Thời gian cứ trôi đi một cách phẳng lặng từng ngày từng ngày một. Thi
thoảng, tôi cũng nhận được điện thoại của mẹ, sau khi hỏi thăm sức khỏe
của tôi, mẹ lại không quên hỏi thăm về chuyện tình cảm giữa tôi và Uyển
Nghi.
Chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu rằng, bố mẹ tôi đã rất ưng Uyển Nghi.
Ngoài mẹ tôi, còn một người nữa cũng rất quan tâm tới diễn biến trong
mối quan hệ giữa tôi và Uyển Nghi, đó chính là Đại T. Tôi và Đại T vốn
là những người bạn thân, chúng tôi thường xuyên kể cho nhau nghe chuyện
của mình. Vì vậy, trước mặt cậu ấy, tôi cũng không có điều gì phải giấu
giếm cả. Tôi nói mối quan hệ của tôi và Uyển Nghi tốt thì có tốt, chỉ có điều mọi thứ đều thuận lợi quá, không hề có chút gió nhỏ sóng ngầm nào
cả. Hai chúng tôi giống như những người thân trong gia đình, dường như
tất cả mọi việc đều rất đương nhiên, ngày nào cũng trôi qua êm đềm như
vậy.
Đại T là một người thông minh, Đại T ngay lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi. Cậu ấy hỏi tôi có phải là tôi đang cảm thấy thiếu vắng cảm xúc mạnh?
Ban đầu, tôi cảm thấy câu nói của cậu
ấy không thỏa đáng lắm, nhưng nghĩ mãi, tôi cũng không tìm được từ ngữ
nào để miêu tả về hiện trạng giữa tôi và Uyển Nghi, thế là tôi đành im
lặng thừa nhận.
Đại T chân thành giảng giải cho tôi vài câu
chuyện liên quan tới việc các thiếu gia thế hệ mới mù quáng đi tìm cảm
giác mạnh trong cuộc sống, cuối cùng, cậu ấy nói sẽ dẫn tôi đến một
không gian đốt cháy cảm giác mạnh.
Tôi nháy mắt nhìn cậu ấy, không cần đoán tôi cũng biết đó là quán bar nơi Đại T làm việc – Blue 18.
Đại T thuộc kiểu đàn ông có thể khiến phụ nữ thần hồn điên đảo ngay từ
cái nhìn đầu tiên. Cậu ấy sở hữu một khuôn mặt thanh tú không kém gì
gương mặt điển trai của các minh tinh Hong Kong hay Đài Loan cùng một
làn da trắng trẻo. Nếu mặc quần áo thường ngày, trông cậu ấy như một thư sinh ngoan ngoãn, nếu cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, hai bắp tay do được rèn luyện chăm chỉ nổi lên cuồn cuộn, thậm chí còn to hơn cả bán cầu
não. Với ngoại hình ưu việt như vậy, nếu không làm trai bao cũng thật
phí phạm của trời.
Trên thực tế, gia cảnh nhà Đại T cũng không
đến nỗi nào, cậu ấy còn sở hữu một tấm bằng cử nhân chính quy, chắc chắn không khó để tìm việc làm. Nhưng Đại T lại nói, với cậu ấy, việc một
công chức hàng tháng phải làm việc cật lực để rồi cuối tháng nhận hai
nghìn đồng tiền lương chẳng có một chút thi vị nào. Tôi nói, nhưng cậu
cũng không thể cứ sa đà đi làm trai bao như thế mãi được. Khi còn đi
học, cậu có thể đến đó làm thêm nhưng khi tốt nghiệp rồi, cũng cần phải
tìm một công việc đàng hoàng chứ, nếu người nhà cậu biết được chuyện
này, chẳng phải sẽ buồn lắm hay sao?
Đại T ngoác miệng cười, vô
cùng hào phóng nói: “Cái đó gọi là nếm mùi nhân tình thế thái! Việc đối
nhân xử thế, phân hóa giàu nghèo, địa vị thấp hèn, đấu tranh quyền lực
và tiền bạc đều có trong đó cả. Hơn nữa, vừa được phát tiết dục vọng vừa kiếm được tiền, như vậy tôi thiệt thòi gì nào? Cùng lắm thì chỉ bị mấy
trí thức thế tục đang cố tỏ ra vẻ mình thanh cao lắm coi thường một chút thôi, nhưng tôi lại chẳng thèm bận tâm tới điều đó.” Cậu ta nhìn tôi
cười nham hiểm, “Tôi thấy cậu cũng có đầy đủ tố chất ấy, đi theo tôi mở
mang tầm mắt một chút, biết đâu lại có cơ hội phát triển sau này?”
“Thôi đi, tôi không có được khí chất thoát tục siêu nhiên như cậu, tôi
vẫn còn để ý tới ánh mắt của dư luận nữa! Tôi mà đi làm trai bao, cậu
thử nói xem, Uyển Nghi sẽ phải làm như thế nào?”
Đại T sững lại một cái, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó rồi lắc lắc đầu cười đau khổ, thôi không nói thêm điều gì nữa.
Tôi mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng cũng không coi thường cậu ấy. Mỗi
người có một chí hướng, cậu sinh viên Đại T là bạn của tôi, trai bao Đại T cũng vẫn là bạn của tôi. Tôi vỗ vai cậu ấy nói: “Người anh em, cậu
làm bất cứ việc gì, tôi vẫn coi cậu là anh em, nhưng cậu cũng nên suy
nghĩ về tương lai của mình sau này, tốt nhất là nên tranh thủ thời trẻ
tuổi mà kiếm lấy một cô bạn gái chính thức…”
Khóe môi Đại T hơi
nhúc nhích một chút, mỉm cười đờ đẫn: “Bạn gái? Đàn ông trong con mắt
của phụ nữ, ngoài tiền ra thì chỉ có chiếc giường, làm gì có loại nào
chính thức và không chính thức cơ chứ?”
“Đấy là cậu chưa gặp
được người mà cậu thực sự yêu thích thôi!” Tôi lấy tư cách là người đi
trước, có kinh nghiệm để khuyên bảo cậu ấy.
“Ha ha ha ha…” Ngay
sau đó là một tràng cười như điên dại của Đại T, cậu ấy cười gập hết cả
bụng đến nỗi không đứng thẳng người lên được, cười đến nỗi mà ngay cả
tôi cũng cảm thấy khó hiểu, “Người anh em, cậu cũng đã hơn 20 tuổi rồi,
cũng cần biết rằng, trên đời này, làm gì có tình yêu cơ chứ?”
Tôi im lặng, tôi không đến nỗi phải gây gổ với một người đàn ông chỉ vì muốn lý giải thế nào là tình yêu.
“Nam nữ kết hợp với nhau, có đôi là do nhu cầu của một bên, có đôi là
do nhu cầu của cả hai bên. Vế đằng sau được gọi là hòa hợp. Trên đời này làm gì có cái gọi là yêu hay không yêu.” Đôi mắt Đại T chứa đầy nỗi đau thương khi nói những lời đó ra, đến câu cuối cùng, giọng cậu ấy bỗng
nghẹn lại, nhỏ dần, thần sắc bỗng trở nên u uất. Tôi nói, Đại T này, cậu đã bị mấy mụ đàn bà già cỗi đó làm cho mất khả năng yêu đương rồi!
“Dù thế nào, nhân cơ hội mấy ngày không có vợ ở nhà, theo tôi đến Blue
18 thư giãn một chút đi! Trước đây, cậu chẳng phải đã chơi qua trò đó
rồi, còn làm bộ thiêng liêng và trong sạch gì cơ chứ!”
Mấy ngày
hôm nay, Uyển Nghi bận ôn thi khảo sát tiếng Anh cấp 6, sợ ở cạnh tôi sẽ bị phân tâm nên đã ở lại trong ký túc xá của trường.
Một mình tôi ở nhà cũng thật đơn điệu, Đại T thuyết phục vài câu, tôi liền nhận lời luôn.
Tám giờ tối, Đại T bắt đầu đi làm rồi. Tôi sợ đến sớm quá, chưa có trò vui gì nên đợi đến 9 giờ mới ra khỏi cửa.
Biển hiệu “Blue 18” sáng lấp lánh trên tầng ba của một tòa nhà lớn ở
trung tâm thành phố. Thứ ánh sáng màu xanh nước biển đậm ấy, trong màn
đêm bị bao bọc bởi dục vọng của thành phố, tràn đầy dư vị của sự sa đọa
và mờ ám.
Con số 18 đặt bên cạnh tên của quán bar nghe ra rất
hợp lý, có rất nhiều cách để giải thích về con số này. Thứ nhất, có thể
dùng để nói về tuổi tác, đó là độ tuổi mà con người luôn khát khao dừng
lại ở đó nhất; thứ hai, có thể tăng thêm hưng phấn cho sự mờ ám, trước
đây đã từng có mười tám điều cấm kị, mười tám thế vuốt ve gì đó; thứ ba, đơn thuần chỉ là để chỉ tiền bạc, giá cả; học đòi phong nhã một chút
còn có thể lý giải thành mười tám lần lưu luyến tiễn đưa nhau của Lương
Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Bước chân vào quán bar, ngay lập tức tôi bị bao trùm bởi bầu không khí xa xỉ, phồn hoa mê hồn. Quán bar bên
trong được trang hoàng vàng son lộng lẫy, hệ thống đèn chiếu lại chỉ
dùng gam màu lạnh, chủ đạo là màu xanh đậm, được điều chỉnh xuống mức
rất tối. Không gian tràn ngập phong cách thượng lưu sang trọng, không hề có một chút dung tục nào.
Tôi túm lấy một cậu phục vụ, hỏi thăm xem Đại T ở chỗ nào.
Cậu phục vụ cao to đẹp trai đó thờ ơ đưa tay chỉ đường cho tôi.
Đại T đã từng nói với tôi, những nhân viên nam cao to đẹp trai phục vụ
trong quán bar, đại bộ phận đều là trai bao, đều có thể ra ngoài cùng
khách. Cậu phục vụ này trông bộ dạng rất rầu rĩ, hóa ra, không phải gã
trai nào khi làm trai bao cũng có được tâm trạng vui vẻ như Đại T.
Đi qua quầy rượu, thấy mấy nhân viên rót rượu đều là phái đẹp, kỹ thuật rót chỉ ở mức trung bình nhưng vô cùng xinh đẹp, chiếc váy mặc trên
người lại cực ngắn, ánh sáng nhấp nháy từ chiếc đèn cầu màu xanh chiếu
lên những đôi chân dài khiến người ta không thể kìm chế mà nhìn ngắm
thêm vài lần nữa.
Phải hỏi thăm thêm vài người nữa, tôi mới tìm được đường đến phòng nghỉ.
Cửa phòng đang được đóng chặt. Mặc dù biết rằng, bất kỳ thứ âm thanh
nhỏ bé nào ở đây cũng bị tiếng nhạc, tiếng ồn ào huyên náo của quán bar
nuốt gọn nhưng tôi vẫn lịch sự đưa tay lên gõ cửa vài cái rồi mới đẩy
cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, tôi đã nhận được ngay vài ánh
nhìn không rõ thiện cảm hay ác ý. Vì phép lịch sự, tôi gật gật đầu mỉm
cười với họ. Bọn họ chẳng thèm để tâm đến tôi, lạnh lùng thu ánh nhìn
lại, tiếp tục làm việc của mình.
Tôi khẽ gọi tên Đại T rồi đi về phía cậu ấy.
Đại T quay người ra, nhìn thấy tôi lập tức mừng rỡ đứng lên, nhường chỗ ngồi của cậu ấy cho tôi.
Lúc bấy giờ, cậu trai ngồi cạnh cửa ra vào giơ chân đạp mạnh một cái,
cánh cửa lập tức được đóng trở lại. Cái thế giới rượu đỏ đèn xanh huyên
náo ngoài kia lập tức được ngăn cách ra ngoài sau lớp cánh cửa.
Tôi hỏi nhỏ Đại T: “Tôi đến làm bọn họ không vui à?”
Đại T nói không phải vậy, cậu ấy nói tất cả các thiếu gia ở đây đều có
tính cách như vậy, ai làm cái nghề này lâu rồi cũng không thể có tâm
trạng vui vẻ khi đi làm được.
Tôi hỏi, vậy cậu cũng không thấy vui vẻ khi đi làm?
Đại T chỉ cười trừ, không trả lời.
Ngoài tôi và Đại T ra, những người còn lại trong phòng đều không hề trò chuyện, ai nấy đều giữ thái độ im lặng, Đại T nói là do họ đang mệt.
Tôi cười mà nói rằng, có thể tưởng tượng ra công việc lao động chân tay đó mệt đến cỡ nào. Đại T nói, không phải chỉ cơ thể mệt mỏi, mệt hơn
nữa là ở chỗ này cơ. Cậu ấy nói xong, đưa ngón trỏ của tay phải lên chỉ
chỉ vào vị trí của trái tim.
Sau đó, tôi cũng không nói gì nữa.
Tâm trạng tôi cũng bị đè nén theo bầu không khí trong căn phòng này. Đại T giúi cho tôi một quyển tạp chí, tôi lơ đãng lật giở ra xem.
Không thể kìm nén được sự tò mò, tôi đưa mắt liếc trộm mấy gã trai ở
trong phòng, bọn họ đều có chiều cao từ 1m78 trở lên, đôi chân dài, cơ
thể săn chắc. Nhưng những khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng kia
dường như chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc gì, không thể đoán được họ đang vui mừng hay buồn bã.
Sau đó tôi hỏi Đại T, có phải đại bộ phận
những người làm trai bao đều có tâm lý hám lợi, hoặc giả cảm thấy xã hội không công bằng, hoặc sống nội tâm, tự ti. Đại T nói, một bộ phận nhỏ
cũng có tâm lý như vậy, nhưng đại bộ phận những người làm nghề này lâu
đều sớm đã bị tê liệt rồi. Liền sau đó, cậu ấy lại cười cười, nói có gì
mà tự ti cơ chứ, bọn tôi vừa đùa giỡn với phụ nữ vừa kiếm được tiền thì
tự ti cái gì.
Tôi hỏi: “Hôm nay các cậu không có khách à?”
Đại T nói, vẫn còn sớm, mấy quý bà đó thông thường phải sau 10 đêm mới xuất hiện.
Quả nhiên, ngồi đợi một lát, viên quản lý đã đẩy cửa bước vào. Khuôn
mặt mọi người bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán chường, có người còn
không ngớt buột miệng than vãn. Quản lý đứng ở giữa phòng, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Khách đến rồi! Các anh em hãy lấy lại tinh thần, cái mà các chị em đó có được là tiền! Vấn đề chỉ ở chỗ xem anh em có đủ bản lĩnh khiến các quý bà quý cô đó bỏ ra thật nhiều tiền không
thôi! Đi nào, anh em theo tôi cùng ra ngoài!” Nói xong bèn mở cửa đi ra
trước. Hơn mười người trong phòng lục tục theo ra sau, thoáng một cái,
trong phòng chỉ còn lại mình tôi và Đại T. Đại T mở ngăn kéo, rút ra vài gói nho nhỏ, đút vào túi áo rồi cũng đi ra cửa. Tôi bám theo sau cậu
ấy. Đại T quay người lại bảo tôi ra đại sảnh, gọi hai ly rượu rồi ngồi
đó uống trước. Cậu ấy còn không quên nhìn tôi cười mờ ám, nói rằng chưa
biết chừng, đêm nay tôi lại có được một cuộc hội ngộ như hằng mong ước
ấy chứ.
Về mấy gói nhỏ mà Đại T đút vào túi áo, chỉ ngửi thoáng
qua tôi cũng biết đó là bao cao su. Trong bụng nghĩ thầm, làm cái nghề
này quả cũng thật mệt mỏi.
Tôi đẩy vào lưng Đại T nói, đi mau đi, mấy quý bà giàu có đang nóng lòng chờ đợi rồi kìa!
Đại T cất giọng cười sảng khoái, tiếng cười đó bị chôn lấp trong tiếng
ầm ào huyên náo của âm thanh phát ra từ bộ âm ly trong quán bar, dốc tâm trí tô điểm cho cái gọi là sự tôn nghiêm của nhân thế.
Ngay lúc đó, một cô gái với mái tóc buông xõa loạng choạng chen vào giữa hai chúng tôi, níu chặt lấy tôi.
“Anh! Chính là anh rồi! Em… hôm nay, muốn… muốn có anh!” Cô ấy níu chặt lấy cánh tay tôi, miệng không ngớt lải nhải, đầu cũng không ngừng lắc
lư, một mùi rượu nồng nặc lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Hóa ra, nhìn thấy tôi đi ra cùng Đại T, cô ấy lại tưởng tôi cũng là thiếu gia của quán bar!
Đại T sững người lại một chút, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Cậu quả
nhiên là có tiềm năng để làm cái nghề này!” Sau đó, cậu ta tặng tôi một
nụ cười đầy hàm ý rồi quay người bước đi.
“Người đẹp ơi! Tôi
không phải là nhân viên phục vụ!” Cô gái này đã uống quá say rồi. Cô ấy
không nói gì nữa, gục đầu lên cánh tay tôi, đôi chân cũng không giữ vững nổi cơ thể nữa, chốc chốc lại khuỵu đầu gối xuống.
Cũng vì
lương tâm và đạo đức, tôi đưa nốt cánh tay còn lại ra nâng đỡ cho cô ấy, “Người đẹp! Cô có đến đây cùng bạn không? Hay chỉ đi một mình?” Nói nói xong bèn đưa mắt kiếm tìm xung quanh xem có người quen nào của cô ấy
không để giúp tôi nhanh chóng tháo gỡ mớ bòng bong này.
Cô ấy
miễn cưỡng ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ xinh. Đôi mắt khép hờ nhìn tôi, sau đó khuỵu chân xuống, tựa mạnh vào người tôi, dường như đang có điều gì đó muốn nói với tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy lộ ngực, bộ ngực
đầy đặn mềm mại kia đang tì lên cánh tay phải của tôi. Cô ấy ghé sát vào tai tôi, cười nói: “Chết rồi, bọn họ đều chết hết rồi! Chỉ còn tại mình em thôi!” Nói xong, xem chừng cô ấy không thể gắng gượng được nữa, ngửa người ra phía sau như muốn đổ gục xuống.
Tôi vội vàng ôm chặt
lấy cô ấy, không dám tự tin nhìn vào khuôn mặt tiều tụy kia. Mặc dù cách ăn mặc và kiểu tóc có khác đi, nhưng dưới ánh sáng sắc nhọn của quán
bar, tôi vẫn nhận ngay ra đó chính là cô gái mà tôi tình cờ gặp gỡ ở cửa hàng hoa – cô chủ có sắc đẹp hút hồn hút vía của cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở”.