Chu Hầu lượn quanh bàn máy tính vò đầu bứt tai. Anh đã ra đây mấy lần nhưng lần nào Đường Nam Nam cũng hết sức chăm chú gõ bàn phím, không thèm nhìn anh lấy một cái.
Lượn qua lượn lại hồi lâu mà cô vẫn không ngẩng đầu lên, Chu Hầu rất thất vọng, lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh. Có lần anh cố ý quấy rầy Đường Nam Nam làm việc đã bị cô không nương tình đánh một cú, kể từ đó, anh đã dưỡng được thói quen tốt là không quấy rầy người khác làm việc.
Đang định đi vào phòng vệ sinh thì bất chợt nghe Đường Nam Nam nói to: “Đầu heo, cậu đổi nước cho tôi đấy à?”
Chu Hầu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, nói: “Đúng vậy, đợi tôi rửa tay một chút. Phải thật sạch sẽ.” Anh thấy vẻ mặt Đường Nam Nam không có gì là buồn bực nên nói tiếp: “Ly nước đó là do tôi rót trước khi vào phòng vệ sinh đấy, tuyệt đối sạch sẽ! Tôi cũng đã rửa sạch ly của cô rồi.”
“Cậu siêng năng quá.”
“Ha ha…” Chu Hầu thả lỏng: “Tôi chỉ thuận tay thôi, thấy ly nước của cô đã lạnh nên mới rót cho cô ly khác.”
“Lần sau đổi nước nhớ báo trước cho tôi một tiếng.” Đường Nam Nam cắn răng nói.
Chu Hầu khiêm tốn: “Chút chuyện đó đâu cần phải nói với cô, tôi không thấy phiền đâu.”
“Cậu vẫn nên nói trước với tôi một tiếng thì hơn. Tôi cứ tưởng ly nước của mình đã nguội nên mới uống một hớp lớn.” Đường Nam Nam lè lưỡi: “Phiền cậu nhìn xem miệng của tôi có bị phồng rợp không?”
“A? Ờ… xin lỗi mà.” Chu Hầu nói: “Tôi không cố ý.” Anh vội vàng đẩy mấy thứ trên bàn đến trước mặt Đường Nam Nam: “Đây là sữa chua, có cả hạt dưa nữa, à, cần tôi lấy kem trong tủ lạnh cho cô không?”
“Thằng nhãi cậu sao lại ân cần thế?” Đường Nam Nam cảnh giác nhìn anh: “Tôi cho cậu biết, muốn tiền thì không có, nhưng muốn chết thì cứ nói.”
“Thô tục! Tôi nói cần tiền bao giờ?” Chu Hầu liếc mắt, rồi lập tức chuyển sang bộ mặt tươi cười: “Cô Mập, cô viết xong chưa? Máy tính ấy… cho tôi dùng một chút được không?”
“Để làm gì? Không phải đã nói cậu dùng vào buổi sáng, còn tôi dùng vào xế chiều và buổi tối sao?”
“Không công bằng! Buổi sáng tôi chỉ dùng được một chút xíu thôi.”
“Cậu dậy quá muộn, điều này có thể trách ai?”
“Tôi muốn đổi lại thời gian! Nếu không cuộc sống của tôi quá vô nghĩa!”
Đường Nam Nam không thể làm gì khác hơn ngoài việc phất tay: “Được rồi được rồi, tôi dùng vào buổi sáng và buổi tối, cậu dùng lúc xế chiều, được chưa!”
“Tốt quá!” Chu Hầu hết sức vui mừng: “Vậy bây giờ cô để tôi dùng đi, Mạc Mặc nói chiều nay cô ấy rảnh.”
“Stop! Nói sớm có phải tốt hơn không! Lần sau đừng dùng thủ đoạn mưu sát này nữa. Nếu tôi có bỏng chết thì cậu cũng không được thừa kế cái máy tính của tôi đâu.” Đường Nam Nam che miệng, nói: “Tôi đi mua thuốc đây.”
“Ừ, ngài đi thong thả.” Chu Hầu vui vẻ vọt tới ngồi trước máy tính đăng nhập QQ.
Đường truyền nhà Đường Nam Nam đã được đổi, tốc độ nhanh hơn không chỉ một chút. Đáng tiếc Mạc Mặc không online, đợi rất lâu, trăm hô ngàn gọi, cuối cùng Chu Hầu cũng được như ý nguyện gặp lại Mạc Mặc sau bao ngày xa cách, đương nhiên là gặp qua màn hình.
“Mạc Mặc! Rốt cuộc cũng gặp lại em rồi!” Chu Hầu vừa nói vừa gửi một biểu tượng gương mặt kích động vì vui mừng ~\(≧▽≦)/~, vì mặt anh không thể thể hiện hiệu quả như vậy.
Vì bận rộn nên Mạc Mặc hơi gầy, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt. Nhiệt độ trên cao nguyên khá thấp, cô mặc một bộ áo lông lục sắc, trên đầu đội một vòng hoa dại đủ màu rực rỡ. Cô đang cười, xinh đẹp vô cùng. Không xa ở phía sau cô là vài con bò Tây Tạng và một đống đá mani(1) nhỏ.
(1) Đống đá mani: gồm những hòn đá mani có khắc bùa chú, dùng để cầu phúc.
Mạc Mặc không phải là người thích cười, Tiếu Kiến Quân gọi cô ấy là mỹ nhân lạnh lùng là vì anh ta chưa bao giờ thấy Mạc Mặc cười, nhưng lúc này đây, cô cười rất vui vẻ.
“Em đội vòng hoa trông đẹp quá!” Chu Hầu nói chân thành: “Trước đây em rất ít đeo trang sức. Nhìn đẹp thật.”
“Đội vòng hoa thế này có giống thôn nữ không?” Mạc Mặc gãi đầu, bật cười: “Mấy bông hoa này đều do học trò của em hái cả đấy. Gần chỗ em có một cái hồ, nhiều hoa lắm, nở dọc đến tận chân núi tuyết.”
“Mạc Mặc, em sống tốt không? Không gặp khó khăn gì chứ?”
“Không đâu, mọi thứ đều rất tốt.” Mạc Mặc cười: “May là có anh.”
“Hả? Gì cơ?” Chu Hầu chồm người về phía trước, vội vàng hỏi.
“Lần trước anh gửi sách đến thư viện ấy.” Mạc Mặc sờ vòng hoa trên đầu, không nỡ lấy xuống: “Sau khi sách được chuyển đến, em xem một chút thì thấy…” cô khẽ mỉm cười: “không thích hợp với trẻ con lắm. Nhưng vì ở đây không có loại sách khác nên em đành đọc những quyển sách ấy cho bọn trẻ nghe, mỗi ngày một đoạn. Bọn trẻ rất thích, chưa đầy nửa tháng, em đã trở thành giáo viên được yêu mến nhất. Có phụ huynh còn nói con của họ trời chưa sáng đã đến trường vì muốn gặp cô giáo Mạc sớm một chút.”
Mạc Mặc khẽ thở dài: “Em mới biết thì ra đây là lần đầu tiên bọn nhỏ đọc tiểu thuyết, trước kia chúng không hề biết tiểu thuyết là gì.”
Đương nhiên rồi, Chu Hầu nghĩ thầm. Trẻ con dân tộc thiểu số thường đi học muộn, đa số cũng hơi lớn rồi, thử hỏi mấy đứa trẻ mười mấy tuổi được nghe kể chuyện yêu đương này nọ thì đứa nào không thích? Huống chi còn là tình yêu huyền ảo, tất nhiên phải thích rồi.
Cũng giống Lâm Đại Ngọc(2) mất ăn mất ngủ khi đọc Tây Sương Ký(3), hay khi còn bé anh chết mê chết mệt với truyện của Kim Dung, nói chung trẻ con đều có hứng thú với mấy tiểu thuyết giả tưởng. Đó là chưa kể bọn trẻ kia còn ở nơi xa xôi hẻo lánh, bị nhốt ở một nơi vô cùng nhỏ bé, những cuốn sách này cứ như đã phá vỡ một bức tường để bọn chúng biết thêm về thế giới bên ngoài, về trí tưởng tượng của con người.
(2) Lâm Đại Ngọc: Nhân vật trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần.
(3) Tây Sương Ký: là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, được sáng tác trong khoảng thời gian 1297 – 1307).
Trước hết, không nói đến nội dung sâu sắc hay thấp kém, những quyển văn học nghị luận khô khan quả thực không ở cùng cấp bậc với tiểu thuyết mạng nếu so về lực hấp dẫn. Chỉ có những người đọc nhiều tiểu thuyết mạng cả hay lẫn dở mới có thể gia nhập hàng ngũ phê bình văn học mạng, hơn nữa chỉ cần đọc được một quyển tương đối không tệ là lập tức sẽ châm lại ngọn lửa nhiệt tình, tiếp tục gắn bó với tiểu thuyết mạng, huống chi đây chỉ là những đứa trẻ thiếu sự phán đoán? Mạc Mặc đã chỉnh sửa đôi chút nội dung cho phù hợp với trẻ con nên dù tình tiết có chỗ vô lý nhưng không hề ảnh hưởng hứng thú nghe kể chuyện của tụi nhỏ.
Mạc Mặc cười nói: “Vì thế, nếu ngày nào đó anh đến đây du lịch thấy bọn trẻ đang đấu khí thì đừng khó hiểu, tất cả đều tại anh đấy.”
“Đấu khí?” Chu Hầu nghe không hiểu lắm.
“Hả? Anh không biết đấu khí là gì sao?” Mạc Mặc ngạc nhiên: “Em còn tưởng anh rất thích loại sách này đấy! Anh chưa đọc à?”
“À, ha ha… Anh nhờ một người bạn chọn sách giúp. Cô ấy học… tâm lý trẻ em nên anh nghĩ cô ấy tương đối chuyên nghiệp.” Tốc độ nói dối của Chu Hầu không hề thua kém với tốc độ của đường truyền.
“Thì ra là vậy.” Mạc Mặc không thể tưởng tượng nổi cuộc gặp gỡ ly kỳ của anh nên dễ dàng tin lời anh, cô hơi xấu hổ nói: “Ngại quá, lúc anh gửi mấy quyển sách đó đến đây, em không vui lắm, còn hơi trách anh nữa, nhưng không ngờ anh lại tốn nhiều tâm tư như vậy. Chu Hầu, cảm ơn anh nhé! Cảm ơn anh vì đã bỏ nhiều tâm ý cho chuyện của em. Nhờ anh, em mới có thể hòa hợp được với bọn trẻ nhanh như vậy.”
Chu Hầu rất xấu hổ! Không chỉ xấu hổ vì mình không có công gì trong đống sách kia, mà hơn nữa còn vì anh có hai vạn nhưng không hề nhớ đến việc mua sách cho Mạc Mặc! Não anh bị chập mạch ư? Tại sao có thể nhớ đổi ga giường cho Cô Mập nhưng lại quên sạch việc phải mua sách cho Mạc Mặc?
Thấy ánh mắt cảm kích của Mạc Mặc trên màn hình, Chu Hầu không còn mặt mũi nào để nhìn cô nữa.
“Em đem máy tính ra ngoài trời hả? Có lạnh không? Vào trong nhà rồi nói tiếp nhé.”
“Trong nhà không có tín hiệu.” Mạc Mặc cười nói: “Anh nghĩ em ở trong nhà lên mạng hả? Trong nhà mạng chậm lắm, không chat video được.”
“À, anh biết, anh đã giải quyết vấn đề đó rồi. Anh đã đổi thành đường truyền 16 Mb/s, sau này chúng ta chat video sẽ không sợ bị mất kết nối.”
“Chu Hầu, anh vui tính thật đấy! Ở bên em không có tín hiệu, anh lại đổi đường truyền nhà anh?” Mạc Mặc cười nói: “Lãnh đạo trường thấy bọn em không liên lạc được với người nhà nên đã sai người lắp cho bọn em một máy thu tín hiệu quân sự đơn giản. Có cái này rồi, chỉ cần anh ở trên địa cầu là có thể liên lạc.” Mạc Mặc cười, chuyển máy tính sang hướng khác để anh nhìn một thứ có hình dáng kỳ lạ trên thảo nguyên.
“Đó là máy thu tín hiệu hả?” Chu Hầu tò mò nhìn cái vòng sắt được treo chỗ cao nhất, nhìn hơi giống bánh xe đạp, nếu nói vật này thu sóng radio thì anh còn tin, chứ không thể nhìn ra chỗ nào giống máy thu tín hiệu internet.
“Đúng rồi. Chính là cái đó, nhưng bộ phận quan trọng nhất là cái này.” Cô ấy chỉ cái hộp đen ở bên dưới.
“Cái này rất phiền phức, mỗi lần sử dụng đều phải chỉnh tần số. Ban đầu bọn em không ai biết dùng, cũng may có người bạn làm ra thiết bị này chịu giúp đỡ, người ấy hướng dẫn cho bọn em cách dùng. Nói thật với anh, bây giờ em vẫn chưa sử dụng thành thạo, mỗi lần lên mạng đều phải làm phiền người ấy. Thật sự đã gây phiền hà cho người ấy rất nhiều, nếu không phải vì người ấy quen biết nhiều người thì cái này có tiền cũng không mua được.”
“Hả? Vậy hả?” Chu Hầu cười khan: “Vậy hả?” Trong lòng anh rất khó chịu, cái gì mà làm phiền “người ấy”, chẳng phải không nên tùy tiện gọi “người ấy” thân thiết như vậy sao.
“Người bạn kia đến cả thiết bị quân sự cũng biết, lợi hại quá.” Chu Hầu nói: “Là nam hay nữ?”
“À, là nam, và thiết bị này không còn được dùng trong quân đội nữa, nếu không cũng không thể nào mang ra ngoài.” Mạc Mặc cười nói: “Rất nhiều linh kiện cũng đều do anh ấy dùng thứ khác để thay thế nên việc điều chỉnh mới phiền phức như vậy. Nói thật là em không ngờ có người có thể dùng linh kiện xe đạp để thay linh kiện của máy thu tín hiệu.” Vừa nói cô vừa chỉ cái vòng sắt trên kia, đúng là Chu Hầu không nhìn lầm, cái đó quả nhiên là bánh xe đạp.
“Nhất định đó là một ông thầy giáo già có kinh nghiệm phong phú, nếu không tuyệt đối không thể làm ra được thứ này!” Chu Hầu nói: “Quá lợi hại!”
“Ha ha ha ha…” Mạc Mặc cười: “Ông già? Đường Vương còn nhỏ hơn anh đấy! Đúng rồi, lần đầu tiên nghe tên anh ấy thì em đã muốn nói với anh. Trong những người em quen, tên của hai người kết hợp lại thì rất có khí thế đó! Anh là Chư Hầu(4), anh ấy là Đường Vương! Rất hay phải không?”
(4) Chu Hầu đọc gần giống Chư Hầu.
Không hay, Chu Hầu cảm thấy hoàn toàn không hay. Bây giờ miệng anh chua lét, chỉ cảm thấy cái tên Đường Vương này rất khó nghe, không hay chút nào.
“A, đúng lúc anh ấy tới này.” Giọng nói của Mạc Mặc bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, cô ấy xoay người, gọi to về phía xa: “Đường Vương! Không phải anh leo núi tuyết ư? Sao về nhanh thế?”
Người ở đằng xa nói gì đó, Chu Hầu không nghe rõ. Anh thấy Mạc Mặc cười ngượng ngùng: “Em chưa leo núi tuyết bao giờ nên không biết cần phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy. Em còn tưởng anh mới về.” Giọng nói cũng ngại ngùng, giống như vừa bị người ta chế giễu.
Chu Hậu rất muốn nhìn xem thằng nhóc kia có bộ dạng ra sao, nhưng hắn ta chỉ đứng ở đó, vì Mạc Mặc ngồi trên cỏ nên Chu Hầu chỉ nhìn thấy đôi chân dài được bọc trong chiếc quần vải thô.
“Tín hiệu có rõ không? Gió trên cao nguyên rất lớn, mọi người nhớ phải tùy hoàn cảnh mà điều chỉnh góc độ của máy thu tín hiệu. Tín hiệu không tốt là vì góc độ không thích hợp, mọi người có thể tự điều chỉnh.” Thằng nhóc đó đang nói chuyện, Chu Hầu bĩu môi, thầm nghĩ: Giọng nói cũng khó nghe.
“Bọn em sẽ tập dần. Đường Vương, mấy ngày qua làm phiền anh quá, có phải em ngốc lắm không?” Mạc Mặc ngẩng đầu nhìn lên, ánh nắng rạng rỡ của cao nguyên làm cô khẽ nheo mắt lại, ở cô có thêm sự dịu dàng, quyến rũ mà Chu Hầu chưa từng nhìn thấy.
Đây chính là sự quyến rũ gây chết người chỉ trong một giây của mỹ nữ! Đáng tiếc không phải dành cho anh! Chu Hầu sốt ruột, không kìm được gọi cô: “Mạc Mặc! Mạc Mặc!”
“Ha ha… Suýt nữa thì quên mất anh.” Mạc Mặc cười: “Em giới thiệu một chút, Đường Vương, đây là Chu Hầu – bạn em, giống tên anh lắm đúng không? Anh ấy rất ngưỡng mộ người làm ra bộ thiết bị này, anh có thể ngồi xuống để anh ấy nhìn thấy anh không?”
Chu Hầu rất muốn nhìn thấy anh ta nên mở to hai mắt, ai ngờ chỉ thấy đôi chân xoay người bước đi, càng đi càng xa, sau đó trên màn hình hiện lên toàn bộ hình dáng của người tên là Đường Vương kia, nhưng chỉ là bóng lưng.
“Anh ta đi rồi?” Chu Hầu ngạc nhiên hỏi Mạc Mặc.
“Anh ấy vừa nói…” Mạc Mặc duỗi đầu lưỡi rất dễ thương: “Không rảnh!”