ, không biết anh ấy suy nghĩ điều gì mà nghĩ tới nỗi thất thần, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau khổ và chán nản.
Thần kinh anh ấy cũng rất yếu, chỉ một tiếng chuồng điện thoại thôi cũng đủ khiến anh ấy giật nảy mình. Tiếng còi xe ngoài đường càng khiến anh
ấy sợ nỗi toát mồ hồi hột. Em hỏi anh ấy, phải chăng là đã có chuyện gì, anh ấy nói với em rằng anh ấy cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ nhà đi, bố mẹ
có thể đến bắt anh ấy về nhà bất cứ lúc nào, nhưng anh ấy lại không muốn về nhà. Thế là em liền vỗ ngực mà nói rằng, sau này em sẽ chăm sóc cho
anh ấy. Anh ấy nhìn em, dường như cũng rất cảm động. Hai chúng em giống
như hai anh em sống dựa vào nhau, lại giống như một cặp vợ chồng trẻ
đang chung sống dưới một mái nhà, anh ấy chỉ có em, em chỉ có anh ấy.
Chúng em cùng mua thức ăn, cùng nấu cơm, cùng nhìn ánh đèn đường mỗi
buổi chiều tối, nhìn khói bếp nhà hàng xóm mỗi buổi nấu cơm, nhìn dáng
vẻ sầu muộn, trẻ trung của anh ấy mỗi lần mặc chiếc áo phồng chất
cotton... Đó là lúc em đang bước vào độ tuồi của một thiếu nữ, tình cảm
của em dành cho anh ấy từ tình cảm của một người em dành cho anh trai đã dần dần chuyển sang tình yêu dành cho một người khác giới. Có một lần,
anh ấy hẹn gặp bạn bè để ăn cơm, lần đó, anh ấy dẫn em đi theo. Đám bạn
anh ấy trêu đùa hỏi xem có phải em là bạn gái bé nhỏ của anh ấy không,
anh ấy chỉ cười mà không hề phản bác lại. Thế là đám bạn anh ấy thi nhau gọi em là chị dâu khiến em ngượng chín cả mặt. Nhưng em vẫn ngoan ngoãn đi theo sau anh ấy, luồn miệng gọi anh ấy là anh trai, mọi người lại
càng cảm thấy mối quan hệ của chúng em vồ cùng bí ẩn. Em cảm nhận được
tình yêu của mình dành cho anh ấy, mà dường như anh ấy cũng yêu mến em,
thế là em đã chính thức ngỏ lời cùng anh ấy. Từ nhỏ, em chịu nhiều ảnh
hưởng của mẹ, rất thích viết lách. Em đã viết cho anh ấy rất nhiều thư
tình nhưng anh ấy làm ra vẻ như không nhìn thấy, không hề lên tiếng về
chuyện đó. Em cảm thấy bồn chồn, không kiềm chế được, bèn chạy tới trước mặt anh ấy, hỏi anh ấy có thích em không. Anh ấy chỉ nhìn em, nói rằng
chúng em không hợp nhau... Lúc đó, trong lòng em đầy ắp nỗi mặc cảm, em
biết mình chỉ là một đứa con gái mồ côi, lại từng bị người khác cưỡng
hiếp, không họ hàng thân thích, không có khả năng kiếm sống, sao có thể
đòi hỏi tình yêu của anh ấy. Nếu đã không thể trở thành người yêu của
nhau, em dựa vào đâu mà bắt anh ấy phải nuôi dưỡng mình như vậy chứ...
Em cố gắng chồn giấu cảm xúc của mình, làm ra vẻ như không có chuyện gì
xảy ra, vẫn ngồi ăn cơm cùng anh ấy. Ăn cơm xong, em đem chiếc áo phồng
chất cotton đã mặc bẩn của anh ấy đi giặt thật sạch sẽ rồi về phòng ngủ. Đêm hôm đó, em đã lặng lẽ bỏ đi."
Mạt Mạt nói đến đó rồi khẽ thở dài một tiếng, hai tay cô ấy đang nghịch
chiếc mác áo mới mua cho tôi, đôi mắt trở nên vô cùng hiền từ, dịu dàng. Dường như người đang đứng trước mặt cô ấy bây giờ chính là người thanh
niên mặc chiếc áo phồng chất cotton màu xanh lam đã dìu cô ấybước ra
khỏi địa ngục hồi ấy.