Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 46: Chương 46




Ban đêm trên phố rất náo nhiệt, nhưng vào giờ phút này, mọi thứ xung quanh như thể cũng bị mất âm thanh.

Cố Thanh Trì nhắm mắt lại mở mắt ra, chớp hai lần, toàn bộ thế giới lập tức rõ ràng hơn nhiều.

Đầu ngón tay Tống Úc nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, động tác rất dịu dàng.

Không biết tại sao, mỗi lần chỉ cần Tống Úc vừa xuất hiện, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn khó giải thích được, dù không nói lời nào, cũng sẽ cảm thấy rất dễ chịu.

Hắn nâng cánh tay lên ôm lấy chùm sáng ấm áp này.

Trên đỉnh đầu ánh trăng sáng tỏ, ánh sao lấp lánh, gió đêm man mát lướt qua đôi má, tất cả nhếch nhác như thể đã bị cuốn đi trong nháy mắt này.

“Đừng nghĩ đến những chuyện kia nữa, cậu phải vui mừng cậu còn sống, mà không phải xoắn xuýt chuyện đã qua, con người phải luôn cố gắng nhìn về phía trước, biết chưa?” Tống Úc nói.

“Ừ.” Cố Thanh Trì đáp một tiếng trầm thấp.

Thật ra trước khi gặp được Tống Úc, hắn thật sự không cảm thấy còn sống có gì đáng được ăn mừng, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy, con đường phía trước còn dài đằng đẵng.

“Có vị danh nhân đã từng nói một câu, không biết cậu từng nghe chưa,” Tống Úc quay đầu cọ cọ lỗ tai Cố Thanh Trì, giọng nói rất nhỏ nhẹ, “Chúng ta không có cách nào lựa chọn người sinh ra, nhưng cuộc sống sau này phải đi như thế nào, chúng ta có thể tự lựa chọn.”

“Chưa từng nghe,” Cố Thanh Trì buông cánh tay ra nhìn anh, lúc nói chuyện vẫn mang theo ít giọng mũi, “Vị danh nhân nào?”

“Tôi.” Tống Úc nhướng mày một cái.

Cố Thanh Trì bĩu môi, không nói gì, muốn cười lại cười không nổi.

“Thật ra lúc nãy tôi đã đến nhà cậu tìm cậu.” Tống Úc nói.

“Hả?” Cố Thanh Trì hơi bất ngờ.

“Hả gì mà hả, tôi gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như thế không nghe còn có mặt mũi không?” Tống Úc giơ điện thoại trong tay lên, “Tại sao cậu không nhận điện thoại của tôi?”

“Tâm trạng không tốt nên…” Cố Thanh Trì nhìn anh, tự giác nuốt xuống ba chữ “Không muốn nhận”.

“Tâm trạng không tốt cũng phải xem là ai gọi điện! Tôi chọc cậu à mà cậu không nhận điện thoại của tôi,” Đầu ngón tay Tống Úc quơ quơ trước mũi Cố Thanh Trì, “Nói chút đạo lý được không, là tôi chọc cho cậu tâm trạng không tốt hả?”

“Không.” Cố Thanh Trì chớp mắt một cái, cầm đầu ngón tay của anh ấn xuống.

Khóe miệng Tống Úc nở một nụ cười không dễ nhận ra, “Vậy sau này còn dám không?”

Cố Thanh Trì lập tức lắc đầu như trống bỏi.

“Lúc anh đến nhà tôi bố tôi có ở nhà không?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Có.” Tống Úc vừa nghĩ đến bố hắn đã cảm thấy não đến huyệt thái dương đau giật thon thót.

“Vậy bố tôi có nói gì với anh không?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Không nói gì,” Tống Úc không nỡ lòng nói lại những lời khó nghe kia cho Cố Thanh Trì, “Tôi hỏi ông ta, cậu đâu, ông ta nói cậu đi ra ngoài rồi, cũng không nói lúc nào về cũng không biết cậu đi đâu, tôi chỉ có thể tìm dọc theo mấy con đường bên ngoài nhà cậu.”

Cố Thanh Trì rất ngượng ngùng hỏi: “Vậy anh đã ăn cơm chưa?”

“Chưa đâu, đói chết tôi rồi.” Tống Úc xoa dạ dày thở dài, vừa rồi chạy một đường không có cảm giác gì, lúc này cũng cảm thấy trong dạ dày hơi khó chịu.

“Muốn ăn gì không,” Cố Thanh Trì sờ túi quần, rất may mắn khi về nhà không thuận tay đặt ví tiền lên bàn, “Tôi mời anh.”

Tống Úc hất cằm lên, “Tôm hùm đối diện đi, cái mùi kia tôi đã ngửi cả buổi rồi.”

“Được.” Cố Thanh Trì muốn đứng lên phát hiện chân tê kinh khủng, nhe răng trợn mắt lại ngồi xuống.

“Gì đấy cậu thiếu máu à?” Tống Úc ngồi xổm xuống nghiêng đầu ân cần hỏi.

“Không phải.” Cố Thanh Trì cắn răng hàm, lời nói cũng không rõ ràng, cảm giác trước mắt là một mảng bông tuyết.

“Vậy cậu…” Khi Tống Úc đặt bàn tay lên đầu gối Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì bỗng nhiên đẩy bàn tay anh ra, dựa vào cột đèn biểu cảm sắp chết rồi.

Tống Úc lập tức lo lắng, nhanh chóng nhận ra gì đó, khóe miệng nở nụ cười trêu tức, “Chân tê à?”

Cố Thanh Trì không phòng bị nhìn anh một cái, không thừa nhận.

“Nếu chân tê vỗ hai cái là được rồi.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì trừng mắt, nhưng bây giờ hắn giống như bị điểm huyệt đạo không thể cử động được, trơ mắt nhìn Tống Úc giơ cánh tay lên vỗ lên bắp chân hắn bộp bộp bộp chơi bát quái liên hoàn chưởng.

Cố Thanh Trì nhíu mày khóc không ra nước mắt, cảm giác toàn bộ linh hồn của mình đã méo mó, sau một thời gian phải đến nửa thế kỷ mới khôi phục lại, thở dài, “Anh đơn thuần là trả thù phải không.”

“Đúng đó,” Tống Úc hào phóng thừa nhận, vỗ vỗ bả vai hắn, “Để cậu nhớ lâu một chút.”

Quán tôm hùm đối diện buôn bán buổi tối và ăn đêm, lúc này mới hơn chín giờ, đúng lúc là thời điểm ăn đêm vừa bắt đầu, nhóm người ăn cơm tối trong quán vừa đi, chỗ ngồi trống khá nhiều.

Tống Úc nhìn góc nhỏ yên tĩnh, kết quả chân tôm hùm còn chưa thấy đâu, trên chân trên cánh tay anh đã bị cắn mấy nốt.

“Nếu không hay là chúng ta ngồi bên ngoài đi.” Tống Úc cúi người gãi gãi bắp chân.

Cố Thanh Trì đáp một tiếng, hai người cùng chuyển vị trí, vị trí của Cố Thanh Trì đối diện với chỗ mình vừa ngồi xổm kia.

Có khi con người thật sự rất thần kỳ, rõ ràng một tiếng trước còn cảm thấy mình giống như bị cả thế giới vứt bỏ tối tăm không mặt trời, kết quả bây giờ lại có tâm tư uống bia ăn tôm hùm.

Có lẽ vẫn cần phải có người đi cùng.

Cô đơn thật đáng sợ.

Tốc độ ăn tôm hùm của Tống Úc rất nhanh, chỉ nhìn anh cắn khẽ lên vỏ tôm hùm, không đến hai giây, vỏ tôm đã bị ném vào đĩa.

“Anh gặm kiểu gì vậy?” Cố Thanh Trì nhìn thấy vỏ tôm trong đĩa anh đều hoàn chỉnh.

“Cứ cắn vậy thôi,” Tống Úc cong khóe môi lên, xấu xa cười, “Chủ yếu vẫn là nhìn công lực đầu lưỡi.”

Cố Thanh Trì bẻ gãy đầu tôm, gặp từ đuôi tôi đến mình tôm, gặm thịt ra.

Tống Úc uống một hớp bia, tựa vào thành ghế nhìn hắn.

Cố Thanh Trì cúi đầu nhổ vỏ tôm vào đĩa, như đứa trẻ vừa học được ăn cơm.

Thật con mẹ nó đáng yêu.

Sau khi Tống Úc ăn xong, bỏ thịt tôm đã bóc vỏ vào bát Cố Thanh Trì.

Động tác trên tay Cố Thanh Trì khựng lại, quay đầu nhìn Tống Úc.

“Tôi ăn no rồi, cậu ăn nhiều vào.” Tống Úc cười một tiếng.

Cố Thanh Trì nhúng thịt tôm vào nước súp, nhét vào miệng mình, Tống Úc lại bóc mấy con cho hắn, Cố Thanh Trì rất ngại, nhưng cũng không từ chối, yên lặng ăn hết.

Cái trán bởi vì chất cồn ngấm mà không ngừng đổ mồ hôi, hắn rút khăn giấy giơ tay lau, kết quả dầu ớt trong lòng bàn tay không cẩn thận dính vào mắt.

Cố Thanh Trì chân thật thể nghiêm cái gì gọi là cay mắt.

Hắn che mắt lại, nước mắt ào ào chảy uống giống như vỡ đê.

“Ôi,” Tống Úc thấy vậy vội vàng rút tờ khăn giấy đưa tới, “Tôi nói cái van này của ngài có thể vặn lại không? Dứt khoát đến Hoành Điếm quay phim đi.”

(Hoành Điếm là một phim trường ở TQ)

“Không phải…” Cố Thanh Trì muốn giải thích, không biết sao mắt đau đến nỗi không nói ra được.

“Không phải chỉ là bóc mấy con tôm hùm à, đến mức cảm động thành thế này sao?” Tống Úc nghiêng người về phía trước, trêu chọc nói, “Có phải lần đầu tiên trong đời có người hầu hạ cậu như thế không, vui đến phát khóc?”

Cố Thanh Trì không dễ gì trở lại bình thường, chớp mắt nhìn anh, “Tôi không khóc, dầu ớt dính vào mắt.”

“Tôi không khóc,” Tống Úc đè âm điệu lắc đầu hai cái, ngã vào lưng ghế, “Lần trước cũng không biết ai nói với tôi, người kiên cường chúng tôi ra khỏi bụng mẹ đã không biết chữ khóc viết như thế nào.”

Hai chữ kiên cường còn được nhấn mạnh.

Cố Thanh Trì ngước mắt nhìn anh.

“Trừng gì mà trừng, lời này ai nói hả?” Tống Úc nhíu lông mày.

Cố Thanh Trì cúi đầu tiếp tục lột tôm, giờ phút này thật sự rất muốn tìm một cái chỗ chui vào, hắn cũng không ngờ Tống Úc thế nào vẫn nhớ rõ vụ này.

Tống Úc chống tay giữa hai chân lắc lắc người, tiếp tục trêu hắn, “Sao vậy? Bây giờ lại không chịu thừa nhận à…”

Cố Thanh Trì tay mắt lanh lẹ nhét thịt tôm hùm vào miệng anh, sau đó bưng kín miệng anh, “Anh ngậm miệng đi.”

Tống Úc nhai thịt tôm hùm cười ngu cả buổi.

Cố Thanh Trì nhìn hai dấu ngón tay bóng nhẫy trên mặt anh, không nhịn được cười.

Tống Úc thấy khóe miệng hắn nhếch lên, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“À phải rồi, thẻ căn cước của cậu có vấn đề gì vậy?” Tống Úc rút thẻ căn cước trong ví da ra.

“Hửm?” Cố Thanh Trì nhướng mày một cái, không rõ ràng cho lắm.

“Thẻ căn cước này ở đâu ra?” Tống Úc kẹp thẻ căn cước ở đầu ngón tay hỏi.

“Bố tôi làm giúp tôi.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc “À” một tiếng, khi nhìn thấy ánh mắt mê man của Cố Thanh Trì anh đã đoán được, “Cậu biết ông ấy làm cho cậu như thế nào không?”

Cố Thanh Trì lắc đầu, “Đã là chuyện nhiều năm về trước, tôi quên rồi, hình như đến quán chụp ảnh chụp tấm ảnh.”

Lần này Tống Úc coi như hiểu rõ, lúc ấy bố của Cố Thanh Trì xuất phát từ lý do nào đó sau khi nhặt được hắn, cũng không lập tức đăng ký hộ khẩu cho Cố Thanh Trì, cho nên dẫn đến Cố Thanh Trì không có cách nào làm thẻ căn cước, thế là làm cái giả lừa hắn.

Tính theo thời gian năm đó còn là thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, Cố Thanh Trì cũng đã nói hắn có người anh trai, có lẽ chính là nguyên nhân này, cho nên lúc đó nhặt được Cố Thanh Trì cũng chỉ có thể vụng trộm nuôi.

Nhưng về sau người anh này đã chết rồi sao cũng không đăng ký hộ khẩu cho Cố Thanh Trì, anh có phần không hiểu rõ.

Hơn nữa nếu đã có một đứa con trai, tại sao không báo cảnh sát đưa vào viện mồ côi chứ.

Đưa vào viện mồ côi nói không chừng Cố Thanh Trì sẽ tốt hơn…

Không không không, nếu như đưa vào viện mồ côi, trên thế giới này sẽ không có Cố Thanh Trì, vậy đời này hai người họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau.

“Trừ lần trước thế chấp nó cho tôi, cậu còn từng sử dụng thẻ căn cước này chưa?” Tống Úc tiếp tục hỏi.

“Tôi rất ít khi dùng đến, không nhớ rõ,” Cố Thanh Trì lau lau tay, nhận lấy thẻ căn cước của mình, nghi ngờ hỏi, “Sao vậy?”

“Sau này không thể dùng,” Tống Úc nhìn hắn, giảm thấp tiếng nói xuống, “Đây là căn cước giả, là bố cậu bảo người tạo giả, cho nên không thể dùng biết chưa?”

Cố Thanh Trì trợn tròn mắt, nói không nên lời.

Mặc dù hắn hiếm khi có cơ hội dùng đến thẻ căn cước, nhưng cũng biết vật này chính là tài liệu để chứng minh sự tồn tại thật sự của người đó, vậy nếu không có thẻ căn cước, mình là gì?

Người không tồn tại ư?

Hắn lập tức cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Tống Úc thoáng cái đã nhìn ra lo lắng trong mắt hắn, lập tức nói: “Chuyện thẻ căn cước cậu cũng đừng quá lo lắng, tôi giúp cậu hỏi bạn của tôi xem làm thế nào, cùng lắm thì tôi đến cục công an báo cảnh sát nói tôi nhặt được một đứa trẻ chứ sao.”

Cố Thanh Trì cười một tiếng, nghĩ đến gì đó, “Vậy nếu tôi không có thẻ căn cước, có phải không thể tiếp tục làm việc không?”

“Không sao, tôi đã nói chuyện với Chu Yên Nhiên xong rồi, tiền lương sẽ phát tiền mặt cho cậu.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì nghe thấy hai chữ tiền lương thì vui vẻ.

Về sau mỗi tháng mình đều sẽ có tiền lương!

Số tiền nhỏ thuộc về hắn!

Không cần giấu đi bố cũng sẽ không biết!

Chẳng qua hắn cẩn thận nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy cất tiền mặt trong túi không an toàn cho lắm, “Tôi có thể gửi tiền ở chỗ anh trước không, dù sao tôi còn nợ anh mười nghìn mà, đợi đến khi trừ hết, đoán chừng chuyện thẻ căn cước cũng làm xong rồi, đến lúc đó tôi lại đến ngân hàng mở thẻ.”

“Cũng được.” Tống Úc gật gật đầu.

Sau khi ăn cơm xong, Tống Úc và Cố Thanh Trì cùng tản bộ đi về.

Mặc dù biết Cố Thanh Trì cãi nhau với bố bị đuổi ra khỏi cửa nhà không đường để về, anh vẫn làm bộ hỏi một câu, “Lát nữa cậu định đi đâu?”

Cái này không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, Cố Thanh Trì lập tức cảm thấy mê man.

Không có chỗ để đi.

Mắt Lé vẫn chưa về, bố chắc chắn vẫn đang nổi giận, lần này ngay cả thuê phòng khách sạn cũng không có thẻ căn cước để dùng!

Phải ở nhờ nhà Tống Úc hả!

Không tốt lắm thì phải… Cứ ở lỳ trong nhà người ta là thế nào.

Cố Thanh Trì nghiêng đầu, Tống Úc dùng khóe mắt cảm nhận được sau đó cũng quay đầu sang nhìn hắn.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Tống Úc giống như đọc hiểu ý trong mắt hắn, cười nói: “Xin tôi.”

Cố Thanh Trì hít một hơi, giống như lấy can đảm tám trăm đời chậm rãi mở miệng: “Xin anh… cho tôi mượn thẻ căn cước dùng một chút.”

Nụ cười trên mặt Tống Úc lập tức cứng đơ. “Hả?”

“Đến khách sạn thuê phòng giúp tôi…” Cố Thanh Trì nhỏ giọng nói, nhưng rất rõ ràng, nhìn thấy sắc mặt Tống Úc thay đổi, “Chuyện đó… đợi ngày mai tôi ra ngoài tìm phòng thuê.”

Tống Úc khoanh tay trợn mắt lên tận trời xanh, thiếu điều không biểu diễn tắt thở bỏ mình ngay tại chỗ.

“Không cho mượn!” Anh thở hồng học rống lên một tiếng, sải bước đi.

“Tại sao hả!” Cố Thanh Trì cũng cất cao giọng, “Nếu anh không cho mượn tôi chỉ có thể ở nhờ nhà anh!”

Tống Úc cong khóe miệng mở cửa xe, “Muốn ở nhờ cũng không phải không thể, giặt quần áo nấu cơm việc nhà cậu bao hết.”

“Không thành vấn đề.” Cố Thanh Trì một lời đồng ý.

“Lên xe đi.” Tống Úc hất cằm lên.

Cố Thanh Trì vui tươi hớn hở chui vào xe, “Chúng ta đi thẳng về nhà hả?”

“Ờ, sao, cậu còn muốn mời tôi đến quán ngâm chân để bóp chân à?” Tống Úc liếc nhìn hắn.

“Không đi nổi, về nhà tôi bóp cho anh.” Cố Thanh Trì cúi đầu thắt dây an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.