Tôi và Đại T đã mệt nhoài sau trận đánh nhau, cả hai năm sõng
soài như hai chữ đại trên hè phố. Gió lạnh thổi tới giúp chúng tồi hạ nhiệt, hạ nỗi tức giận. Chốc chốc, một vài đồi nam nữ la cà ở các quán đêm đi
ngang qua, nhìn thấy hai chúng tồi đang nằm dài trên đường, đều hét lên
một tiếng sợ hãi, sau đó đưa tay vỗ vỗ ngực rồi nhanh chóng đi khỏi đó.
"Ong mày muốn chúng ta tuyệt giao! Mẹ kiếp, mày đã bắt nạt Uyển Nghi một cách quá đáng lắm rồi!", Đại T nói một cách phẫn nộ.
" Tuyệt giao cái gì?" Tồi mỉm cười nhắc lại, đưa mắt lên nhìn những ngồi
sao thưa thớt, tâm trạng không còn trĩu nặng như trước đó nữa.
"Nhưng khi quân tử tuyệt giao, không để lại tiếng ác. Ong mày là quân tử, lại
không nhịn được việc chửi mắng người! Nói ngươi là đồ khốn nạn!"
Tồi biết, khi Đại T đã nói như vậy, có nghĩa là chúng tồi không tuyệt giao
nữa rồi. Tồi cười và hỏi lại: "Hôm nay cậu về trường làm
gì?"
"Trở về... xem cồ ấy sống có tốt không." Nhắc đến Uyển Nghi, giọng Đại T trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Vậy cậu làm sao biết được cồ ấy chưa có bạn trai mới? Cả trường đều nhìn
thấy hai người bọn họ thành một đồi mà! Là cái cậu trong đội bóng đá của trường ấy!"
"Mày đã từng quan tâm tới cồ ấy chưa? Mày đã thật lòng muốn thăm dò cồ ấy chưa?", Đại T lại hét lên với tồi.
Tồi nghĩ, tồi và Uyển Nghi đã chia tay nhau rồi, còn lý do gì để quan tâm,
nghe ngóng về nhau nữa. Nghĩ vậy nên tồi cũng không nói gì.
"Hom nay, ồng mày lại chui trộm vào ký túc xá nữ một lần nữa."
"Cái gì?" Tồi quay đầu nhìn cậu ấy một cách khó hiểu.
Chui trộm vào ký túc xá nữa là chuyện xảy ra khi chúng tồi học năm thứ hai
đại học. Lúc ấy, Đại T vẫn chưa đi làm trai bao, vẫn là một sinh viên
với bao hoài bão và lý tưởng cho tương lai như những thanh niên khác
trong trường.
Hồi đó, Đại T thầm yêu một em sinh viên khoa Tin học năm thứ nhất. Buổi tối của ngày lễ tình nhân năm đó, cậu ấy muốn tặng hoa
cho bạn gái. Cả đêm hôm trúc, Đại T trăn trọc không ngủ, nghĩ xem phải tặng hoa bằng cách nào để có thể khiến cồ gái đó cảm động và bị chinh phục.
Thế là, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tối hôm đó, Đại T đã chui
tròm vào khu nhà ở của ký túc xá nữ. Hồi đó, bên ngoài cửa sổ tầng hai
của khu ký túc xá nữa có một mái hiên, tiếp giáp vớimột toa nhà giảng
đường. Tiếng gọi của tình yêu đã khiến Đại T dũng cảm nhảy từ tầng ba
của giảng đường xuống mái hiên tầng hai, sau đó chui qua cửa sổ của một
phòng nữ để đi vào khu nhà ở. Vì bố cục của khu ký túc xá nữ khác với
khu ký túc xá nam, trong lòng Đại T bỗng cảm thấy hoang mang, sợkhi đi
vào sẽ bị lạc trong khu ký túc xá nữa. Tên tiểu tử hồi ấy đơn giảm đến
độ ngốc nghếch, cứ đơn thương độc mã ngang nhiên xồng xáo khắp các phòng trong khu nhà của nữa sinh, hễ nghe thấy tiếng hét thất thanh của con
gái, cậu ấy lại đóng sập cửa lại. Đại T hồi ấy cũng rất bộp chộp, chỉ
biết rằng người trong m ồng ở trên tầng sáu, ngay cả phòng số bao nhiêu
cũng không hỏi rõ ràng, bèn lần lượt gõ từng phòng một của tầng số
sáu... Lúc đó đang là mùa hè, theo lời kể lại của ngườ đã tận mắt chứng
kiến, lúc đó, các nữa sinh không hề biết rằng có một nam sinh đột nhập
nhu nhà ở, vừa nghe tiếng gõ cửa, họ đâu nghĩ rằng bên ngoài là một
người khác giới, thế là chỉ mặc mỗi quần áo lót ra mở cửa. Khi mở cửa ra lại nhìn thấy một anh chàng có biểu hiện gian manh, đứng dựa lưng vào
khung cửa như điệu bộ của Châu Nhuận Phát, miệng ngậm một bồng hoa hồng, cất giọng lơ mơ không rõ hỏi tên một bạn gái nào đó có ở phòng này
không.... Hành động đó đã ngay lập tức khiến các cồ gái sợ tái cả mặt.
Cái giá cho lần mãn nhãn đó của Đại T khá nặng, bị nhà trường ghi một án kỷ luật, còn yêu cầu mời phụ huynh đến trường
làm việc. Bồ của Đại T vồn là một cồng nhân, trước giờ chưa hê nhẹ tay mỗi
lần đánh con. Đại T năn nỉ nhà trường bỏ qua, cậu ấy nói phạt cậu ấy với hình thức thế nào cũng được, chỉ có điều đừng thông báo với phụ huynh.
Nhưng lãnh đạo nhà trường nhất định không đồng ý, nói rằng nếu không mời phụ huynh đến sẽ bị đuổi học. Đại T không còn cách nào khác, đành phải
giấu giếm gọi điện cho mẹ. Kết quả là mẹ của Đại T cũng thật bất hạnh,
bà không biết con trai đã phạm phải lỗi lầm như thế nào ở trường học,
trong lòng lo lắng không yên, vội vàng lên đường đến trường ngay bất kể
ngày đêm. Kết quả là bà đã bị một chiếc xe đâm vào ngay trên đường vòng
trước cổng trường học, tử vong ngay tàu hiện truồng. Hôm mẹ Đại T gặp
tai nạn, tất cả chúng tồi đều có mặt ở đó. Mẹ cậu ấy mặc chiếc áo hoa
nhỏ màu xanh đã bạc mày vì giặt đi giặt lạiquá nhiều lần, nằm sõng soài
trong vũng máu, cơ thể nát bét, vũng máu tươi xung quanh khiến cả bầu
trời cũng như đã bị nhuốm đỏ. Người đản ồng mạnh mẽ Đại T quỳ go trước
thi thể của mẹ, khóc lóc thám thiết, ngất đi tỉnh lại mấy lần liền. Nhà
trường thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng chủ động đứng ra lo tang sự
cho mẹ của Đại T,vài tháng sau lại xóa bỏ án kỷ luật của Đại T trong sổ
học bạ. Mẹ của Đại T đã phải dùng máu của mình để rửa sạch những lỗi lầm mà con trai mình phạm phải lúc tuổi trẻ bồng bột. Từ đó về sau, hình
ảnh của Đại T đã trở nên vĩ đại trong con mắt của các nữ sinh khác, thêm vài đó, ngoại hình cao lớn,nho nhã của cậu ấy khiến số lượng các cồ gái theo đuổi cậu ấy không ngừng gia tăng. Cuối cùng, cồ gái mà Đại T để ý
đã biết hết mọi chuyện, cũng lén lút gửi cho Đại T một bức thư tình ủy
mị. Nhưng sau khi người mẹ thân yêu qua đời Đại T đã trở nên lầm lì
trong suốt một năm, không buồn nói
chuyện với bát cứ một người con gái nào. Đám bạn bè chúng tồi đã lo lắng không biết có phải cậu ấy bị miễn nhiễm với phái nữ không, có bị vấn đề gì về sinh lý không. Ai ngờ sau đó, cậu ấy lại chạy tới quán bar làm trai
bao, ngày nào cũng vẫy vùng trong đám đàn bà con gái. Thế là, Đại T đã
dùng tiền bán thân của mình để lo học phí cho cậu em trai còn đang theo
học trung học. Trong việc này, nhà trường có phần đuối lý, khi biết Đại T làm trai bao ở quán bar cũng đành nhắm mắt làm ngơ, coi như không hề
hay biết và cũng không truy cứu thêm nữa.
Ai trong lúc tuổi trẻ mà chẳng có một vài hành động điên cuồng? Vốn dĩ chỉ là một chút bồng bột của tuổi trẻ, cuối cùng lại biến thành một bi kịch hết sức sống động. Cũng không biết là do ồng ười không có mắt hay số
mệnh của Đại T đã mang sẵn cái nghiệp như vậy.
Vì vậy, nỗi oán hận của Đại T đối với trường học cũng có thể lý giải dễ
dàng, bài học cho lần đột nhập vào khu ký túc xá nữa cũng khiến cậu ấy
trở nên thận trọng hơn. Nhưng vài năm sau đó, vì Uyển Nghi, Đại T lại
quay trở lại trường, lại lẻn đột nhập vào khu ký túc xá nữa thêm một lần nữa! Cậu ấy cũng không sợ làm linh hồn của mẹ trên trời cao phải tức
giận thêm một lần nữa.
"Cậu lại đột nhập vào đó làm gì nữa?" Tồi ngạc nhiên hỏi lại.
"Tìm ngăn để đồ của Uyển Nghi... Tìm thấy cái này..." Sau đó, Đại T cẩn thận rút từ trong lồng ngực ra mộy quyển sổ có bìa màu tím.
Cậu ấy đưa nó cho tồi với một vẻ vồ cùng nghiêm túc. Tồi biết, đó là quyển sổ của Uyển Nghi.
Uyển Nghi là một cồ gái có thói quen viết nhật ký hằng ngày, điều này thì
tồi biết rất rõ. Trong khi mọi người bây giờ đều quen sử dụng máy vi
tính thì Uyển Nghi vẫn giữ thói quen hằng ngày dùng bút mực ghi lại
những chuyện đã xảy ra. Tồi đã từng trêu chọc cồ ấy rằng không biết
hưởng thụ thành quả của cồng nghệ cao. Uyển nghi đã nói, mỗi buổi tối,
ghi lại những hỷ nộ ái lạc sau một ngày trước khi đi ngủ cũng là một
cách hưởng thụ, là một tài sản tinh thần quý báu khi con người ta trở về già.
Tồi cũng rất tò mò với tình
hình hiện nay của Uyển Nghi, vội đón lấy cuốn nhật ký, lật giở từng
trang dưới ánh đèn đường vang vọt.
Một trang giấy giở qua, là một ngày trồi di, trang nào cưng nói về nỗi nhớ
nhung của cồ ấy dành cho tồi, trang nào cũng là những hồi ức trong máu
và nước mắt về những kỷ niệm đã có giữa hai chúng tồi. Còn có cả những
lần chúng tồi vồ tình đi qua nhau trong rừng nữa, cồ ấy giả vờ như không nhìn thấy tồi nhưng thực sự trong lòng đã vô cùng đau khổ. Còn có cả
chuyện cồ ấy đã phải thuyết phục anh chàng cầu thủ trong đội bóng như
thế nàođể cậu ấy đồng ý đóng giả làm bạn trai của cồ ấy để tồi yên tâm,
không bị lương tâm cắn rứt khi ở bên Mát Mát...
Ngày thứ ba, sau khi chúng tồi chia tay, cồ ây đã viêt răng, "Đại Ngọc chồn
hoa, chẳng qua cũng chỉ là chồn lấp cõi lòng tự trọng, tự thương xót bản thân mình. Còn nỗi thương nhớ của tồi sau khi chia tay, lại là nỗi
thương nhớ vụn vặt nhất có liên quan tới anh... mỗi lần nhớ tới một
chút, lại đau thêm một chút".
Tuần
thứ ba sau khi chúng tồi chia tay, cồ ấy đã viết rằng, "Sau này của sau
này, tồi không dám tìm gặp anh nữa, tồi chỉ còn lại những hồi ức, hoài
niệm. Nghiền ngẫm hồi ức trong những hoài niệm; giãi bày và miêu tả hoài niệm trong những hồi ức, thế là, chẳng còn niềm vui nữa rồi".
Mỗi trang giấy đều lưu đầy dấu vết của những giọt nước mắt. Sự hy sinh của
Uyển Nghi dành cho tình yêu, sự vĩ đại của cồ ấy, đến tận bây giờ, tồi
mới thật sự hiểu được. Vậy mà tồi đã nghĩ rằng, cồ ấy thực sự đã hẹn hò
với anh chàng cầu thủ kia, còn tần trách cồ ấy đã sớm vội vàng có bạn
trai mới, làm tổn thương tới anh dự của người bạn trai cũ là tồi.
Tôi quả thực rất đáng bị đánh! Đại T hôm nay đánh tồi một trận quả thực không oan ức gi!
Trong cuốn sổ có một bài thơ đoạn tuyệt do Uyển Nghi viết, tồi đọc xong mà cảm giác như hàng vạn mũi tên đang đâm vào tim mình:
Em có thể kiêu hãnh nói rang,
Thế giới của anh, em đã tùng có được.
Cũng có những vét tàn phá ỉàỉăp nơi. Cũng có nhiều yêu thương nồng đượm.
Không nên tự vạch kế hoạch cho tình yêu. Không nên đế lời nói dối trở
thánh lời hứa. Em chưa từng biết tình yêu là gì.
Tình yêu chưa bao giờ ban phát cho những nhân vật phụ.
Anh yêu,
Hôm nay em đã phải ra đi.
Em ra đi lặng lẽ.
Không mang theo bất cứ thứ gì.
Ke cả cái ôm còn gửi lại ttrong gió.
Ke cả cả tương lai mà em rất muốn được nói đến.
Đừng khóc hỡi người thân yêu nhất của em.
Rốt cuộc tình yêu có còn tổn tại.
Em vân không thế nào bước vàot rái tim anh.
Kiếp trước em đã nợ anh rất nhiều tình cảm.
Kiếp này em phải ttrả hết cho anh.
Cho dù nụ hôn cuối cùng anh dành cho em.
Là vô tỉnh hay hữu ý.
Cho dù năm tháng có như bóng câu, hay như con thôi, như con quay.
Anh mát của em vân hướng về nơi anh.
Dừng lại bên đám lá vàng xơ xác.
Đó là nôi lòng của em.
Nếu có khóc cũng chỉ là trong giấc mộng.
Là những giọt nước mát rơi bên gối.
Tất cả đểu đã rất xa anh.
Ngày mai, khi ánh mặt trời chiêu rọi. Em vân phải thản nhiên rạng rỡ mỉm cười. Từ đó về sau,
Anh ôm ấp người con gái đó trong lòng.
Anh có thể cầm tay cô ấy.
Khốn khó đỡ nhau.
Tương thân tương ái.
Anh có thể không nhớ noi
những gì đã tổn tại giữa chúng ta.
Không còn nhớ buổi đầu gặp gỡ lúc hoàng hôn.
Không còn nhớ nôi mong chờ khi sáng sớm.
Không còn nhớ cốc sữa mà em rất lưu tâm trong tủ lạnh.
Có thề không còn nhớ noi cả tên em.
Tất cả, tất cả đểu là ngoài ý muốn.
Chỉ là...
Mong anh hãy luôn ghi nhở răng: Sau này của rất lâu về sau. Khi em còn đang
yêu anh nhất. Anh lại muốn em ra đi. Sương thu đêm qua rơi sớm. Hoa mùa
hạ hôm nay đã nở. Sông hổ rộng lớn. Sông hổ biển cả. Làm thế nào,có thề
quên anh?
Tồi đã quên hết những cảm giác đau đớn từ những vết thương bị Đại T đánh, tồi đã quên mất rằng lúc này đây, tồi đang nằm trên
đường phô có người qua lại, khi tồi đang đọc từng câu từng chữchât chứa buồn
đau của Uyển Nghi: "Khi em còn đang yêu anh nhất, anh lại muốn em ra
đi". Những nỗi đau nhức trên cơ thể tồi đây, so với nỗi bất lực của cồ
ấy, so với nỗi đau khổ mà cồ ấy phải chịu đựng, so với tình yêu mà cồ ấy nỗ lực gào thét nhưng vẫn không lấy lại được đó... có thấm tháp gì đâu?
"Cảm giác thế nào?" Rõ ràng Đại T đã đọc hết cuốn nhật ký rồi, không những
thế, chắc chắn cậu ấy còn đọc nó kỹ hơn tồi. Cậu ấy hỏi tồi bằng một
giọng khản đặc. Tồi nghĩ một hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Cậu đánh tồi thế vẫn còn chưa đu?".
"Thôi đi, hôm nay chẳng còn sức lựa nữa rồi, khi nào muốn xử lý cậu, tồi lại tiếp tục đánh! Tồi còn sợ đánh chết cậu rồi, Uyển Nghi chắc sẽ hận tồi suốt
đờ", Đại T nhìn lên bầu trời cao, mơ mơ, màng màng nói.
"Uyển Nghi có biết cậu thích cồ ấy không?", tồi bỗng nhiên cất giọng hỏi.
Đại T sững người lại, lác lác đâu.
Tồi hỏi: "Cậu thích Uyển Nghi như vậy, tại sao không nóivới cồ ấy? Hồmqua,
chẳng phải chính cậu đã nói rằng sẽ theo đuổi cồ ấy hay sao?"
"Ha ha", Đại T cười đau khổ, "tồi không thể theo đuổi cồ ấy được.
Hôm qua là do tồi cồ ý muôn khiêu khích cậu. Uyên Nghi không thể ở bên tồi
được, sẽ thiệt thòi cho cồ ấy. Nếu muốn theo đuổi cồ ấy, tồi đã hành
động ngay từ ba năm trước, còn đợi cậu có htời gian làm tổn thương cho
cồ ấy hay sao?"
Tồi còn muốn truy hỏi lý do tại sao, nhưng không đợi tồikịp mở lời. Đại T đã lật nggười đứng
lên. Chìa tay ra kéo tồi dậy, dùng bàn tay thồ kệch dụi dụi vào đồi mắt
đỏ ngầu, nói: "Người anh em, đi! Tiếp tụcuống!"
Hôm đó, tồi và Đại T uống một trận say mèm. uống đến khi không còn biết gì
nữa, dù đó là Uyển Nghi hay Mạt Mạt, cuốn xéo hết những người phụ nữ,
cuốn xéo hết cái gọi là tình yêu, cuốn xéo hết những nỗi oán hận liên
miên vồ vọng!
Uống đến khi không còn
chút sức lực để đi thuê nhà nghỉ qua đêm, hai anh em dìu nhau ngạt
ngưỡng ra khỏi cửa quán ăn liền đổ vật xuống đất.
Chúng tồi nôn thốc non tháo, nôn ra một bãi nhầy nhục. Nôn xong lại gục xuống đó, ngủ thiếp đi ngay trong bãi chất thải bẩn thỉu và hồi thối đó. Cũng may khi đó mới là tháng Sau dương lịch, gió đêm cũng không lạnh lắm,
không ai bị cảm lạnh. Chúng tồi giống như hai kẻ lang thang bụi đời, như hai kẻ say không nhà không cửa, không ham muốn, không mong đợi gìvà đã
nhìn thấu hết cả cõi hồng trần.
Chỉ
trong sâu thăm tâm hồn mồi chúng tồi đêu biêt, chúng tồi cưng có những
ham muốn, mong đợi. Tồi vì Mạt Mạt, cậu ấy vì Uyển Nghi
Tồi đã từng nói rằng, kiếp trước, tồi được Mạt Mạt đem đi an táng. Vì vậy,
kiếp này, tồi phải cam tâm tình nguyện yêu cồ ấy suốt đời mà không có
bất kỳ đòi hỏi nào khác.
Còn kiếp
trước của Uyển Nghi, có phải là tồi đã an táng cho cồ ấy? Vậy nên đời
này, kiếp này, cồ ấy cũng phải gần kề bên tồi, không oán không hận, muốn rời xa cũng không được.