Từ sau khi quan hệ của hai người gần hơn một bước, cuộc sống trải qua ngày càng dính nhau hơn, không chỉ cùng vào cùng ra cùng giường chung gối, ngay cả ăn bữa cơm trưa cũng muốn chào đối phương trên Wechat, giống như nghi thức chụp ảnh trước khi ăn cơm.
Cố Thanh Trì vừa ăn cơm còn để trống một tay trò chuyện Wechat.
Tốc độ gõ chữ bởi vậy cũng tiến bộ vượt bậc, chỉ cần vừa rảnh rỗi, nhất định có thể nhìn thấy ngón tay cái của hắn bay nhảy trên màn hình.
Thư viện gói biểu cảm cũng không đi theo phong cách trung niên và cao tuổi nữa, một vài ngôn ngữ thịnh hành phổ biến cũng có thể vận dụng linh hoạt.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Hôm nay ăn lương bì và gà luộc. [ vui vẻ.gif ]
Một con cá tài hoa hơn người: Anh cũng muốn ăn lương bì [ ấm ức nhai bông.jpg]
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Được thôi, buổi tối đóng gói một phần cho anh, mùi vị rất tuyệt.
Một con cá tài hoa hơn người: [Hoàn toàn ô sờ kê.jpg]
Một con cá tài hoa hơn người: Trưa hôm nay bọn anh ăn sườn, chiên quá lửa rồi, gặm vào giống như nghiến răng.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: [dễ thương.jpg] em cũng muốn gặm xương sườn nghiến răng.
Một con cá tài hoa hơn người: Buổi tối mua cho em.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Không cần, gặm anh là được rồi.
Một con cá tài hoa hơn người: Em lẳng lơ quá.
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: 23333
(2333 là cười ha ha ha)
Mắt Lé gửi tới một tin nhắn, Cố Thanh Trì vừa cười vừa nhấn vào.
Peter Tiền – tổng phân phối A Silver Bee Health Care S City: Anh, hôm nay vẫn không có ai.
(chỗ A Silver Bee Health Care S City gốc là A 银蜂养生 S 市 [ A ngân ong dưỡng sinh thành phố S tổng phân phối Peter Tiền] mình để tên tiếng anh chứ chuyển sang tiếng Việt thấy nó sao sao ấy)
Trong ao nước nhỏ nuôi cá con: Qua nhà chưa.
Peter Tiền – tổng phân phối A Silver Bee Health Care S City: Qua rồi, cũng không có ai.
Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm màn hình hơi thất thần, cách lần cuối cùng gặp bố đã qua một tháng, trong lúc đó về thăm nhà mấy lần, cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại hỏi bọn Tôn béo đầu bóng, đều không liên lạc được với bố.
Trước đó hắn không để ý cho lắm, bởi vì bố mất tích mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, nhưng lần này lâu đến nỗi khiến lòng người hoảng sợ.
Peter Tiền – tổng phân phối A Silver Bee Health Care S City: Vậy em đi giao thức ăn ngoài trước, ngày mai em lại chú ý giúp anh.
Cố Thanh Trì thở hắt ra, trả lời biểu cảm gật đầu.
Sau khi Mắt Lé trở về từ quê, cậu ta đã bắt đầu làm chân chạy giao thức ăn ngoài, lúc đi ngang qua quán mạt chược sẽ giúp để ý xem cửa có mở không, khoảng thời gian gần đây đều là trạng thái đóng cửa ngừng kinh doanh.
Cố Thanh Trì ngồi sau quầy bar, mờ mịt nhìn giấy dán tường trên tường, trong đầu bỗng nhiên hiện lên chuyện lần trước bố và Thiên Vương sống mái với nhau.
Nhưng cẩn thận nghĩ ngợi lại cảm thấy không có khả năng, bố đã làm nhiều năm đến vậy, cũng không xảy ra chuyện gì.
Con người bố mặc dù ngang ngược vô lý không học thức, thậm chí có phần dã man, nhưng vẫn nắm chắc giới hạn đó trong một số chuyện, ví dụ như nói, sẽ không làm chuyện có hại đến an toàn của bản thân ông.
Hắn ấn tượng sâu nhất đó là hai năm trước, lão Tào bỏ qua một đơn hàng với khoản hoa hồng cao đến dọa người, tham dự tổng cộng có hai mươi người, thời điểm đó hoa hồng tám mươi nghìn tệ với hắn mà nói có sức hấp dẫn quá lớn, nhưng bố nói gì cũng không cho hắn đi.
Về sau quả nhiên có mười mấy người bởi vì tụ tập ẩu đả bị bắt được, kéo đi ăn cơm tù, trung tâm giải trí của lão Tào cũng ngừng kinh doanh chỉnh đốn một khoảng thời gian.
Bố cũng bởi vậy mà để mắt đến những chuyện này nhiều hơn, lần trước vì trả Tống Úc ba mươi nghìn kia hắn tự mình nhận đơn hàng, bố cũng nổi nóng rất dữ.
Nghĩ như vậy, khả năng lớn nhất không liên lạc được với bố đó là bố vốn dĩ không muốn phản ứng hắn.
Đã một tháng rồi, vẫn giận đấy à?
Hầy.
Cố Thanh Trì cầm điện thoại lên gọi điện cho bố lần nữa, phát hiện đã tắt máy rồi.
Lòng hắn lập tức lạnh ngắt.
Điện thoại của bố từ lúc mua đến bây giờ gần như chưa từng xuất hiện trạng thái tắt máy, bởi vì ông phải liên lạc với rất nhiều người, có đôi khi tiền điện thoại còn lại 20 đã vội vàng muốn đi nạp tiền điện thoại.
Cố Thanh Trì ăn cơm trưa xong, chạy đến phòng kinh doanh gần đó nạp tiền điện thoại cho bố, tiếp tục gọi điện.
Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang chấp nhất cái gì.
Nếu bây giờ bố đứng trước mặt hắn, hai người họ có lẽ vẫn không nói lời nào, dù sao quỹ tích cuộc sống đã lặng yên thay đổi rồi, hắn không có khả năng trở về cuộc sống ban đầu.
Sau đó Tống Úc lại tìm người giúp tra xét chuyện thẻ căn cước, nói làm thẻ căn cước coi như không cần sổ hộ khẩu của người giám hộ cũng được, nhưng quá trình cũng rắc rối hơn một chút, bởi vì còn dính đến vấn đề hộ khẩu nơi nào, hắn không phải người địa phương, cho dù muốn làm cũng phải về quê làm.
Nhưng dù vậy, có một chuyện, hắn nhất định phải làm…
Đó là nói tiếng cảm ơn với bố.
Nhiều ngày như vậy, hắn cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện, mặc kệ đã từng xảy ra dao nhiêu chuyện không vui, bố chung quy là người đã cứu hắn một mạng.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha mà, chưa kể bố đã nuôi hắn nhiều năm như thế.
Nếu là mình của trước đây, chắc chắn sẽ không suy nghĩ những đạo lý lớn này.
Có lẽ hoàn cảnh thay đổi, một số quan niệm và suy nghĩ của hắn cũng thay đổi.
Không có năm đó không được bố nhặt về, bây giờ hắn cũng sẽ không ngồi ở đây, sẽ không quen biết Tống Úc cũng sẽ không yêu đương với Tống Úc.
Còn sống vẫn là rất tốt đẹp, nhiều ngày mai đến vậy, nhiều hy vọng đến thế.
Hắn muốn chân thật đi cùng Tống Úc hết đời này.
Về phần bố, hắn cảm thấy có thể cung cấp một khoản phí sinh hoạt mỗi tháng, đủ ăn đủ dùng là được rồi, bố thích đánh bài thì đánh bài, thích uống rượu thì uống rượu, nhiều hơn dù sao cũng không có.
“Một cốc Mocha, một cốc trà đen cảm ơn.” Một vị khách đi tới, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Cố Thanh Trì thành thạo rút hai cốc cà phê trong ngăn tủ ra, “Uống dưới lầu ạ?”
“Làm phiền giúp tôi đưa lên lầu, chúng tôi đến chụp ảnh cho mèo,” Một cô gái trong đó giơ máy ảnh trước ngực lên, “Lần trước đã tán gẫu với chủ quán của các anh, tài khoản chính thức không khoảng cách, sẽ đăng ảnh lên tài khoản chính thức để tuyên truyền, kêu gọi nhiều người đối xử tử tế và nhận nuôi mèo hoang.”
“À…” Cố Thanh Trì nhớ tới trước đó Chu Yên Nhiên còn nhắc chuyện này với mọi người. “Tài khoản chính thức là gì, tôi có thể thêm không?”
“Đương nhiên có thể…”
Tống Úc ngồi trong phòng làm việc, ngáp liên tục ba cái.
Tối hôm qua đến rạp chiếu phim với Cố Thanh Trì xem bộ phim nửa đêm, về nhà đã sắp một giờ sáng, kết quả nằm trên giường người nào nó còn động dục, tắm một cái làm đến hơn hai giờ mới ngủ.
Đương nhiên, người nào đó không phải là anh.
Đồ đần Cố Thanh Trì kia cũng không biết dạo này gặm thuốc gì, vừa lên giường đã vô cùng có tinh thần, vừa hôm vừa ôm vừa gãi không buông tha cho anh.
À, không chỉ trên giường, ghế sofa, phòng sách, phòng tắm…
Nghĩ đến những thứ này anh bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
Sau khi ngáp xong cái thứ tư, trong mắt Tống Úc cũng hiện lên ánh nước, anh thực sự không nhịn được, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một cái dấu đỏ dưới xương quai xanh, anh vội vàng kéo cổ áo thun lên che cái dấu lại.
Độ này Cố Thanh Trì coi trồng dâu tây trở thành một nghề nghiệp, mỗi ngày đều nghĩ phải mút hình gì mới được, tối qua thế mà còn muốn làm bớt con mèo trên eo anh, bị anh đập một trận.
Đương nhiên… “Bớt” vẫn được mút ra.
Thật không hổ là lưu manh ra mắt, một ít hành vi cử chỉ của Cố Thanh Trì thật sự có thể so với lưu manh.
Đêm qua anh không chỉ bị ép gọi chồng, mà còn chịu “Khổ hình” một phen, cuối cùng ngay cả đùi cũng thất thủ trở thành ruộng dâu tây, làm anh hôm nay cũng không dám mặc quần lửng, sợ người ta hỏi, “Này, Tiểu Tống sao cậu cạo gió ở đùi?”
Đau đầu.
Này thậm chí còn chưa chạy về nhà đâu đã phóng túng thế này, cô vợ dục cầu bất mãn như thế về sau phải thỏa mãn thế nào.
(chạy về nhà – Home run: Trong bóng chày, một cú chạy về nhà được ghi khi bóng được đánh theo cách mà người đánh bóng có thể khoanh tròn các căn cứ và về tới nhà an toàn trong một lần chơi mà không có bất kỳ lỗi nào được đưa ra bởi đội phòng thủ trong quá trình này.)
Tống Úc rơi vào trầm tư thật sâu.
Quách Thần từ bên ngoài về, trong tay xách theo cái túi nhựa, bên trong đựng hơn nửa túi nho đã rửa sạch, đưa cho Tống Úc, “Ăn không?”
Tống Úc nhón hai quả nhét vào miệng, tiếp tục suy nghĩ đời người.
“Gần đầy sắc mặt cậu sao không tốt lắm,” Quách Thần nghiêng đầu nhìn anh, “Thậm chí có quầng thâm mắt, tối qua không ngủ ngon à?”
“!!!” Tống Úc hơi khiếp sợ trợn to mắt, lấy cái gương của Tiểu Tôn bên cạnh soi soi, “Vẫn ổn phải không…”
“Tôi thấy dạo này ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, là thời điểm mời bữa hải sản tiêu trừ tai họa.” Quách Thần nhéo nhéo bả vai Tống Úc.
“Xéo đi!” Tống Úc cười mắng một câu, lại lắc lắc cổ qua trái qua phải cẩn thận soi mặt mình.
Vẫn tốt mà!
Đợt này Cố Thanh Trì cũng khen da anh trơn bóng.
“Tôi thấy cũng đúng,” Tiểu Tôn liếc qua Tống Úc, “Có phải cạo gió nhiều quá không, tôi thấy cả người cậu đều yếu ớt, suốt ngày ngủ gà ngủ gật, khiến tôi cũng muốn ngủ gật theo.”
Hai mắt Tống Úc tối đen, suýt nữa ngất xỉu.
Yếu cái cầu lông ấy!
Cố Thanh Trì tan làm sau đó đến quán ăn nhỏ mới mở ở đối diện đóng gói phần lương bì, vừa định đến trạm xe buýt bắt xe thì nhận được điện thoại của Mắt Lé.
Nói là nổ lốp phải đi thay, nhưng cách thời gian nhận hàng trong đơn đặt hàng chưa đến hai mươi phút, quá thời gian sẽ phạt tiền.
Cố Thanh Trì vội vàng hỏi đồng nghiệp làm ca tối mượn chiếc xe đạp điện, đi giao đồ giúp Mắt Lé.
Cũng may đơn đặt hàng chỉ còn lại cái cuối cùng, điểm đến gần công ty của Tống Úc, lái xe điện đến khoảng hơn mười phút.
Cố Thanh Trì đi đường nhỏ vòng qua ba đèn giao thông, toàn bộ hành trình đều vặn hết sức, đáng tiếc đến nơi vẫn chậm hai phút.
Nghe điện thoại là một người đàn ông, giọng nói bất thiện, “Con mẹ nó mày có khái niệm thời gian không hả!? Tao chọn lúc bốn giờ mười, mày xem bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“Xin lỗi,” Cố Thanh Trì xin lỗi qua điện thoại, kiểm tra địa chỉ trên giấy, “Là số 164 khu C à, tôi đã đến cửa…”
Còn chưa dứt lời, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đã đi ra từ một quán tắm rửa, “Đồ đâu?”
“Thực sự xin lỗi.” Cố Thanh Trì cười, đưa túi cơm hộp to trong tay tới.
“Đây là bún thập cẩm cay hả?” Người đàn ông kia sờ lên đáy hộp, “Nguội hết rồi!”
“Không phải, anh xem trời nóng thế này, ăn nóng quá dễ phát hỏa.” Cố Thanh Trì cười nói.
“Tao phải đánh giá kém, phục vụ này của chúng mày quá rác rồi…” Người đàn ông quay về, miệng vẫn lải nhải.
Cố Thanh Trì vội vàng tiến lên một bước chặn gã lại, “Chuyện đó, anh bạn này, xin lỗi, thật ra bởi vì bạn thân tôi trên đường xảy ra chút chuyện, sau đó gọi tôi giao giúp cậu ấy, làm trễ nải chút thời gian, nếu không vậy đi, đơn này coi như tôi mời anh, anh đừng đánh giá kém được không?”
Hắn nhớ trước đó Mắt Lé từng nói, sau khi vừa đến công ty không lâu đã bị một lần đánh giá kém, bị công ty phạt 50 đồng, hễ là đánh giá kém sẽ bị phạt tiền, thấp nhất là 50.
So với phạt tiền, hắn vẫn cảm thấy đền tiền bữa cơm có lời hơn.
“Mày nhìn tao trông giống người thiếu tiền một bát cơm này hả!?” Người đàn ông giọng to rống lên một tiếng.
Cố Thanh Trì cau mày, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn hạ thấp thái độ nói lý lẽ nói nguyên do với gã, kết quả đụng phải kẻ này mềm không được cứng không xong, ngay tại chỗ muốn lấy điện thoại ra đánh giá kém.
“Này,” Cố Thanh Trì nghiêm mặt giơ tay che màn hình điện thoại của gã, “Nếu không thế này, tôi đền anh bữa nữa, anh đừng đánh giá kém cho anh em của tôi, làm nghề này thật sự không dễ dàng, cậu ấy phơi gió phơi nắng cả ngày…”
“Liên quan cái đ*o gì đến tao!” Người đàn ông đẩy ngực Cố Thanh Trì một cái, “Bố mày mua đồ thì có quyền đánh giá kém!” Nói xong đi vào bên trong.
Ngực Cố Thanh Trì thoắt cái bốc lên một ngọn lửa, siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằn bóng lưng gã, hơi thở cũng hơi nhanh.
Hắn thật sự rất muốn níu chặt cổ áo của gã kia ném xuống đất đấm mạnh hai cú, cho dù là cho ít tiền cho gã trị đầu óc cũng vui vẻ, nhưng trong đầu lại có một giọng nói khác bảo hắn nhịn.
Đừng lúc nào cũng dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Lời này do Tống Úc nói.
Phải bình tĩnh.
Cố Thanh Trì hít một hơi, nuốt xuống.
“Trừng tao làm gì?” Người kia quay đầu nhìn hắn một cái, “Trừng nữa tao kêu người móc hai mắt mày ra có tin không!?”
Cố Thanh Trì hừ lạnh một tiếng.
Cút mẹ nó bình tĩnh đi!
(lương bì)