Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 1: Chương 1: Đường về lan tràn nguy hiểm, đối tượng từ trên trời rơi xuống




Tống Úc hoảng hồn chưa ổn định ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật, xoa mặt nhiều lần, lại hung ác véo đùi mình một cái.

Rất đau.

Không phải nằm mơ.

Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ đã hơn nửa tiếng, thần kinh căng thẳng của anh vẫn luôn không thể thả lỏng, thậm chí ngay cả mình ngồi ở đây bằng cách nào cũng không thể hoàn toàn nhớ ra.

Trong đầu rối như tơ vò, ngoại trừ sốt ruột và sợ hãi anh không tìm thấy cảm xúc khác.

Vào một tiếng trước, anh còn nhàn nhã thoải mái ăn khuya với các đồng nghiệp thảo luận ngày mai nên đi đâu quẩy một phen, sao đột nhiên biến thành thế này?

Hai tay anh che mặt cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ việc, muốn biết mình có chiếm được lý có việc gì trong chuyện này hay không.

Mẩu ký ức ngắn nhanh chóng lướt qua trước mắt anh.

Lúc ấy đêm đã khuya, trên đường đi ngay cả bóng ma cũng không có, anh rú chân ga với tốc độ xe khoảng 73 km/h chạy trên đường quốc lộ nhỏ mà anh nhắm mắt cũng có thể biết đâu là chỗ rẽ.

Đúng lúc anh duỗi tay chuẩn bị cắt đứt đài phát thanh chào hàng thuốc bổ thận gắn cờ giúp người khác giải quyết tranh chấp tình cảm, một bóng đen quấn trong gió đột nhiên lao ra từ một con hẻm phía trước.

Anh vội vàng đạp phanh lại.

Đó là con đường một chiều, ngay cả tay lái anh cũng không có cách nào đánh một cái, thế là thẳng tắp đâm vào.

Một tiếng vang trầm.

Anh nhắm mắt lại một cách phản xạ có điều kiện, khi anh mở mắt ra lần nữa, người kia đã nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Giống như chết rồi.

Tống Úc gục lên tay lái gần một phút mới nghĩ đến việc phải xuống xe cứu người.

Tất nhiên, trong một phút này đầu óc của anh còn thoáng hiện qua phương án của anh.

Ví dụ như bỏ trốn…

Trước đó, Tống Úc vẫn cho rằng mình là công dân tốt tuân thủ luật pháp, dù sao thi bằng lái đến bây giờ cũng chưa bao giờ bị trừ điểm, ngay cả cơ hội dán giấy phạt cũng chưa từng cho cảnh sát giao thông.

Trong nhóm bạn bè nhìn thấy chia sẻ màn hình giám sát lúc xảy ra vụ tai nạn xe cộ sẽ còn cảm xúc mãnh liệt sục sôi theo phong trào lên án những tài xế không đáng tin cậy kia một lúc.

“Gây chuyện bỏ trốn, đậu má thật sự không phải người.”

Lời này là anh nói.

Có một số việc không tự mình trải qua, bạn vốn dĩ không có cách nào thông cảm với người bị hại.

Ai cũng có tâm lý may mắn, ai cũng có suy nghĩ muốn thoát tội lỗi.

Thật sự là một ý nghĩ sai lầm mà.

Suýt nữa là anh cũng không phải người rồi.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng có lẽ chính là khi đồng nghiệp nói uống đi, dù sao bây giờ muộn thế này chắc chắn sẽ không có cảnh sát giao thông kiểm tra, anh đã từ chối một cách nghĩa chính từ nghiêm[1].

[1] nghĩa chính từ nghiêm: có đủ lý do, sắp xếp từ ngữ nghiêm chỉnh đanh thép

Không uống rượu lái xe.

Người bên trong sống hay chết vẫn chưa biết, tình cảnh trước khi đẩy vào phòng phẫu thuật vẫn luôn hiện lên trước mắt anh.

Sắc mặt người kia trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, máu trên trán chảy xuống nhuộm đỏ áo len màu xám nhạt trên người.

Nhìn thấy mà giật mình.

Thót tim thì thót tim, trong thời gian dài đợi kết quả phẫu thuật, Tống Úc vẫn tựa trên ghế dài ngủ thiếp đi.

Lúc bác sĩ đánh thức anh, anh không tự chủ lau khóe môi một cái.

Ghế cứng quá, hơi cộm người.

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh khi tỉnh lại.

Hoàn hồn một lúc mới nhớ ra tại sao mình lại nằm trên chiếc ghế cộm người như thế, lúc đối mặt với ánh mắt sốt ruột và bất đắc dĩ của hai bác sĩ, tim Tống Úc đập nhanh.

Anh tự động não bổ ra hình ảnh kinh điển nhất trong phim truyền hình, bác sĩ lắc đầu nói với người nhà, xin lỗi anh, chúng tôi đã cố hết sức.

Cho nên anh giành hỏi trước: “Cậu ta chết rồi?”

Một bác sĩ trung niên đầu hơi hói thoáng giật mình nói: “Vẫn chưa, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua khỏi nguy hiểm.”

Trên gương mặt bác sĩ cao to có đường chân tóc rất an toàn (ý là không bị hói) xẹt qua vẻ bất đắc dĩ khiến anh không khỏi rùng mình một cái, anh nơm nớp lo sợ hỏi thăm, “Vậy là… tàn phế rồi?”

“Anh là người nhà bệnh nhân à?” Người cao to hỏi.

“Anh trả lời tôi trước, có phải cậu ta bị tàn phế rồi không?” Trong đầu Tống Úc hiện lên một ngàn lẻ một tình cảnh bị người nhà tìm tới cửa đòi nợ, ngày thường anh xem phim máu chó nhiều lắm.

Bác sĩ cao to thở dài, “Không, nhưng trên trán khâu mấy mũi, mặt mày hơi trầy xước, nếu anh là người nhà thì tới đây bổ sung một vài thủ tục với tôi.”

Thật ra tôi không phải người nhà của cậu ta.

Tống Úc há miệng không nói ra, yên lặng đi theo.

Dù sao người nhà tới thì số tiền này cũng vẫn do anh bỏ ra, còn không bằng tích cực chủ động một chút nói không chừng còn có thể bị mắng ít đi hai câu.

“Trên người có nhiều chỗ tổn thương mô mềm,” Sau khi người cao to nói tới đây thì dừng lại một lát, nhìn Tống Úc nói, “Theo quan sát trên cơ bản đều là vũ khí cùn đánh bị thương.”

“Có thể làm phiền anh nói nôm na một chút không…” Tống Úc nhéo nhéo phần thịt gáy.

“Người này vừa bị người khác chém xong lại bị anh đâm phải.” Người cao to lời ít ý nhiều tổng kết nói.

“Hở…” Kết quả quanh co có hy vọng này khiến Tống Úc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì không liên quan gì đến tôi rồi?”

“Không, va chạm tai nạn xe cộ tạo thành chấn thương lần hai rất có thể làm cho người bệnh rơi vào trạng thái hôn mê không thể hồi phục,” Người cao to nói mà không có biểu cảm gì, “Thường gọi là người thực vật.”

Tống Úc đặt mông ngồi bịch xuống đất, thử vịn ghế nhiều lần cũng không thể đứng lên lần nữa.

Có phải ý là anh phải chăm sóc cái người thực vật này cả đời không!?

Con mẹ nó chuyện này còn không bằng chết cho rồi.

Mặc dù thất đức nhưng quả thật đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh.

“Chỉ đùa chút thôi, lên tinh thần cho anh,” Người cao to xoay bút trong tay một vòng, cười nói, “Sau khi hết gây mê bệnh nhân sẽ tỉnh.”

Tốc Úc trợn tròn mắt, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không tìm thấy một biểu cảm thích hợp để diễn tả cảm xúc phức tạp khó phân trong lòng.

Nếu không phải hai chân của anh vẫn còn trong trạng thái như nhũn ra không thể dùng lực, anh chắc chắn sẽ… Quỳ xuống dập đầu hai cái với bác sĩ này.

Con mẹ nó lên tinh thần quá rồi.

Bác sĩ viết ca bệnh xong, lại dặn dò một vài việc cần chú ý, Tống Úc liếc nhìn bảng tên cài trên ngực người cao to, “Cảm ơn anh, bác sĩ Giang.”

“Đừng khách sáo,” Một tay bác sĩ Giang đút túi, nhìn thoáng qua bệnh nhân vẫn đang ngủ say, “Anh vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách liên lạc với người nhà của cậu ấy đi.”

“Mấu chốt là tôi có quen cậu ta đâu.” Tống Úc hơi không biết làm sao, lúc ấy ở hiện trường chỉ nhặt được một chiếc điện thoại nắp gấp đã bị đập vỡ, anh cũng hoài nghi có phải là của chính cậu ta không, dẫu sao bây giờ bọn thanh niên hầu như cũng sẽ không dùng đến.

“Vậy chỉ có thể đợi cậu ấy tỉnh lại.” Bác sĩ Giang dùng một ánh mắt “I will be watching you” để nhìn Tống Úc.

“Vậy khoảng lúc nào thì cậu ta có thể tỉnh? Tôi còn phải đi làm đấy.” Bình thường Tống Úc không chuyên nghiệp như thế, nhưng so với ở đây trông coi một người xa lạ hôn mê bất tỉnh, anh cảm thấy đi làm vẫn thoải mái hơn.

“Chuyện này phải xem bản thân cậu ấy,” Bác sĩ Giang chỉ chỉ đầu giường, “Tỉnh thì nhấn chuông.”

Tống Úc dịch cái ghế ngồi ở đầu giường, tỉ mỉ quan sát người thân phận không rõ ràng nằm trên giường một lát… Miễn người có thể nói là một người đẹp trai.

Da nhẵn nhụi bình thường thôi, kém hơn anh một chút, đoán chừng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Mặc dù người này đã bị cạo sạch tóc để phẫu thuật, nhưng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cậu ta chút nào.

Ngũ quan và đường nét gương mặt rất khớp với hai chữ anh tuấn, từ hàng mi dày, dài và nhỏ của cậu ta và nếp gấp trên mí mắt là có thể thấy được, người này có mắt hai mí, hơn nữa chắc chắc là đôi mắt đẹp.

Bên trong băng gạc trên trán vẫn không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.

Bác sĩ nói đã khâu chín mũi.

Tiếc quá, có lẽ để lại sẹo rồi.

Nhưng bác sĩ nói trên cơ thể người này có rất nhiều sẹo, chỗ nhìn thấy được, hổ khẩu[2] và trên cánh tay đã có hai vết, vết trên cánh tay kia còn nghiêm trọng hơn trên trán, uốn lượn quanh co giống một con rết to nằm sấp trên đó, nhìn kỹ, đầu lông mày bên phải cũng có một cái sẹo dài hơn một centimet, nếu như dài chút nữa, có lẽ sẽ tổn thương đến mắt.

[2] hổ khẩu: chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái

Hoặc là nói, mắt của cậu ta vốn đã có vấn đề?

Cho nên mới có thể lao ra?

Lúc này đã là ba giờ sáng, trong hành lang bệnh viện rất yên tĩnh.

Hai bệnh nhân khác trong phòng bệnh cũng đã ngủ say như chết, một ông chú ngáy như sấm, làm anh muốn đập cho một cục gạch.

Tống Úc ngáp liên tục ba cái, sau đó đứng dậy leo lên chiếc giường trống bên cạnh để ngủ.

Chuyện này đến quá nhanh anh vẫn chưa kịp thông báo cho bất kỳ ai, nhưng có vẻ như cũng không cần phải thông báo, bố biết rồi đoán chừng cũng chỉ nói một câu, “Cho nó thêm ít tiền là xong chuyện này, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải vấn đề.”

Có lẽ bởi vì mệt mỏi quá, người cũng không xảy ra chuyện gì lớn, tâm trạng của Tống Úc tự nhiên cứ thế thả lỏng, gần như không có quá trình nghĩ rõ ràng anh đã ngủ rồi.

Sáng ngày hôm sau, Tống Úc bị đánh thức bởi tiếng bước chân tới tới lui lui và tiếng nói chuyện.

“Vậy là ai đưa tôi đến bệnh viện?” Giọng nói của một người đàn ông.

Tống Úc nghe thấy lời này lập tức tỉnh táo, cấp tốc nâng người dậy, xoay người nhìn về phía hắn cười khan hai tiếng, “Tôi.”

Phản ứng đầu tiên của Tống Úc khi nhìn thấy người kia đó là, ồ, đôi mắt này quả nhiên rất đẹp nè.

“Cảm ơn.” Mắt hai mí hơi cười, lúc còn muốn gật đầu tỏ ý cảm ơn Tống Úc vội vàng giữ hắn lại.

“Không có gì không có gì, cậu đừng nên cử động.” Tống Úc nhìn thấy băng gạc trên trán hắn đã được thay cái mới, nhưng vẫn có thể thấy được một mảng đỏ tươi chói mắt.

Đối với hai tiếng cảm ơn của mắt hai mí này, Tống Úc cảm thấy áy náy trong lòng, lúc nửa đêm tỉnh mơ anh còn đang suy nghĩ nếu không thì để lại ít tiền rồi đi thẳng một mạch là được rồi, dù sao con đường kia cũng không có giám sát.

Cũng không phải sợ sau khi cậu ta tỉnh rồi sẽ lừa một khoản, nói cho cùng chuyện này vốn là có một phần trách nhiệm của anh, sợ là sợ cái loại bắt chẹt được đằng chân lân đằng đầu, hận không thể cắn chặt lý do nửa đời sau cũng cần người nuôi này để dây dưa không dứt.

Mặc dù trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng người này khắp người có sẹo và hình xăm trên cánh tay biểu lộ ra khí chất ông trùm xã hội đem nom thực sự không giống loại lương thiện gì.

“Cậu ấy nói cậu ấy rất mơ hồ với ký ức về vụ tai nạn xe cộ tối hôm qua, không nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì.” Bác sĩ Giang nói mà không có biểu cảm gì.

“Cái, cái gì?” Tống Úc không dám tin vào lỗ tai mình.

Bác sĩ Giang nhìn anh một cái, “Hậu quả phổ biến của chấn thương não đó là quá trình nhớ lại của người bị thương xuất hiện chướng ngại, tức là di chứng chấn thương ngoài não, khi đầu của cậu ấy bị va chạm cường độ cao, đã mất đi tri giác, cho dù người bệnh khôi phục ý thức hoạt động, cũng sẽ xuất hiện vấn đề nhầm lẫn, định hướng không rõ, rối loại trí nhớ chính là triệu chứng chủ yếu nhất, đặc biệt là đối với chuyện xảy ra trước khi chấn thương, trí nhớ người bệnh mơ hồ…”

“Đợi đã đợi một lát,” Lúc này Tống Úc mới phản ứng được câu nói trước đó của bác sĩ Giang, lập tức kéo anh ta đến cửa, “Anh nói là bây giờ cậu ta không nhớ ra ai đã đâm cậu ta?”

“Ừ.” Bác sĩ Giang gật gật đầu.

Khóe miệng Tống Úc cong lên, bác sĩ Giang lại nói: “Nhưng tôi đã nói với cậu ấy, là anh đâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.