Cố Thanh Trì thấy câu nói kia nhảy ra từ miệng Tống Chính Sơ, lúc ấy hai người họ bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tống Chính Sơ còn mang theo nụ cười thân thiện, nhưng hắn vẫn cảm thấy không chắc chắn lời này có phải nói với hắn hay không.
Chính xác mà nói là không thể tin được.
Hắn cảm thấy khả năng lớn là bố Tống thuận miệng nói, khách sáo một chút, dù sao cũng là dân làm ăn, “Có thời gian mời anh ăn cơm” loại lời này có lẽ thường xuyên treo ở ngoài miệng.
Lại nói, hắn vẫn chưa biết bố Tống Úc cụ thể làm nghề gì, nhưng nhìn từ cách ăn mặc, ăn nói tu dưỡng của ông, hẳn là nhân vật lớn trải qua vô số mưa gió trong chuyện làm ăn.
Bởi vì ông… gọt táo vô cùng xấu, bình thường dám chắc rất ít làm việc nhà.
Tống Úc ngồi ở mép giường, cười hì hì, “Hình như bố anh biết chuyện bọn mình quen nhau rồi.”
Sau khi Cố Thanh Trì nghe Tống Úc nói câu này, trong lòng thoải mái hơn, giống như trước khi phát bài thi đột nhiên có người nói cho hắn biết, bạn thi được điểm tối đa.
“Sao anh chắc chắn vậy?” Hắn cẩn thận từng li từng tí xác nhận, cảm thấy không thể tin nổi.
“Không phải ông ấy đã bảo em về nhà ăn cơm à, em đần hả?” Tống Úc nằm ngang trên người Cố Thanh Trì, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, chói không mở nổi mắt, “Anh cảm thấy ông ấy muốn hiểu thêm về người con câu này.”
Trong đầu Cố Thanh Trì giống như nổ tung pháo hoa, nhảy nhót không gì sánh được, đã không có thời gian lý luận với anh về vấn đề ai là con dâu, khóe miệng sắp toét ra sau tai.
Từ một giây này, hắn muốn xếp bố của Tống Úc vào cột “Người cha tốt”, hắn chưa bao giờ gặp được ông bố sáng suốt như vậy.
Tống Úc nghiêng người, nắm chặt tay hắn, kéo đến bên miệng hôn một cái.
“Buồn ngủ rồi à?” Cố Thanh Trì cười vuốt mũi anh, “Anh về ngủ trước đi, ngày mai còn phải đi làm đấy.”
“Không, anh chỉ muốn ở cùng em.” Tống Úc nhắm mắt nhỏ giọng nói, “Anh nhớ em.”
“Vậy anh vào đây ngủ đi.” Một tay Cố Thanh Trì ở trong chăn vỗ vỗ.
Tống Úc lòng tràn đầy vui vẻ cởi giày và áo khoác ra chui vào.
Giường bệnh của bệnh viện rất hẹp, hai người ôm chặt lấy nhau trong không gian thu hẹp, đương nhiên, cho dù là giường lớn rộng năm mươi mét, hai người họ chắc chắn cũng vẫn ôm lấy nhau.
Ông chú ở bên cạnh vừa đi vệ sinh xong trở về phòng bệnh sửng sờ giây lát, nhắc nhở: “Bên cạnh vẫn còn giường trống, không có ai.”
“Không sao, không chật.” Cố Thanh Trì cười cười nói.
Ông chú cười “À” một tiếng, về giường trò chuyện video với con gái.
Tống Úc đắp kín chăn, chui vào trong ngực Cố Thanh Trì, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ giọng nói: “Có chỗ nào đau không? Anh xoa cho em.”
Cố Thanh Trì sợ bị anh xoa phát hỏa, “Không cần, anh ngủ đi.” Hắn nghiêng người sang, đưa lưng về phía ông chủ, mặt đối mặt với Tống Úc.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tống Úc ôm sau lưng hắn, xoa xoa hai cái.
“Anh vất vả rồi.” Cố Thanh Trì ghém chăn cho anh, lại hôn nhẹ một cái lên trán anh.
“Vì em anh đều sẵn lòng.” Lúc Tống Úc nói lời anh, trong mắt như thể lóe ánh sáng.
Ngực Cố Thanh Trì khẽ động, suýt nữa rơi lệ, “Về sau em sẽ chú ý hơn, không để anh lo lắng nữa.”
“Ngoan quá.” Tống Úc chui vào trong lòng hắn, siết chặt cánh tay.
Giấc ngủ này, Tống Úc ngủ không yên giấc cho lắm, tiếng cười quỷ dị của ông chú bên cạnh nhiều lần quấy anh tỉnh từ trong giấc ngủ mơ, anh đứt quãng có vài giấc mơ không hợp thói thường.
Chẳng qua anh không hề muốn mở mắt, trên người Cố Thanh Trì rất ấm, ôm rất thoải mái.
Cố Thanh Trì thì luôn cắm tai nghe học tiếng Anh.
Mấy ngày trước Tống Úc vừa đăng ký khóa học luyện tiếng Anh trên mạng cho hắn, sau khi học hai buổi hắn cảm thất rất thú vị.
Giáo viên này nói chuyện rất hài hước, lấy ví dụ cũng làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, theo giới thiệu là một giáo viên trong đại học Anh ngữ, thời gian rảnh quay khóa học trên mạng.
Học phí của khóa học chưa đến hai nghìn, bao gồm các khóa học từ cơ bản đến cấp bốn, hắn cảm thấy có lời hơn là đến trường học.
Hắn rất thưởng thụ quá trình không ngừng học tập, tích lũy trong lúc xem, mỗi ngày biết thêm mấy từ mới, mỗi ngày đọc một câu chuyện, với hắn mà nói đều rất cần thiết, bởi vì điều này có nghĩa là hắn đang đi về phía trước.
Trong lúc đi về phía trước không có cảm giác bất lực lãng phí thời gian nữa, hắn của bây giờ mỗi ngày đều cố gắng sống, muốn bản thân trở nên tốt hơn.
Vì Tống Úc, càng là vì bản thân.
Lúc hơn ba giờ chiều, đầu trọc mang theo gương mặt con lừa bị đánh sưng, xuất hiện ở cửa phòng bệnh, lỗ tai bị vợ gã xách.
“Mau xin lỗi người ta!”
Cố Thanh Trì sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Trên mặt đầu trọc không nhìn ra dấu vết của sự phách lối, như thể bị oan ức gì đó to bằng trời, khổ sở đi đến trước giường của Cố Thanh Trì.
“Xin lỗi người anh em, tối qua tôi uống nhiều quá, chuyện đó, tiền thuốc men và phí mất thời gian làm việc bao nhiêu, tôi bồi thường hết cho cậu,” Đầu trọc vỗ tay trước ngực một cái, ngoài miệng lặp lại xin lỗi.
Cố Thanh Trì hoàn toàn không nghĩ đến người này còn có hai gương mặt, quả thực muốn lấy điện thoại ra quay lại, nhưng trên mặt vẫn hờ hững, vung tay lên, “Được rồi, cắt anh một ngón tay, chuyện này coi như qua.”
“Hả?!” Đầu trọc ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Khóe miệng Cố Thanh Trì khẽ nhếch, “Đùa anh thôi.”
Cô vợ của đầu trọc cũng thay gã nói xin lỗi lần nữa.
Cố Thanh Trì không phải loại người có lý không tha người, đối phương vừa nhận sai, trong lòng hắn đã tha thứ cho gã rồi, “Sau này nên uống ít rượu thôi.”
“Phải phải phải, cố gắng uống ít cố gắng uống ít,” Đầu trọc lấy một xấp ông Mao trong ví tiền đặt lên bàn, “Vậy thì, vậy chuyện này coi như cứ vậy đi qua nhá.”
Cố Thanh Trì cảm thấy gã trở mặt còn nhanh hơn lật sách, rất khó mà tin được, chỉ có Tống Úc biết, đây là bố dùng quan hệ tạo áp lực cho đối phương.
Không thể không nói, vô cùng hả giận.
Tuy nói tiền chữa bệnh đầu trọc đưa đủ cho Cố Thanh Trì ở bệnh viện mười ngày nửa tháng, nhưng hắn vẫn kiên trì xuất viện, phòng bệnh ở bệnh viện không bao giờ thoải mái bằng ở nhà.
Tống Úc không cho hắn đi làm, sợ bận quá mệt mỏi, bất lợi cho việc hồi phục cơ thể, nhưng tối đó Cố Thanh Trì đã dùng vài tư thế nói cho anh biết, cơ thể của mình hồi phục khỏe cỡ nào.
Tống Úc hơi đau đầu, Cố Thanh Trì điên lên quả thực muốn mạng người, cũng may anh tuổi trẻ, về thể lực… cũng miễn cưỡng gánh vác được.
Chạng vạng tối thứ năm, Tống Úc đến bệnh viện cắt chỉ với Cố Thanh Trì, khi về nhà lái xe đến tiệm sửa xe bảo dưỡng thuận tiện thay lốp xe, hai người cũng lười chờ đợi, trực tiếp xách theo đồ ăn vừa mua đi bộ về nhà.
Lúc đến gần cuối năm, các ngõ ngách trong thành phố đều tràn ngập niềm vui an lành, trong các siêu thị lớn đua nhau treo biển quảng cáo khuyến mãi đặc biệt cuối năm, cây thông Noel to lớn và ông già Noel được bày ở cửa các trung tâm mua sắm, dải màu, bóng bay, biểu ngữ tô đậm thêm không khí ngày lễ.
Ngay cả trong quán cà phê Cố Thanh Trì làm việc cũng tung ra các loại hộp quà đón tết.
“Anh nói xem lần đầu em đến nhà, nên mua gì cho bố anh đây? Bình thường ông ấy có thích gì không?” Mấy ngày nay Cố Thanh Trì vẫn phát sầu vì chuyện này, cảm giác mười món quà người trung niên thích nhất do các đồng nghiệp giới thiệu đều không phải phong cách của bố Tống.
Không phải đồ trang sức bằng vàng bằng ngọc chuỗi ngọc trai, thì là máy vật lý trị liệu gối xoa bóp thùng ngâm chân.
“Kiếm tiền.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì chậc chậc hai tiếng, “Cũng không thể đưa cho bố anh bao lì xì phải không.”
“Anh cảm thấy ông ấy sẽ lì xì cho em.” Tống Úc ngẩng đầu lên cười to.
“Lại nói, em vẫn chưa biết bố anh làm gì.” Cố Thanh Trì ra khỏi thang máy, thành thạo nhấn mật khẩu đẩy cửa ra.
Tống Úc nhận đồ trong tay hắn đặt lên bàn ăn, sau đó lại đè Cố Thanh Trì ngồi xuống ghế, “Ông ấy là dân làm ăn.”
“Em biết mà.” Cố Thanh Trì mơ hồ có thể cảm nhận được, lời tiếp theo Tống Úc muốn nói sẽ rất chấn động.
“Mở rất nhiều công ty trang trí nội thất.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì há hốc mồm không thể nói nên lời, ba chữ mở công ty này đối với hắn mà nói đã là chuyện rất trâu bò, lại còn mở rất nhiều công ty!
Sẽ không phải là công ty túi da chứ?
(công ty túi da chỉ những công ty lừa đảo)
Mở nhiều công ty như thế để làm gì?
Rửa tiền à!
“Kể cả công ty bây giờ anh đang làm việc…” Tống Úc nói bổ sung.
Cố Thanh Trì trợn tròn mắt, “Anh đang nói đùa em hả?”
“Có cảm giác trúng xổ số không?” Tống Úc ôm mặt hắn, hôn một cái.
Cố Thanh Trì vịn ghế, cảm giác trúng xổ số thật sự không có, dù sao cũng không phải bố hắn, cảm giác mắc bệnh tim ngược lại thì có.
Hắn vốn cho rằng từ từ là có thể đuổi kịp bước chân Tống Úc, nhưng chợt nhận ra, người ta đã đứng trên Everest hắn vẫn hì hục hì hục leo ở Hoành Sơn!
Đó vốn dĩ không phải độ cao hắn có thể đạt được.
Tin tức này nháy mắt kéo khoảng cách giữa hắn và Tống Úc cách xa vạn dặm.
“Bố anh là thổ hào giàu nhất một vùng hả?” Cố Thanh Trì khó khăn hỏi.
“Thế thì không đến mức đó, chỉ là so với người bình thường hơi hơi giàu hơn một tí như này.” Tống Úc nheo một mắt lại, bóp ngón cái và ngón trỏ vào nhau.
Cố Thanh Trì cảm thấy “hơi hơi” này và “hơi hơi” hắn thường hiểu kia hẳn không phải cùng một hơi hơi.
“Vậy anh thật sự là con nhà giàu…”
“Anh có khí chất thế này em không nhìn ra được à?” Tống Úc vuốt tóc mái của mình ra sau.
“Em.. không ngờ nhà anh giàu đến vậy.” Cố Thanh Trì cúi đầu xuống, cảm giác chênh lệch to lớn khiến ngực hắn đau.
Không phải ao ước cũng không phải ghen tị, chỉ cảm thấy hình như trong nháy mắt Tống Úc đã trở nên không giống Tống Úc ban đầu mà hắn biết.
“Khoanh tròn trọng điểm cho em,” Tống Úc thấy vẻ mặt hắn ảm đạm, dứt khoát ngồi xuống đùi hắn, “Những công ty này đều do bố anh và bác trai sáng lập, không có bất cứ liên quan gì đến anh, anh chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ trong đó, chưa từng tham gia quản lý, những năm này ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền, thua lỗ bao nhiêu tiền, anh cũng không biết, anh chưa từng đọc bảng báo cáo tài vụ, về sau bố anh sẽ xử lý cổ quyền trong tay ông ấy như nào, anh cũng không biết.”
“Anh thật là…” Cố Thanh Trì nhíu mày bỗng nhiên không biết nên mở miệng thế nào.
“Rất không có tiền đồ phải không?” Tống Úc cười một tiếng.
Cố Thanh Trì suýt nữa gật đầu, “Tại sao? Bố anh không cho anh quản lý à?”
“Em cảm thấy tính cách của anh có thích hợp làm ăn không? Anh rất lười lại sợ động não, ước gì chuyện phiền toái trên đời đừng liên quan đến anh, sao anh điều hành công ty được.” Tống Úc nói.
“Vậy tương lai thì sao, bố anh lớn tuồi rồi, những sự nghiệp này ném cho ai?” Cố Thanh Trì khó hiểu nói.
“Anh và em gái anh, còn có con trai của bác cả cũng sẽ cùng điều hành, nhưng anh sợ anh sẽ quấy công ty loạn cào cào, không muốn nhận củ khoai lang này cho lắm, anh trời sinh không phải để quản lý chuyện làm ăn.”
Anh hướng tới tự do, thích cuộc sống không bị ràng buộc.
Anh cảm thấy tính cách của mình có lẽ giống mẹ, không thích bị trói buộc trong lồng giam, thích cuộc sống tùy tính lại thoải mái.
Anh cũng không giỏi giao tiếp với người khác, mà đứng trên trận làm ăn lúc nào cũng phải đối mặt với đủ loại người, nhiều loại cạm bẫy, dây cung trong đầu luôn phải kéo căng hết cỡ, chút sơ suất cũng có thể dẫn đến toàn bộ công ty rơi vào cảnh khốn khó, anh không gánh được áp lực lớn đến vậy.
Anh rất sợ phạm sai lầm, từ nhỏ đã sợ.
Nghe anh miêu tả như thế, Cố Thanh Trì cảm thấy Tống Úc dường như là một tên tay mơ bất hạnh bị cuốn vào cuộc tranh đoạt của nhà giàu
Hắn không biết nên khuyên Tống Úc như nào.
Tống Úc mà hắn quen là một nhà thiết kế rất giỏi vẽ tranh, giấc mơ của anh chính là làm một nhà thiết kế độc lập, tốt nhất còn có thể mở một khoảng trời trong giới manga, nhưng việc làm thực thế hơn một chút hẳn là thừa kế nghiệp cha.
Dù sao doanh nghiệp gia tộc này vừa nghe khá là khổng lồ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, những thứ vắt ngang ở phần tình cảm này nhiều đến vậy…
Đây là lần đầu tiên hắn sinh ra dao động đối với phần tình cảm vốn kiên định không thay đổi này, hắn bắt đầu không chắc chắn con đường này có thể kéo dài mãi đến điểm cuối cùng hay không.
Tống Úc giơ tay lắc lắc trước mặt hắn, “Choáng váng à?”
“Không,” Cố Thanh Trì thu hồi suy nghĩ, nuốt xuống một cái, “Em đi rửa rau trước…”
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Úc hỏi.
“Em chỉ đột nhiên cảm thấy, anh cách em rất xa.” Cố Thanh Trì thẳng thắn nói.
“Anh cách em rất gần,” Tống Úc ôm lấy eo hắn, lại hôn một cái lên môi hắn, “Anh vẫn luôn là anh, anh sẽ không thay đổi.”
“Nhưng hiện thực sẽ ép buộc anh thay đổi, anh cảm thấy anh thật sự có thể phất ống tay áo không mang đi một áng mây sao? Anh có thể chịu được công ty bố anh vất vả sáng lập đã nằm dưới tên của người khác không? Anh không đau lòng chút nào à?” Cố Thanh Trì vẫn đau lòng Tống Úc không tranh không đoạt nhiều hơn, những thứ kia vốn là anh có thể có, cũng sẽ trở thành người nhà anh ghét.
Khi Tống Úc còn muốn nói gì đó, điện thoại trong túi Cố Thanh Trì vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Cố Thanh Trì xoa xoa đầu anh.
Cuộc gọi đến hiển thị số lạ, hắn chần chừ một lát, nhận điện thoại.
“Alo xin chào, anh Cố Thanh Trì phải không?”
Cố Thanh Trì suýt nữa muốn cúp điện thoại, “Không mua đất, không mua nhà, không muốn vay.”
Người phụ nữ bên kia điện thoại cười một tiếng, “Là thế này, tôi là nhân viên cảnh sát của cục công an trấn Khê, anh có thời gian đến cục một chuyến không? Chúng tôi đã liên lạc được với cha mẹ anh…”