Kiều Diễm Ướt Át

Chương 4: Chương 4




"Em phải kết hôn?" Anh cả Quan Thiên Tước ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngưng Yên.

"Em đã quyết định." Quan Ngưng Yên trả lời bằng giọng điệu bình thản, tựa như đang nói một chuyện rất nhỏ bé. Nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của anh cả, bật cười nói:" Anh không cao hứng cho em sao?"

Quan Thiên Tước dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, giống như vấn đề của cô không bình thường. Đối với hắn mà nói, kết hôn không có gì phải cao hứng, bất qua chỉ là trên giấy tờ có thêm một con dấu mà thôi, cho nên hắn đối với chuyện này vẫn luôn trầm mặc.

"Anh cả chính là anh cả, chỉ có chúng ta là giống nhau, không giống với ba người kia, nghe được em muốn kết hôn thì rối rít chúc mừng." Cô nói đến ba người chính là ba đứa em vô lương tâm của cô.

Cô luôn luôn muốn chúc phúc cho bọn họ, cũng hy vọng bọn họ được hạnh phúc. Chẳng qua mỗi lần nhìn thất bọn họ ân ân ái ái là vô số da gà thay phiên nhau nổi lên còn kém chưa phun nước ra.

May mắn anh cả còn bình thường cũng là niềm an ủi duy nhất của cô.

"Tốt nhất nên lo lắng một chút."

"Không sao cả, suy nghĩ của em và anh giống nhau, kết hôn bất quá chỉ là cái danh thôi, đợi lấy lại được vòng cổ, em sẽ học anh nhắm mắt làm ngơ với hắn."

"Học anh? Có ý tứ gì?"

Lúc này, đổi cô vẻ mặt quái dị nhìn hắn.

"Học anh đem vợ đến Đài Loan ! Bất quá nếu như là em, sẽ đem hắn đến một hòn đảo không có người ở, tuy có nguy hiểm một chút."

Hoặc là tìm người đem họ Triển kia trói lại, đem hắn tra tấn, nhìn hắn còn dám hay không cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!

Nàng bản thân ở bên cạnh ảo tượng thật sự thú vị, bên kia Quan Thiên Tước vì câu nói đó mà ngẩn ra.

"Anh có vợ?"

Quan Ngưng Yên dừng lại, rất chậm chạp đem mặt chuyển hướng anh cả, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nghiêm trang nhìn hắn, trên cái trán non mịn xuất hiện ba vạch hắc tuyến.

"Anh sẽ không...... Đã quên chính mình hai năm trước kết hôn đi?"

Có sao?

Không cần mở miệng, câu trả lời của hắn đã viết ở biểu tình trên mặt.

Quan Ngưng Yên thở dài, chờ anh ấy nhớ thì tóc đã sớm bạc rồi, thôi thôi nhắc cho anh ấy vậy.

"Vì muốn tìm tung tích của cha mẹ ruột, anh đã theo di chúc của cha tìm một cô gái hợp bát tự mà kết hôn. cô ấy mười bốn, úc, không......hiện tại mười sáu rồi, anh đem cô ấy đến Đài Loan cho bà thẩm chăm sóc, nhớ rõ chưa?"

Ngưng Yên nhắc nhở, Quan Thiên Tước mới nhớ hình như có chuyện như thế này. Một là do công việc, hai lo tìm kiếm cha mẹ mà hắn quên đi mình đã kết hôn, càng quên đi mình có một người vợ.

Nghĩ đến cô vợ họ Vũ kia, trên mặt hắn xuất hiện vẻ khinh thường, vẻ mặt càng thêm trong trẻo lạnh lùng.

"Không có gì để nhớ tới, lấy cô ấy cũng là một trong những kế sách thôi."

"Đúng vậy, cho nên kế họach của em cũng như thế, kết hôn bất quá là kế sách tạm thời để lấy lại vòng cổ thôi."

Nói là nói thế nhưng Quan Thiên Tước cũng cảm thấy không ổn. Hiện tại xã hội này không ít người cứ theo lối suy nghĩ truyền thống. Đàn ông ly hôn thì không bị dị nghị nhiều cho lắm, nhưng phụ nữ mà ly hôn sẽ bị người đời khinh khi.

Hắn làm anh cả sao không đau lòng cho em gái được.

"Anh không rõ, vòng cổ kia không phải là mẹ đưa cho em, cũng không phải của người nhà em, đối với em không một chút quan hệ, vì sao em lại coi trọng như vậy?"

Quan Ngưng Yên thân mình hơi chấn động, biểu tình trên mặt cứng ngắt.

"Bởi vì em thật sự thích vòng cổ kia." Cô lảng tránh nói.

"Nếu em đã thích như vậy, anh em chúng ta tùy tiện tìm một người cũng đủ mua một trăm cái cho em."

"Kia không giống."

"Làm sao không giống?"

Cô chần chờ, nửa ngày cũng không trả lời được, Quan Thiên Tước càng thêm kì quái nhìn cô, em ấy vì cái gì mà kiên quyết như vậy.

"Nếu vòng cổ không phải trọng yếu thế thì thôi đi."

"Rất trọng yếu, cực kì trọng yếu, trọng yếu vô cùng!"

"Ánh mắt không cần trừng lớn như vậy, anh biết rồi."

"Em mặt kể, tóm lại em nhất định phải lấy lại vòng cổ, bất luận là dùng cách nào." Cô kiên quyết tuyên bố.

Quan Thiên Tước thật sâu thở dài:" Đựơc rồi, hi vọng quyết định của em là đúng. Nếu như kết hôn xong bị ủy khuất, nhất định phải nói cho anh biết anh sẽ ra mặt làm chủ cho em."

"Cảm ơn anh." Cô nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian không sai biệt lắm:" Em có hẹn với Jack, em đi trước."

"Jack? Cái người nam không ra nam nữ không ra nữ kia?"

"Đúng nha, nếu không phải bạn bè thân thiết, khó có người được anh nhớ tên."

Đố với Quan Thiên Tước mà nói muốn quên người này cũng rất khó:" Kỹ thuật làm tóc của hắn rất tuyệt."

"Chính xác, lần trước em có mời một nhà tạo mẫu tóc ngừơi Pháp, người nọ làm cỡ nào cũng thấy không bằng Jack."

Cô sờ sờ mái tóc óng mượt của mình, bởi vì mái tóc của cô rất mềm mại nên khi uống cũng không xoăn được bao lâu, không đến một tháng liền thẳng lại. Nhưng Jack rất tài giỏi có thể làm tóc cô xoăn trong vòng nửa năm, lại đẹp còn sáng bóng nữa chứ. Vì thế từ đó trở đi tóc cô từ trên xuống dưới đều qua tay Jack chăm sóc.

"Em phải đi rồi." Uống xong một ngụm trà cuối cùng cô đứng lên chuẩn bị đi.

"Ngưng Yên." Người chưa bước ra cửa, Quan Thiên Tước từ đằng sau kêu lớn.

Cô quay đầu lại nhìn hắn:"Ân?"

"Cẩn thận một chút."

"Yên tâm, em tự biết làm thế nào bảo vệ mình mà." Cô khẽ cừơi nói. Hiểu được anh cả lo lắng mình gặp "Sự cố.". Mấy tháng qua cô hay bị một số người lạ mặt quấy rầy anh cả lo cũng phải. Mà Quan Ngưng Yên cô đắc tội không ít người, bọn họ tìm đến là chuyện dễ hiểu, cô cũng khồng quan tâm.

"Vẫn là nên cẩn thận một chút, anh không hi vọng em gặp bất cứ thương tổn gì." Nhắc tới đây hắn mới nghĩ đến:" Gần đây sao không thấy hai gã vệ sĩ đâu thế?"

Cô duy trì nụ cười trên môi :"Bị em đuổi việc."

"Vì cái gì?"

"Yếu đuối như vậy, giữ lại cũng vô dụng." Nói xong, xoay người lại bước đi. Bỏ lại Quan Thiên Tước một đầu mờ mịt.

Hai gã kia cường tráng như thế, làm sao mà yếu đuối được?

Một người là quán quân Taewondo, một người là cao thủ trong giới quyền anh, thấy thế nào cũng không "Yếu đuối" .

Hắn lắc đầu, Ngưng Yên cũng thật kém chọn, hai người kia là cao thủ đếm trên đầu bàn tay, một người có thể địch mười, huống chi cả hai, không có khả năng có người thắng được họ. (Ly: có đó anh ạ!!!!^^)

Nếu có, vậy nhất định không phải người thường. (Ly: yes~~~)

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

"Này, Quan Thiên Tuấn."

"Chuyện gì?"

"Em nhớ rõ tháng trước Ngưng Yên còn khóc đến trời rung đất chuyển mà."

"Đúng vậy."

"Sao bây giờ hiện tại vô cùng vui vẻ."

"Đúng vậy."

"Sao kì thế?"

Ở trong góc đại sảnh, Quang Thiên Tước cũng Quang Thiên Kình người một câu ta một câu nói chuyện với nhau.

Hôn lễ được cử hành một cách xa hoa, rất nhiều thương nhân có tiếng trong thành phố đến dự, kể cả những người không thường xuyên xuẩt hiện cũng đến vì nể mặt ông lão Quan, trừ một ngừơi tài giỏi tên Thiếu Đông kia không thấy mặt.Vì thế nên thu hút không ít giới truyền thông, báo chí đến săn tin tức.

Mà tin tức về nhà họ Quan luôn là miếng thịt béo bở của giới truyền thông, nên từ sớm hai anh em khi đến đã chuồn êm ra góc sảnh để tránh báo chí thấy bọn ho. Nhưng họ không ngờ rằng đám chó săn kia lại tinh mắt như thế, nhìn một cái liền thấy bọn họ, cùng một đám đàn bà mà chen lấn tấn công. Trước tình cảnh đó vẻ mặt vui vẻ cũng không biết chạy đi đâu, thay vào đố là bộ mặt lạnh như băng.

"Em cảm thấy mình giống miếng thịt sắp bị xé rách rồi." Quan Thiên Kình da mặt co rúm lại.

"Đây không tính là gì, những ả đàn bà này có bệnh cứ la hét sắp điếc tới nơi rồi." Mỗi lần tham gia yến hội, luôn luôn có những thiên kim luôn tự xưng nhà này nhà nọ giống như rùi bọ cứ bây xung quanh bọn hắn. Hắn không giống Thiên Kinh có khuôn trưng bộ mặt lạnh lùng là có thể dọa bọn họ. Dáng vẻ nho nhã của hắn luôn bị các ả tấn công nhiều hơn. Càng nghe tiếng hét của các ả, hắn sắp không khống chế được, cố gắng ẩn nhẫn.

Bọn họ không giống với anh cả có thể ra mặt tiếp khách, Quang Ngưng Ngọc còn có thể theo chị hai phụ giúp nếu không cũng sẽ bị dọa cho sợ.

Quan Thiên Kình quyết định tìm kiếm vợ, ít nhất giúp hắn bỏ bớt phiền tóai. Bên kia Quan Thiên Tuấn đến bây giờ còn chưa tìm được vợ.

"Chết tiệt." Bực mình rủa một câu.

Đây so với chợ đêm còn đông hơn, đột nhiên một giong phụ nữ hét lớn

"Ây da, đây có phải là ngọc thụ lâm phong --- ----"

"Nơi nầy không trồng cây." (Ly: chả hiểu mô tê gì @.@) Hắn (Tuấn) lạnh lùng bỏ một câu, đi về phía của bên trái, đi không quá hai bước lại có tiếng kêu.

"Ai nha, nói vậy ngài nhất định là---- ------"

"Tuyệt đối không phải." Tiếp tục bước đi, chuyển hướng sang phải.

"Có thể nhìn thấy được ngài tôi thật sự có phúc khi---- -------"

"Cũng là bất hạnh của tôi---- ------" Quay đầu bước lại bên trái (Ly: Anh này đi lộn xộn ghê >.<)

"Anh có thể ký tên cho tôi được không?"

"Mơ mộng viễn vong."

"Trời ạ~~~"

"Câm miệng."

"Úc~~"

"Úc cái đầu ngươi."

Quan Thiên Tuấn rất nhanh trốn đi, tuyệt không dừng lạ, mỗi lần nghe giọng hét chói tai trên đầu hắn lại hiện lên một vạch đen.

Đột nhiên, bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, gương mặt âm trầm bỗng chốc sáng ngời. Cho dù không thấy người nhưng hắn cũng có thể tìm được phương hướng chính xác.

Mục tiêu hướng ba giờ, khỏang cách sáu mét thẳng tắp đi tới!

Chỉ thấy một đám người đang trò chuyện, nhưng trong mắt hắn chỉ tồn tại một hình dáng tóc ngắn. Cô không tính là quá xuất chúng nhưng rất thuận mắt.

Lần đầu tiên nhìn cô sẽ không có cảm giác gì.

Lần gặp thứ hai sẽ phát hiện rất thú vị.

Tiếp tục nhìn, cùng cô nói chuyện, sẽ không tự giác thích cô.

Bất luận là già trẻ lớn bé cũng bất giác bị hơi thở hấp dẫn của cô thu hút, gần cô như được đón gió xuân ấm áp.

Ánh mắt hắn bất giác theo từng cử chỉ của giai nhân mà di chuyển không thể rời được.

Quan Thiên Tuấn mất sức của chín trâu hai hổ mới tìm được cô, mắt thấy cô vợ họat bát của mình đi ra đám người, hắn nhanh nhẹn duỗi tay ra, giữ lấy thắt lưng mêm mại kéo vào trong ngực.

"Ông xã?" Cô gái kinh ngạc xoay đầu nhìn hắn, dáng ve lặp tức tươi cười. Cô là Giang Mai Bình, hắn thường thích kêu nhủ nhanh của cô Bình Bình.

"Em còn nhớ anh là ông xã sao?" Giọng nói tỏ vẻ không hờn giận nhưng tràn ngập giấm chua, còn có một chút xíu uy hiếp.

"Em đương nhiên là nhớ rõ, còn nhớ rất rõ cơ thể của anh, thể trọng sáu mươi bảy, thắt lưng ba mươi, giày phải mang số mười, thích nhất là cây ớt va cà rốt, ghét nhất là cà và cây mướp." Cô đọc lầu lầu, có vẻ nhớ rất kỹ, làm cho khuôn mặt xưa nay lạnh lùng cũng hiện lên chút ý cười.

"Cũng không sai biệt lắm."

"Có thể buông ra chưa?"

Hắn chẳng nhưng không buông, lực cánh tay còn siết chặt hơn, tùy hứng ôm chặt cô, hơi thở nóng rực kề sát bên tai cô nói : " Tại sai chạy lọan, hại anh đi tìm khắp nơi."

"A? là anh nói em có thể đi xung quanh nha!"

"Anh chưa nói em có thể vượt qua tầm mắt anh."

"Phải không? Thực xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy nữa."

Khắp nơi đều biết hắn đối với cô hay ghen, cô ngốc này cố tình không hiểu lời hắn, còn nghiêm túc xin lỗi, làm hắn vừa tức vừa buồn cười.

Trong mắt hắn, cô vợ ngốc này đều đẹp hơn mỗi thứ.

"Đi." Dắt cô đi về phía trước thóat khỏi đám người. Chỉ có cùng cô ở một chỗ hắn mới thấy thực sự thỏai mái, mọi buồn phiền rất nhanh biến mất.

Trong sảnh không ít cô gái không cam lòng nhìn theo thân hình phi phàm của hắn lại đi cùng Giang Mai Bình bình thường vô cùng. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô không biết đã chết bao nhiêu lần.

Bình Bình thấp giọng đề nghị:" Anh đi trước đi, em đi theo sau."

"Tại sao? Em không cùng anh đi?" Hắn nhíu mày, giọng điệu rất nguy hiểm.

"Anh rất nổi bật, đi theo anh em sợ phá hủy hình ảnh sáng chói đó." Ai kêu hắn đẹp trai như vậy, luôn được nữ nhân để mắt tới.

"Đây là cái đạo lý gì?"

"Em sợ sẽ bị nước miếng chìm chết, anh không thấy xung quanh có rất nhiều cô gái nhìn anh như hổ rình mồi sao!" Cô rất hiểu chuyện, cũng rất khiêm tốn, có ông xã là sóai ca thật sự kêu ngạo, cho nên chưa nghĩ tới trước mặt của mọi người ân ái.

Thái độ của cô như vậy làm hắn suy nghĩ, ngược lại hắn càng thêm ăn giấm chua. Vật nhỏ này để ý cảm nghĩ của người khác còn hơn của hắn, không thật tốt phạt cô làm sao hắn can tâm?

Cho nên hắn quyết định trước mặt mọi người biểu diễn, không nói hai lời cúi xuống hôn đôi môi đỏ mộng làm cô một trận kinh ngạc.

Hung hăng đem cái miệng nhỏ nhắn hôn xuống, đôi môi đã đỏ nay càng thêm đỏ, Quan Thiên Tuấn mới buông tha đắc ý cười gian. Để coi cô còn dám nói lung tung hay không! Lôi kéo tòan thân cứng ngắc của cô vợ nhỏ, không thèm để ý những ánh mắt kinh dị và ghen tị xung quanh.

"Ai nha đây không phải là --- ------ --------"

"Câm miệng."

"Ngài còn nhớ rõ-------"

"Không nhớ rõ."

"Ngài khỏe...."

"Không khỏe."

"Quan --- -------"

"Không rảnh."

Quan Thiên Tuấn lần thứ hai phát huy vẻ lãnh khốc giết người không thất máu.

Về phần bữa tiệc tối nay mọi người cùng chúc mừng chính là tân nương Quan Ngưng Yên.

Bộ lễ phục đêm nay chính cô tự mình thiết kế. Váy cưới màu trắng bao lấy cơ thể lung linh như thần tiên hạ trần vừa mang vẻ thanh lịch hào phóng. Lộ ra bả vai tuyết trắng cũng đôi chân thon thả càng gợi cảm sức quyến rũ, thêm phần kiều diễm ướt át.

Phong thái mê người của cô thiếu chút nữa làm tân khách thiếu chút nữa không chảy nước miếng đầy đất.

Quan Ngưng Yên hướng đến những nam nhân kia mời rượu. Băng sơn mỹ nhân khó được nhiệt tình như thế, làm mọi người tâm hoa đua nở, tuy rằng chỉ là hình thứ nhưng được tiếp cận mỹ nhân cũng tốt.

Thư kí Nại Nại luôn đi sát một bên vội vàng nhắt nhở:" Chủ tịch, như vậy không tốt đâu, trước mắt bao người cùng nam nhân liếc mắt đưa tình......" Cô lặnh lẽ đưa mẳt sang Triển Lệnh Nham liếc mắt một cái. Chủ tịch không hề để ý đến hắn, một ly lại một ly kính các nam nhân kia, có đôi khi còn thân mật thì thầm một phen, chẳng lẽ muốn chồng khó chịu?

"Muốn kết hôn với tôi, phải có thói quen nhìn tôi như vậy." Cô xấu xa cười. Càng muốn hắn khó chịu, đây chỉ là mở màng thôi, chân chính kích thích còn ở phía sau! Cô cố ý làm một hôn lễ long trọng, không biểu hiện cho tốt làm sao được? Cô chính là muốn làm hắn tức chết, hù chết hắn, làm cho hắn biết khó mà lui.

Cô càng làm quá hơn, chớp mắt với nam nhân khác , làm họ như con chó Nhật hướng mình nịnh bợ.

Cô dâu lại cùng người đàn ông khác nháy mắt qua lại. Các tân khách trong sảnh không khỏi cười trộm. Chú rễ bị tân nương chỉnh như thế đóan chừng con đường sống sâu này sẽ không có.

Nại Nại hiểu biết tính tình chủ tịch nhà mình, cô cố ý làm vậy cho tiên sinh xem, nhưng vạn nhất tiên sinh thật sự bị chọc giận thì sao bây giờ? Hai tên vệ sĩ kia là cao thủ trong cao thủ vậy mà cũng không chịu nổi một đòn của tiên sinh nha, không được! Cô phải nhanh chóng ngăn cản chủ tịch.

"Chủ tịch chờ ta nha-------" mới chạy mấy bước, cô đột nhiên cảm thấy thân mình khựng lại, buồn bực quay đầu, chỉ thấy trên vai chính là bàn tay so với tay cô lớc gấp đôi.

Cô sợ hại nhìn chầm chầm Triển Lệnh Nham, càng nhìn hắn càng thấy hắn uy nghiêm đáng sợ.

"Để cho tôi, cô tiếp khách thật tốt trong này." Hắn đảy nàng qua cho Lương Siêu, cũng mệnh lệnh Hồng Trung : " Để ý cô ấy." Dứt lời liền theo bóng cô dâu mà đi.

Nại Nại vẻ mặt buồn bực. Để ý cô? Vì cái gì phải để ý cô? Chủ tịch kết hôn, cô như thế nào không theo bên người cô dâu? Vừa muốn đuổi theo, thân mình lần thứ hai khựng lại, cô xoay đầu lại thấy trên vai khóac bàn tay.

"Không được chạy lọan." Nói chuyện là một giọng nam trầm thấp, mười phần mệnh lệnh.

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương. Lại là một gã đàn ông khôi ngôi, cũng đang nhìn chằm chằm cô.

"Anh là ai?" Cô hỏi.

"Hồng Trung."

"Tôi có quen anh sao?"

"Không quen."

"Vậy sao lôi kéo tôi?"

"Vừa rồi đại ca không phải nói phải cô phải thật tốt tiếp khách trong này ."

Nại Nại đẩy cánh tay hắn ra, hai tay chóng thắt lưng không phục nhìn hắn:"Tôi cũng không phải đồ vật này nọ, vì cái gì phải ở trong này? Còn có, tôi làm gì phải nghe lời anh?"

"Lời đại ca nói không thể làm trái, cho nên cô không thể rời đi."

"Nếu tôi càng muốn đi?"

"Tôi sẽ đi theo cô."

Thấy biểu tình hắn nói nghiêm túc, y chang khúc gỗ. Tuy là không phục, nhưng cô cũng không dám chạy lọan. Khóe mắt thỉnh thỏang nhìn hắn, nhưng lại bị ánh mắt ép buộc cưỡng bức rời đi tim đạp thịch thịch, chỉ sợ hành động của cô quá lộ liễu, cô gái chưa lấy chồng như cô không chịu nổi.

Bây giờ việc có thể làm là ở trong đầu khẩn cầu, chủ tịch đừng làm qua phận mới tốt.

Quan Ngưng Yên như một ngôi sôi được mọi người vây quanh, cô phát huy quan hệ xã giao xuất sắt, cùng những người xung quanh nâng rượu nói chuyện. Những nam nhân này cô ý đối với cô đụng chạm, cô cũng cô ý không kiêng kị liếc mắt đưa tình, còn trước mắt mọi người bắt tay uống rượu.

Uống máy ly rượu liền, tự nhiên có người kiềm lòng không được, không biết sống chết hướng mông cô sờ sọan.

"Ai nha nha nha---- -----" Tiếng hét thảm gây chú ý của mọi người, chỉ tháy một gã mập mạp kêu la liên tục, một bàn tay bị Triển Lệnh Nham chế trụ ở sau lưng, thống khổ thảm thiết kêu cứu mạng.

Quan Ngưng Yên kinh hô:" Anh làm cái gì vậy?"

"Tôi không cho phép người khác chiếm tiên nghi của vợ tôi."(Ly: cái này gọi là chiếm hữu phải hôg ta ><)

"Anh điên rồi, hắn làm trong chính phủ đó."

Triển Lệnh Nham nguy hiển nheo lại con ngươi " Cho dù là ông trời cũng không được."

Cô thở phì phì mệnh lệnh cho hắn:" Mau mau thả hắn ra, không được đối với khách của tôi vô lễ!"

"Em uống nhiều rượu lắm rồi." (Ly: từ đây đổi cách xưng hô của anh Nham với chị Yên nha) Hắn nhíu mày đối với cô người đầy mùi rượu rất khó chịu.

"Hừ, không cần anh trông nôm tôi! Đừng tưởng rằng kết hồn rồi có thể ra lệnh cho tôi, tôi cảnh cáo anh, không ai có thể sai khiến tôi, anh lại càng không được!"

Bụp, cô nhanh chóng bị kéo vào lòng ngực của hắn, mọi người ở xung quanh đều là bộ mặt muốn xem kịch vui.

"Thần kinh, anh muốn làm gì?"

Ngừơi này không cảm thấy ngại sao, dám trước mặt mọi người lôi kéo cô.

Bộ ngực no đủ của cô dán chặt vào ngực hắn, vừa lúc nơi cứng rắn phía dứơi cũng chạm vào nơi mềm mại của cô.

Cô lập tức đỏ mặt, người ngàn chén không say không đỏ mặt như cô lại bị hành động này làm cho mặt đỏ như quả táo.

Triển Lệnh Nham không để ý tới kháng nghị của cô, trong mắt hiện lên một chút sắc bén. Không ai chú ý đến sự nguy hiểm trong mắt hắn, lại chạy không khỏi mắt hắn. Người núp trong bống tối dùng súng giảm thanh bắn một phát súng. Vào lúc nguy hiểm, hắn ôm cô tránh thóat viên đạn. Nhưng vẫn chậm một bước, hắn cảm thấy trên cánh tay mình ẩm ướt, có thể bị thương không nhẹ.

Hắn rất nhanh hướng một bên Lương Siêu thấp giọng phân phó mấy câu. Lúc sau Lương Siêu nhanh chóng biến mất trong đám người.

Trong đám người xôn xao, có người phát hiện đã xảy ra chuyện, nhưng lại có người không biết là phát sinh chuyện gì. Quan Ngưng Yên đương nhiên cũng không biết, liều mạng đáng hắn.

Nam nhân này cũng dám ăn đậu hủ của nàng, đánh hắn không buông cô liền hướng cánh tay hắn hung hăng cắn một ngụm!

Kỳ lạ? Như thế nào lại có mùi máu?

Cô thật sự sợ hãi, hốt hỏang nhìn lên cánh tay của hắn, đập vào mắt một mảnh đỏ tươi đang khuếch đại ra, chậm rãi chảy từng mảng lớn.

Xong rồi! Cô cắn hắn đến chạy máy!

Không! Cô không phải cố ý, không phải muốn ăn thịt người.... .......

Đột nhiên một trận buồn nôn làm cô thật khó chịu. Dường như thật sự uống nhiều lắm, hơn nữa lại có mùi máu, trước mắt tối sầm, cô rốt cục chống đỡ không nổi ngã vào trong ngực hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.