Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 29: Chương 29




Đường Nam Nam không cảm thấy khó hiểu lắm, ít nhất trong lòng Mạc Mặc, Đường Vương là người đặc biệt, đặc biệt đến mức không ai có thể thay thế nên cũng có khả năng Mạc Mặc thích Đường Vương. Nhưng cô không nghĩ như Chu Hầu. Chu Hầu cho rằng chỉ cần Mạc Mặc không gặp Đường Vương nữa thì cảm tình của cô ấy dành cho cậu ta sẽ biến mất, còn Đường Nam Nam thì nghĩ cho dù Mạc Mặc có đi cùng Đường Vương thì đó cũng chỉ là tình cảm đơn phương, giữa hai người họ sẽ không tiến triển thêm được nữa, và Nhị sư huynh hoàn toàn có cơ hội nên bây giờ cũng không cần đi tìm cô ấy.

Thế là vì hai người ở vùng sâu vùng xa mà hai kẻ ở Bắc Kinh cãi nhau kịch liệt.

“Cô nói đùa gì vậy? Tại sao lại dám chắc chắn em trai cô là chính nhân quân tử? Chỉ vì cậu ta là em trai cô?”

“Tuy ĐườngVương thường chọc tức tôi nhưng nó sẽ không lừa tôi! Tôi có thể đảm bảo, tin hay không thì tùy cậu!”

“Stop! Cô hiểu đàn ông hay tôi hiểu đàn ông? Cho dù cậu ta thật sự không thích Mạc Mặc nhưng cũng có thể gặp sắc nảy lòng tham! Chỉ là yêu đương thôi mà, đâu phải kết hôn. Có đại mỹ nữ hứng thú với mình ở ngay bên cạnh thì chắc chắn không thằng đàn ông nào từ chối!”

“Đường Vương không như thế! Nó không thích thì sẽ không bao giờ dính vào!”

“Dính? Ý cô là Mạc Mặc dính lấy cậu ta?” Sắc mặt Chu Hầu lập tức thay đổi, cố gắng nghĩ ra một câu thật ác ý: “Cô ghen tị với người ta cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đâu!”

“Thần kinh của cậu bị chập mạch cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đâu! Đường Vương là em trai tôi, Mạc Mặc thích Đường Vương thì tôi ghen tị cái quái gì?” Đường Nam Nam mắng anh như súng liên thanh: “Cậu đừng biến ý tốt thành lòng lang dạ thú! Tôi an ủi cậu nhiều quá khiến cậu sinh tật rồi đúng không? Cậu thích Mạc Mặc là quyền của cậu, Mạc Mặc thích người khác là quyền của cô ấy, đừng nói đến việc Đường Vương không thích Mạc Mặc, cho dù nó thích thì cậu cũng không có quyền xen vào!”

“Là lời thật lòng đúng không?” Chu Hầu hét lên: “Cuối cùng cô cũng nói ra lời thật lòng đúng không? Làm sao lại có người không thích Mạc Mặc chứ, chỉ là cô muốn giúp em trai của mình thôi! Cô cố gắng kéo dài thời gian của tôi để tôi không phá hỏng chuyện tốt của em cô!”

“Thối lắm! Tôi kéo dài thời gian của cậu? Cậu ở chỗ tôi hơn một tháng là do tôi kéo dài? Vậy cậu lập tức cút ngay, đi tìm Mạc Mặc của cậu đi! Đi qua đường cao tốc Bắc Kinh là tìm được đấy, không tiễn!”

“Hừ hừ…” Chu Hầu cười lạnh: “Nếu cô thật sự muốn tôi đi thì sao không cho tôi mượn hai ngàn để mua vé máy bay? Tôi đã nói hết nước hết cái, cũng đã đau khổ cầu xin nhưng vẫn không được, hai ngàn quan trọng đến thế sao? Nói thì hay lắm, bảo sẽ giúp tôi, chắc chắn sẽ giúp tôi, đến khi tôi thật sự cần thì chỉ có hai ngàn mà cũng tiếc.”

“Bây giờ tôi chỉ còn hai ngàn tệ thôi! Tôi cho cậu mượn rồi thì lấy gì mà ăn? Cho cậu đi tìm người yêu rồi tôi ở Bắc Kinh uống gió tây bắc à? Đúng là tôi nợ cậu hai vạn tệ, nhưng cậu cũng đã tàn sát thẻ tín dụng rồi, cái thẻ đó là do tôi lấy giấy căn cước để làm đó! Lỡ như cậu không có tiền thì tôi còn phải trả thay cho cậu! Tính tới tính lui thì cậu nợ tôi không ít đâu!” Khuôn mặt Đường Nam Nam gần như biến dạng. Từ ngày biết Chu Hầu tới bây giờ, cô chưa từng tức giận như vậy.

“Hừm hừm…” Chu Hầu liên tục cười lạnh: “Thì ra là cô sợ tôi không có tiền trả chứ gì? Tôi hiểu rồi, lẽ ra tôi phải sớm nghĩ tới chuyện đó, hóa ra là cô sợ tôi không có tiền! Cô nên cẩn thận một chút, mấy ngày nay cô tốn không ít tiền đúng không? Vốn nghĩ rằng có thể trông mong tôi sẽ trả cho cô gấp bội, nhưng lỡ như tôi không có tiền, tôi lừa cô thì chẳng phải cô sẽ lỗ lớn sao?”

Thấy sắc mặt Đường Nam Nam trắng bệch, Chu Hầu hơi hối hận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, hơn nữa anh cũng đã nghĩ như vậy một thời gian rồi.

Lần đầu tiên muốn nói ra những lời này là ngày anh xài hết thẻ tín dụng hai vạn. Anh nhớ rất rõ tâm trạng của mình lúc ấy, anh đã tự mình đi mua ga trải giường, áo gối, một mình khiêng đồ đạc lên nhà, tự tay sơn giá sách, tự tay thay ga giường. Đó là những việc mà trước kia anh chưa từng làm, cũng không nghĩ một ngày nào đó anh sẽ làm, càng không nghĩ đến khi làm những việc đó mà anh vẫn rất vui vẻ hát ca!

Anh cứ nghĩ sẽ nhận được lời khen, nhưng cái anh chờ là một bữa gào thét. Lúc ấy anh đã muốn nói: Tôi xài tiền của mình, cô có cần mắng tôi như mắng cháu nội như thế không? Có phải cô sợ tôi không trả tiền thẻ tín dụng cho cô đúng không?

Nhưng khi đó anh nhịn được. Chỉ vì dáng vẻ quý trọng ga giường mới của Đường Nam Nam.

Sau khi tìm thấy mười vạn trong lúc dọn nhà, vì quá mệt nên anh ngủ quên mất, kết quả là bị Đường Nam Nam đánh mạnh một cái chỉ vì anh bật điều hòa, cái đánh đó rất đau. Khi đó anh cũng muốn nói: Cô có tiền, tôi biết cô có tiền, vì sao cô lại tỏ ra keo kiệt trước mặt tôi như vậy? Là vì sợ tôi biết cô có tiền mà vẫn muốn quỵt nợ ư? Nhưng anh nhịn được, vì Đường Nam Nam đã mua cho anh một bữa sáng nóng hổi, cô còn bảo anh ăn từ từ thôi kẻo nghẹn trong khi mình thì ngốn luôn quả trứng gà.

Lần muốn nói tiếp theo nữa là khi Đường Nam Nam nói gửi thuốc cảm cho Mạc Mặc, khi đó, những lời này đã lên tới miệng nhưng anh vẫn nhịn được, chỉ bảo cô để dành tiền đi khám thần kinh. Tại sao anh lại tình nguyện nói cô bị tâm thần chứ không dám nói những lời này? Là vì anh biết những lời nói này sẽ khiến người khác tổn thương, nên cuối cùng anh mới nhịn.

Đây là cây dằm trong lòng anh, việc muốn đi tìm Mạc Mặc chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi. Thật ra anh rất muốn biết nếu ngay từ lúc đầu, anh không đồng ý trả gấp đôi sinh hoạt phí, liệu Đường Nam Nam có chứa chấp anh không? Nếu anh không có tiền, Đường Nam Nam sẽ đối xử với anh thế nào?

Vì thế anh nói: “Không phải cô sợ tôi không có tiền sao? Không phải cô chỉ quan tâm tới tiền thôi sao? Nếu lúc đầu không biết tôi có tiền thì cô có cho tôi ở nhờ không?”

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Đường Nam Nam nhìn anh, sắc mặt càng lúc càng lạnh, cuối cùng cười lạnh lùng: “Nếu cậu không có tiền, tất nhiên tôi sẽ không cho cậu ở một cách vô ích! Tiền của tôi phải đưa cho bà ngoại, cho em trai, làm từ thiện, tại sao phải cho không cậu?”

Chu Hầu cảm thấy trong lòng đau nhói, giống như đột nhiên bị lên cơn đau tim!

“Cô đừng quên là vì tôi chấp nhận không đòi hai vạn tệ nên cô mới chứa chấp tôi! Một tháng có thể tốn của cô bao nhiêu tiền? Chúng ta tính rõ ràng đi!”

Mắt Đường Nam Nam đỏ ửng, cô cắn răng nói: “Nếu cậu không trả tiền thẻ tín dụng thì cậu nợ tôi!”

“Thẻ thẻ thẻ!” Chu Hầu hét: “Chẳng phải cô sợ tôi không có tiền ư? Cô sợ tôi không trả hai vạn tệ chứ gì?” Anh giật đồng hồ đeo tay ra, nói: “Đây là quà sinh nhật mẹ tặng tôi năm tôi mười tám tuổi, tương đương mười mấy vạn! Cho cô đấy, đủ trả thẻ cho cô chưa? Cô đã yên tâm chưa?”

Đường Nam Nam cười lạnh, giấu tay ra đằng sau: “Tôi không phải chủ tiệm cầm đồ, cái đồng hồ này cậu đeo năm năm rồi, ai biết giá trị giảm xuống còn bao nhiêu?”

“Chiếc đồng hồ cao cấp này là xa xỉ phẩm, xa xỉ phẩm đó, cô có hiểu không? Bảo đảm rất có giá! Hàng năm, giá trị thực của nó tăng lên hai mươi phần trăm, càng lâu càng đáng giá!”

“Tôi không hiểu!” Vẻ mặt Đường Nam Nam đã bình tĩnh trở lại, giọng nói cũng thấp đi mấy phần: “Tôi chỉ tin vào đồ cổ thôi! Nhưng cũng phải chờ ít nhất đến khi cậu qua đời.”

“Được, được lắm…” Chu Hầu thấy đầu như muốn nổ tung: “Cô đi theo tôi!” Anh kéo tay Đường Nam Nam, quát: “Cô đi theo tôi! Không phải cô sợ tôi không có tiền sao? Không phải cô nghĩ tôi là người vô dụng sao? Cô đi theo tôi!”

“Buông tay ra!” Đường Nam Nam lạnh lùng quát to.

“Tôi sẽ cho cô yên tâm, đi theo tôi! Cô phải đi theo tôi!”

“Tại sao?” Đường Nam Nam cười lạnh lùng.

“Cô sợ tôi không có tiền còn gì?” Chu Hầu kiềm chế cơn giận, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: “Tôi đưa cô đi xem một chút, không làm phiền thời gian cô kiếm tiền lâu đâu, cô đã yên tâm chưa?”

Đường Nam Nam nhìn anh, thấy anh có phần chột dạ thì nói: “Cậu nói rất đúng! Cậu nói rất đúng! Sao tôi lại không nghĩ ra cách để cậu trả tiền trong thẻ cho tôi nhỉ? Cảm ơn cậu đã nghĩ ra phương án chu đáo như thế, vậy chúng ta đi xem thôi!”

“Đi… đi thôi!” Chu Hầu hơi hốt hoảng, vẻ mặt của Đường Nam Nam khiến lòng anh hốt hoảng, nếu gặp dã thú nguy hiểm thì có lẽ anh cũng sẽ hốt hoảng như bây giờ. Anh rất hối hận vì vừa rồi mình đã quá kích động.

“Đi thôi!” Đường Nam Nam nói: “Tôi đi gọi taxi, tiền taxi tính cho cậu, chịu không?”

“Được…” Chu Hầu lầm bầm, rốt cuộc là đổi thành Đường Nam Nam kéo tay anh đi.

Bọn họ bắt taxi, tài xế nhạy cảm phát hiện tâm trạng của hai vị khách cứ sai sai, mùi thuốc súng có thể sánh ngang với chiến trường! Vì thế, vị tài xế mọi khi luôn nói không ngừng nghỉ thì lúc này chỉ dè dặt hỏi: “Đi đâu?”

“Hỏi cậu đấy! Đi đâu?” Đường Nam Nam bình tĩnh nhìn Chu Hầu: “Cậu nhớ được địa điểm chứ?”

“Tiểu khu Lục Ba!” Chu Hầu nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.