Đỗ Vi Vi ngạc nhiên khi thấy thanh trường kiếm màu bạc trong tay Tư Dật bỗng nhiên phát sáng, rồi từ từ biến thành một chú mèo thuần trắng, kiêu ngạo cùng thanh tao nhảy lên bả vai của Tư Dật, chẳng màng liếc mắt trông cô một cái.
“Mèo… con mèo có thể nói…” Mặc dù tận mắt chứng kiến rất nhiều yêu quái xuất hiện bên cạnh mình, nhưng Đỗ Vi Vi vẫn rất khiếp sợ.
“Ta là linh thú, không phải là con mèo bình thường đâu!” Mèo trắng xù lông, không vui trừng mắt với Đỗ Vi Vi.
Nhưng bộ dạng xù lông, xem thường con người của chú mèo này… thực sự rất đáng yêu à!
Đỗ Vi Vi bèn tiến lên sờ chú mèo trắng một chút, vẻ mặt rất vui mừng, quả nhiên vừa mềm mềm vừa dễ chịu!
Mèo trắng tức giận muốn duỗi móng vuốt cào cô, bị Tư Dật vô ý liếc qua, nó cúi đầu ủy khuất , co cụm người lại. Nó để mặc Đỗ Vi Vi sờ lông của mình rối tung lên cũng không dám hé răng một lời.
Đỗ Vi Vi sờ soạng đã rồi, thấy bộ dạng đáng thương của mèo lông trắng, không có ý lại bắt nạt nó nữa. Cô chần chờ hỏi: “Con mèo này vừa nói, trước đây anh là hồn ma?”
Mèo trắng khinh thường liếc xéo cô một cái: “Chủ nhân là tu ma, có thể đem linh hồn tách ra làm hai, mỗi phần đều có thể tự hành động.”
Đỗ Vi Vi cái hiểu cái không, lại hỏi: “Vậy sao anh đột nhiên thay đổi phương pháp, muốn biến thành người, không làm ma nữa?”
Mèo trắng hé nhìn Tư Dật, ngoan ngoãn tiếp tục co lại thành một viên tròn tròn, trầm mặc không nói tiếp…
Vì nữ nhân này, chủ nhân đã hy sinh tu vi mấy trăm năm để biến thành một người bình thường, thực sự đáng giá sao?
Linh hồn có tu vi cao có thể khống thế thiên địa vạn vật, chỉ tiếc là không thể chạm trực tiếp vào cái gì cả.
Để biến thành người, chủ nhân đã phải trả cái giá rất lớn, có khoảng thời gian thậm chí trở nên rất yếu ớt.
Nếu không phải do vậy, mấy thứ cỏn con kia làm sao có thể phát hiện ra Đỗ Vi Vi, còn khiến chủ nhân phải dùng đến nó nữa?
Đỗ Vi Vi dưới sự trợ giúp của Tư Dật đã đưa được bạn học đến phòng y tế, không quá nửa ngày sau thì tỉnh lại. Chỉ có điều, trí nhớ của bạn học chỉ dừng lại vào lúc sáng sớm ra khỏi nhà, với việc mình đến trường thế nào không hề ấn tượng, càng đừng nói đến chuyện hỗn loạn trong thư viện cũ…
Thật ra không nhớ gì rất tốt, bằng không khi biết cơ thể của mình từng bị yêu quái mượn dùng, khẳng định cô bạn học sẽ sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu.
Đỗ Vi Vi vất vả lắm mới chịu đựng được sự truy hỏi không ngừng của cô bạn. Lúc cầm túi xách chuẩn bị về nhà, cô đã thấy Tư Dật chăm chú đi theo sau cô.
“Nhà tôi rất gần đây, không cần tiễn đâu.” Mặc dù cô biết bây giờ rất nguy hiểm, thế nhưng chuyện từ sáng sớm Tư Dật đã chờ cô trước cửa khu nhà mà bị bố mẹ biết được, phỏng chừng thế nào cũng bị giáo huấn một trận.
Vừa nghĩ đến việc bố mẹ lải nhải không ngớt bên tai, Đỗ Vi Vi đã cảm thấy đau đầu rồi.
“Bây giờ em rất nguy hiểm.” Tư Dật nghiêm túc nhìn cô, còn bồi thêm một câu khiến cô muốn phát điên: “Buổi tối anh ở lại với em.”
“Không được!” Đỗ Vi Vi lập tức cự tuyệt, liều mạng lắc đầu. Nếu như bị ba mẹ thấy cô mang Tư Dật về nhà, cô không bị cằn nhằn đến chết mới là chuyện lạ!
Đứng trước cửa nhà, đi theo bên cạnh cô vẫn là Tư Dật, ai đó hãy nói cô phải làm sao đây?
Thế nhưng đến khi Đỗ Vi Vi bước vào nhà, nhìn sắc mặt bố mẹ, dường như họ hoàn toàn không nhìn thấy một người một mèo đang đứng bên cạnh cô.
Cô phóng như bay về phòng của mình, vội vàng đóng cửa lại: “Anh đã tàng hình?”
Tư Dật quen thuộc ngồi trước bàn nhỏ trong phòng, còn tiện tay lấy đệm trong ngăn tủ ra.
Đỗ Vi Vi nhìn anh thuần thục lấy nước nóng pha trà, đã kinh ngạc đến độ không nói thành lời.
Trước cô vẫn còn bán tín bán nghi, bây giờ không thể không tin những gì mèo trắng đã nói. Xem ra Tư Dật khi xưa đã dùng hình dạng linh hồn để theo bảo vệ bên cạnh cô không phải là giả.
Chỉ là…
Đỗ Vi Vi che ngực, sắc mặt đã đen kịt.
Nếu như Tư Dật bình thường vẫn đi đi lại lại trong phòng của cô, giây nào phút nào đều ở đây, vậy lúc cô tắm, thay quần áo cũng bị thấy hết rồi sao!
Đỗ Vi Vi nín nhịn không kích động nắm đệm ném vào mặt Tư Dật. Cô lẩm nhẩm trong lòng đây là ân nhân cứu mạng của cô, tốt xấu gì cũng là người bảo vệ cô hơn mười năm…
Cả ngày lo lắng hãi hùng, cô vừa ăn cơm tối xong là lăn ra ngủ.
Dù sao mười năm qua, cái gì không nên thấy Tư Dật cũng đã thấy hết rồi. Đỗ Vi Vi xem như đập bình bể ngói, cái gì mất cũng đã mất rồi, cô trực tiếp đi tìm Chu Công[1] trước mặt anh.
[1] Chu Công: là công thần khai quốc nhà Chu. Nói theo nghĩa bóng là đi ngủ nằm mơ.
Cô cảm thấy chính mình đã thấy một giấc mơ rất dài cũng rất cảm động.
Trong mộng là một đôi nam nữ cổ xưa, cô gái rất đẹp, chàng trai rất anh tuấn. Một người rất thông minh hiểu ý, còn một người quan tâm tỉ mỉ, hai người rất yêu thương nhau.
Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, có tên vô lại ham muốn cô gái, đã xông vào trong nhà.
Cô gái vì cứu Tư Dật, đã đỡ một nhát dao đánh lén phía sau, cuối cùng hương tiêu ngọc nát.
Máu đỏ chảy dài trên mặt đất, vẻ mặt cô gái vô cùng điềm tĩnh, ngã nhào vào lòng chàng trai. Bên khóe miệng cô vẫn là nụ cười dịu dàng.
Còn nét mặt chàng trai lại đau thương, đau đớn cùng phẫn nộ đan xen vào nhau. Chàng cúi đầu ôn nhu liếm vết máu trên bờ môi của cô gái. Đột nhiên chàng trai ngửa đầu rống thật lớn, hai mắt trở nên đỏ ngầu, móng tay cũng đột ngột mọc dài ra.
Sau khi giết chết tên vô lại, máu đã nhuộm đỏ căn nhà từng có tiếng cười vui vẻ đó…
Chàng trai ngồi xuống ôm lấy cô gái, chậm rãi đi ra ngoài. Kẻ sai khiến phía sau, tên ham muốn, kẻ mưu toan muốn phục thù hắn, từng người từng người một đều ngã vào trong vũng máu!
Chỉ là sau khi báo thù rửa hận, lại không còn ai đứng trước sân dịu dàng gọi chàng hai tiếng lang quân. Chỉ còn lại bóng hình chàng lẻ loi ở nơi đây…
Lúc Đỗ Vi Vi tỉnh dậy, vẫn còn chìm đắm trong cõi mộng, khó có thể tự thoát khỏi.
Khuôn mặt bi thương dày đặc của chàng trai và nét mặt tiếc nuối rất nhiều của cô gái vẫn nằm trong đầu cô. Trong mơ hồ, cô phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt từ lâu.
Tư Dật ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng lau khô từng giọt nước mắt bên khóe mi của Đỗ Vi Vi.
Đỗ Vi Vi nhìn người trước mặt, dường như anh cùng chàng trai trong mơ hòa làm một. Đau lòng còn hơn gặp ma quỷ, cô vươn tay ôm anh, thấp giọng khẽ gọi: “… Lang quân.”
Tư Dật ngẩn người, sau một khắc cũng dang tay ôm chặt cô vào lòng ngực, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút run rẩy: “Vi Vi.”
Đỗ Vi Vi cảm giác miệng mình dường như không thể kiểm soát được, hé ra khép lại: “Lang quân, không nên chờ đợi như vậy…”
Một đời rồi lại một đời, tuổi thọ con người không quá trăm năm. Nhưng anh vẫn chịu đựng cô đơn hơn ngàn năm, vẫn chờ đợi cô xuất hiện.
Anh phải nhẫn nại chịu bao nhiêu giày vò, mới có thể đợi được thời khắc gặp lại cô…
Cô không đành lòng!
Tư Dật siết chặt cánh tay, muốn ôm trọn cơ thể mềm mại ấm áp này. Chỗ trống trong trái tim lần nữa lại được lấp đầy.
“Nếu không phải vì để được gặp lại em, ta còn sống… thì có ý nghĩa gì chứ?”
Đợi ngàn năm, anh đã không còn là người. Anh lo Đỗ Vi Vi sợ mình, không dám tới gần, chỉ có thể lén lút ở bên cạnh bảo vệ Đỗ Vi Vi.
Nhưng một đời người nhiều nhất chỉ trăm năm, Tư Dật cho rằng bản thân sẽ tiếp tục như thế. Nhưng có lẽ lòng tham ngày một nhiều hơn, anh không muốn chỉ là một người ngoài cuộc đứng xa xa ngắm nhìn cô, mà muốn chạm vào cô, muốn nói chuyện với cô, muốn quang minh chính đại ở bên cạnh cô.
Vì vậy, anh bỏ mấy trăm năm tu vi dể biến thành người. Anh còn phong ấn phần lớn khí tức tu ma để tránh ngộ nhỡ làm Vi Vi bị thương. Nhưng cũng bởi vậy mà trở nên yếu hơn khi xưa.
Nhưng mà, vì Vi Vi, tất cả đều đáng giá. Nhất là khi cô cứ bình yên như vậy trong vòng tay của chính anh…