CHƯƠNG 18 BÔI THUỐC · TÌNH CẢM
Mục Cẩm trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, cảm thấy vạn vật trên thế gian đều đã đông cứng trong khoảnh khắc này, thật lâu sau hắn mới mở miệng:
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Thần trên đường về kinh thì đi ngang qua nơi này.”
Nghe vậy Mục Cẩm liền cảm thấy kích động mà vội vã ngẩng đầu lên, chẳng phải y đã quyết ý ở lại Lăng Văn Quan ư? Sao lại thế này?
Một chiếc xe ngựa cùng hai con ngựa đi từ đằng trước đến.
“Công tử!”
Đông Linh nhảy từ trên xe ngựa xuống chạy về phía Mạch Sương, lúc nhìn thấy Mục Cẩm liền ngẩn người:
“Thái… Thái tử điện hạ.”
Hai thị vệ hộ tống Mạch Sương xoay người xuống ngựa, bước lên chắp tay:
“Ty chức tham kiến điện hạ.”
Mục Cẩm toàn thân mất sức, hơi thở yếu ớt nói:
“Miễn lễ.”
“Điện hạ bị thương rồi, để thần xử lý vết thương cho ngài đã.”
Mạch Sương đỡ Mục Cẩm lên xe ngựa kiểm tra vết thương của hắn trước. Tổng cộng có hai vết thương tương đối nặng, một vết là nhát đao rạch trên đùi đang chảy khá nhiều máu, một chỗ là vết cào khá sâu trên bụng.
Mạch Sương lục trong bao quần áo lấy một chiếc áo ra, xẻ thành băng vải quấn trên miệng vết thương để ngăn không cho máu tiếp tục chảy.
Sắc mặt Mục Cẩm tái nhợt, hắn cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ trong từng đợt lắc lư của xe ngựa, Mạch Sương bèn vươn tay giữ cho thân thể hắn ngồi vững, để hắn tựa vào trong lòng mình.
Thân thể Mạch Sương có mùi hương nhàn nhạt thơm ngát rất dễ chịu, Mục Cẩm ngửi thấy thoải mái liền an ổn nhắm mắt lại.
Khoảng hai khắc sau đã đến một khách ***.
Đi vào đặt mấy gian phòng xong, Mạch Sương đỡ Mục Cẩm vào phòng, Đông Linh xuống bếp múc nước, hai tên thị vệ thì phân công nhau đi tìm hiệu thuốc gần đó mua thuốc.
Mạch Sương đỡ người lên giường rồi để hắn ngồi tựa lên đầu giường, Đông Linh vội vội vàng vàng bưng một chậu nước nóng chạy vào:
“Công tử, nước đây.”
Mạch Sương xoay người dặn dò:
“Mượn chưởng quầy một chiếc kéo đến đây.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Mạch Sương đứng trước giá để bồn nước, nhúng rồi vắt khô khăn đưa cho Mục Cẩm.
“Điện hạ lau mặt trước đã.”
Mục Cẩm đón lấy chiếc khăn, xoa xoa vài cái lau vết bẩn trên mặt.
Chẳng mấy chốc thị vệ đã đi mua thuốc trị thương trở về, Đông Linh cũng mượn được kéo.
Đợi bọn họ đi ra ngoài cả rồi, Mạch Sương liền đứng bên giường nói:
“Điện hạ muốn tự cởi quần áo hay là để thần giúp đỡ?”
Mục Cẩm bị thương trên đùi và bụng, không thể không cởi áo. Hắn vừa đứng dậy thì phần đùi đã đau đớn rát bỏng, sau đó đầu óc lại choáng váng, Mạch Sương bèn đỡ lấy hắn rồi để hắn tựa lên người mình.
“Vẫn nên để thần giúp điện hạ cởi y phục đi.”
Mục Cẩm không nói gì, coi như ngầm đồng ý. Mạch Sương một tay đỡ lấy vai hắn, một tay cởi áo khoác của hắn, tháo thắt lưng, lần lượt cởi trung y, áo lót, cuối cùng chỉ để lại tiết khố.
Mạch Sương ngồi bên mép giường, dùng nước ấm cẩn thẩn lau rửa hết máu đen xung quanh vết thương của hắn. Mục Cẩm nhìn y lại chợt nhớ đến dáng vẻ cuộn mình nhẹ thở dốc của Mạch Sương trong giấc mơ xuânđêm trước.
Mạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn:
“Làm ngài bị đau à?”
Mục Cẩm mím môi, buông một câu:
“Không phải.”
Mạch Sương cúi đầu tiếp tục lau rửa vết thương thật sạch sẽ, sau đó mới rắc đều chút thuốc bột chữa vết thương lên đó.
“Cha ngươi hận không thể giết chết bản cung.”
Mục Cẩm chợt nói.
Bàn tay đang rắc thuốc bột của Mạch Sương thoáng khựng lại.
“Rồi sao?”
Mục Cẩm tựa thân trên trần trụi lên đầu giường, kể lại chuyện lúc trước cho Mạch Sương nghe như thể đang kể chuyện xưa:
“Cha ngươi muốn đưa Triết Khám lên ngôi cao nên đã nghĩ tất cả mọi cách để diệt trừ bản cung, từng hạ độc trong đồ của bản cung, phái người đến ám sát, còn vu oan giá họa ngay trước mặt phụ hoàng, tóm lại đã dùng hết mọi thủ đoạn hèn hạ nhất, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được.”
“Cho nên ngài hận ông ấy?”
“Đương nhiên.”
Ánh mắt Mục Cẩm ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Bản cung hận hết cả nhà các ngươi.”
Mạch Sương không đáp lời mà cầm lấy một cuộn vải nhẹ nhàng quấn vòng quanh miệng vết thương, quấn kín vết thương vắt ngang đùi lại.
Mục Cẩm nắm lấy cổ tay y, Mạch Sương ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn lại lạnh lùng nói:
“Ngươi rốt cuộc có nghe rõ hay không hử? Bản cung đã nói là hận cả nhà các ngươi, bao gồm cả ngươi đấy.”
“Rồi sao?”
Mạch Sương thản nhiên đáp, tránh khỏi tay hắn rồi cầm kéo lên cắt đứt dải băng.
“Nếu ta đã hận ngươi, vì sao ngươi còn phải cứu ta?!”
Mạch Sương đáp:
“Ngài hận ta nhưng ta không hận ngài, vì sao không cứu?”
Mục Cẩm há miệng thở hổn hển, lời muốn nói ra lại thu về.
Mạch Sương tìm một chiếc áo lót trong túi y phục ra đưa cho Mục Cẩm:
“Mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Mục Cẩm đón lấy rồi ngồi xuống khoác áo lên người, động tác hơi mạnh lại động chạm đến vết thương trên bụng, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch. Mạch Sương đành khom người xuống cầm tay hắn luồn vào trong ống tay áo, sau đó lại cầm tay kia của hắn làm tương tự, quả thực giống hệt một vị mẫu thân đang kiên nhẫn mặc áo cho con mình.
Buộc xong dây lưng của áo lót, Mạch Sương rũ chiếc chăn được gấp gọn trên giường ra phủ lên người Mục Cẩm:
“Điện hạ nghỉ ngơi một chút trước đi đã.”
Nói đoạn, y bưng chậu gỗ đựng nước lẫn máu loãng bên cạnh lên định ra ngoài. Khi tay chạm đến then cửa, y chợt nghe thấy một câu truyền đến từ phía sau:
“Cảm ơn.”
Mạch Sương dừng lại, nghiêng đầu nhìn người trên giường nằm quay mặt vào bên trong. Y mở cửa, bưng chậu gỗ đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Đông Linh đã bước tới đón y:
“Công tử, để nô tỳ làm cho.”
Mạch Sương bèn tự mình xuống lầu dặn tiểu nhị đưa chút cháo có vị thanh đạm đến.
Nhìn Mục Cẩm ngoan ngoãn ăn hết một chén cháo, Mạch Sương mới quay về phòng mình.
Đông Linh đi vào theo, thấp giọng hỏi:
“Công tử, sao Thái tử điện hạ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là ngài ấy đến đón ngài?”
“Ngài ấy có công việc cần làm.”
Trên mặt nha hoàn xuất hiện vẻ hoài nghi:
“Nhưng như thế không khỏi quá trùng hợp ấy, vừa vặn chạy đến ngay lúc ngài quay về núi Lăng Vân, trời đất rộng lớn thế này còn có thể tình cờ gặp được trên đường ư? Theo nô tỳ thấy thì vẫn có chỗ đáng ngờ, hoặc có lẽ là Thái tử điện hạ thấy ngài ra ngoài hơn một tháng, sợ ngài không quay về nên mượn chuyện công vụ để cố ý đến đây đón ngài.”
Mạch Sương vẫn lạnh nhạt:
“Ngươi đừng có nghĩ nhiều.”
Nha hoàn cúi đầu:
“Vâng.”
Ngày tiếp theo, Mục Cẩm cố nén đau đớn đến phủ nha Kỳ Châu cách đó không xa điều động quan binh, Mạch Sương cũng đi theo.
Xe ngựa vội vã chạy trên đường lớn khiến trong xe cũng cực kì xóc nảy. Mục Cẩm vẫn ngồi ngay ngắn giống như ngày thường, nhưng mỗi lần xóc nảy đều khiến vết thương bị động mà truyền đến cảm giác đau đớn, trán hắn đã sớm rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mạch Sương gỡ túi nước treo trên vách xe xuống, bỏ nắp ra đưa cho hắn:
“Điện hạ, uống nước đi.”
Mục Cẩm đón lấy, ngửa đầu rót vào miệng vài hớp, bởi vì thân xe xóc nảy mà có vài giọt tràn ra khỏi khóe miệng hắn, Mạch Sương lại đưa một chiếc khăn lụa cho hắn, Mục Cẩm nhìn một cái rồi vươn tay nhận lấy, lúc bàn tay chạm vào đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của y, trong lòng hắn không hiểu sao lại kích động như có dòng điện chạy qua.
Chạy đến được phủ nha Kỳ Châu rồi, Mục Cẩm cầm lệnh bài của mình ra, Thứ sử Kỳ Châu lập tức chạy tới quỳ lạy đón tiếp. Mục Cẩm hỏi mượn tám trăm quan binh của phủ nha Kỳ Châu rồi lập tức xuất phát, chạy đến Linh Châu truy bắt Lưu Phó Sơn.
Mục Cẩm mang theo đoàn người từ tốn tràn vào phủ của Thứ sử Linh Châu lục soát một lượt từ trên xuống dưới khắp trong phủ, lúc này mới phát hiện Lưu Phó Sơn đã sớm cao chạy xa bay, còn mang theo toàn bộ vàng bạc châu báu có trong phủ theo.
Lúc trước Mục Cẩm đến Linh Châu, Lưu Phó Sơn liền cố ý bày ra dáng vẻ trung thần phối hợp với hắn điều tra vụ án, làm bộ làm tịch như vậy chính là không muốn để người khác hoài nghi.
Để đề phòng bất trắc, hắn đã sắp xếp người của mình bên cạnh Mục Cẩm, nếu như Mục Cẩm điều tra ra được gì thì phải lập tức diệt khẩu.
Hôm qua Mục Cẩm phát hiện sự khác thường của đám đá bên bờ sông nên sinh lòng hoài nghi, kẻ đi theo thần hồn nát thần tính đã tự lộ ra dấu vết trước. Lưu Phó Sơn biết Mục Cẩm đã chạy thoát thì trong lòng vừa kinh hãi vừa lo âu, cuối cùng thu vén đồ đạc trốn đi ngay trong đêm.
Mục Cẩm hạ lệnh phong tỏa các cửa của thành Linh Châu, vây bắt tham quan rồi hạ lệnh truy nã, tìm bắt Lưu Phó Sơn ở khắp các châu các huyện.
Vụ án quan ngân bị cướp tạm thời ngừng lại ở đây, còn lại chỉ chờ bắt được Lưu Phó Sơn về quy án.
Khi màn đêm buông xuống, Mục Cẩm mới nhàn nhã hơn chút rồi tìm một gian khách *** ở Linh Châu để dừng chân.
Vào phòng rồi, Mục Cẩm đầu tiên là ngồi xuống cạnh bàn, rót cho mình một chén trà đã nguội lạnh để giải khát.
Mạch Sương cầm theo một cái bọc trên tay bước vào.
Đặt cái bọc kia lên bàn, Mạch Sương nói:
“Mời điện hạ cởi áo để thần kiểm tra vết thương.”
Mục Cẩm liếc y một cái, cực kì phối hợp đặt chén trà xuống, đứng dậy cởi từng món đồ một.
Mạch Sương mở bọc trên bàn ra, bên trong là thuốc chữa vết thương cùng cuộn băng vải còn thừa lại ngày hôm qua.
Mục Cẩm cởi áo, chỉ mặc mỗi tiết khố mà đứng. Mạch Sương nhìn lướt qua phần bụng cùng đùi của hắn, băng vải trắng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ rực đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Đây là điều mà y đã lường trước, hôm nay hắn đã bôn ba cả một ngày, cưỡng ép như vậy miệng vết thương không rách ra mới là kì tích.
Khi Mạch Sương đến gần quan sát vết thương của hắn thì không hiểu sao bụng dưới của hắn có hơi nóng lên. Đầu óc dâng trào một loại xúc động khó hiểu, hắn thầm muốn ôm chặt lấy y.
Mạch Sương đứng trước mặt hắn, giơ tay lên định tháo băng vải quấn quanh bụng hắn ra, Mục Cẩm lại bất chợt vươn tay đặt lên hông Mạch Sương, kéo y đến ôm vào lòng.
Mạch Sương ngẩng đầu lên, hơi thở dồn dập của Mục Cẩm lập tức đập thẳng vào mặt y.
Mục Cẩm nhìn người bị mình kéo giật đến sát bên người, đôi mắt đen láy sáng rực tựa lưu ly, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhạt màu hơi mím lại. Mục Cẩm lại nghĩ đến giấc mơ xuân, cổ họng khô khát khó nén, bụng dưới càng thêm nóng rực.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Mục Cẩm cao hơn Mạch Sương một chút, hơi thở của hắn cũng phả lên trán y. Mạch Sương không hề dao động, Mục Cẩm lại hơi cúi đầu ghé sát vào y từng chút từng chút một, đôi môi hơi tái nhẹ chạm vào y rồi lại lập tức kéo ra một khoảng cách, sau đó lại đến gần rồi chạm vào, từ đầu đến cuối vẫn không thể có một nụ hôn chân chính.