CHƯƠNG 46 TÌNH THƯƠNG · DỨT TÌNH
Hai tay Mục Cẩm nắm chặt bờ vai y, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn y:
“Nếu như ta nói, ta đã nói rõ với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đồng ý cho phép ngươi ở lại kinh thành, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Thảo dân sẽ về núi Lăng Vân dốc lòng tu đạo, tâm ý đã quyết.”
“Nói như vậy, cuối cùng vẫn là tự bản thân ngươi muốn đi?”
Mạch Sương rũ mắt đáp:
“Việc hôn sự này của thảo dân và điện hạ vốn đã là hoang đường.”
Mục Cẩm cười khổ:
“Cho nên hiện giờ việc hôn sự hoang đường này đã chấm dứt, ngươi cũng được giải thoát, đúng không?”
Mạch Sương im lặng.
“Ngươi không nói tức là thừa nhận?”
Hai người đều không nói gì, trong phòng cực kì yên tĩnh, Mục Cẩm nhìn Mạch Sương không chớp mắt, khóe môi mấp máy:
“Vậy ngươi có từng động lòng với ta, ho dù chỉ là một chút không?”
Câu hỏi này hắn vẫn luôn muốn biết, nhưng rồi sợ biết xong lại khiến bản thân thất vọng trước sự thật.
Vẻ mặt Mạch Sương tĩnh lặng giống hệt như mấy pho tượng Phật trong chùa miếu vậy:
“Thảo dân tu tập đạo pháp hơn mười nắm, đã sớm từ bỏ thất tình lục dục chốn thế tục hồng trần này.”
Câu trả lời này dù uyển chuyển nhưng ý tứ bên trong đã rõ ràng.
Mục Cẩm buồn bã thất vọng mà lùi về đằng sau một bước, vẻ mặt mờ mịt. Không lâu trước đó trong lòng hắn còn tràn đầy hân hoan chạy đến gặp y, nhưng giờ này khắc này hắn lại rơi xuống vực sâu vạn trượng một lần nữa.
Cho nên, câu nói đầu tiên của Mạch Sương chính là ‘Điện hạ không nên đến đây’.
Phải, hắn không nên đến, tia hy vọng lướt qua một thoáng kia cuối cùng vẫn biến thành thất vọng.
Mục Cẩm quay người bỏ đi, tâm như nhỏ máu, mỗi một bước đi đều cảm thấy đau đớn tận cùng. Đây là lần đầu tiên hắn yêu một người, cho dù luôn dè dặt cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn chìm sâu đến mức không thể tự kiềm chế.
Mục Cẩm rời đi không lâu, Lý Sâm quay về phòng, nhìn thẳng vào hai mắt Mạch Sương, hỏi:
“Đã nói rõ?”
“Vâng.”
Lý Sâm nhìn lướt qua bàn cờ trên bàn:
“Ván cờ này nếu chưa bị làm loạn thì hạ tiếp thôi.”
Hắn đi đến bên tháp rồi ngồi xuống, nhìn Mạch Sương nói:
“Ta nhớ rõ là đến lượt đệ hạ.”
Mạch Sương:
“Đệ thua ván này rồi.”
Lý Sâm mỉm cười:
“Bàn cờ này còn chưa hạ xong, sao đã xác định rõ là thất bại? Hơn nữa, kỳ nghệ của đệ rất tinh tế, từ nhỏ đến lớn ta cũng chẳng thắng được đệ mấy lần.”
“Nhưng hiện giờ nếu đệ hạ với huynh thì chắc chắn sẽ thua.”
Lý Sâm nhìn bàn cờ, vói tay vào trong hộp chờ kẹp một quân cờ đen lên vân vê:
“Trong lúc đấu cờ, kẻ kỳ nghệ không tinh chắc chắn phải thua, kẻ thông kỳ nghệ nếu không tập trung hết sức thì cũng thất bại. Mạch Sương, trong lòng đệ còn lâu mới bình tĩnh như vẻ mặt của đệ.”
Mạch Sương hơi mím môi, không nói gì.
Lý Sâm gom quân cờ trên bàn cờ lại, nói:
“Ngày mai công việc của ta ở kinh thành có thể kết thúc, sau đó sẽ khởi hành về núi Lăng Vân, hai ngày này đệ nên suy nghĩ cặn kẽ. Việc tu tập đạo pháp, nếu tâm không thể tĩnh lặng thì chắc chắn là làm nhiều thành ít.”
Chiều tối, ngay lúc hoàng hôn mặt trời sắp lặn thì có người đến gõ cửa, bên ngoài là một nam tử ăn mặc như một tiểu tư nói rằng chủ tử nhà mình muốn gặp y, muốn mời y đi một chuyến.
Mạch Sương đi theo nam tử ăn mặc kiểu tiểu tư kia vào nhã gian của một tửu lâu, bên trong đã sớm có người chờ đợi, nhưng vì ánh sáng quá mờ, người kia lại ngồi quay lưng lại nên không thể nhìn rõ dáng vẻ của người đó.
Nhưng Mạch Sương đã nhận ra đó chính là đương kim Thánh thượng.
Mạch Sương quỳ xuống hành lễ:
“Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng.”
Người ngồi trên ghế thái sư lên tiếng:
“Bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Mạch Sương đứng từ dưới đất lên, tay áo chắp lại, đầu hơi cúi thấp lại tỏ ý cung kính.
Hoàng đế ngồi trên ghế thái sư cùng đầu ngón tay vuốt vẻ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
“Ngươi cũng biết vì sao hôm nay trẫm phải đích thân đến gặp ngươi?”
“Thảo dân ngu dốt, mong Hoàng thượng chỉ rõ.”
“Hôm qua Mục Cẩm đến ngự thư phòng cầu xin cho ngươi, trẫm hỏi nó giữa ngôi vị Thái tử và ngươi chỉ có thể chọn một cái, ngươi đoán xem nó chọn cái gì?”
Mạch Sương đáp:
“Điện hạ đặt tâm tư trên triều đình, đương nhiên là lấy xã tắc làm trọng.”
Hoàng đễ khẽ hừ một tiếng.
“Đặt tâm tư trên triều đình, lấy giang sơn xã tắc làm trọng? Nếu như nó thật có thể làm như vậy thì trẫm đã không phải hao tâm tổn trí.”
“Điện hạ hiểu rõ nặng nhẹ, xin Hoàng thượng cứ yên tâm.”
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, ánh mắt xa xăm nhớ về chuyện năm đó.
“Nói đi nói lại cũng là lỗi của trẫm. Năm đó phụ thân ngươi đỡ cho trẫm một mũi tên, trẫm đã hứa sẽ kết thông gia với Doãn gia, vốn sẽ là phong Đại huynh trưởng của ngươi làm phò mã, nhưng bởi vì nha đầu Viện Thanh kia tùy hứng, lại do trời xui đất khiến thế nào nên mới phong ngươi làm Thái tử phi. Nếu như biết được Mục Cẩm sẽ quyến luyến ngươi như thế, trẫm đương nhiên sẽ không làm vậy.”
“Mục Cẩm là Thái tử, vài năm nữa trẫm băng hà rồi nó đương nhiên sẽ là Thiên tử, ngoại trừ thống trị thiên hạ thì nó còn phải gánh vác trọng trách kế thừa Hoàng tự. Việc nó thích nam tử không phải là không đúng, nhưng nó lún vào quá sâu khiến trẫm sợ nó không thể thoát ra được, sẽ để lỡ cả đời.”
Hoàng đế nhìn Mạch Sương:
“Trẫm nói như vậy, ngươi chắc đều hiểu được.”
“Hoàng thượng dụng tâm lương khổ, thảo dân hiểu được.”
“Vậy ngày sau ngươi có dự định gì không?”
“Sáng sớm ngày mai thảo dân sẽ rời khỏi kinh thành, quay về núi Lăng Vân dốc lòng tu đạo.”
“Vậy cũng tốt.”
Hoàng đế bưng chén trà nóng lên, nhấc nắp chén trà nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp:
“Nghe Mục Cẩm nói thì lần này phá được vụ án lớn của Doãn Thăng có không ít công lao của ngươi, vậy trẫm sẽ thưởng riêng cho ngươi, có được không?”
Thái giám đứng bên cạnh lập tức bước đến cạnh bàn tròn ở một bên, mở chiếc hộp trên bàn ra, bên trong có ít nhất một ngàn lượng vàng.
Mạch Sương:
“Việc phá án thảo dân cũng chẳng giúp được gì nên không dám kể công, mong Hoàng thượng thu hồi.”
“Đồ trẫm đã ban thưởng chưa từng thu lại bao giờ, ngàn lượng vàng này ngươi cứ nhận đi, đủ cho ngươi nửa đời sau không cần phải lo chuyện cơm áo.”
Cái gọi là ban thưởng này có lẽ cũng chỉ là một loại ngụy trang, Mạch Sương không tiện từ chối, đành chắp tay:
“Thảo dân tạ ân điển của Hoàng thượng.”
Quay lại khách ***, Lý Sâm có chút đăm chiêu nhìn hộp nhỏ chứa đầy vàng kia:
“Nếu là Hoàng đế ban cho đệ thì không thể không nhận. Dù sao đạo quan cũng có nhiều chỗ lâu năm chưa được sửa chữa, vừa lúc có thể tận dụng chỗ vàng này để sửa lại. Mạch Sương, đệ thấy thế nào?”
Mạch Sương bưng một chén trà nóng lên, nhấp một hơi:
“Toàn bộ tùy sư huynh sắp xếp.”
“Tốt, cứ làm như thế.”
Ngày hôm sau, Mạch Sương đi đến hiệu sách nhỏ tọa lạc đằng sau ngã tư đường phồn hoa, y ngồi bên cạnh cửa sổ, tay cầm một quyển sách yên lặng đọc.
Bên cạnh có thêm một bóng người, Mạch Sương ngẩng đầu lên liền thấy Cảnh Lan Chu một thân y phục sắc xanh.
Mạch Sương đứng dậy chắp tay nói:
“Thì ra là Cảnh huynh, đã nhiều ngày không gặp, dạo này huynh có khỏe không?”
Cảnh Lan Chu mỉm cười ôn hòa:
“Ta luôn vô ưu vô lo, nhưng nhìn huynh thì sắc mặt có vẻ không tốt, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì không vui?”
Mạch Sương rũ mắt, đáp:
“Không nhắc đến thì tốt hơn.”
“Vậy đừng nhắc đến nữa.”
Cảnh Lan Chu ngồi xuống băng ghế đối diện y:
“Sắp tới huynh có dự định gì không?”
Mạch Sương tự tay pha một chén trà cho hắn:
“Ngày mai tại hạ sẽ rời khỏi kinh thành, chỉ e ngày sau sẽ không trở về nữa.”
Cảnh Lan Chu cũng chẳng hề kinh ngạc, hắn đã sớm biết việc này rồi:
“Về núi Lăng Vân?”
“Đúng vậy.”
Mạch Sương nhìn Cảnh Lan Chu:
“Vậy Cảnh huynh có tính toán gì không? Chẳng lẽ vẫn định tiếp tục ở lại nhân gian?”
“Ta có thể đi bất cứ nơi nào, hôm nay ở kinh thành, ngày mai nói không chừng còn đến núi Lăng Vân nhanh hơn cả huynh nữa.”
Mạch Sương cười nhạt:
“Nói vậy tức là ngày sau vẫn có thể gặp lại Cảnh huynh.”
“Đương nhiên, duyên phận của huynh và ta còn chưa hết, chân trời góc bể dù thế nào cũng sẽ gặp lại.”
Cáo biệt Cảnh Lan Chu rồi quay về khách ***, trong tay Lý Sâm cầm sẵn một chiếc áo choàng lông màu trắng đưa cho Mạch Sương:
“Ngày mai sẽ khởi hành sớm, đệ nên cất kĩ đồ đạc đi, mang theo cả chiếc áo choàng lông này, đường sá xa xôi, đến lúc ấy không tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất.”
Mạch Sương đón lấy áo:
“Đa tạ sư huynh.”
“Ta xuống lầu gọi mấy món ăn, lát nữa đệ cũng xuống ăn một chút.”
“Được.”
Mạch Sương xoay người vào phòng, Đông Linh cũng vào theo, tỏ ra tiếc hận nói:
“Công tử, chẳng lẽ ngài cứ thế rời đi ạ?”
Mạch Sương gập gọn chiếc áo choàng lông trên tay:
“Nếu nên rời đi thì dù thế nào cũng sẽ phải đi.”
“Nhưng nô tì cuối cùng vẫn cảm thấy ngài không phải là không có tình cảm với điện hạ, chẳng qua vì ngài che giấu quá kín nên người khác nhìn không ra cũng không đoán được, ngay cả điện hạ cũng không thể nhìn ra.”
Mạch Sương thoáng yên lặng, sau đó y nhẹ nhàng bâng quơ đáp:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Đông Linh bĩu môi, vẫn tiếp tục bênh vực kẻ yếu:
“Hoàng thượng cũng thật là, sớm không nói muộn không nói, lại đúng vào lúc này hạ chỉ cưỡng ép bắt ngài và điện hạ rời khỏi nhau.”
Mạch Sương đặt chiếc áo choàng lông đã được gập gọn lên giường rồi xoay người nhìn nàng:
“Bớt nói vài câu, đi thu dọn đồ đạc đi.”
Ngoài cửa chợt có tiếng gõ cửa, một giọng nói trầm thấp kêu lên:
“Thái tử phi.”
Mạch Sương vừa nghe đã nhận ra đây là tiếng của Trần bá, Đông Linh nhanh chân lẹ tay đi ra mở cửa, người bên ngoài đúng là Trần bá.
“Thái tử phi, cuối cùng lão nô cũng tìm được ngài.”
Hai mắt Trần bá ầng ậng nước, chỉ e là phải hỏi thăm rất lâu mới biết được Mạch Sương ở đây.
“Trần bá, ta đã không còn là Thái tử phi, sau này ông vẫn nên đổi cách xưng hô.”
Trần bá nói:
“Lão nô nhất thời lỡ miệng, mong Doãn công tử đừng trách móc.”
Đông Linh thấy Trần bá nóng vội như thế thì không kìm được mà hỏi:
“Trần bá, ông đến tìm công tử nhà ta là có chuyện gì sao?”
“Đúng là có chuyện.”
Trần bá nhìn Mạch Sương, than thở:
“Hôm qua điện hạ quay về phủ thì cứ mãi nhốt mình ở trong phòng, sau khi sai người đưa mấy bình rượu vào liền không hề ló mặt, lão nô gõ cửa ngài ấy cũng không đáp lại, hôm nay lâm triều ngài ấy cũng chẳng đi, lão nô… Lão nô thật sự sợ điện hạ xảy ra chuyện, lại không dám báo cáo với Hoàng thượng nên mới đi tìm Doãn công tử.”
Mạch Sương hơi biến sắc, Mục Cẩm tự sa ngã như thế, nếu như để Hoàng thượng cùng văn võ bá quan biết được thì chắc chắn sẽ bị kẻ có lòng riêng xúi bẩy gây chuyện.
Đông Linh lắc lắc cánh tay Mạch Sương:
“Công tử, một khi đã như vậy thì ngài vẫn mau đi xem Thái tử điện hạ thế nào đi, nhỡ xảy ra chuyện thì có hối cũng không kịp đâu.”
Mạch Sương cũng hiểu tình hình nghiêm trọng, vội nói:
“Ta đi với ông một chuyến.”
Lúc quay về phủ Thái tử thì trời đã tối sầm. Trần bá dẫn Mạch Sương vội vàng chạy đến phòng của chủ nhân, Viên Ngọc Chi đang đứng ngoài gõ cửa:
“Điện hạ, điện hạ, ngài mở cửa…”
Viên Ngọc Chi nhìn thấy Trần bá dẫn Mạch Sương về thì tức giận:
“Ông tìm y đến làm gì?”
Trần bá:
“Lương đệ, lão nô thật sự không nghĩ ra cách nào khác, cũng không thể mở to mắt nhìn điện hạ không ăn không uống rồi tự nhốt mình ở trong phòng được.”
Viên Ngọc Chi trừng mắt liếc Mạch Sương một cái, không nói gì nữa.
Mạch Sương đi đến trước cửa phòng ngủ, đưa tay đẩy liền phát hiện bên trong đã khóa trái, y đành gõ cửa:
“Điện hạ.”
Bên trong không nghe thấy tiếng ai trả lời, Mạch Sương nói với Trần bá đứng đằng sau:
“Làm phiền Trần bá lấy một thanh kiếm đến đây.”
“Lão nô đi ngay.”
Trần bá mang trường kiếm đến, Mạch Sương cầm chuôi kiếm rút kiếm ra, chọc vào trong khe cửa rồi hơi dùng sức một chút, then cửa bên trong bị chặt thành hai đoạn, cửa chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã mở ra.