Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu

Chương 46: Chương 46




Tiêu Kiến Quân cúp máy rồi gọi lại cho Chu Hầu, bảo bạn mình chờ dưới khách sạn rồi hai người cùng về nhà Chu Hầu.

Vừa vào nhà đã thấy trên bàn trà đặt một chậu tiên nhân cầu, nhưng cây tiên nhân cầu này có một đặc điểm là… không có gai! Một cái cũng không.

“Ơ, giống mới hả?” Tiêu Kiến Quân hỏi: “Mua ở đâu thế?”

“Ở khu chợ gần đây.” Chu Hầu nói: “Tớ định tặng cho Cô Mập, cô ấy suốt ngày ngồi trước máy tính, nghe nói tiên nhân cầu giúp hạn chế phóng xạ, nhưng tớ lỡ nhổ hết gai rồi, sợ nó chết sớm nên không tặng nữa.”

“Hóa ra là do cậu nhổ!” Tiêu Kiến Quân bừng tỉnh: “Tớ còn tưởng ra giống cây mới nữa chứ. Cậu nhổ gai làm gì?”

“Xem phim thấy khi người ta có chuyện gì không rõ thì sẽ bứt cánh hoa, tớ cũng không biết một chuyện nên…”

“Ồ, nên cậu nhổ gai tiên nhân cầu?” Tiêu Kiến Quân đã hiểu.

“Tại tay tớ gần chậu cây, thế nên thuận tay nhổ thôi.”

“Vậy cuối cùng nhổ xong rồi thì cô ấy thích hay không thích cậu?”

“Gai quá nhiều, tới mấy ngàn cái nên tớ bị loạn.” Vẻ mặt Chu Hầu rất tiều tụy, nhìn thấy sẽ thấy trên đầu ngón tay có không ít lỗ nho nhỏ.

Tiêu Kiến Quân im lặng nhìn Chu Hầu, qua một lúc sau thì thở dài: “Người anh em à, không có lý do nào mà cậu không thành công cả, đến tớ còn muốn gả cho cậu đây này!”

Anh ta mượn xe của Triệu Phục Ba, hơn ba giờ chiều thì xe tới. Nhìn thấy chiếc xe, bảo vệ của tiểu khu dù đã quen nhìn xe đắt tiền cũng phải giật mình.

Chu Hầu có tình yêu cuồng nhiệt với xe thể thao nên càng thích chiếc xe này. Sườn xe màu xám, mẫu mã cực chất, trông cứ như Transformers, tựa như có thể đứng thẳng lên, biến thành người máy mạnh mẽ. “Đây là Lamborghini mẫu mới nhất! Là LP70-4 nè.” Chu Hầu kích động: “Quá đẹp!”

Người đưa xe tới cũng rất tự hào: “Tính năng của xe này rất tốt, động cơ mạnh mẽ, tốc độ tối đa có thể lên tới 300km/h, không kém gì xe đua.”

“Tớ muốn có một chiếc quá.” Chu Hầu thở dài: “Quân Tử, cậu mua xe này đi.”

“Cậu mua đi! Giá tương đương hơn mười triệu đó, mượn hết tiền trong tài khoản ngân hàng của cậu cũng không đủ. Tớ không mua nổi. Cậu về xin mẹ thì còn may ra.” Tiêu Kiến Quân bĩu môi.

Chu Hầu hơi động lòng, nhưng cuối cùng lắc đầu: “Đắt quá, tám phần là mẹ tớ không cho mua, có khi còn mắng tớ một trận nữa.”

“Bây giờ mẹ cậu còn mắng cậu nữa?” Tiêu Kiến Quân ngac nhiên nói: “Trước kia cô là người vô cùng văn minh, chưa bao giờ mắng ai mà.”

Chu Hầu lắc đầu: “Bây giờ cũng không mắng, tớ còn mong mẹ mắng tớ đây này. Cho dù tớ làm sai chuyện gì thì bà cũng chỉ thản nhiên liếc tớ một cái, rất bao dung, cứ như tớ là chú cún con đang đào đất ở trong viện lúc trước vậy. Dù sao thì tớ cũng thấy bà ấy rất xem thường tớ, nếu không đã không cho tớ về nước.”

“Được rồi, được rồi.” Tiêu Kiến Quân nói: “Đừng nói đến mẹ cậu nữa, làm chuyện chính đi. Cậu nghĩ chiếc xe này có đủ rúng động không?”

“Rúng động! Quá rúng động!” Chu Hầu vuốt sườn xe, cười hì hì.

“Cười ngu cái gì đó?” Tiêu Kiến Quân hỏi anh.

“Tớ đang nghĩ khi lái con xe này đến chỗ Cô Mập, cho dù cô ấy có bực bội thì cũng không thể kiềm lòng mà leo lên xe ngồi. Nhìn con xe này dù có muốn cũng không giận nổi!” Chu Hầu cười hì hì: “Quá hấp dẫn! Định lực của Cô Mập cũng không mạnh lắm, chắc là không nhịn được đâu nhỉ?”

“Tớ cũng nghĩ vậy, cậu mau đi đi.” Tiêu Kiến Quân khích lệ anh.

Xe thể thao hàng đầu quả nhiên rất tốt, Chu Hầu phấn khởi lái xe, một tiếng sau thì quay về, nhưng khi cho dừng xe lại thì trông anh như con gà trống thua trận.

“Quân Tử, cậu mau nghĩ cách mua giúp tớ một con BMW đi, second hand cũng được.” Chu Hầu ỉu xìu.

“Cậu không nói cho cô ấy biết đây là Lamborghini, một chiếc Lamborghini bằng hai mươi con BMW hả?”

“Có nói, nhưng cô ấy bảo mặc kệ, cô ấy chưa từng nghe nói thà khóc trên xe Lamborghini còn hơn cười trên xe đạp, vì thế cô ấy chỉ chấp nhận mỗi BMW thôi. Tớ nói xe này có thể chạy với vận tốc 300 km/h, cô ấy bảo tớ hãy lái với 300 km/h để nhanh chóng cút khỏi mắt cô ấy.” Vẻ mặt Chu Hầu như đưa đám.

Tiêu Kiến Quân sững sờ một chút rồi cười ngặt nghẽo.

“Cậu đừng cười nữa!” Chu Hầu xấu hổ nói: “Cậu mau mua cho tớ chiếc BMW đi, cho dù giá hơn ba mười vạn hay loại rẻ tiền nhất đều được, tớ đang gấp lắm.”

“Tớ có một cách, xác suất thành công cực kỳ cao, cậu muốn thử không?” Tiêu Kiến Quân vẫn không ngừng cười.

“Cách gì?” Chu Hầu vội vàng sáp tới gần cậu bạn để Tiêu Kiến Quân nói nhỏ vào tai anh.

“Làm vậy có được không?” Chu Hầu chần chừ.

“Tùy cậu thôi, nhưng nếu hỏi tớ thì tớ chắc chắn thành công 100%!” Tiêu Kiến Quân nói: “Cậu đấy, muốn có được người ta thì phải cố gắng hết sức, nhưng không phải là đi mua xe BMW giá ba mươi vạn hay xe second hand. Cậu định để cô ấy ngồi lên BMW khóc thật hả?”

“Nhưng chuyện này…”

“Da mặt! Đừng quên điểm mạnh của cậu là mặt dày!” Tiêu Kiến Quân nói: “Lúc theo đuổi Mạc Mặc, cậu đã bay từ trên xuống ở trung tâm thương mại, hành động này đã bị Nam Nam bắt gặp. Cậu không muốn bất chấp vì cô ấy một lần sao? Nếu sau này hai người yêu nhau, cô ấy cũng không thể lấy chuyện ở trung tâm thương mại để so sánh.”

“Ừm… Được rồi!” Chu Hầu cắn răng hạ quyết tâm.

***

Đường Nam Nam đang vô cùng rối rắm, sao lại có chuyện bất ngờ đến thế cơ chứ, tự dưng Nhị sư huynh lại nói thích cô làm cô trong phút chốc cứ đứng dại người ra. Nhưng sau đó anh lại nói cô có thể tùy ý dùng tiền của anh khiến cô cực kỳ khó chịu. Cô nhanh chóng gõ chữ vào khung chat trên QQ, quyết định giãi bày tâm sự với cô bạn thân.

Người trò chuyện với cô chính là Nhan Tịch chuyên viết về tình yêu tình báo, tên thật là Nhan Đóa Đóa, nhỏ hơn cô một tuổi.

Nhan Tịch: Quá kích thích! Cậu nói là ai? Ai tỏ tình với cậu?

Đông Phương: Là người đi với tớ trong buổi công diễn vở kịch của Nhân Yêu ấy.

Nhan Tịch: Tớ biết rồi! Là anh cầm hoa siêu đẹp trai! Wow! (*^◎^*)

Đông Phương: Nhầm rồi. Người cầm hoa là bạn của cậu ấy, là người kia kìa, thấp hơn một chút.

Nhan Tịch: Người đó cũng không tồi! Tuy không bằng anh chàng cầm hoa nhưng vẫn rất đẹp trai! Đông Phương, cậu được lắm đấy! Nhưng hình như hai người họ là một đôi?

Đông Phương: Ngất! Cậu nghe ai nói?

Nhan Tịch: Ánh Mắt Tìm Kiếm Gian Tình nói đấy. Cô ấy còn rất chắc chắn!

Đông Phương: Não của cô ấy xuống thận nằm luôn cho rồi! Cậu tin cô ấy? Cậu quên cô ấy còn nói bọn mình mờ ám à?

Nhan Tịch: A, đúng rồi! o(︶︿︶)o Haiz! Làm tớ mừng hụt một phen.

Đông Phương: … Cho dù bọn họ là một đôi thật thì cậu mừng cái gì?

Nhan Tịch: Hì hì… Đúng ha, tại sao tớ phải mừng? Tớ đâu biết họ, chẳng thà một người đi theo cậu để sau này tớ còn có cơ hội ngắm trai còn hơn.

Đông Phương: Không có khả năng!

Nhan Tịch: Vì sao? Điều kiện của anh ta quá kém?

Đông Phương: Điều kiện không tệ chút nào, là phú nhị đại tiêu chuẩn, rãnh rỗi, giàu có, tốt tính, ngoại hình thì cậu thấy rồi đấy. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó. Điều kiện của cậu ta quá tốt, với tớ, cậu ta chính là miếng pizza từ trên trời rơi xuống!

Nhan Tịch: Là miếng bánh!

Đông Phương: Không phải, là pizza! Nếu là bánh bình thường thì trước khi ăn, cậu sẽ không biết bên trong nó có những gì, còn cậu ta thì bị lộ ra hết rồi, muốn dứa có dứa, muốn tôm có tôm! Tớ biết tất cả những gì về cậu ta! Hôm qua, tớ còn tìm thấy quần lót của cậu ta dưới giường nhà tớ nữa!

Nhan Tịch: Vậy cậu còn phân vân cái gì? Cơ hội có miếng bánh từ trên trời rơi xuống không nhiều đâu, huống hồ còn là bánh pizza! Lên đi, lên đi! Cậu không lên thì tớ sẽ lên!

Đông Phương: Tớ đã nói với cậu rồi, cái bánh từ trên trời rơi xuống có trọng lượng và vận tốc rất lớn, có thể sẽ khiến người ta chảy máu đầu đó! Tâm trạng hiện giờ của tớ chính là như vậy. Rơi pizza là chuyện tốt, nhưng miếng pizza này có in dòng chữ “Tôi rất giàu”, cậu có hiểu cảm giác đó không?

Nhan Tịch: Là sao?

Đông Phương: Cậu ấy quá thiếu tế nhị, còn chưa có hành động nào mà đã mở miệng nói: Cô làm bạn gái tôi đi, tiền của tôi cho cô xài thoải mái! Nếu tớ và cậu ta không quen nhau thì cũng thôi đi, đằng này bọn tớ quen thân như vậy mà cậu ta dám nói thế, điều đó khiến tớ bị tổn thương. Nhan Tịch, nói thật với cậu, lúc đó tớ rất muốn khóc.

Nhan Tịch: Cậu đừng làm kiêu như vậy có được hay không? Có tiền xài không phải sẽ tốt hơn nghèo khó à? Thế giới này rất thực dụng, cậu làm thế cho ai xem? Một người đẹp trai có thể sớm chiều ở bên cậu, ngày ngày vành tai tóc mai chạm vào nhau, cậu dám nói cậu chưa từng gặp sắc nảy lòng tham?

Đông Phương: … Ai mà không thích nhìn trai đẹp, nhưng cậu ấy khác, cậu ấy thích người khác rồi. Chưa kể là cứ hễ gặp tớ là cậu ấy lại gây sự, mở miệng ngậm miệng đều tiền tiền tiền, khi có tiền thì phung phí, lúc không có tiền thì chỉ có thể ngủ ở công viên, bản năng sinh tồn rất thấp.

Nhan Tịch: Vậy nếu cậu không có tiền thì ngủ ở đâu? Viện dưỡng lão hả?

Đông Phương: …

Nhan Tịch: Này, tớ hỏi cậu, lúc anh ta nói thích cậu, tim cậu có đập mạnh không? Có thấy hạnh phúc không?

Đông Phương: Không thấy hạnh phúc, lúc đầu thì giật mình, sau đó thì cực kỳ hoảng hốt, giống như có cái gì đó đang chạy loạn trong người vậy, vô cùng bất ổn.

Nhan Tịch: Vậy thì hơi khó xác định… Ừm, vậy sau một tối để bình tĩnh, bây giờ cậu nghĩ kỹ xem có thích anh ta không.

Đông Phương: …

Nhan Tịch: Nói đi!

Đông Phương: … Hình như là, có một chút… Tớ cũng không biết nữa… Có thể là do quá thân với cậu ấy, đã thành thói quen, nên không bài xích… Cũng chưa chắc là thích…

Nhan Tịch: Có mất ngủ cả đêm không?

Đông Phương: Ừm…

Nhan Tịch: Nhắm mắt lại.

Đông Phương: Để làm gì?

Nhan Tịch: Cứ nhắm mắt lại đi! Có một bài trắc nghiệm nho nhỏ, nếu năm phút sau là ngày tận thế, cậu chỉ còn lại một mình thì cậu sẽ muốn ở cùng với ai nhất? Đừng trả lời ngay! Năm phút bắt đầu!

Đông Phương: Chu Hầu!

Nhan Tịch: Chị hai à! Vậy mà chị còn nói chưa chắc là chị thích anh ta!

Đông Phương: … Có thể, có thể là tớ luôn nghĩ tới chuyện này nên mới nói như vậy.

Nhan Tịch: … Vậy cậu còn có sự lựa chọn nào khác không?

Đông Phương: … Có, bà ngoại tớ.

Nhan Tịch: Bà ngoại cái đầu cậu ấy! Có thể so sánh được hả? Tớ đang hỏi cậu còn có thể chọn ai ngoài người thân của cậu không cơ mà, người không có quan hệ huyết thống ấy.

Đông Phương: … Không có…

Nhan Tịch: Xong rồi đó! Đã rõ là cậu thích anh ta rồi, có khi là thích từ lâu nữa ấy chứ! Chỉ còn cách một tầng cửa sổ thôi.

Đông Phương: … Thật không?

Nhan Tịch: Xác định, nhất định và khẳng định! Tớ là tác giả viết ngôn tình mà, hiển nhiên là tớ rành hơn cậu rồi.

Đông Phương: Cách nói của cậu y chang Gian Tình! Cậu có chắc là cậu không lừa tớ đấy chứ?

Nhan Tịch: Tớ lừa cậu? Chị hai à, để chị đi lừa lại tui có được không?

Đông Phương: … Tớ… Haiz… Để tớ suy nghĩ thêm đã… Mà nói nghe, hôm đó vì nổi giận nên tớ nói nếu cậu ta lái xe BMW tới thì tớ sẽ theo cậu ta! Kết quả là hôm qua cậu ta lái tới một chiếc xe có hình thù quái dị lắm, nói là Lamborghini.

Nhan Tịch: Lamborghini? Chờ tớ hít một ngụm khí lạnh đã… Ngồi trên xe có cảm giác gì?

Đông Phương: Tớ không biết, tớ không lên xe. Tớ nói trừ BMW ra thì xe nào cũng không được, không được đem mấy loại xe linh tinh để lừa tớ.

Nhan Tịch: Ngất mất thôi! Một chiếc Lamborghini có thể mua được rất nhiều xe BMW đó chị hai à! Còn là BMW loại thượng hạng nữa đó! Tớ chỉ mới được thấy Lamborghini có một lần thôi, phải nói là đẹp không thể tả! Xe linh tinh? Cậu chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy rồi chứ! Có xe linh tinh nào mà mẫu mã đặc biệt như vậy không?

Đông Phương: … Ừ, dù sao tớ cũng không biết, tớ nói muốn tớ đi chơi cùng cậu ta thì cậu ta phải lái BMW tới đây, cậu ta bảo sẽ lập tức mua ngay. Hôm nay không thấy động tĩnh gì cả, không phải là cậu ta sẽ mua thật đấy chứ?

Nhan Tịch: Cậu có thể chết được rồi! … Chỉ có một chữ mới biểu đạt được sự hâm mộ của tớ dành cho cậu: Đệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.