Tống Úc chưa bao giờ nuôi mèo, khi còn bé người trong nhà không cho nuôi, lớn rồi lại sợ không có thời gian chăm sóc, từ nhỏ đến lớn thú cưng từng nuôi có lẽ chính là cá vàng, không cần suốt ngày nhìn chằm chằm bọn chúng, dễ nuôi.
Cố Thanh Trì nhặt con mèo này cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, chắc hẳn là ép dứt sữa rồi vứt bỏ, gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, trông mà đáng thương.
Mặc dù anh chưa từng nuôi mèo nhưng biết nuôi sủng vật như chó mào cần tiêu hao thời gian dài và chơi đùa với chúng nó, chăm sóc chúng nó, tuy anh rất nhàn, nhưng thường xuyên không ở nhà, đoán chừng không có cách nào chăm sóc tốt cho nó.
Huống hồ bất thình lình anh không chuẩn bị gì cả, không có khả năng nói nuôi là nuôi, làm gì cũng là một sinh mạng nhỏ, lấy rồi phải chịu trách nhiệm tới cùng mới được.
Một con cá tài hoa hơn người: Rất thích, nhưng tôi thường xuyên không ở nhà, không có cách nào chăm sóc tốt cho nó.
Cố Thanh Trì: Được thôi, vậy quên đi, tôi thả nó về.
!!!!
Làm sao nhặt con mèo về lại thả về được!
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu không thể hỏi anh em khác của cậu à?
Cố Thanh Trì: Hỏi rồi, bọn họ đều không cần.
Tống Úc vừa thở dài vừa lườm một cái, thì ra anh chính là lốp xe dự phòng cuối cùng!
Một con cá tài hoa hơn người: Cậu đừng thả về, ngày mai tôi qua chỗ mợ hỏi xem họ có cần không.
Cố Thanh Trì: Vậy tôi chụp mấy tấm ảnh của mèo con, anh đưa cho họ nhìn.
Một con cá tài hoa hơn người: Tôi cảm thấy ôm thẳng đến có lẽ có sức hấp dẫn hơn, cả nhà cậu tôi đều thích chó mèo, cũng không có vấn đề gì.
Cố Thanh Trì: Vậy ngày mai mấy giờ anh rảnh?
Một con cá tài hoa hơn người: Ngày mai tôi nghỉ, đợi tôi tỉnh dậy gửi tin nhắn cho cậu, chúng ta đến thẳng cửa hàng của mợ tôi.
Cố Thanh Trì: Được.
Tống Úc tiện tay nhấn vào vòng bạn bè của Cố Thanh Trì nhìn thoáng qua, phát hiện những video lộ sáng lộn xộn kia đã bị xóa hết, chỉ còn một tấm ảnh Cố Thanh Trì chụp tự sướng với mèo con.
Một tay Cố Thanh Trì ôm mèo con áp trước ngực, mèo con há to miệng với ống kính không biết là kêu vớ vẩn hay là ngáp.
Rất thảm hại như nhau, nhưng có thể nhìn thấy Cố Thanh Trì cười rất vui vẻ, lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.
Cố Thanh Trì cười lên luôn cho người ta một cảm giác rất đơn thuần, tỏa nắng như mặt trời.
Cho dù biết hắn vết nhơ đầy người không có nghề nghiệp đàng hoàng, trình độ văn hóa thấp còn thích văng tục, hở ra là dùng bạo lực giải quyết vấn đề nhưng vẫn sẽ cảm thấy bản chất của hắn là tốt.
Ngay chuyện nhặt mèo con này mà nói, hắn là đứa trẻ rất có lòng thông cảm, nhưng năng lực của hắn không đủ để chống đỡ sự lương thiện của hắn, mọi thứ vây quanh hắn khiến hắn đành phải trở thành người như vậy.
Caption với ảnh chụp chung là: Nhặt được con mèo, nên đặt tên là gì đây?
Tống Úc cười trả lời một câu, Cố Tiểu Trì chứ sao.
Cố Thanh Trì trả lời: Gọi là Giao Hàng đi.
(Giao Hàng 送货 đọc là [sònghuò] phát âm giống Tống Hoặc 宋或 [sòng huò] ở chương 4 Cố Thanh Trì đọc nhầm tên của anh Úc)
Tống Úc ngẩn người, một lúc lâu mới phản ứng được, ngày đầu tiên Cố Thanh Trì quen biết anh, đã đọc tên anh thành Tống Hoặc.
Lại nói sau đó ném tờ giấy nợ kia ở đâu rồi?
Tống Úc lục tung tìm một vòng, cuối cùng tìm được trong một quyển manga đã xem một nửa trên giá sách.
Khi lần nữa nhìn thấy hai chữ “Giấy mợ” anh vẫn không nhịn được bật cười.
Ngẫm lại thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã hơn mấy tháng trôi qua, vẻ mặt Cố Thanh Trì nằm trên giường bệnh ở bệnh viên gân cổ lên nổi giận vẫn khắc ở trong đầu anh, nhưng bây giờ nhìn thấy, nhiều hơn đó là nụ cười của Cố Thanh Trì.
Sự nhạy cảm của hắn, sự lễ phép của hắn, tính cẩn thận của hắn, sự lương thiện của hắn…
Thật ra hắn còn có rất nhiều ưu điểm, tất cả đều giấu dưới lớp mặt nạ thô bạo của hắn, người bình thường rất khó nhận ra.
Cũng may lúc đó anh mềm lòng tin hắn, coi như kết được một người bạn tốt.
Nói thật, lúc trước mềm lòng sáu mươi phần trăm, không, tối thiểu tám mươi phần trăm đều là vì trông Cố Thanh Trì khá đẹp.
Giống như đi xem mắt, lần đầu tiên còn chẳng phải nhìn mặt người ta, trông không hợp khẩu vị lấy đâu ra nhiều phát triển về sau như vậy.
Thông qua khoảng thời gian ở chung này, miễn cưỡng có thể cho Cố Thanh Trì tám điểm, hai điểm trừ vào hắn không làm việc đàng hoàng, nếu sau này có thể không còn chém người lung tung nữa, hai điểm này vẫn có thể cộng cho hắn.
Tống Úc nhìn giấy nợ suy nghĩ một đống chuyện lộn xộn, sau khi sực tỉnh rất xấu hổ đâm đầu vào trong chăn.
Mẹ nó mình đang làm gì vậy!
Bị điên rồi!
Còn chấm điểm các mục tổng hợp tố chất cho người ta!
Cũng không phải làm fellowship!
(fellowship gốc là 联谊 – liên nghị là một hình thức làm quen bạn mới khác giới thường có nhiều người, phổ biến dành cho sinh viên)
Bị Cố Thanh Trì lây nhiễm thành thiểu năng rồi!
Bỏi vì buổi tối không đặt báo thức, sáng hôm sau tám giờ Tống Úc mới tỉnh dậy, tắm rửa giày vò xong gửi giọng nói tới cho Cố Thanh Trì, “Dậy chưa?”
Cố Thanh Trì cũng gửi lại một giọng nói: “Dậy từ lâu rồi, tối hôm qua Giao Hàng đái vào trong giày tôi, giẫm một chân vào phải gọi là chua sảng khoái.”
Tống Úc cười đến nỗi điện thoại suýt rơi xuống đất, “Thế phải làm sao, cậu muốn giẫm chết nó à?”
“Đừng nói nữa, mới sáng ngày ra rửa chân giặt giày lau nhà lăn qua lăn lại tới bây giờ,” Cố Thanh Trì thở dài “Anh muốn ra ngoài rồi à?”
“Ừ tôi đang thay giày.” Tống Úc vừa nghĩ tới hình ảnh Cố Thanh Trì giẫm vào nước tiểu đã cười không khép miệng lại được, cái đồ ngốc kia nói không chừng sẽ cầm lên ngửi một chút.
Chắc chắn sẽ ngửi một chút!
Mặc dù Cố Thanh Trì hơi khó chịu, nhưng nghe thấy tiếng cười của Tống Úc cũng cười theo, “Vậy tôi cũng ra ngoài, đi tới đó chắc là thời gian đến như nhau.”
“Được.” Tống Úc cười đến là thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Cố Thanh Trì để Giao Hàng vào trong mũ áo len, cứ như vậy lắc lư suốt một đường, sau tai thỉnh thoảng sẽ vang lên một tiếng mèo kêu mềm nhũn, chị gái đi ngang qua hắn ném ánh mắt tò mò tới, ánh mắt kia như thể đang nói “Thằng ngốc này đang làm gì đây”.
Cố Thanh Trì ngâm nga bài hát khóe miệng khẽ nhếch, hiếm khi tâm trạng rất tốt.
Chắc giống như lúc trước Tống Úc bằng lòng giúp hắn, khi hắn nhặt Giao Hàng về cũng là tâm trạng này.
Những cảm thông thương hại này đều không có vấn đề gì, quan trọng là, Tống Úc sẵn sàng giúp hắn, bằng lòng tin hắn.
Trên thế giới này có lẽ cũng không tìm được người thứ hai đối xử với hắn tốt đến vậy.
Chiếc Iveco dừng ở cửa hàng trái cây, cậu của Tống Úc đang bận chuyển hàng, trong cửa hàng hình như chỉ có một mình y.
Cố Thanh Trì chần chừ có cần đi tới giúp đỡ hay không, âm thanh ô tô bóp còi ở bên kia đường dọa hắn hết hồn, Giao Hàng trong mũ cũng “Méo” một tiếng theo.
Là Tống Úc.
Cố Thanh Trì lấy Giao Hàng ra khỏi mũ, bưng trong lòng bàn tay.
Con đường này hẹp, cũng không có đèn xanh đèn đỏ, một dòng xe cộ đi qua sau đó hắn mới bước nhanh băng qua đường cái.
“Còn nhỏ hơn trong video.” Tống Úc nhét chìa khóa xe vào trong túi, không kìm lòng được duỗi tay gãi cái trán nhỏ của Giao Hàng.
Cố Thanh Trì sợ Giao Hàng cào anh, giơ tay chặn hai chân trước của nó lại, nhưng Giao Hàng dường như không hề có ý muốn cào anh, khi Tống Úc gãi trán nó, nó nheo mắt lại vẻ mặt hưởng thụ, không động tí nào.
“Ngoan quá, cậu nhặt được báu vật rồi.” Tống Úc hơi khom lưng, nhéo nhéo mặt tròn nhỏ của nó, “Một mắt của nó là màu xanh lam này!”
“Đúng rồi,” Cố Thanh Trì nghiêng đầu nhìn gò má nó, “Tối qua ôm về nó còn cào Mắt Lé, hôm nay thế mà không cào anh.”
Tống Úc vừa nghe lời này lập tức vui vẻ, càng thích Giao Hàng quá trời, “Có lẽ chủ yếu vẫn là nhìn mặt.”
“Hai đứa đứng đó làm gì vậy!?” Cậu chuyển hàng xong, từ xa nhìn thấy hai cái đầu ghé vào nhau không biết đang làm gì, bèn gân cổ lên gọi một tiếng.
“Chơi mèo ạ!” Tống Úc lấy chai nước hoa trong xe phun trong không khí, lông mèo cũng dính một tí mùi thơm nhàn nhạt.
Cố Thanh Trì rất quen với mùi này, khẽ dựa gần bên người Tống Úc là có.
Quả nhiên là nước hoa mà.
Thật sự chú trọng.
Cố Thanh Trì cảm thấy trên người mình cũng trở nên thơm ngào ngạt, rất thoải mái.
Tay Tống Úc dính đầu lông mèo, vừa rửa tay vừa hỏi: “Mợ có nhà không ạ?”
“Hôm nay trời đẹp, cô ấy ở nhà phơi chăn, chắc là tối nay tới đây,” Cậu nhìn thấy trong tay Cố Thanh Trì ôm mèo con, “Nhóc con này ở đâu ra vậy, cũng rất đáng yêu.”
“Nhặt được trên đường.” Cố Thanh Trì nói thật.
“Trông rất sạch sẽ, không giống nhặt được.” Cậu nói.
“Cháu tắm rửa cho nó rồi, Tống Úc còn xịt nước hoa lên người nó nữa,” Cố Thanh Trì cúi đầu lại gần trán nó ngửi ngửi, sau đó đưa cho cậu, “Thơm lắm.”
“Đúng là rất thơm,” Cậu cười nói, “Tiểu Úc nhà chú từ nhỏ đã đỏm dáng, cả ngày giống như con gái đi ra ngoài còn phải bôi kem.”
“Gì đấy ạ cậu cứ nói vớ vẩn,” Tống Úc vẩy ra đi ra từ nhà vệ sinh, “Lúc nào con ra ngoài mà bôi kem, đó là dùng để chống nắng.”
“Đó là kem, bóp ra giống như Đại Bảo, cái thứ đó có tác dụng gì, cậu nói cho con con bôi nhiều hơn nữa đứng dưới mặt trời phơi nắng mấy tiếng cũng phải tróc da.” Cậu nói.
(Đại Bảo là một hãng mỹ phẩm)
Tống Úc vén tay áo lên áp vào bên tay cậu, “Sao lại không có tác dụng, con trắng hơn cậu nhiều được chứ.”
“Ông chú thô kệch như cậu không chú trọng như con,” Cậu cười nói, “Thanh Trì cháu ra ngoài có bôi mấy thứ con gái kia không?”
Tống Úc híp mắt lại nhìn hắn, mang theo ý đe dọa, Cố Thanh Trì bất đắc dĩ gật gật đầu, “Có bôi.”
“Ồ, nhìn không ra đấy,” Cậu không thể tin nở nụ cười, “Cháu cũng rất tinh tế.”
“Đúng ạ,” Cố thanh Trì cúi đầu nhỏ giọng thì thầm với Giao Hàng, “Cháu cũng không nhìn ra.”
Dương Tinh Châu vốn đang làm bài tập trên lầu, nghe thấy giọng Tống Úc lập tức lao xuống lầu, còn chưa kịp chào hỏi trước hết bị Giao Hàng trên quầy thu ngân thu hút đi tới, quay đầu hỏi Cố Thanh Trì: “Mèo của anh à?”
“Ừ, anh nhặt được ở trên đường.” Cố Thanh Trì cười.
Tống Úc giới thiệu hai người với nhau.
Lần đầu tiên Cố Thanh Trì nghe thấy Tống Úc dùng thân phận bạn bè để nhắc đến hắn là ở quán lẩu, cảm thấy thuận miệng nói thôi, hôm nay lại không giống.
“Cậu ấy là bạn anh, tên là Cố Thanh Trì, em phải gọi cậu ấy là anh.” Đây là nguyên văn lời nói của Tống Úc.
Cố Thanh Trì cảm thấy trong lòng thích lắm.
Bạn bè của Tống Úc!
Bạn bè chính là quan hệ có thể gọi anh đi ra ngoài ăn bữa cơm bất cứ lúc nào cũng không cần lý do.
Trừ Mắt Lé ra, hắn cũng không có bạn bè đứng đắn gì.
Tống Úc coi như là người thứ nhất.
Dương Tinh Châu đụng đụng tay Tống Úc, nháy mắt nhỏ giọng hỏi: “Bạn bè kiểu nào?”
Dứt lời lại dùng khẩu hình hỏi: “Bạn trai à?”
Tống Úc giơ cánh tay lên, Dương Tinh Châu lập tức ôm Giao Hàng chuồn lên lầu.
“Thằng bé nói gì vậy?” Cố Thanh Trì quay đầu hỏi.
“Nó nói cậu rất đẹp trai.” Tống Úc bóc vải ăn.
“Anh cũng rất đẹp trai.” Cố Thanh Trì cười híp mắt khen lại.
Tống Úc sặc một cái.
Cậu đồng ý thu lưu Giao Hàng, Tống Úc và Cố Thanh Trì đến cửa hàng thú cưng gần đó mua ít thức ăn cho mèo con và chậu cát mèo.
Mặc dù chỉ ở chung trong một đêm ngắn ngủi, nhưng gửi gắm nó ra ngoài như thế, Cố Thanh Trì vẫn hơi không nỡ, “Cửa hàng trái cây của cậu anh thường đóng cửa vào mấy giờ? Tôi có thể thường xuyên đến thăm nó không?”
“Dọn dẹp xong trễ thì tầm mười giờ, nếu cậu tới đây gọi tôi một tiếng, tôi cũng cùng tới đây ăn chực.” Tống Úc cười nói.
“Tôi chỉ đến nhìn nó.” Cố Thanh Trì nói.
“Cũng có thể cùng nhau ăn cơm mà! Cậu mợ tôi rất dễ gần.” Tống Úc ôm bả vai hắn nói.
Cố Thanh Trì cười một tiếng, hai người vừa thu xếp cho Giao Hàng đến tầng hai lại nghe thấy mợ ở dưới lầu gân cổ lên phàn nàn.
“Mình nói xem mẹ đã cao tuổi làm sao em nói rõ ràng với mẹ được, hôm nay nếu không phải bị em phát hiện chắc hẳn mẹ còn muốn giấu em đấy, hơn bốn mươi nghìn, bà ấy tiêu xài cũng không nói một tiếng nào! Em sắp bị mẹ chọc tức chết rồi!” Mợ thở hổn hển nói.
“Hơn bốn mươi nghìn á!?” Cậu cũng rất khiếp sợ.
“Sao vậy? Hơn bốn vạn gì ạ?” Tống Úc bước nhanh xuống lầu, Cố Thanh Trì cũng nhanh chóng đi theo.
“Bà ngoại con ấy! Không biết ai giới thiệu cho bà một quán gì mà dưỡng sinh người cao tuổi, bị người ta lừa mất hơn bốn mươi nghìn tệ!” Mợ nói mãi đỏ ngầu cả cắt, “Mợ nói với bà đều là lừa đảo còn không tin mợ, cãi nhau với mợ, mới sáng sớm mợ sắp phiền chết rồi, con nói xem bà ấy không có văn hóa gì, con nói rõ được gì với bà ấy!”
“Quán dưỡng sinh gì ạ?” Tống Úc hỏi.
“Là một quán bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe, tên dài quá mợ cũng không nhớ được, mợ không biết bà ngoại nghe được ở đâu, nói là sản phẩm chăm sóc sức khỏe này có hiệu quả trị liệu tốt, một hơi mua mấy đợt trị liệu, có thể uống một năm.” Mợ bất lực huơ huơ cánh tay, “Tiều tiêu tiêu rồi thì thôi, mợ cũng không thể thật sự tính toán gì với mẹ, chỉ sợ mẹ về lại uống ra bệnh gì, thuốc hạ huyết áp bác sĩ kê đơn bà đều vụng trộn cắt đi, uống sản phẩm chăm sóc sức khỏe gì chứ, ôi mợ cũng phục mẹ rồi.”
“Thuốc hạ huyết áp sao có thể cắt đi chứ! Bà thế này chẳng phải làm bậy à!” Tống Úc cũng hơi lo lắng, những thuốc bảo vệ sức khỏe trong truyền thuyết kia đa số đều là lừa người vớ vẩn.
Mợ cất cao giọng xòe tay một cái, “Đúng đấy! Bà bị dao động ngay cả lời nói của bác sĩ cũng không nghe, mợ nói với bà những thứ đó đều lừa người, bà con ngược lại còn nói mợ hại bà, à phải rồi, chẳng phải trong nhà cứ có người đưa trứng đến sao, chính là những tên lừa đảo kia cho đấy! Chuyến này đến chuyến kia, tiền đều bị lừa sạch! Thật sự là không biết xấu hổ! Bại hoại trong xã hội! Hôm nay nếu mợ không phát hiện đoán chừng bà ngoại còn phải mua nữa!”
Cố Thanh Trì ở bên cạnh không dám lên tiếng, bởi vì Mắt Lé – bạn thân của hắn chính là bại hoại trong miệng của mợ Tống Úc, bán mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe lừa người vớ vẩn.
“Không được, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.” Cậu nói, “Quán dưỡng sinh đó ở đâu, tôi đến thẳng quán của họ, mang những sản phẩm chăm sóc sức khỏe kia trả lại hết, một năm hơn bốn mươi nghìn, cái này rất rõ ràng chẳng phải là lừa người hả?”
“À! Đúng! Còn có cái này, ” Mợ móc ra mấy tờ biên lai trong túi, “Này mình nhìn xem, hơn bốn mươi nghìn tệ, bọn họ không xuất hóa đơn chính quy, chỉ có loại biên lai này.”
Tống Úc nhận lấy nhìn thoáng qua, chữ bên trên giống như chó bò, dưới đáy ngay cả chữ số Ả rập viết bằng chữ cũng không điền, rất không chuyên nghiệp, có thể thấy được là tổ chức không chính quy.
Không xuất hóa đơn xuất biên lai, nói không chừng ngay cả công ty cũng chưa đăng ký, uống vào không phải xảy ra vấn đề ư.
“Cậu ơi con đi cùng cậu, nhiều miệng dễ nói chuyện, thực sự không được thì báo cảnh sát giải quyết.” Tống Úc nói.
“Được.” Cậu cầm lấy chìa khóa xe trên bàn.
“Ê con cũng đi con cũng đi!” Dương Tinh Châu cướp lời.
“Con đi xem náo nhiệt vớ vẩn gì! Lát nữa còn phải đi học đấy.” Cậu nói.
Dương Tinh Châu bĩu môi, nhìn về phía Tống Úc, “Anh.”
“Nhìn anh cũng vô dụng, đi học của mày đi!” Tống Úc đè bả vai cậu chàng xoay nửa vòng, “Mợ, mợ đừng bực bội nữa.”
Cố Thanh Trì lưỡng lự một chút, đi tới bên cạnh Tống Úc, “Tôi cũng đi.”