Ơ? Tên khốn kia bị gì thế nhỉ? Anh ta không nằm lỳ trên giường giống con ếch như mọi ngày mà rất cẩn thận nửa ngồi nửa nằm, còn mỉm cười ôn hòa nữa. Nhìn anh ta cứ như đang cố gắng hết sức để duy trì phong độ của con rắn nằm trong giỏ trúc mỗi khi nghe tiếng sáo trong mấy tiết mục biểu diễn của người Ấn Độ.
“Này, anh có thể bò dậy rồi à? Hồi phục nhanh thế sao?” Đường Nam Nam vừa bước vọt vào phòng bệnh đã nói to. Không được không được, nếu anh ta xuất viện thì cô biết đi đâu đòi tiền?
Lần đầu tiên Chu Hầu không mở miệng đả kích, thậm chí còn mỉm cười chào hỏi cô. Anh ta quá nho nhã, quá lễ độ, hoàn toàn không giống với người trái đất, quá kỳ quái rồi.
Ơ? Đường Nam Nam quay đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một cô gái rất quen mắt.
“Cô là… A! Nhớ ra rồi! Cô là người trong thang máy hôm đó.”
Mỹ nữ ở trước mặt khẽ nhíu mày, nhưng cũng lịch sự gật đầu, nói: “Chào cô, tôi là Mạc Mặc.”
“Tên cô là… Sờ Sờ(1)?” Đường Nam Nam vô cùng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra: “Thì ra tên cô là Sờ Sờ! Nếu vậy thì tôi đã hiểu lầm anh ta rồi, tôi còn tưởng ban ngày ban mặt mà anh ta(2)… Nhưng mà tên của cô cũng quá… Đó là nick name hả?” Chỉ trong thời gian ngắn, Đường Nam Nam đã hiểu rõ mọi chuyện nên giọng nói có phần hào hứng, nói liền một hơi.
(1) Mạc Mặc đồng âm với Sờ Sờ.
(2) Ở chương 2, lúc Chu Hầu được hạ dây xuống, anh đã gọi Nam Nam là Mạc Mặc, nhưng vì đồng âm nên cô đã nghĩ anh nói “sờ sờ”, vì thế cô đã nghĩ anh muốn sàm sỡ mình.
“Rất ít người tự giới thiệu về mình như vậy.” Đường Nam Nam kết thúc màn suy luận vớ vẩn của mình, ngại ngùng giơ tay: “Nick name của tôi là ‘Đông Phương Không Thắng Cũng Không Thua’, cái tên hơi kỳ một tẹo.”
Vẻ mặt của Chu Hầu thê thảm đến mức khiến người khác không nỡ nhìn. Mạc Mặc cũng nhíu mày: “Họ Mạc trong Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, tên Mặc trong thư lâm hàn mặc(3).”
“Mồ hôi rơi(4)?” Đường Nam Nam không viết ngôn tình cổ đại nên nhất thời không phản ứng kịp.
(3) Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ: được trích trong bài Biệt Đống Đại kỳ 2 của nhà thơ Cao Thích, nghĩa là Đừng buồn khi con đường phía trước không có tri kỷ.
Thư lâm hàn mặc: thư lâm: sách vở, hàn mặc: bút mực.
(4) Đường Nam Nam nghe nhầm vì phát âm của từ ‘hàn mặc’ và ‘hãn mạt’ (mồ hôi rơi) giống nhau.
“Chính là mực nước ấy.” Sắc mặt của Mạc Mặc đã trở nên đen thui.
“A! Thì ra là Mặc đấy! Xin lỗi xin lỗi, tôi là Đường Nam Nam.”
“Xin chào cô Đường.” Mạc Mặc lịch sự gật đầu với Chu Hầu: “Anh có bạn tới thăm, vậy để hôm khác em lại đến. Hẹn gặp lại!”
“Ấy, Mạc Mặc, em đợi một chút, cô ta không phải là bạn của anh, thật đấy! Anh không biết cô ta!” Chu Hầu vội vã định đứng dậy nhưng sau đó rên một tiếng rồi ngã sấp xuống giường.
Đường Nam Nam nóng nảy: “Anh dám nói anh không biết tôi? Anh nói thêm câu nữa thử xem! Anh xé rách váy của tôi rồi bây giờ lại dám nói không biết tôi?”
Mạc Mặc nhìn hai người, không nhìn ra biểu cảm gì, chỉ thấy chân mày hơi nhíu lại.
“Tôi và cô… Không quen!” Chu Hầu cắn răng, cố gắng hết sức cười ôn hòa: “Cô à, chúng ta mới chỉ gặp nhau có một lần, không thể xem là quen biết nhau được. Hiện tại tôi có khách, nếu cô có chuyện gì thì có thể nói với y tá của tôi.”
Hả? Đường Nam Nam nghi hoặc nhìn bộ dáng khiêm tốn của anh, rồi lại nhìn ánh mắt đang dán vào Mạc Mặc đứng đằng sau cô của anh thì lập tức hiểu ra. Cô ném cho anh ánh mắt sắc bén, ý là: ‘Đang diễn cho cô ấy xem?’
Người hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, điều này hoàn toàn đúng khi áp dụng lên Chu Hầu. Anh hiểu ánh mắt của Đường Nam Nam muốn nói gì, gật đầu, nhẹ đến mức rất khó nhận ra, rũ mắt, tiếp tục mỉm cười: “Cô ơi, nếu không có việc gì thì mời cô về.”
Về cái đầu anh! Đây là trời đang ban cơ hội tốt, chẳng lẽ không nắm bắt lấy để lần sau tiếp tục tới đây cãi nhau với anh?
Thấy Đường Nam Nam nở nụ cười nham hiểm, Chu Hầu chợt cảm thấy không ổn. Sau đó, anh thấy cô Đường kia quay sang nhìn Mạc Mặc, cô ta cười tươi roi rói, nói: “Cô Mạc là bạn của anh ấy sao? Cô tuyệt đối đừng hiểu lầm, đúng là tôi với anh ta không quen biết nhau thật. Chỉ là hôm đó anh đây đứng không vững nên bất cẩn xé rách váy của tôi! Tôi có thể làm chứng anh ấy không cố ý! Tôi thấy cũng không có gì nên bỏ qua, nhưng không ngờ anh Chu lại là một người rất có trách nhiệm, cứ nhất định phải đền tiền chiếc váy cho tôi! Không thể từ chối thịnh tình của anh ấy nên tôi đành về nhà lấy hóa đơn khi mua chiếc váy, mặc dù anh ấy rất hào phóng nhưng tôi là người trung thực, phải đưa ra bằng chứng về số tiền này mới phải lẽ, đúng không?”
“Ha ha… Đàn ông bây giờ keo kiệt thành thói, nhổ mỗi cọng lông cũng đau đến không còn chút máu, dám làm nhưng không dám nhận, miệng mồm độc địa, chanh chua, còn ỷ thế hiếp người, cứ nghĩ bản thân rất tốt đẹp nhưng thật ra chỉ là đồ cặn bã, muốn xấu xa bao nhiêu có xấu xa bấy nhiêu! Người giống như anh Chu đây thật sự không nhiều! Rất cảm ơn anh, anh Chu.”
Cô nở nụ cười chân thành, đưa một tờ giấy nhỏ ra: “Chiếc váy rách thì cũng rách rồi nên anh chỉ cần đưa năm ngàn bảy trăm tệ là được. Xin lỗi vì phải để anh đợi lâu!”
Chu Hầu hận đến ngứa răng nhưng thấy ánh mắt như cười như không của cô đang nghiêng nghiêng nhìn Mạc Mặc thì không thể làm gì khác, đành lấy ví tiền rồi đưa cho cô năm ngàn bảy trăm tệ.
“Cô Mạc, phải để cô chứng kiến cảnh này thật ngại quá!” Đường Nam Nam liếc thấy những tờ tiền màu đỏ nằm xếp lớp trong ví của Chu Hầu thì đảo mắt, nói tiếp: “Anh Chu thật sự là người tốt, hôm đó tôi bị anh Chu đẩy ngã, anh Chu còn bảo tôi kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, làm tốn mất hai ngàn!” Cô cầm hóa đơn khám bệnh huơ huơ trước mặt Chu Hầu, cười nói: “Có đúng không, anh Chu?”
Chu Hầu cực kỳ sảng khoái rút hết số tiền còn lại trong ví đưa cho Đường Nam Nam, dù sao tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần ôn thần này khuất khỏi mắt là được. Nếu còn không đi thì anh không bị hù chết cũng bị tức chết.
Đường Nam Nam vui như mở cờ trong bụng, bất chấp hình tượng đếm xấp tiền trong tay, tổng cộng là bảy ngàn tám trăm tệ, trừ chiếc váy là năm ngàn bảy trăm tệ, còn lại hai ngàn một trăm tệ.
“Vậy là tiền chiếc váy và phí khám bệnh coi như xong, nhưng những cái khác còn chưa đủ, phải làm sao đây?” Cô nhìn Chu Hầu như mèo nhìn thấy mỡ.
“Tôi không có tiền! Cô à, cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi đó.” Chu Hầu nghiến răng nghiến lợi, rít từng chữ qua kẽ răng: “Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, thật sự thật sự vô… cùng… ái… ngại!” Bốn chữ “vô cùng ái ngại” được nhấn mạnh, rất rõ ràng.
“Những cái khác là gì?” Mạc Mặc nghi ngờ nhìn Đường Nam Nam, “Váy và phí khám bệnh đã xong, cô này, xin hỏi còn những cái khác là gì?”
“A.” Đường Nam Nam cười tươi như hoa: “Không có gì đâu, cô Mạc. Chẳng qua là vì anh ấy nằm viện nhưng không mang tiền, thế là tôi ứng trước viện phí, tất cả là hai vạn! Việc này cũng không thể trách anh Chu được, hây da, cô cũng biết bây giờ còn mấy ai mang nhiều tiền mặt trong người đâu. Tôi rút từ thẻ của tôi nên không có bằng chứng gì, nhưng vì đó là anh Chu nên tôi mới tin tưởng cho mượn tiền, chứ nếu là người khác thì tôi không làm thế đâu! Vì anh Chu là quân tử, đã chủ động yêu cầu bồi thường váy cho tôi nên tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy! Anh ấy quả là người trung thực, có đúng không? Anh Chu quả là một người tốt hiếm có khó tìm! Ha ha, vốn dĩ tôi không gấp như thế này đâu, anh Chu đang bị bệnh nên tôi định chờ một thời gian nữa, mặc dù sắp tới tôi cũng rất bận, cơ thể cũng chưa hồi phục hoàn toàn, trong nhà lại xảy ra nhiều việc, cuối tuần còn phải đi công tác… Cơ mà anh Chu cũng không cần vội đâu… Để hôm khác tôi đến cũng được! Thật đấy! Anh Chu thật sự là một người tốt!”
“Chu Hầu, có đúng thế không?” Mạc Mặc hỏi.
“À… Chuyện này… Đúng thế!”
“Sao anh không mang tiền mà không nói với em?” Mạc Mặc cau mày.
“Lúc ấy, anh… Lúc ấy, anh không biết là mình không mang tiền.” Chu Hầu miễn cưỡng nói.
“Cô Đường, cô đợi một lát, tôi xuống dưới rút tiền trả cô.” Mạc Mặc xoay người ra cửa.
“Hả? Thật sao?” Đường Nam Nam mừng rỡ. Cô vui sướng khoát tay: “Cảm ơn cô Mạc! Hai người đều là người tốt!”
“Ấy, Mạc Mặc, không cần đâu! Anh có tiền!” Chu Hầu gấp gáp kêu lên. Thật sự vô cùng gấp gáp! Anh tung mình xuống giường, đau đến mức mặt nhăn như cái giẻ lau cũng không quan tâm.
“Anh mau nằm xuống!” Đường Nam Nam kéo anh lại. Vì đụng đến vết thương nên Chu Hầu đau đến mức không thở nổi, hoàn toàn không có sức giãy giụa khỏi tay cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Mặc khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
“Cô muốn chết à?” Chu Hầu tức giận rống lên.
“Anh có bệnh à?” Đường Nam Nam cười châm chọc, mắng: “Hôm đó anh làm trò ở trung tâm thương mại để làm gì? Chẳng phải vì tán tỉnh cô ấy sao? Chị đây giúp anh!”
“Hả?” Vẻ mặt Chu Hầu nhất thời cứng đờ: “Gì… gì đây?”
“Anh có rất nhiều tiền đúng không? Tôi đã hỏi y tá rồi, phòng chăm sóc đặc biệt anh đang nằm tốn khoảng ba ngàn tệ một ngày!”
“Đúng, tôi không thiếu tiền, việc đó liên quan gì tới cô? Có tiền cũng không phải để cho cô lừa gạt! Nên đưa thì cũng đã đưa cho cô rồi, cô còn muốn thế nào? Phí tổn hại tinh thần lên đến hai vạn, cô không nhìn thử bản thân xem có đáng cái giá này hay không à? Đã vậy còn đi lừa Mạc Mặc, cô hành nghề lừa đảo hả?”
“Anh bình tĩnh, đừng nóng, có cần tiêm vắc-xin phòng dại trước không? Chờ anh tỉnh táo rồi tôi lại nói chuyện với anh.”
Lúc này Đường Nam Nam đang chiếm thế thượng phong, đầu óc cũng linh hoạt hơn mấy ngày qua: “Chúng ta giải quyết xong chuyện hai vạn năm ngàn bảy trăm tệ, anh còn đưa dư hai ngàn tệ, tôi bảo đảm anh sẽ nhận lại giá trị tương đương hai ngàn tệ này! Chắc chắn tôi sẽ không để anh thiệt thòi!” Đường Nam Nam cười khà khà: “Có điều Mạc Mặc sẽ nhanh chóng quay lại, tôi sẽ không bán kinh nghiệm còn quý hơn vàng của tôi khi quá thời hạn đâu.”
“Kinh nghiệm?”
“Đúng vậy, kinh nghiệm! Đừng quên tôi đang làm gì! So với anh thì tôi đây hiểu biết cách tán tỉnh con gái gấp trăm lần!”
“Cắt, cô đang muốn nói đến những cách trong tiểu thuyết?”
“Tiểu thuyết thì sao? Tiểu thuyết bắt nguồn từ cuộc sống, hơn nữa còn được nâng cấp hơn cuộc sống! Nói không chừng anh đọc xong tiểu thuyết của tôi thì đầu óc sẽ được khai sáng đấy! Tóm lại là tôi am hiểu chuyện này hơn anh!”
“Về nhà viết tiểu thuyết của cô đi! Cô cứ lừa gạt độc giả kiếm tiền đi, đừng tới tìm tôi.”
“Được, chúng ta không nói đến nghề nghiệp nữa. Nếu so về kinh nghiệm thực tế, tôi cũng phong phú hơn anh!”
Chu Hầu cẩn thận đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi khịt mũi coi thường.
“Anh không tin đúng không?” Đường Nam Nam vỗ vỗ giường bệnh rồi ngồi xuống, “Tôi 25, xin hỏi anh nhỏ hơn tôi mấy tuổi?”
“22… Khoan đã, sao cô biết tôi nhỏ tuổi hơn cô?”
Đường Nam Nam cười đắc ý: “Hành động ở trung tâm thương mại kia… người trưởng thành tuyệt đối không làm.”
Chu Hầu đen mặt.
“Tôi đã từng làm quen với hai mươi mấy người, cậu đã yêu mấy lần rồi?”
“Tôi… cũng không ít.” Chu Hầu líu lưỡi, nhìn Đường Nam Nam bằng cặp mắt khác xưa, nhưng anh không biết rằng Đường Nam Nam đã thay đổi khái niệm trong câu nói của mình, làm quen chỉ là bạn bè, còn yêu đương thì… Bạn hiểu chứ?
Lời vừa ra khỏi miệng đã bị Đường Nam Nam nhạo báng. Chu Hầu cả giận, nói: “Chuyện của tôi không mượn cô xen vào. Cô nói thật đi, vì sao lại để Mạc Mặc đưa cô hai vạn tệ?”
“Tiền bạc là mối ràng buộc tốt nhất của con người! Thái độ trước đồng tiền có thể thể hiện tính cách của một người! Nếu cậu muốn theo đuổi thành công cô bé đó thì phải đột phá từ điểm này! Cậu đừng trừng tôi, tôi nói thật đấy! Tôi hỏi cậu, Mạc Mặc thay cậu trả tôi hai vạn tệ, cậu nợ cô ấy hai vạn tệ thì cậu định làm gì?”
“Lập tức trả lại cho cô ấy!” Chu Hầu nóng nảy, “Sao tôi có thể nợ tiền Mạc Mặc được!”
“Đấy, thấy chưa? Thấy ngu chưa?” Đường Nam Nam cười, nói: “Cơ hội tốt như vậy đã bị cậu bỏ qua!”
“Cơ hội?”
“Đúng! Cậu không thiếu tiền! Vấn đề là cô ấy lại không nhận tiền của cậu! Hai người không cùng nơi làm việc, không ở cùng khu nhà, cũng không cùng đường đi làm, vậy có thể có bao nhiêu thời gian ở cạnh nhau?”
“Đúng vậy đấy!” Chu Hầu vội nói to: “Hơn nửa năm nay, thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ít, mỗi lần hẹn gặp cô ấy cũng rất khó khăn.”
“Bây giờ đã không giống trước!” Đường Nam Nam nắm tay, nói: “Cậu nợ tiền cô ấy! Cậu lại sợ không có cơ hội, không lấy được cớ gặp cô ấy ư? Tôi nói này, sau khi xuất viện, cậu hãy lập tức hẹn cô ấy, bảo rằng sẽ trả lại tiền! Việc này liên quan đến tiền bạc, sao Mạc Mặc có thể từ chối gặp cậu chứ!”
“Nhưng mà trả tiền thì cũng chỉ có thể gặp một lần, sau đó biết làm thế nào để hẹn tiếp?”
“Đồ đần! Ai bảo cậu trả thật! Tuyệt đối không thể đưa tiền cho cô ấy!”
“Hả? Nếu vậy cô ấy sẽ cho rằng tôi là tên vô lại.”
“Cậu hãy giả vờ bị cướp! Giấy căn cước, điện thoại di động, thẻ ngân hàng, tất cả đều phải ném hết! Phải có giấy căn cước mới có thể làm lại thẻ ngân hàng! Như vậy cũng có thể kéo dài một tháng!”
Đây chính là kinh nghiệm đúc kết từ chính bản thân Đường Nam Nam, không có giấy căn cước thì không thể làm lại thẻ ngân hàng, muốn làm giấy căn cước thì phải chờ hai tháng, còn nếu muốn được cấp giấy căn cước tạm thời thì phải cần hộ khẩu tại địa phương, mà Đường Nam Nam không phải người Bắc Kinh nên không có hộ khẩu Bắc Kinh… Đó là lần khủng hoảng kinh tế khủng khiếp nhất của cô, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Thấy Chu Hầu chăm chú lắng nghe, Đường Nam Nam đắc ý, nói tiếp: “Nhất định phải vứt hết toàn bộ! Lúc đó ngay cả cơm cậu cũng không có tiền để ăn! Cậu có thể dùng thân phận bạn bè để cô ấy mời cơm! Nhìn thấy thịt thì hai mắt phải sáng lên, gặm một khúc xương thì cũng phải ít nhất nửa tiếng trở lên. Đúng rồi, còn phải nhớ kỹ một chuyện, đó là phải ném luôn chìa khóa xe. Nếu không, với chiếc xe đắt tiền của cậu thì ai thèm xem cậu diễn kịch. À, tốt nhất là tai nạn giao thông… Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Thôi được rồi, không phải là tai nạn giao thông mà là xe bị hư, được chưa? Xe hư thì phải đem đi bảo trì, nhưng không có giấy căn cước thì người ta sẽ không sửa, vậy là có lý do đi nhờ xe cô ấy! Càng đáng thương càng tốt! Nếu muốn Mạc Mặc cho ở nhờ thì cậu cũng hãy ném luôn chìa khóa nhà! Đây chính là kế cận thủy lâu thai(4) trong ba mươi sáu kế tình yêu! Còn sau đó… không cần tôi nhiều lời phải không? Ha ha ha ha ha ha ha…”
(4) Cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý.
“Hay lắm…” Chu Hầu cũng vui vẻ ra mặt.
“Không đúng! Nhà cậu có tiền, e rằng Mạc Mặc sẽ không tin. Cậu hãy vờ như không nhớ số điện thoại nhà…”
“Cái này thì không cần.” Chu Hầu nói: “Bố tôi ở Anh, mẹ tôi ở Canada, họ ly hôn lúc tôi còn nhỏ, mấy năm nay chưa về lần nào.”
“Vậy thì không thành vấn đề! Phàm là bạn bè có tiền thì cũng đừng liên lạc, cứ để họ biến mất một tháng! Nhớ đấy!”
“Được!” Chu Hầu nắm tay.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Mạc Mặc đi vào: “Cô Đường, đã làm phiền cô rồi, cảm ơn rất nhiều.” Cô ấy cười ngọt ngào, vươn tay đưa một xấp nhân dân tệ.
“Đừng khách sáo! Đừng khách sáo!” Đường Nam Nam thành kính giơ tay nhận tiền, cười ngây ngất, nhìn chăm chú vị lãnh tụ trên tờ tiền màu đỏ cũng đang mỉm cười với cô.
“Tạm biệt! Tôi không quấy rầy nữa!” Đường Nam Nam trao cho Chu Hầu một ánh mắt khích lệ rồi bước ra cửa, hành lang truyền đến tiếng hát vang dội của cô: “Hôm nay thật may mắn! Chó sói cầu xin gà!”