Quan Ngưng Yên bất chấp tất cả chạy đi, trong mắt chứa đầy lệ, khóc đỏ chóp mũi, thở phì phò mà đi.
Cô quyết định ly hôn cùng họ Triển kia, đợi cô sau khi trở về, sẽ lập tức gửi giấy thỏa thuận li hôn cho anh ta.
Lau nước mắt, ra lệnh cho mình không được phép khóc, nhưng nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống, từng giọt từng giọt tuôn trào không ngừng.
Đây là nơi quỷ quái gì đây! Đi nữa ngày mà một chiếc xe taxi cũng không thấy, làm cho chân của cô đau lên vì mang giày cao gót.
Quan Ngưng Yên dừng lại, nhìn phía trước một cái, rồi lại nhìn phía sau, trước không thôn xóm, sau không nhà trọ, chỉ có những cái cây ở đằng xa xa, ngoài ra không có gì cả, cô không nhịn được rùng mình một cái. Lúc ra ngoài cái gì cũng không mang, quần áo cũng mặc không nhiều lắm, gió này thổi lên thật lạnh, không khỏi thầm mắng mình quá xúc động, cô nên gọi Nại Nại đến đón cô mới đúng.
Ùng ục ùng ục. . . . .
Bụng đang hát ‘không thành kế’ rồi*, lúc này mới nhớ tới mình từ lúc rời giường cho đến bây giờ nước cũng chưa uống, còn lãng phí nhiều nước mắt như vậy, còn đi nhiều đường như vậy, nói thật ra, cô thật đói đó!
(*: Ý là bụng đói réo lên)
Vừa lạnh, vừa đói, bình tĩnh suy nghĩ một chút, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thật không phải là một cử chỉ sáng suốt!
Thôi, cô vẫn là nên trở về, trước khi ly hôn thì phải lấp đầy bụng, mới có hơi sức tìm họ Triển kia gây gổ.
Cô xoay người đi về phía đường cũ, đi tới đi lui, nhưng càng đi càng buồn bực. Nhớ rõ ràng mới vừa rồi lúc đi không có đi qua đường đá, tại sao bây giờ không duyên không cớ có nhiều ngã rẽ hơn thế này?
Cô nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán cô chảy xuống.
Thảm! Cô. . . . Lạc đường!
Đột nhiên, có mười mấy người không biết từ nơi nào đi ra, mặt mũi bọn họ hung ác, giọng điệu không tốt, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, Quan Ngưng Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, toàn thân cảnh giác.
Một người đàn ông trong đó quát hỏi: “Mày là Quan Ngưng Yên phải không?”
“Không phải.”
Bọn họ sửng sốt một chút, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, chỉ chốc lát sau một người đàn ông khác lên tiếng, “Đại ca, nó trả lời nhanh như vậy nhất định là có quỷ, chắc chắn chính là nó.”
Quan Ngưng Yên lạnh lùng nói: “Các người bị mù sao? Quan Ngưng Yên nào có xinh đẹp như tôi, người đàn bà xấu xí đó ngay cả đầu ngón chân của tôi cũng không sánh nổi.”
Lúc này bọn họ ngẩn ra lâu hơn, còn châu đầu ghé tai lẫn nhau bàn luận xôn xao, chẳng lẽ tính sai rồi?
“A Thang!” Đại ca cầm đầu quát lên, “A Thang đâu?”
“Đại ca, A Thang nói đau bụng. . . . . Đã đi vệ sinh.”
Người đàn ông cầm đầu trừng mắt, còn người đàn ông trả lời kia thì cúi đầu xuống không dám nhiều lời.
A Thang là người duy nhất có thể nhận ra Quan Ngưng Yên nhưng lại không có ở đây, vậy là không có cách nào xác nhận người phụ nữ này có phải là người mà bọn họ muốn tìm hay không.
Quan Ngưng Yên đi lên phía trước, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn những người lưu manh trước mắt, ánh mắt sắc bén mười phần làm cho bọn họ không tự chủ được mà co rúm lại, đồng thời cũng vì vẻ đẹp của cô mà mất hồn.
“Nếu nhận lầm, xin mời nhường đường cho! Tôi nghĩ chắc các vị sẽ không làm khó một cô gái yếu đuối giữa ban ngày ban mặt đâu, đúng không?” Âm thanh ngọt ngào nũng nịu này tựa như thôi miêng, bọn họ nghe được tâm thần liền nhộn nhạo, hơn nữa dáng vẻ cô nhu nhược đáng thương, làm cho trái tim bọn họ bay loạn, nhất thời nhìn đến mắt choáng váng, căn bản không nghĩ tới muốn ngăn cản cô rời đi.
Thuận lợi lừa gạt những người này, cô tùy tiện lướt qua bọn họ, bình tĩnh rời đi. Chờ cách xa tầm mắt của những người đó, Quan Ngưng Yên lập tức bước nhanh hơn, lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ, bọn họ nhất định là người được phái tới muốn làm hại cô.
Vừa rồi cố làm ra vẻ chỉ có thể tạm thời hù dọa bọn họ, nói không chừng lát nữa sẽ đuổi tới rất nhanh.
“Shit!” Cô thấp giọng mắng một tiếng, mình vốn là có thể ung dung nằm trên ghế sa lon, gác hai chân uống trà lài, nhưng bây giờ chân đau gần chết, cả người lạnh gần chết, đói bụng gần chết, kết quả chạy trốn là rơi vào nơi hoang vu này!
“Triển Lệnh Nham, anh nhớ kỹ cho tôi!” Cô tức giận mắng.
Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng hăm dọa của người đàn ông, cô quay đầu lại nhìn, bọn họ quả thật đuổi tới, cô bị sợ đến mức đổi giọng nói.
“Triển Lệnh Nham, anh nhất định phải chết!”
Dứt khoát cởi giày cao gót ra, cô dùng hết sức chạy về phía trước. . . . . .
Nhưng mà cô có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng những người đàn ông thân thể cường tráng này, mắt thấy sẽ bị đuổi kịp, cái mạng nhỏ đáng thương của cô sẽ gặp nguy hiểm. . . . . .
Oa. . . . Cô không muốn chết đâu! Cả đời này của cô còn rất nhiều chuyện mà cô chưa làm đấy! Nhưng cô vừa đói vừa mệt, chạy cũng hết nổi rồi, hai chân mềm nhũn, cô ngã quỳ trên mặt đất, thở không ra hơi.
Nếu như bị những tên đàn ông xấu xa này lăng nhục, cô thà tự kết thúc mình trước.
Lúc cô đang muốn như vậy, thì có một bóng người to lớn đến gần, che phủ ánh mặt trời trên đỉnh đầu cô. Triển Lệnh Nham hết sức khẩn cấp chạy tới, giống như một con báo săn nhảy vọt qua cô, sau đó đánh nhau cùng với những người đàn ông ở phía sau lưng cô, những người đến tiếp theo là Hồng Trung và bốn người của nhà họ Quan.
Quan Ngưng Yên choáng váng, ngây ngốc nhìn chồng mình chằm chằm, còn có một đống hỗn loạn ở trước mắt.
Ngưng Ngọc trước tiên đỡ cô dậy, “Chị Ngưng Yên, chị không sao chứ?”
Thiên Tước cùng Thiên Tuấn ngăn ở đằng trước, bảo vệ hai chị em ở sau lưng, còn Thiên Kình đương nhiên là chạy đi đánh người. Dám khi dễ chị hai của cậu, quả thật chán sống!
Nhưng mà, cơ hội Thiên Kình ra tay cũng không có, chỉ thấy được một đống người bị thương nằm la liệt ở trên đất, còn dinendian.lơqid]on Triển Lệnh Nham thì lạnh lùng đứng giữa bọn họ, cả người tràn đầy sát khí. Cảm nhận được luồng “Khí” này, Quan Thiên Kình không nhịn được sững sờ.
Những người khác thấy một màn như vậy cũng ngây ra, bởi vì mười mấy người này ngã xuống chỉ mất khoảng mấy giây mà thôi, toàn bộ đều bị một mình Triển Lệnh Nham xử lí, ra tay cực nhanh làm cho người ta líu lưỡi không nói nên lời.
“Thiên Tước.”
“Hả?” Thiên Tước đáp một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc cùng Thiên Tuấn giống nhau như đúc.
“Anh ấy tuyệt đối không phải là người bình thường.”
“Cậu cũng cho là như thế?”
Người lợi hại đến thế nào cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn mà đánh hạ mười mấy người đàn ông tráng kiện, loại tình tiết này chỉ xuất hiện ở trong phim hoặc tiểu thuyết, cho nên Quan Thiên Tuấn cực kì khẳng định.
“Anh ấy là siêu nhân.”
Lời nói của em ba khiến cho Quan Thiên Tước từ trước đến giờ không có nhiều biểu tình cũng không nhịn được co quắp mặt, nhìn cậu một cách khó hiểu, Thiên Tuấn nhìn anh cả một cái, bồi thêm một câu.
“Nói giỡn.”
Những lời này đổi lại nét mặt càng ngày càng quái dị của Quan Thiên Tước, nhìn chằm chằm em ba thật lâu không nói.
Cái này cũng khó trách, Thiên Tước nên có loại phản ứng này, bởi vì cậu không biết tư vị của tình yêu, mà từ khi Thiên Tuấn bị đến tình yêu, tính tình thay đổi rất nhiều, còn biết đến hài hước. Dĩ nhiên, máu làm mối cho người ta thỉnh thoảng vẫn sẽ phát tác.
“Mang tất cả những người này về.” Sau khi Triển Lệnh Nham phân phó cho Hồng Trung xong, liền đi tới vợ của mình.
“Anh tới đây làm gì? Tránh ra! Tôi không cần anh cứu!” Quan Ngưng Yên núp ở sau lưng Ngưng Ngọc, không ngừng thét lên với anh. Thật ra thì cô cũng ý thực hình như mình gây đại họa, làm cho mọi người cùng nhau chạy tới, ngoài chột dạ ra còn sợ rằng là Triển Lệnh Nham sẽ đánh cô, bởi vì nét mặt bây giờ của anh ấy rất đáng sợ!
Cô dĩ nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người thừa nhận mình có lỗi, vì che giấu chột dạ, hành động trở nên rất ngang ngược, quả thật giống như là một cô gái nhỏ đang giương oai, làm cho người ta vừa giận vừa yêu.
“Tới đây.” Triển Lệnh Nham ra lệnh, đưa tay chộp một cái, nhưng chụp hụt.
“Tôi không muốn!” Cô đổi lại trốn sau lưng anh cả Thiên Tước của cô, nhìn chồng mình làm cái mặt quỷ. Ngu ngốc mới tự chui đầu vào lưới.
“Anh nói em tới đây.” Anh vung tay lên lần nữa, nhưng vẫn bắt được không khí như cũ.
“Dựa vào cái gì muốn tôi phải nghe lời anh!” Vào lúc này, đổi thành trốn sau lưng Thiên Kình.
Đáng chết! Triển Lệnh Nham thấp giọng mắng một tiếng. Bất luận anh bắt như thế nào, chính là cũng không đụng tới được một cọng lông măng của cô, việc này làm anh phát điên, ngay lập tức triển khai một cuộc quan binh bắt cường đạo kịch liệt với vợ.
Mọi người cố nén để không cười ra tiếng. Không ngờ Triển Lệnh Nham oai phong lẫm liệt, một người dễ dàng đánh bại mười người đàn ông khác mà mày cũng không nhăn chút nào bây giờ đang cắn răng mất khống chết vì không bắt được vợ mình.
Không được cười, tuyệt đối không được cười, cho dù phải bị nội thương cũng không được cười.
Anh đuổi tôi chạy nửa ngày, cuối cùng Triển Lệnh Nham dùng chiêu giương đông kích tây, đồng thời đưa tay ra bắt, cuối cùng cũng bắt được vợ.
“A! Anh lừa gạt, phạm quy, phạm quy!”
“Em thật biết cách làm cho người ta đứng ngồi không yên, quỷ bướng bỉnh!” Anh treo ngược vợ mình lên trên cánh tay, đánh vào cái mông cô một cái.
“Oa oa. . . . . Anh lại đánh mông tôi, anh đáng chết lại dám đánh mông tôi!”
“Anh không chỉ đánh mông của em, mà còn muốn giáo huấn vật nhỏ bướng bỉnh này!”
Hồng Trung cùng Lương Siêu với các anh em chạy tới sau cùng trợn tròn mắt, anh Triển mà bọn họ kính như thần cũng sẽ nói ra lời nói khiến người ta đỏ mặt như vậy sao.
Cái mông? Vật nhỏ? Rõ ràng chính là lời nói ghê tởm của những cặp tình nhân đang trong thời kỳ cuồng nhiệt mới nói.
Quan Ngưng Yên vừa khóc như gió bão, vừa đánh lại vừa đá, “Tôi không để ý đến anh nữa, khốn kiếp! Khốn kiếp! Hột gà thúi! Trứng rùa!”
Triển Lệnh Nham quay đầu nói với mọi người: “Tôi và vợ tôi còn có việc, không thể tiếp đón các vị, muốn ở lại hoặc rời đi, xin cứ tự nhiên.” Nói xong, dưới con mắt của mọi người khiêng vợ bước nhanh mà rời đi.
“Buông tôi ra. . . . . Giết người. . . . . Cứu mạng. . . . .”
Anh ấy rất tức giận, cô cảm thấy, người nên tức giận phải là cô mới đúng, anh ấy tức cái gì?
Không! Cô không muốn trở về với anh ấy!
--- ------ -----Phân cách---- ------ -----
Trong Tĩnh Tư Đường, mọi người kinh ngạc nhìn hai người họ chằm chằm, nhưng không có người dám ngăn cản đường của Triển Lệnh Nham, cô có cầu cứu thế nào cũng vô ích.
Trở lại trong phòng, Triển Lệnh Nham vừa để cô xuống, Quan Ngưng Yên lập tức nhảy ra thật xa, vội vàng tìm một cái gì đó để làm vũ khí.
Triển Lệnh Nham khóa cửa lại, sải bước đi về phía cô, vẻ âm trầm trên mặt đủ dọa cho người ta có bệnh tim.
“Anh. . . . . Đừng đánh tôi đấy, nếu không tôi. . . . . .” Đáng chết! Tại sao trong phòng ngay cả một bình hoa và đèn bàn cũng không có, đã có được ví dụ trước kia, nên cái gì có thể làm vũ khí Triển Lệnh Nham đã cho người mang đi hết.
“Anh đến gần thêm nữa, tôi sẽ cắn anh đó!”
Cô không thể trốn được nữa, vì cô đã ở trong lòng anh.
Anh đột nhiên ôm chặt cô, ôm thật chặt cô vào trong lòng, hơi thở ấm áp thổi lất phất vành tai của cô.
“Thiếu chút nữa anh đã bị em hù chết, em có biết hay không!” Anh gầm nhẹ, thần kinh căng thằng cũng chưa từng buông lỏng, vừa nghĩ tới việc cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho đến bây giờ anh vẫn còn sợ.
Anh lo lắng như vậy, mà cô lại cho là anh sẽ đánh cô, rồi còn trốn tránh anh! Nhưng tức thì tức, cũng không biết nên làm gì với cô bây giờ.
Cảm nhận được nhịp tim kích động của anh, cô biết anh thật sự đang rất sợ, không khỏi cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng vui mừng vì anh còn quan tâm cô, không nhịn được ôm anh thật chặc.
“Thật xin lỗi, em không sao, chỉ là đau chân, chạy quá mệt, cho nên bụng hơi đói.” Cô nói nhỏ, an tâm tựa vào trong cánh tay bền chắc của anh hấp thu ấm áp.
Cô thích được anh ôm thật chặt như vậy, có loại được cần cảm giác, mặc dù anh rất bá đạo, cũng không hiểu chuyện tình cảm, nhưng cô hiểu được, anh rất quý trọng cô.
Có thể làm cho anh khẩn trương như vậy, thật tốt!
Một cảm giác thành tựu nho nho đang lan tỏa, làm hai bên khóe miệng của cô không tự chủ được mà giương cao. Thì ra là anh yêu cô như vậy, ha ha.
Triển Lệnh Nham đột nhiên kéo cô ra, nghiêm mặt lên tiếng chất vấn, “Nói, tại sao em lại lén đi ra ngoài!” Hai cánh tay anh khoanh trước ngực, bày ra bộ dáng ông chủ, cũng không quản không khí đang lãng mạn, tính khí ‘çông sự công bạn’* lại chạy ra ngoài.
(*: Giải quyết việc chung)
Cô vừa mới giương cao khóe miệng, vào lúc này theo sức hút của trái đất từ từ rũ xuống, tức giận trừng anh.
“Em còn chưa tìm anh tính sổ, anh ngược lại trách em trước?”
“Tính sổ? Tính sổ cái gì?”
Rất tốt! Hôm nay sẽ nói rõ ràng với anh!
“Lấy ra!” Cô vươn tay, cũng không khách khí với anh.
“Điên khùng, lấy cái gì?”
“Đừng đánh trống lảng! Gả cho anh xong anh trả dây chuyền lại cho em, nhưng anh không giữ chữ tín, trong dây chuyền đã mất một thứ!”
“Anh không hiểu em đang nói cái gì?”
“Anh lừa em! Em tin tưởng anh như thế, anh lại lừa em!” Cô tức giận đánh anh, biết rõ anh hời hợt, đánh anh có thể sẽ đau mình, nhưng cô đang tức giận.
“Anh nhất định là đang ở sau lưng cười trộm em đúng hay không! Em cảnh cáo anh. . . . . Nếu anh không trả lại cho em, em liền thề sẽ không lưỡng lập* với anh!”
(*: đứng chung)
“Đợi đã nào. . . .!” Anh tóm lấy tay cô, sau đó vòng ra sau lưng cô, thứ nhất có thể ôm vợ, thứ hai hai người có thể đối mặt nói chuyện với nhau, mà không phải gây gổ.
“Anh nói trước, thứ nhất, anh không có lừa em, loại chuyện mất danh dự này anh không biết làm; thứ hai, dây chuyền anh để y nguyên trả lại cho em, mất đồ gì anh căn bản là không biết, rốt cuộc thứ em chỉ là cái gì?”
Quan Ngưng Yên kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt vẫn hoài nghi như cũ.
“Anh chưa có xem qua?”
“Xem qua cái gì?”
Thì ra là anh chưa có xem qua! Từ thái độ nghiêm túc của anh, xem ra anh thật sự không biết cô đang nói cái gì, nhận thức này nhất thời làm lông mày cô giản ra.
Đúng nha, sao anh có thể lừa gạt cô đây? Từ một phút kia gặp anh lần đầu tiên, cô đã biết cá tính của người là cương trực công chính, nói lời giữ lời, lời hứa đáng nghìn vàng, cho nên anh tuyệt đối sẽ không lừa cô.
Tốt, đây là gia đình.
Quan Ngưng Yên thở dài may mắn, trong lòng cũng hạ xuống, nhưng lại lập tức nhớ tới. Nếu như đồ không phải là chồng lấy, vậy có nghĩ là. . . . . .
Cô híp mắt nhỏ, ánh mắt phẫn hận cơ hồ muốn hiện ra tia lửa. Cái tên luật sư Thiệu giết người đó!
Hoài nghi nhìn thái độ vợ mình biến đổi nhanh chóng, vẻ mặt thay đổi thất thường, anh không biết là vợ đang nghĩ gì, nhưng rất khẳng định cô có chuyện gạt anh.
“Ngưng Yên?”
“Hả?” Cô lấy lại tinh thần, đối với ánh mắt của anh cô chợt cảm thấy không ổn.
“Là cái gì không thấy?”
“Không phải anh lấy là tốt rồi, không có việc gì.” Thành thạo rời khỏi ngực anh, cô giả bộ ngáp một cái, ý đồ muốn trốn vào chăn.
Nhưng mà đi chưa tới mấy bước đã bị anh kéo lại.
“Rốt cuộc là thứ gì?” Vẻ mặt anh nghiêm túc chất vấn, không cho nàng trốn tránh.
“Em vừa đói vừa mệt, đừng hỏi có được hay không?” Cô cầu khẩn.
Triển Lệnh Nham như có điều suy nghĩ nhìn cô một chút, cuối cùng gật đầu, “Được rồi, anh sẽ cho người đem thức ăn đến, em đi tắm trước, sau đó nghỉ ngơi.”
“Cám ơn, em biết ngay anh đối với em tốt nhất.” Cô vui vẻ ‘çhụt’ vào trên mặt anh một cái, mừng thầm quỷ kế thành công. Chỉ cần mình giả vờ yếu ớt, ít có người đàn ông nào kháng cự được, cũng sẽ mềm lòng bỏ qua, không làm quá cô.
Triển Lệnh Nham vẫn chưa thỏa mãn được nụ hôn mà vợ đưa tới, tay ôm eo cô không nhịn được siết chặt thêm một chút, sau một hồi vành tai tóc mai chạm vào nhau, giọng nói khàn khàn vang lên ở bên tai cô.
“Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện thật tốt.”