Cố Thanh Trì cảm thấy ngực ấm áp, cười nhẹ một tiếng.
Hắn nghĩ đến Tống Úc trước đó giúp mình thoa thuốc, nghĩ đến những lời Tống Úc từng nói.
Rất khó tưởng tượng một người lạc quan tích cực như vậy, sẽ nói ra câu “Rất hy vọng mình chưa bao giờ được sinh ra”, cũng rất khó tưởng tượng, tiếp sau câu đó còn có một câu may mắn gặp được hắn.
Hắn vẫn cảm thấy mình đi đâu cũng rất phiền toái, từ sau khi biết Tống Úc, đã mang đến cho anh không ít phiền phức.
Câu nói này của Tống Úc khiến hắn được cưng mà sợ lại cảm thấy vui mừng gấp bội.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tống Úc.
Tống Úc vùi mặt trong cổ hắn cọ cọ.
Cố Thanh Trì nâng tay phải lên vuốt sau gáy anh, gãi nhẹ hai cái trên đầu anh giống như gãi Giao Hàng.
Hắn vô cùng rõ ràng, lúc này mình không cần nói gì, hoặc là làm gì.
Những cảm xúc kìm nén dưới đáy lòng chẳng qua cần một một lối trút ra mà thôi, nói ra sẽ thoải mái.
Nếu không phải hôm nay mình không cẩn thận đâm chọt vết thương của Tống Úc, những lời này có thể sẽ mãi đặt trong lòng anh.
Hắn rất vui mừng.
Có thể trở thành một người lắng nghe, trở thành tia sáng trong lòng Tống Úc.
Nước mắt Tống Úc thế đến rào rạt, thế đi cũng cực nhanh, vừa ngẩng đầu đã thu lại, Cố Thanh Trì cũng không kịp rút tờ khăn giấy.
“Không có tố chất, cọ hết nước mũi lên quần áo em rồi.” Cố Thanh Trì kéo kéo áo chỗ bả vai, vệt nước mắt bên trên hãy còn ấm.
“Cùng lắm thì anh giặt cho em.” Tống Úc xoa chóp mũi, lúc nói chuyện còn hơi mang theo giọng mũi, nghe rất đáng thương.
“Nói đến chuyện này,” Cố Thanh Trì ôm lấy mặt anh, “Sáng hôm nay lúc em muốn giặt quần áo anh đoán xem em nhìn thấy gì trong máy giặt?”
“Hả?” Tống Úc ngẩn người.
“Áo thun và quần đùi của anh,” Cố Thanh Trì híp mắt lại, “Chỉ hai mảnh vải anh cũng không biết xấu hổ bỏ vào quay một vòng, thật lãng phí tài nguyên nước, sao không đợi em tắm xong rồi ném vào cùng?”
Tống Úc trợn mắt một cái, nhớ lại chuyện tối qua mình trốn đi để làm, bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
Tên ngu xuẩn Cố Thanh Trì này tối qua trêu chọc anh xong sau đó chạy đến phòng sách luyện ảo thuật, khiến cho anh chỉ có thể tự mình ra tay giải quyết, sau khi xong thì tận dụng thời gian tắm rửa giặt sạch đồ lót.
Bởi vì sợ Cố Thanh Trì phát hiện, anh tiện tay cho đồ lót vào trong máy giặt quay cùng quần áo luôn, kết quả đắp mặt nạ xong quên phơi lên.
Đột nhiên bị nhắc đến chuyện vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, anh xấu hổ tới nỗi vành tai cũng cụp xuống.
“Anh quên rồi,” Tống Úc cúi đầu nói, “Tắm xong tiện tay giặt sạch thôi…”
“Bình thường sao không thấy anh tiện tay như thế,” Cố Thanh Trì nói, “Nhìn thấy hai mảnh vải kia em cũng bối rối chứ.”
Tống Úc ngẩng đầu lên nở nụ cười, “Vậy lúc em không có ở đây, anh cũng giặt như thế, bằng không thì phải làm sao, bảo anh tích lũy một tuần kêu gọi rồng thần tắm cùng à?”
“Ờ, quần áo mùa hè em đều gom hai ba ngày lại giặt một lần.” Cố Thanh Trì nói.
“Thế sao đến chỗ anh em chăm chỉ vậy.” Tống Úc cười nói.
“Em thấy anh sạch sẽ thế kia, sợ anh ghét bỏ em.” Cố Thanh Trì dựa vào trong sofa.
Tống Úc cười càng vui vẻ hơn, “Em còn biết sợ anh à? Anh vẫn cảm thấy em không sợ gì cả.”
“Sợ anh không thích em,” Cố Thanh Trì gãi gãi tóc Tống Úc, “Sợ muốn chết.”
Ngực Tống Úc nóng lên, “Thú thật anh cũng rất sợ có một ngày, em sẽ không thích anh nữa.”
“Sao có thể,” Cố Thanh Trì nắm chặt tay Tống Úc, đưa lên miệng hôn một cái, “Em sẽ mãi thích anh.”
Cố Thanh Trì làm thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ thốt ra câu nói như vậy với một người đàn ông.
Nhưng chuyện tình cảm, thì không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Vào giờ phút này, hắn muốn nói như vậy, làm như thế.
Sau khi hai người thay phiên nhau tắm xong, vùi trong ghế sofa ở phòng khách xem bộ phim hoạt hình cũ, mục đích chủ yếu là để Cố Thanh Trì nhận biết chữ.
Tống Úc dựa lưng vào vai Cố Thanh Trì đọc manga bụng kêu liên tục hai tiếng.
“Anh đói bụng à?” Cố Thanh Trì quay đầu hỏi.
“Ừ, hơi hơi.” Tống Úc đè bụng xuống.
“Vậy em đi nấu bát mì cho anh ăn.” Cố Thanh Trì nói.
“Hơn nửa đêm nuôi béo anh à?” Tống Úc chen sang bên tay phải, chặn bả vai Cố Thanh Trì không cho hắn lộn xộn, “Anh không ăn.”
“Em cũng đói, vừa rồi sợ bố anh ăn không đủ no nên cũng không dám động đũa mấy,” Cố Thanh Trì cười gãi gãi eo Tống Úc, “Em nấu một bát, anh ăn mấy miếng thế nào?”
“Được thôi.” Tống Úc dịch về, để Cố Thanh Trì đứng dậy.
Tay nghề của Cố Thanh Trì vẫn luôn là thiên địch lớn nhất trên con đường giảm béo của Tống Úc.
Một bát mì hành dầu trộn lẫn rất đơn giản đã khơi lên cơn thèm ăn của Tống Úc, một miếng không dừng nuốt vào hơn nửa bát, sau khi xong ngoài miệng vẫn ghét bỏ thêm oán trách một hồi.
“Không được, anh sợ vẫn phải ra ngoài vận động một chút, dạ dày hơi căng.” Tống Ú xoa xoa bụng.
“Đó là anh đói quá lâu,” Cố Thanh Trì vẩy vẩy ta đi ra từ phòng bếp, “Anh bảo anh ăn nhanh thế.”
“Anh ra ngoài tản bộ một vòng, tiện thể xem xem quán bánh mì đóng cửa chưa, mua hai túi bánh mì nướng ngày mai ăn, em muốn đi cùng không?” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì nhìn thoáng qua thời gian, “Đã sắp mười giờ rồi, quán bánh mì đóng cửa từ lâu rồi.”
“Tiêu hao nhiệt lượng không cần phải đi ra ngoài, ở nhà cũng hoàn toàn có thể.” Cố Thanh Trì cong môi cười một tiếng.
Lưng Tống Úc cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì dựa vào khung cửa, biểu cảm trông chững chạc đàng hoàng lại hơi gợi tình.
“Tiêu hao… như nào?” Tống Úc móc móc ngón tay, giả vờ làm bé thỏ trắng.
“Anh lại đây,” Cố Thanh Trì cởi dép lê ra giẫm lên mặt thảm trong phòng ngủ, “Em dạy cho anh một cách vận động tiêu hao nhiệt lượng rất lớn, bình thường đều là một mình em làm, nhưng hai người làm chắc chắn thú vị hơn.”
“Này hừm… em…” Tống Úc đỏ bừng mặt, cúi đầu dùng âm thanh không thể nghe thấy lẩm bẩm một câu, đè nén mừng như điên trong lòng, ném tai nghe đi vào theo.
Cố Thanh Trì uống một ngụm nước trước, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa mở máy điều hòa trong phòng ngủ ra.
Tống Úc ngồi ở đầu giường không biết làm sao, cúi đầu kéo cổ áo lên ngửi ngửi, cảm giác cũng rất thơm, cũng may lúc tắm đã bôi nhiều sữa tắm.
Anh xoa rối tóc mấy lần, căng thẳng nuốt khan một cái, cầm lấy tablet trên bàn lướt hai cái, nhấn mở một danh sách nhạc tiếng Anh.
Nghe ý của Cố Thanh Trì đoán chừng là một tay thẩm du, nhưng dầu gì cũng phải ấp ủ chút bầu không khí phải không.
Dù sao cũng là lần đầu tiên mà.
Cố Thanh Trì để cốc xuống, vòng sang bên kia giường, trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, “Lại đây, anh nằm sấp trên người em.”
“Hả?” Tống Úc trợn mắt một cái, lúc này thật sự không rõ lắm.
Cố Thanh Trì dùng động tác plank chống trên mặt đất, giơ tay đụng đụng bả vai mình, “Chân đặt ở đây, sau đó bàn tay chống lên mắt cá chân em.”
Tống Úc hoàn toàn không hiểu rõ, ngũ quan nhăn lại với nhau.
Cái thứ cằn cỗi gì đây?!
69 cũng không phải chơi như vậy mà!?
Chẳng qua anh vẫn làm theo, cả người nằm trên lưng Cố Thanh Trì, hai tay chống cổ chân Cố Thanh Trì.
Hai giây sau.
Cố Thanh Trì nghiêm túc chống đẩy.
Tống Úc cảm giác đỉnh đầu giống như có tia sét đánh qua, toàn bộ cơ thể cứng đờ.
“Chống đẩy có thể luyện đến rất nhiều vị trí, lúc anh xuống có thể làm chậm động tác, đều có tác dụng kích thích mạnh đối với vai, bụng và ngực.” Cố Thanh Trì vừa chống đẩy vừa nói.
Thật sự là kích thích.
Tống Úc căng gương mặt đỏ chót, trầm thấp “À” một tiếng.
Cúi đầu xuống chính đường cong cơ bắp căng cứng của Cố Thanh Trì, còn có xương mắt cá chân nhô ra ngoài, gợi cảm đến mức anh muốn cắn mạnh một cái.
Muốn gặp đầy dấu trăng, trồng đủ loại dâu tây trên người Cố Thanh Trì.
“Anh cứ làm theo tốc độ của em, chắc hẳn không đến năm lượt, nhiệt lượng vừa nãy anh ăn vào đã tiêu hao hết rồi.” Cố Thanh Trì nói chậm lại, giọng nói vốn thong thả mang theo tiếng thở dốc.
Tống Úc khóc không ra nước mắt, thực sự không biết nên nói gì, khó khăn phối hợp với hắn.
Đừng nói năm lượt, lúc này mới vừa làm xong năm cái anh đã cảm thấy não đến huyệt thái dương đều thịch thịch thịch bắt đầu đau.
Rất muốn chết.
Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi mình bẻ cong Cố Thanh Trì rốt cuộc có phải là một lựa chọn sáng suốt không, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ với những ý nghĩ xấu trong đầu mình.
Cố Thanh Trì là một đứa trẻ trong sáng khỏe mạnh cỡ nào…
Anh vừa chống đẩy, vừa kiểm điểm tư tưởng sâu sắc.
Làm xong hai lượt chống đẩy, Tống Úc cảm thấy cơ thể của mình đang run lên.
Cố Thanh Trì lại nghĩ đến một trò mới, ngồi đối mặt với Tống Úc, hắn ôm chặt chân Tống Úc, “Nằm ngửa ngồi dậy có thể luyện cơ bụng, anh làm sáu mươi cái trước.”
Tống Úc cong chưa kịp thở hòa hoãn lại, bị sặc một lúc, “Sáu mươi!? Em có tin anh chết tại chỗ cho em xem không!?”
“Vậy thì ba mươi, chia làm hai lượt,” Cố Thanh Trì cười nói. “Anh làm một cái em sẽ hôn anh một cái.”
Tống Úc cười hì hì, lập tức ôm đầu bắt đầu làm.
Sau khi làm liên tiếp hơn bảy mươi cái eo nhỏ thực sự không chịu được, anh vừa xoa bụng vừa nói: “Đến lượt em làm đi, em làm một cái anh sẽ cắn em một cái.”
“Em lại không cần tiêu hao, vừa rồi tập cùng anh thôi.” Cố Thanh Trì ngồi xuống bên mép giường, hai tay chống ra sau.
Tống Úc bĩu môi, ngã chổng vó nằm trên giường lớn, thở dài.
“Thế nào, có phải cảm thấy trong dạ dày thoải mái hơi nhiều không?” Cố Thanh Trì quay đầu lại, sờ lên bụng dướt bằng phẳng rắn chắc của anh.
“Đâu chỉ thế, bây giờ anh quả là tâm như nước lặng.” Tống Úc nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, ngực phập phồng lên xuống.
Cố Thanh Trì xoa xoa bên đùi anh, lại vỗ nhẹ hai cái, “Đi theo sư phụ chăm chỉ luyện tập, tám múi cơ bụng nằm trong tầm tay.”
Tống Úc rất xem thường “Xì” một tiếng, “Anh vốn đã có được chứ.”
Cố Thanh Trì cười một tiếng, không nói gì.
“À phải rồi,” Tống Úc nắm lấy ngón tay Cố Thanh Trì, “Vừa rồi em nói với bố anh, ngày mai sẽ chuyển về ở là nghiêm túc hả? Sao trước đó em cũng không nói chuyện này với anh?”
“Trước đó em cũng chưa nghĩ đến, chỉ nghĩ trước tiên làm xong chuyện thẻ căn cước, nhưng ý của bố anh…” Cố Thanh Trì nhìn anh, “Anh cũng nghe ra được phải không.”
“Này, em để ý đến bố anh làm gì, ông ấy lại không ở đây.” Tống Úc vuốt vuốt khớp xương nhô ra của Cố Thanh Trì.
“Anh muốn em ở đây đến vậy à?” Cố Thanh Trì cười một tiếng.
“Đây chẳng phải nói thừa hả,” Tống Úc ngồi thẳng dậy, dịch sang bên cạnh Cố Thanh Trì, “Xây dựng cơ sở tạm thời ở đây đi, được không? Bình thường bố anh không hay đến, cho dù đến cũng không sao, nhà này anh dùng tiền của anh thuê, tất cả trang trí cũng đều do anh làm, ông ấy quản được,…”
“Lại nói, em là bạn trai anh, sống chung với anh thì làm sao,” Tống Úc chớp mắt một cái, “Em nói xem đúng không?”
“Vậy bố anh biết anh… thích nam không?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Biết mà, hồi cấp ba anh đã nói với ông ấy, nhưng lúc đó hẳn là ông ấy cũng không coi là chuyện gì,” Tống Úc cúi đầu móc móng tay Cố Thanh Trì, “Nếu ông ấy lại hỏi, anh sẽ nói em là người yêu anh, anh thích em.”
Cố Thanh Trì cười hôn trán anh một cái, “Vậy em về cũng nói thẳng với bố em, nói em…”
“Đừng đừng đừng!! Đừng nhá!” Tống Úc lập tức ngẩng đầu, cánh tay lắc đến nỗi sắp bay lên, “Tạm thời anh vẫn chưa có can đảm đi gặp bố em, anh sợ ổng xách dao chém anh, chuyện này trước hết để đó đã…”
“À…” Cố Thanh Trì gật đầu, thật ra hắn cũng rất sợ nói những chuyện này với bố, ngay cả về nhà một chuyến hắn cũng cảm thấy rất áp lực, không biết bố còn muốn nhận đứa con trai này nữa không.
Đã nửa tháng, điện thoại cũng không có cuộc nào, mặc dù trước kia cũng có tình huống giận dỗi với bố chạy đến chỗ Mắt Lé ở, nhưng cách hai ngày bố sẽ gọi điện nhắc nhở hắn về trông quán mạt chược.
Có lẽ bởi vì biết bây giờ hắn đã có công việc.
“Em cứ ở lại đây đi, em xem em ở đây cách chỗ làm cũng gần, cách siêu thị cũng gần…” Tống Úc đếm đầu ngón tay liệt kê đủ loại lợi ích, “Quan trọng nhất là em muốn mút anh một cái có thể mút bất cứ lúc nào.”
Cố Thanh Trì không nhịn được bật cười.
Sống cùng Tống Úc, trong lòng hắn đương nhiên là rất vui lòng, “Vậy em về thu dọn hành lý, chuyển tới sống với anh.”
“Ừ! Được thôi!” Tống Úc ôm cổ hắn hôn mạnh một cái, “Ngày mai anh sẽ hỏi cậu anh mượn chiếc Iveco, giúp em chuyển hết đồ tới đây.”
“Không cần không cần, em không có nhiều đồ…” Cố Thanh Trì vẫn không quá nhẫn tâm chuyển hết mọi thứ, làm cho giống như muốn triệt để cắt đứt quan hệ với bố.
“À, vậy ngày mai anh đến thu dọn với em.” Tống Úc tràn đầy vui vẻ xoa xoa cánh tay Cố Thanh Trì.
“Được.” Cố Thanh Trì cười gật gật đầu.