Kiều Hạ Xuân Ba Lục

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Rời đi thanh lâu sở quản, rời xa Danh Oa Kiều Cơ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh rốt cuộc bước chân vào giang hồ lần nữa.

Trên đường đi Nam Cương, vẫn là ngươi tranh ta đoạt như cũ, không ai nhường ai, nhưng ít đi hỏa dược hơn lúc trước, ân cần che chở nhiều hơn, tình nồng ý ngọt. Du sơn ngoạn thủy, tầm u phóng thắng, đi đến nơi nào cũng là hai người đôi ảnh song song.

Tháng năm, đúng là lúc chướng khí nặng nhất. Miêu tộc khởi nguồn từ bộ lạc “Cửu Lê”, sau di chuyển tới trung hạ lưu Trường Giang, hình thành tam miêu bộ lạc. Vì địa hình khí hậu vùng Miêu Cương, phòng ốc đa số là kết cấu nhà gỗ nhà sàn, bình thường chia làm hai tầng, người ở tầng trên, tầng dưới để nuôi súc vật hoặc chất đống tạp vật.

Hai người cũng không phải lần đầu tiên xuống Nam Cương, nhiều năm trước, khi còn mang thân ra mà đánh cược, vì Thiên Diệp Hồi Thiên quả của Miêu vương (chính nó, chính cái quả mà Hạo đế tọa tìm bao năm giời), hai người từng mấy bận lẻn vào thành Miêu vương mà ra tay. Sau bảy lần không phân nổi thắng bại, Miêu Vương rốt cuộc không nhịn được nữa, đem Thiên Diệp Hồi Thiên quả cống nạp lên triều đình, đổi lấy bình an của cả thành.

Chuyện trộm gà không được lại còn để mất gạo không chỉ có như thế. Ngày đó Vân cũng chỉ bởi vì nhầm lẫn xông lên chiến trường cứu Nguyệt Nhã công chúa mà rước lấy đào hoa kiếp. Nguyên ban đầu chỉ là vui đùa ầm ĩ, nàng đuổi ta chạy, Nguyệt Nhã ban đầu không phục vẻ mặt Vân vừa nhìn thấy nàng là nhức đầu, cố ý quấn quít y. Sau đó Nguyệt Nhã gặp Ngũ Độc Giáo, trong lúc nguy cấp, áo trắng phiêu phiêu, phong lưu tự tiên, bên cạnh thiếu nữ nọ cất tiếng lạnh lùng “Ai dám tổn thương nàng?”, đủ để khiến nữ tử thiên hạ động tâm. Nguyệt Nhã từ vui đùa chuyển sang vô cùng ái mộ.

Đáng tiếc kết quả cuối cùng vẫn chỉ là lưu thủy vô tình, cô phụ phương tâm. (tình đơn phương của thiếu nữ, không được đáp trả.)

Chuyện cũ lại đến, giờ hồi tưởng lại, hai người không khỏi thở dài. Hồi tưởng lại khi còn ít tuổi hiếu thắng, một nóng một lãnh, lại bình thường vênh váo tự đắc tranh chấp vô nghĩ, không khỏi mỉm cười.

“Vân! Đi về phía trước ba dặm, chính là rừng đào lần đầu chúng ta gặp Nguyệt Nhã đó!” Hàn Kinh Hồng đột nhiên mở miệng nói đùa. “Có muốn đi thăm lại chốn xưa không?”

Vân Chiếu Ảnh im lặng không nói, nửa hồi sau mới đáp lại. “Người bị trúng Cưu Tâm cơ trùng tới mất nửa cái mạng không phải ngươi.”

“Mang ngươi ra khỏi Miêu Cương là ta mà! Ngươi nghĩ ngươi nhẹ lắm sao? Ta ra sức thúc ngựa đem ngươi tới Đãng Tuyết tiểu trúc, lại tìm người thân của ngươi đén, không có công lao cũng phải khổ lao!” Hàn Kinh Hồng thanh toán nợ cũ.

Nhắc tới việc này, ánh mắt Vân ấm áp, có vẻ như đang nhìn Hàn. “Thật đúng vất vả cho ngươi. Song đại trượng phu làm ơn không mong báo đáp…”

“Ta chỉ nghe nói  tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo!” (nhận ơn người phải báo đáp gấp ngàn lần) Cười hì hì ngắt lời, Hàn nắm chặt tay chứng tỏ rằng hắn tuyệt đối không phải người làm ơn mà không nhận báo đáp. “Ta là tiểu nhân!” 

“Tiểu nhân… Vậy ngươi muốn báo đáp cái gì?” Tức giận trừng mắt nhìn đối phương, Vân nhạt nhẽo hỏi han. “Ơn cứu mạng của Hàn đại hiệp, Vân mỗ vô phương báo đáp, chỉ có thể lấy thân mà trả?”

“Ồ, cũng có thể chứ!”  Vuốt cằm đánh giá đối phương, Hàn Kinh Hồng cười hì hì nói: “Tuy rằng ngươi dáng người cứng nhắc, sắc mặt lạnh tanh, tính cách nóng nảy, không biết nói chuyện cũng không dịu dàng, lại càng không chịu xuống bếp nấu canh cho ta…” Hắn vừa nói vừa né chiêu “Vân Yên mang mang” do Vân Chiếu Ảnh thẹn quá hóa giận phóng ra. “Song xem xét thì ngươi vẫn là mỹ nhân, ta sẽ tiếp nhận…”

“Xuống Diêm La điện mà tiếp nhận!” Bốn đạo khí vô hình tiến theo dây cương bắn ra, kình phong sắc bén. Hàn kêu thảm một tiếng. “Mưu sát!” Mưu sát cái gì chẳng kịp nói ra, cả người theo khí mà ngã, bắt lấy bụng ngựa, một chân vừa ôm vừa đạp, hướng Vân trưng ra cái mặt quỷ đầy bi phẫn.

Hai người một đường đuổi nhau, bất tri bất giác lệch khỏi quỹ đạo, rừng đào cũng bị bỏ lại xa xa.

Long đầu trách mãnh Ngô nhi cạnh. 

Duẩn trụ thu thiên du nữ tịnh. 

Phương châu thập thuý mộ vong quy, 

Tú dã đạp thanh lai bất định. 

(Thuyền rồng trai trẻ thi bơi trải. 

Trên đu nhún nhảy đôi cô gái. 

Cỏ xanh vui hái chiều quên về, 

Cảnh đẹp người chơi dồn dập tới. )

Ba ngày sau khi vượt rừng đào,  hai người hướng tới bình trại, thấy thôn trại chợ phiên náo nhiệt, người nào người nấy tranh hướng bờ sông mà đi, trên sông mơ hồ nghe thấy tiếng trống pháo nổi lên điên cuồng rung động, đám người hô quát đến kinh thiên động địa. Trên đường đi thấy thiếu niên ôm kèn thổi múa, dáng mua vui vẻ, tươi cười chất phác, không khí vui mừng vây quanh nơi nơi.

“Hôm nay hẳn là ngày hai mươi sáu tháng năm rồi!” Hàn Kinh Hồng vỗ tay. “Là lễ hội thuyền rồng đó!”

Vân Chiếu Ảnh nhớ lại chậm một chút, y xưa nay không thích tới gần náo nhiệt, thấy Hàn Kinh Hồng rướn cổ hướng bờ sông mà ngóng, trông ý tứ rất muốn đi, vội nói: “Muốn đi tự ngươi đi.”

“Khó được đến Miêu Cương, không nhìn rất đáng tiếc. Vân a! Đừng nhẫn tâm như vậy, khiến ta một mình cô hồng đan phi.” (chắc ý nói một mình cô đơn.) Hàn Kinh Hồng vừa nói vừa kéo tay y, lại bị y khéo chuyển, giống như cá đang bơi phóng ra.

“Hai lựa chọn: tự đi, hoặc đều không đi.” Vân vì tự do, sắc mặt nghiêm nghị.

Hàn tự vấn một lát, ngẫm nghĩ mang theo khôi băng sơn này đi, khiến sự nhiệt tình của mọi người đông lạnh cũng không phải chuyện tốt, liền nhún nhún vai. “Ta ra đó coi một lát, ngươi ở trong này đi dạo được rồi.”

Thấy Vân gật đầu, lúc này mới buông tay, đưa dây cương cho Vân, nhẹ nhàng nhảy xuống rồi cước bộ về phía bờ sông.

Vân lắc lắc đầu, không biết bên kia đấu thuyền rồng có gì đẹp, nghĩ lại chỉ cần nơi nào náo nhiệt là Hàn đều phải đi ngắm một cái.

Y cũng xuống ngựa, dắt hai con ngựa vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên sạp, chuẩn bị đến con phố khác riêng biệt chờ Hàn trở về.

Không ngờ mới đi một nửa, ánh mắt lại bị một vật hấp dẫn.

Trang sức Miêu tộc xưa nay kiểu dáng phong phú, sắc thái diễm lệ nổi danh, giữa một mảnh hoa màu rực rỡ, một màu trắng thuần hết sức dẫn nhân chú mục (làm người chú ý) . Đó là một khối ngọc thạch nhỏ bằng bàn tay, nhìn xa xa, chất ngọc cũng không được tốt, chỉ là có hình dạng vân đóa (hình đám mây) , mặt trên có vài nét thư pháp, hai con Phi Điểu vòng quanh. Bởi vì khoảng cách xa, Vân cũng không rõ trên đó khắc loại điểu gì, chỉ cảm thấy khối ngọc thanh kia tuy không phải ngọc tốt, nhưng cũng đem lại cho người ta hảo cảm. Hơn nữa, ngọc vân đóa, còn có tranh khắc điểu bên trên… Nghĩ vậy trên mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên, ngầm phỉ nhổ tâm tư không thuần của chính mình.

Y vừa đi vừa nhìn lại, chần chừ không biết có nên mua ngọc thạch hay không. Nhưng y một thân y phục Trung Nguyên, dung mạo lại tú lệ, ra đường sớm đã bị người chỉ trỏ. Bị nhiều người vây quanh nhìn như đồ quý, luôn không thoải mái. Vân nhíu mày, lập tức dắt ngựa, bước nhanh rời khỏi chợ.

Ở dưới tàng cây yên tĩnh ngồi lại, chỉ một lát thôi, Hàn Kinh Hồng đã trở lại, mặt mày hớn hở, cười hì hì nói: “Vân a! Ngươi không đi xem, thực sự đáng tiếc…”

Hàn Kinh Hồng miêu tả cảnh bờ sông náo nhiệt sinh động, Vân làm như vẻ mặt đạm mạc mà nghe, cũng rất chăm chú. Y không thích náo nhiệt, nhưng thích nhìn thần sắc của Hàn khi nói chuyện, con ngươi hổ phách quang mang sáng ngời, giữa lúc môi mỏng đóng mở, hàm răng trắng chỉnh tề cơ hồ bướng bỉnh hướng phía y mà khoe.

Mặt trời dần lặn, hai người cũng dần dần rời xa thon án. Hàn Kinh Hồng đột nhiên dừng ngựa, quay sang Vân ra dấu. “Có nghe được không?”

“Phía đông nam, ngoài ba dặm.” Vân Chiếu Ảnh đồng thời dừng ngựa.

“Muốn đi xem không?” Dù sao cũng không có mục đích.

Gật gật đầu. “Có thể.”

Hai người quay ngựa đi hướng đông nam, không đến ba dặm, tiếng động đánh nhau ngày càng lớn. Xuyên qua cây rừng, đã có thể thấy hai nhóm người chém giết lẫn nhau, bất phân thắng bại.

Nói là hai nhóm người, kỳ thật bị vây đánh cũng chỉ còn lại một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Xung quanh hắn chất đầy thi thể, trên người nhiều chỗ bị thương, vết máu loang lỗ. Những chỗ không kịp cầm máu, máu tươi không ngừng chảy xuống, nhưng hắn lại toàn bộ không để ý, thế như hổ điên, dùng toàn chiêu thức lấy mạng đổi mạng.

Người vây phục hắn mặc dù nhiều, nhất thời cũng không biết phải làm sao, đang dùng xa luân chiến chậm rãi tiêu hao thể lực thiếu niên. (xa luân chiến: kiểu đánh luân phiên)

Cường ép nhúng tay vào ân oán của người khác, luôn là điều tối kỵ trên giang hồ. Tuy rằng tối kỵ này với Kinh Hồng Chiếu Ảnh mà nói, xưa nay chưa từng tồn tại, nhưng không biết song phương người ngựa vì sao chém biết, bậy bạ nhúng tay cũng nhất định không phải phong cách hai người.

Hai người ẩn thân rừng rậm, yên lặng quan sát một lát, tay Vân Chiếu Ảnh hơi hơi cử động.

『 đốt ──』 một tiếng, một hòn đá nhỏ bay trúng Linh Đài huyệt sau lưng thủ lĩnh bên công kích. Người cầm đầu đó công lực không kém, nghe được tiếng gió sau lưng, vội vàng tránh đi, hòn đá nhỏ mất mục tiêu, bay đi ra ngoài.

Nói là hắn tránh được, không ngời cục đá mất mục tiêu tự nhiên va vào hòn đá lớn bên cạnh, phản xạ trở lại. May mắn hắn nghe thấy tiếng gió không ổn, thân hình sớm động, tránh được lần nữa.

Nếu Vân Chiếu Ảnh ra tay, Hàn Kinh Hồng tự nhiên cũng xuất thủ theo. Người cầm đầu kia có thể tránh cục đá của Vân Chiếu Ảnh, cũng rốt cuộc không thể tránh nổi cục đá mà Hàn và Vân đồng thời phát ra, vô thanh vô tức, lúc này mới bay đến. Cánh tay tê rần, trường tiên (roi dài) trong tay không tự chủ được rơi xuống mặt đất, cảm thấy vừa sợ vừa giận, dừng thế công kích, quát to: “Tên nào thỏ đế trong bóng tối, mau lăn ra đây cho đại gia.”

Lời nói chưa dứt, lại hai hòn đá không biết phát ra từ nơi nào, vừa vặn cùng lúc, cực kỳ ăn ý. Lần này tiếng gió càng cấp bách, thủ lĩnh thậm chí chẳng kịp nghĩ tới ý niệm né tránh, liền một tay che mặt, một tay đỡ đầu gối, quỳ gối trên mặt đất. Máu tươi chảy ra, hắn phun ra một cái răng cửa.

Chưa kịp nhìn thấy thân ảnh đối phương mà đã thua thiệt tới mức này, thủ lĩnh trong lòng biết nếu người thật xuất hiện, mình nhất định chiếm không được thượng phong. Khẽ cắn môi, buông lời tàn độc: “Tại hạ không biết bằng hữu nào qua đường, song, muốn đối đầu với bản môn, nên chuẩn bị cho kĩ càng. Việc hôm nay, không xuống Hoàng Tuyền, tuyệt không cam lòng bỏ qua!”

Hắn nói xong, lại nhìn về phía thiếu niên bị vây khốn. “Tất cả mọi người thu tay lại. La Thành Mặc, hôm nay có người cứu ngươi, coi như ngươi may mắn, chúng ta đi!”

Thiếu niên vốn bị thương rất nặng, thấy kẻ địch đã rút, rốt cuộc không duy trì được nữa, trưởng kiếm khuynh đảo cắm xuống, cố gắng chống đỡ thân hình không ngừng lay động.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về một góc của cánh rừng, đúng là nơi của Kinh Hồng Chiếu Ảnh, làm như đã sớm phát giác vị trí hai người.

Cách cánh rừng u ám, ba người chống mắt nhìn nhau. Thiếu niên đơn giản gật đầu, cũng không mở miệng đa tạ ơn cứu mạng, cố hết sức xoay người rời đi.

Nhìn ra sau thiếu niên này chắc chắn có chuyện xưa thật lớn, hai người trong rừng liếc mắt nhìn nhau, Hàn Kinh Hồng tiếp tục sờ sờ cằm.

“Huyết Dục Môn.” Vân Chiếu Ảnh lạnh nhạt đáp lời.

“Có khả năng.” Mỉm cười. “Ngươi muốn chọn bên nào?”

“Thiếu niên.”

“Ta đây chỉ có cách đi theo kẻ vô dụng kia.” Hàn thở dài. “Mặc kệ có thu hoạch được gì không, buổi tối gặp ở  chỗ Khiếu Hóa Oa (chỗ những người ăn mày, hiểu như Cái Bang cũng được) , không gặp không về.”

“Được.” Vân trả lời nhanh, đi lại càng nhanh, thân hình chỉ một chớp đã biến mất trước mặt Hàn, chỉ lưu lại mấy chữ. “Thi thể để lại cho ngươi.”

“Này này!” Kêu vài tiếng, gọi không được người đã đi xa. Hàn Kinh Hồng chậm một bước, sắc mặt nhăn nhó. “Khinh công đâu phải để cho ngươi dùng đi là đi như vậy — mà chuyện này đâu có liên quan gì tới ta a!!”

Hắn trong lòng sớm tính toán, không lo đám người Huyết Dục Môn kia cách mình nắm giữ. Ngoài miệng nói thầm không ngừng, vẫn là dấn mệnh đi tìm người thu thập tin tức:

“Vân rốt cuộc vẫn yếu lòng…”

Nơi nào có khói sẽ có khất cái (ăn mày), nơi nào có khất cái thì có Cái Bang.

Ăn mày ăn thịt gà, nướng nhộng, nướng rắn, Hàn Kinh Hồng đầy nghĩa khí vỗ vỗ vai đà chủ phân đà Cái Bang ở Miêu Cương, Xà Cái Phàn Khánh. “Phàn lão huynh, đã lâu không gặp, nhìn thấy ngươi ta thấy thật cao hứng, đến đến đến, làm một ly.”

Ngươi đương nhiên cao hứng! Lão khiếu hóa (ăn mày) suy sụp khuôn mặt. Hôm nay uống trà thì chén đột nhiên vỡ, biết là ác vận tới cửa, ai ngờ lại đúng là ôn tinh giáng xuống.

“A, Phàn lão ca, nhìn thấy ta ngươi mất hứng sao?” Hàn Kinh Hồng uống rượu sảng khoái, nháy mắt hết một vò.

“Nào dám!” Xà Cái nghiến răng cố mỉm cười đi đến. Lão khiếu hóa ta đây chỉ là một trong lục đại trưởng lão, nào dám so đo với người anh em kết nghĩa của bang chủ là ngươi. Tuy nhiên, trọng điểm vẫn là… “Hôm nay Hàn thiếu hiệp một người đến phải chăng là…”

“À, Vân đi theo một người, chắc tối nay mới đến, không cần nóng lòng, ngươi sớm muộn gì cũng gặp y.” Dường như không quan tâm đến việc vừa đánh vỡ mộng tưởng của lão nhân gia, không để ý tới trưởng lão đứng cạnh vẻ mặt suy sụp. “Tiểu Ngô tử, mang một vò rượu tới đây.”

Mặt người cười vui kín lòng sầu! Phàn trưởng lão chính thức khắc sâu lời nói này trong lòng. Hắn cũng không phải không chào đón thiếu niên hiệp khách nổi tiếng giang hồ, nhưng… Hắn, kẻ khất cái này, rốt cuộc vẫn không chịu nổi hai người giằng co. Nguyệt Nhã tiểu công chúa bức hôn là chuyện nhỏ, hai người ba ngày thì hai ngày khoa chân múa tay đập vỡ phòng là chuyện nhỏ, động một tí dẫn một đống địch nhân tới đuổi giết là chuyện nhỏ, bị địch nhân hạ độc trong nước mỗi ngày là chuyện nhỏ, phóng hỏa thiêu nhà là chuyện nhỏ, bi thảm nhất chính là còn phải giúp hai người bọn họ trộm đoạt linh dược, cung cấp tình báo, phóng hỏa đốt nhà, tung tin đồn… Nói tóm lại chính là — chuyện xấu tuyệt đối!

Bọn họ Cái Bang thanh danh đường đường chính chính, sau khi quen biết hai tên ôn thần này xong, đã một đi không trở lại. Bao nhiêu lần oán giận với bang chủ mà không thành. Một câu trong chốn võ lâm chưa thấy người can đảm nghĩa hiệp như vậy là vứt mọi lại báo cáo của bọn hắn — bà nó chứ Sử bang chủ, ngươi có can đảm nói những lời này mà không lảng tránh ánh mắt của lão tử, ngươi có dám nghe chuyện về anh em kết nghĩa của ngươi trong vòng ba dặm mà không xỉu, lão tử phục ngươi sát đất.”

“Phàn lão huynh, nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Đột nhiên tiến đến trước mặt, làm cho Phàn trưởng lão lão làng nổi danh không khỏi khẽ biến sắc mặt, cũng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.

“Nghĩ xem Hàn thiếu hiệp lần này có chuyện gì cần lão khiếu hóa này xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng.”

Xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, thật là trừu tượng đến không thể trừu tượng hơn. Lão khiếu hóa thầm oán trong lòng, nếp nhăn trên mặt cười thành hoa cúc.

“Vì võ lâm đại nghĩa, Phàn lão huynh luôn luôn không chối từ, tiểu đệ vô cùng khâm phục.”

Ta rất muốn từ a! Lão khiếu hóa trong lòng kêu to.

“Kỳ thật lần này cũng không có chuyện gì. Ngươi cũng biết đại hội trừng ác vào trùng dương ở Điểm Thương. Mục tiêu là nhằm vào Huyết Dục Môn cùng Âm Nguyệt Giáo, Đoạn Tình Môn. Ta đã cho A Đại A Nhị đi thăm dò Âm Nguyệt Giáo và Đoạn Tình Môn, cùng Vân đến Miêu Cương chính là vì muốn giẫm lên máu đó.”

Nụ cười trên mặt Hàn Kinh Hồng tươi không kém lão khiếu hóa, lão khiếu hóa vẻ mặt phía sau lại vô cùng suy sụp — như thế này mà còn nói không có gì?! Ở Nam Cương ai mà không tránh xa Huyết Dục Môn, chỉ có các người tự mình dâng thân tới cửa.

“Phàn lão huynh, có tin tức gì để chia cho tiểu đệ không?” Hàn Kinh Hồng cười đến sáng ngời chói mắt, đâm vào lão khiếu hóa khiến lão thiếu chút nữa bật khóc.

“Chúng ta vẫn luôn chú ý tới Huyết Dục Môn. Nhưng bọn họ hành tung ẩn mật, mỗi lần đều như khỉ nhảy ra từ khe đá, cho nên tin tức tra được không nhiều lắm. Sau khi Ngũ Độc giáo biến mất, bọn họ mới chính thức xuất hiện tại võ lâm…”

Lão khiếu hóa nói xong, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói. “Kỳ thật các người vừa tới, Huyết Dục Môn gần đây hình như có chuyện lớn xảy ra. Vài ngày trước, một người tên Độc Cô Ly Trần đánh tới Huyết Dục Môn.” Lão không để ý khi mình nhắc tới Độc Cô Ly Trần, mắt Hàn hiện lên nét kinh ngạc. “Nói muốn cùng Môn chủ đánh giá Cổ độc thuật. Trận tỉ thí này rốt cuộc có diễn ra không thì không biết, không lâu sau, truyền ra việc ấu tử (con trai) của môn chủ muốn soán vị, mới hợp tác với Độc Cô Ly Trần, ám toán môn chủ.”

“Sao? !”

“Sự tình thật sự không rõ, hiện tại Huyết Dục Môn đang lùng sục bắt Thiếu môn chủ. Các ngươi không ngại từ nơi này xuống tay đi!”

“Bắt Thiếu môn chủ…” Hàn đảo mắt, có chút không nhịn cười được. “Biết tên không?”

“Hình như là… La Thành Mặc?” Lão khiếu hóa còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Hàn Kinh Hồng như bị kim châm nhảy dựng lên, không nói lời nào, chạy ra bên ngoài, vựa chạy vừa kêu.

“Thảm thảm …”

“Này này này này…” Không hiểu gì gãi mái tóc rối bời, không biết vì sao ôn thần tự động rời đi, nhớ tới việc hai ngươi luôn luôn như hình với bóng lại chỉ xuất hiện có một, như ngộ ra điều gì đó, vung tay lên. “Các tiểu tử, dậy mau, mau đi hỏi thăm tin xấu đi!”

───────────────

 Lúc Hàn Kinh Hồng đuổi kịp Vân Chiếu Ảnh, vẫn chậm một bước, người Huyết Dục Môn sớm đã bao vây La Thành Mặc, hiện trường loạn cả lên. Nhóm người Huyết Dục dùng cổ hay độc đều không có hiệu quả với Thiếu môn chủ của họ, lại nói có cao nhân âm thầm trợ giúp thiếu môn chủ, vì thế liền sử dụng kỳ môn trường binh khí trận.

Trường binh khí này là một lưỡi dao sắc bén, đầu kia có gắn thêm thủy tinh kỳ dị, chỉ cần có chút ánh sáng chiết xạ, là phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Bởi vì binh khí rất dài, khi huy vũ thì hào quang lấp lánh sau người, hơn nữa trong trận phối hợp binh khí, sẽ không ảnh hưởng đến bản thân, càng cho thấy đại uy lực.

Cường quang không chỉ có chiếu khiến tầm mắt rối loạn, hào quang di động lóng lánh di chuyển, lại làm người ta tâm phù khí táo (thấp thỏm), không cẩn thận sẽ bị mất phương hướng. Tâm pháp của Vân Chiếu Ảnh là huyền môn chính tông, căn cơ thâm hậu, hào quang không ảnh hưởng lớn tới y, thiếu niên đã tay chân dần dần trì chậm lại,  thường thường nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ, đối phương tấn công nhanh, hắn lại nhắm mắt, động tác chậm một bước, sau lưng bị lưỡi dao sắc bén làm bị thương một vệt chảy máu.

“Rõ thật là!” Vân Chiếu Ảnh không vui quát lên, chiêu thức trên tay biến đổi, triển khai Diệt Thiên Tam đại thức, Vân Đào Diệt Nhật. Tuyệt chiêu uy lực, không giống bình thường, bát hư nhất thực chịu lực cản, chân khí liên hoàn đánh ra ba lần, thân hình nhóm truy binh chấn động lắc tây lắc đông, cước bộ nhất động, trận thế rối loạn.

Nhưng bọn họ cũng có cách ứng biến khác, vừa cảm thấy trận thức hơi loạn, nhất thời nâng binh khí lên, lưỡi dao sắc bén ở trên, thủy tinh ở dưới, tự động có tấm đồng chụp lên thủy tinh, che khuất cường quang. Nháy mắt tiếp theo, bọn họ đứng lại trận tuyến, binh khí đảo ngược, thủy tinh quang mang mạnh mẽ tái hiện.

Khi Hàn Kinh Hồng đến, thì chính là đang diễn ra sự biến hóa này, thấy thế kiếm trong tay Hàn rời vỏ, kiếm quang vừa quét, lập tức biết lợi hại cuống quýt rút lui, mặt đất đã bị chân khí phá thành một rãnh sâu.

“Vân, từ khi nào ngươi trở nên nhân từ như vậy, đến bây giờ còn không bắt lấy một người.” 

Giọng điệu khinh thường khiến truy binh không nhịn được hừ một tiếng. 

Vân trừng mắt liếc hắn, tóc chưa loạn, hô hấp chưa biến đổi. “Đang đợi ngươi tới đó! Ở đây có tất cả ba sáu người, ta một người cũng chưa đụng tới.”

Lời này mọi người nghe được có chút không hiểu, Hàn lại có chút muốn cười. Hắng giọng, lẩm bẩm. “May là giữa ta với ngươi còn hiểu rõ, may mà ta không có tới trễ.”

Khi hắn nghe tên khất cái nói người Vân đang theo dõi là Thiếu môn chủ Huyết Dục Môn, đã biết đối phương sẽ không thân thiện. Mà hắn cùng với Vân nhiều năm qua so đấu thành thói quen, Vân luôn luôn kiên trì việc công bằng, nếu Vân tin tưởng hắn sẽ đến hỏi Phàn khiếu hóa về thân phận của thiếu niên, nói không chừng sẽ đợi hắn đến cùng tỉ thí.

Thật bất hạnh, hắn lại đoán trúng.

Chỉ là… quan hệ bây giờ của hai người không phải tình nhân sao?

“Vân a…” Kiếm khí như hồng (cầu vồng), thế không thể đỡ. Dọn đi một nửa kẻ địch, Hàn cười khổ nói. “Ta coi như ngươi đang đợi ta để làm tròn chức trách bảo hộ.”

Vân nghe vậy, nếu vừa rồi là lạc anh (hoa rụng) rực rỡ hoa mỹ, lúc này đây là cuồng phong bão tuyết lạnh thấu xương, thân hình không nhàn nhã như lúc trước, mà tràn đầy quỷ mị, tiến thoái bất định, nhìn lên phía trước thì đã ở phía sau, thân hình như không chỉ một người, đám người xem ở bên ngoài dao động. Kỳ môn trường binh khí trong tay nhóm truy binh như bị y làm rối loạn góc độ, có khi rõ ràng nhìn thấy người ngay trước mắt, binh khí cũng nắm rất chắc, lại chắc biết tại sao, mắt hoa lên lại rơi vào tay đối phương.

Thấy Vân xuất chiêu Bách Bộ Thiên Tung, Hàn cũng không dám chậm trễ. “Một, hai, ba, bốn…” Hắn vừa đếm vừa đoạt đi binh khí người ta, tiện tay điểm luôn huyệt đạo đối phương. Đến mười tám, Vân cũng dừng lại.

Mỗi người mười tám, lại là hòa nhau.

Truy binh Huyết Dục Môn đấu đến ngạo nghễ, đến quái dị khủng bố không thể ngăn cản, ở dưới tay hai ngày, lại như đao chém đậu hũ, hai ba lần đã bị chế trụ. La Thành Mặc được cứu thoát, ngơ ngác nhìn hai bóng người nhất lam nhất bạch, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, lại nghe hai người tranh chấp ai thắng ai thua.

“Tên lừa lọc nhà ngươi!”

“Này, không phải chỉ ngươi theo chân bọn họ giao đấu triền miên nửa ngày, ta cũng bôn ba hơn một canh giờ mới đuổi kịp ngươi.”

“Truy Nhật Ngự Tinh của ngươi rõ là nhanh hơn một chút!”

“Ta vì bọn người truy bắt kia, mất không ít công lực, còn có Bích Hổ công treo hơn nửa canh giờ.” (Bích Hổ: thằn lằn, vách tường, tóm lại để tiếng Hán Việt vậy…) 

“Mới qua nửa canh giờ ngươi đã kém cỏi như thế?”

“Ngươi là đang hy vọng ta giả vờ sao?”

Cãi nhau vô vị loại này… La Thành Mặc ho vài tiếng. “Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, tại hạ xin cáo…”

Lời còn chưa dứt, hai người kia ầm ĩ một đoàn lại mỗi người một tay cầm bờ vai hắn, tốc độ nhanh vô cùng, trăm miệng một lời nói: “Ngươi có nghe qua câu tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo chưa?” (nhận ơn người phải báo đáp gấp ngàn lần) 

—————————————————————–

Chú – của Thanh Tĩnh. 

Lễ hội thuyền rồng ở Miêu tộc và Trung Nguyên khác nhau rất lớn, tuy rằng đều là tháng năm, nhưng trong tháng năm từ 24 đến 27, ngày 26 là ngày đỉnh cao nhất. Truyền thuyết xa xưa có người đánh cá tên Bảo, một ngay mang đứa con Cửu Bảo xuống núi bắt cá, đứa con bị ác long kéo vào Long Động. Bảo liều chết tìm con, phát hiện đứa con bị ác long giết chết. Bi phẫn vạn phần, phóng hỏa đốt long động. Đại hỏa: từ lúc bắt đầu, chín ngày chín đếm chưa từng tắt, toàn độ trời đất đều là mảnh đen.

Bóng đêm đầy trời, một cô gái mang theo đứa nhỏ đến bờ sông Trạc Y. Đứa nhỏ khờ dại đem chủy y của mẹ nó ở trong nước chơi đùa, miệng nói: “Đông đông đa! Đông đông đa!” Ai ngờ câu này vừa nói, trời quang mây tạnh, hiện ra thi thể ác long.

Không lâu sau, mọi người mơ ác long báo mộng, nói với họ rằng: “Tôi là con trai độc nhất của Tang lão, nay đã trả mệnh. Chỉ mong các người già trẻ giúp đỡ, dùng cần sam thụ phỏng thân hình tôi, ở trong ngước sông, tại vùng Trường Giang và Hoàng Hà chèo vài ngày, giống như khi tôi còn sống đùa vui ở Trường Giang và Hoàng Hà, ta có thể hưng vân chi vũ (gọi mây tạo mưa), khiến ngũ cốc được mùa.”

Mộng này truyền ra, mọi người y lời mà thử, quả nhiên gặp được mưa, vì thế các trại đều bắt đầu làm thuyền rồng, hình thành truyền thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.