“Tớ… tớ cũng nói là không cần thay đổi thật, chỉ giả vờ khi cần thiết thôi là được. Như thế đâu có quá đáng! Lúc ở riêng với tớ thì sao cũng được, tớ chỉ cần ở những trường hợp cần thiết thì giả vờ một chút thôi, như vậy cũng quá đáng ư?”
“Nếu ai cũng biết diễn thì chắc ai cũng có thể bước trên thảm đỏ, giành tượng vàng Oscar rồi. Chu Hầu, tớ thấy cậu có yêu cầu hơi cao với Đường Nam Nam đó. Đừng nói là cô ấy không muốn, cho dù cô ấy muốn làm thế thật thì cậu có vui vẻ nhìn cô ấy giả vờ giả vịt không? Tớ nghĩ con gái sẽ đẹp nhất khi là chính mình, chứ mỗi lần nhìn đám con gái giả vờ giả vịt là tớ thấy buồn nôn.”
“Tất nhiên là cậu nghĩ vậy rồi!” Chu Hầu nổi giận: “Cậu muốn người hoạt bát thì sẽ có cô hoạt bát, muốn tìm người dịu dàng thì sẽ có ngay cô dịu dàng, nhưng tớ chỉ có một cô thôi, và tớ chỉ muốn mình cô ấy thôi! Cô ấy phải thay đổi một chút thì mới hòa nhập được vào cuộc sống của tớ! Tớ không có cách nào khác cả!”
Tiêu Kiến Quân nhíu mày, một lúc sau mới thở dài: “Cũng đúng…”
Chu Hầu nói: “Quân Tử, tớ chỉ vì tương lai của bọn tớ thôi, tớ rất sốt ruột. Nhà tớ kinh doanh xa xỉ phẩm dành cho phái nữ, nếu ở bên tớ thì phải tham gia rất nhiều bữa tiệc, mà tớ biết Cô Mập làm được! Chỉ cần cố gắng hết sức thì cô ấy sẽ làm được! Nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy cứ không chịu, cô ấy toàn nghĩ đến bản thảo, thậm chí còn đi Sơn Đông. Cô ấy coi trọng những chuyện như thế, còn tương lai của chúng tớ thì cô ấy chẳng màng! Điều đó chứng minh trong lòng cô ấy, tớ không phải là điều quan trọng nhất đúng không? Mẹ tớ không chấp nhận cô ấy thì tớ sẽ tìm cách để được ở bên cô ấy, nhưng cô ấy lại không cho rằng việc bọn tớ ở bên nhau mới là điều quan trọng nhất! Quân Tử, trong lòng tớ rất…”
Tiêu Kiến Quân phối hợp thở dài một hơi.
“Quân Tử, tớ không biết vấn đề nằm ở đâu. Vốn dĩ bọn tớ rất tốt, luôn vui vẻ, hạnh phúc. Tớ thích cô ấy, tớ rất yêu cô ấy, đó là điều chẳng thể hoài nghi, tớ biết cô ấy cũng yêu tớ, nhưng tại sao? Tại sao khi chúng tớ cố gắng vì tương lai, vì được muốn ở bên nhau dài lâu thì lại bắt đầu cãi nhau?”
“Chuyện đó… chỉ có thể nói là do hai người không hợp nhau.” Tiêu Kiến Quân thở dài: “Tình yêu và hôn nhân vốn là hai chuyện khác xa nhau.”
“Đến cả cậu cũng nói thế…” Sắc mặt của Chu Hầu rất kém, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Mẹ tớ cũng nói như vậy. Mẹ nói Cô Mập không phù hợp để làm vợ tớ, cho dù bọn tớ kiên quyết kết hôn thì sẽ vì không thích ứng lẫn nhau mà chia tay. Quân Tử, tớ sợ lắm, lỡ đó là sự thật thì phải làm sao?”
“Đừng hỏi tớ, tớ đâu định kết hôn, với cả nhà tớ cũng không giàu như nhà cậu. Người anh em, trong chuyện này thì tớ không thể giúp cậu được, cậu phải tự nghĩ cách.” Tiêu Kiến Quân lắc đầu, nhìn Chu Hầu với vẻ thông cảm.
“Nhưng tớ không muốn mất cô ấy! Tớ yêu cô ấy vô cùng! Quân Tử, cô ấy không thể thay đổi một chút vì tớ sao? Tớ không cần nhiều đâu, chỉ một chút thôi mà!”
Mãi cho đến khi Tiêu Kiến Quân lôi Chu Hầu đi về, cậu bạn thân toàn mùi rượu của anh ta vẫn lẩm bẩm: “Tớ muốn được ở bên ở cô ấy.”
“Ừ, ừ, ở bên cô ấy…” Tiêu Kiến Quân vừa lôi anh vừa phụ họa.
“Tớ không muốn mất cô ấy.”
“Ừ ừ, không mất đâu…”
“Tớ hy vọng cô ấy thay đổi một chút.”
“Ờ… Cậu về nhà mơ đi.”
Trong khi Chu Hầu say mèm thì Đường Nam Nam đang cố gắng truyền tải ý tưởng của mình cho công ty. Đây là lĩnh vực của cô, nên cô như cá gặp nước.
Thật ra quá trình viết kịch bản cũng không được thuận lợi lắm, biên kịch và tác giả có sự khác biệt không nhỏ. Tác giả sẽ viết ra những gì mình muốn mà không bị ai ngăn cản, còn biên kịch thì phải nhận được sự đồng ý của nhiều người, nên khi viết kịch bản sẽ gặp rất nhiều hạn chế, hơn nữa cô còn là tay mơ, vừa tiếp nhận ý kiến của người khác vừa cố gắng duy trì ý tưởng của mình, nếu không thuyết phục được mọi người thì phải đành nhượng bộ, hoàn toàn không thoải mái bằng việc sáng tác, rất vất cả.
Nhưng ở đó, dù cực khổ những rất đáng, mỗi một sự cố gắng của cô đều nhận được hồi đáp, có người thừa nhận khả năng của cô, có người đánh giá cao cô, có người khích lệ cô.
Ai cũng biết được thừa nhận và đánh giá cao là chuyện rất quan trọng với mỗi người.
Cuộc sống không phải chỉ có hai người, không phải chỉ cần hai người thích nhau là đủ, vì nếu thế giới này thật sự chỉ có hai người thì ắt hẳn họ cũng chẳng thể sống nổi, cho nên công việc vô cùng quan trọng với Đường Nam Nam. Chẳng những nó chi phối cuộc sống của cô, giúp cô có ăn có mặc mà nó còn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, làm cô hạnh phúc khi thành công, khiến cô não nề khi gặp trở ngại.
Trong khi Chu Hầu ão não thì cô rất vui vẻ, vì thế tâm trạng của hai người không thể đồng điệu.
Nhưng lòng cô vẫn luôn nghĩ đến Chu Hầu, cô mãi nghĩ đến hình dáng của Nhị sư huynh trong lần gặp gần đây nhất, hôm đó họ đã cãi nhau. Đường Nam Nam thầm nghĩ ắt hẳn kiếp trước cô phải nợ anh nhiều lắm nên kiếp này phải trả cho anh, kể từ lúc cho anh ở nhờ thì chỉ cần anh gặp khó khăn là cô sẽ lo lắng. Khi hai người chỉ là bạn bè thì cô đã thế rồi, huống chi quan hệ bây giờ đã khác trước, nên dĩ nhiên cô càng thêm nghĩ nhiều.
Sau khi làm xong việc, Đường Nam Nam còn chưa kịp ăn trưa đã vội vàng chạy ra sân bay trở về Bắc Kinh ngay trong ngày. Vì để về sớm, cô đã tăng cường làm việc, từ lượng công việc dành cho bốn ngày thì cô chỉ làm trong ba ngày, tất nhiên ba ngày này cô mệt chết đi được, nhưng trong một tháng trở lại đây, ba ngày mệt mỏi này là ba ngày vui vẻ nhất.
Về đến sân bay Bắc Kinh đã hơn tám giờ tối, Đường Nam Nam đi tàu điện trên không vào trung tâm thành phố. Vì không ăn trưa nên bây giờ cô rất đói, đồ ăn trên máy bay chỉ đủ một nửa mức ăn mỗi bữa của cô thôi, huống chi cô lại đói hơn bình thường rất nhiều nên dù ăn cơm trên máy bay mà vẫn thấy đói, nhưng dù sao có ăn còn hơn không.
Cô biết lý do mình vội vã chạy về đây, đó là vì cô rất muốn gặp Nhị sư huynh, muốn gặp phát điên lên được, còn muốn gặp anh hơn cả muốn được ăn cơm. Lúc này cô mới biết tương tư còn khó chịu hơn cả đói bụng.
Xuống tàu điện trên không rồi chuyển qua đi tàu điện ngầm để đi đến khách sạn Vương Phủ, thời gian này Chu Hầu luôn ở khách sạn, hơn nửa đêm mới về nhà nên Đường Nam Nam quyết định đến khách sạn luôn. Vì giận dỗi nên ba ngày nay cô không nhận điện thoại của Chu Hầu, điều đó khiến cô hơi áy náy, hôm nay trở về không thèm quan tâm thể diện gì nữa mà hấp tấp chạy đi tìm anh.
Còn chưa đến khách sạn mà dạ dày của Đường Nam Nam cứ co rút lại làm cô hoa cả mắt, hai bảng hiệu của cửa hàng ven đường mà cô cứ nhìn thành bốn cái. Cô nghĩ mình cần phải ăn ngay thứ gì đó, chứ không thì chẳng thể nhận ra nổi ai mới là Chu Hầu. Yêu đương cũng là một loại thể lực, bây giờ cô thực sự chẳng có hơi sức.
Nhà hàng của khách sạn năm sao rất đắt, theo lẽ thường thì Đường Nam Nam sẽ không nỡ ăn, nhưng cô vừa nhận được ba mươi phần trăm tiền cọc từ công ty sản xuất phim, khoảng năm vạn tệ. Lúc này không lo về tiền nong, nhưng nhà hàng của khách sạn năm sao thường rất ít chỗ, hầu như lúc nào cũng có khách, vì quá muốn gặp Nhị sư huynh nên cô cũng không muốn đi đến chỗ khác để ăn. Cô nhớ nhà hàng của khách sạn Vương Phủ có một khu đồ ăn nhẹ, lúc Chu Hầu và dì cả bận việc thì có bảo cô đi mua, một cái bánh kem nhỏ có giá khoảng từ ba mươi đến năm mươi tệ, không đắt lắm, cô sẽ ăn một chút để dằn bụng rồi sẽ kéo Nhị sư huynh đi ăn một bữa tối thật hoành tráng.
Cô tính toán xong thì quyết định mua một cái bánh mousse vị xoài.
Cô định vừa đi vừa ăn để tiết kiệm thời gian rồi sẽ cho Nhị sư huynh một niềm vui bất ngờ.
Khi đang đợi gói bánh, cô ngẩng đầu thì vô tình nhìn thấy Nhị sư huynh mà cô nhớ nhung bấy lâu.
Không biết ai đã nói khi hai người tạm xa nhau trong một thời gian ngắn thì nên chọn đúng thời gian và địa điểm gặp lại nhau, đừng xuất hiện khi không báo trước, càng đừng cố tạo niềm vui bất ngờ cho đối phương, vì khi đó cái mà bạn nhận được có thể là nỗi kinh hoàng bất ngờ.
Là vì những lời này quá đúng hay vì cô quá xui xẻo đây?
Người mà cô nhìn thấy không chỉ có mình Chu Hầu, Nhị sư huynh đang ngồi cùng một cô gái cao ráo, trên bàn bày những món ăn đẹp đẽ, họ nhẹ nhàng chạm hai ly rượu vang vào nhau.
Nhị sư huynh ăn mặc rất chỉn chu, đeo nơ, tóc tai được chải chuốt cẩn thận, trông rất phong độ, bảnh bao. Cô gái mặc một chiếc váy dài chấm đất, tóc được búi gọn gàng, nụ cười ngọt ngào, trong mắt chỉ có người đàn ông ngồi đối diện. Hai người chuyện trò với nhau, không khí vô cùng hòa hợp.
Đường Nam Nam cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên não, trước mắt biến thành màn đêm tăm tối. Cô không biết là mình bị tụt huyết áp hay vì tức đến phát điên nữa.
Có lẽ là do tiếng nghiến răng ken két của cô quá đáng sợ nên tay cô bé bán hàng cứ run lẩy bẩy khi đưa hộp bánh cho cô.
“Chị ơi, bánh mousse vị xoài của chị đây ạ…”
Trong thời gian chỉ một câu nói ấy, Đường Nam Nam nhìn sang bên kia một lần nữa thì thấy cô gái kia đã đến gần Chu Hầu, cô ta nghiêng đầu, còn Chu Hầu thì đứng lên, vươn tay về phía chiếc cổ thon của cô ta, tự tay đeo dây chuyền cho cô ta.
Cô gái dành tặng cho Chu Hầu nụ cười ngọt ngào, cười đến mức khiến Đường Nam Nam ngứa hết cả răng!
Đường Nam Nam vứt hộp bánh lên bàn, đằng đằng sát khí bước qua đó.
Cô gái nhìn thấy cô, chớp mắt mấy cái rồi đột nhiên cười tươi, Đường Nam Nam thấy rõ vẻ giễu cợt trong đáy mắt của cô ta. Cô vừa xuống máy bay, đi hai lượt xe, cả người đầy bụi băm, lại xách theo vali rẻ tiền, so với cô gái kia thì đúng là một trời một vực.
“Chuyện gì đang xảy ra đây?” Đường Nam Nam chẳng thèm đoái hoài đến sự khinh thường của cô gái mà chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Hầu, hét lên. Nhà hàng của khách sạn năm sao khá yên ắng vì ai cũng nhỏ giọng nói chuyện, cho nên tiếng quát của cô hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
Chu Hầu nhìn thấy cô thì hoàn toàn ngẩn người: “Cô Mập, sao em về rồi…”
Cô gái kia nói: “Anh Chu đang ăn cơm với tôi. Cô là ai?” Nói xong thì cô ta tiến lên một bước, khoác tay Chu Hầu.
Chu Hầu lộ vẻ bối rối, mặt đỏ bừng: “Anh không biết em về sớm thế, anh…” Anh giãy giụa nhưng vì sức không lớn nên cánh tay anh vẫn bị kẹp trong khuỷu tay của cô gái.
Đường Nam Nam tiến tới, bưng lấy đĩa gà xé phay xào với cái gì đó hất thẳng lên mặt Chu Hầu. Cô tin chắc rằng lúc này mắt mình đang đỏ au, không thể dùng từ gì để thể hiện sự tức giận của cô, quả thực là có thể hủy trời diệt đất!
Màu trắng của thịt, màu vàng của nước sốt, màu đỏ của ớt, màu tím của cải bắp tạo thành một bản màu rực rỡ, very đẹp!