Vì Châu Mẫn Y không đứng cùng Tống Phàn Ny nên Đường Nam không thèm để ý tới cô ta có tiếp tục nói xấu mình không nữa, lúc này sự chú ý của cô đều dồn hết lên người bạn trai của mình.
Chu Hầu ghé sát vào cô, hỏi nhỏ: “Có mệt không?”
“Không sao!” Đường Nam Nam cũng nhỏ giọng trả lời: “Vẫn còn sức, chưa chết được.”
“Cô Mập, em đừng cười như thế nữa. Ờ thì… khép miệng lại một tí.” Chu Hầu dè dặt nói.
“Có ý gì? Dì út của anh nói gì em hả?” Bây giờ Đường Nam Nam rất nhạy cảm: “Có phải bà ta nói em cười trông rất khó coi đúng không?”
“Không phải. Dì út của anh… ờ thì… chỉ sợ em cười mệt thôi.”
“Có phải bà ta nói em cười tươi như vậy để làm gì, nói em bán rẻ tiếng cười đúng không?”
“Ây da, em nghĩ đi đâu vậy, dì không cay nghiệt như em đâu, chỉ nhắc em lúc cười thì đừng nên mở to miệng quá thôi.”
“Em cay nghiệt?” Đường Nam Nam bùng nổ rồi, mụ nội nó! Cô giận tái mặt: “Người bị chó dại cắn thì mới bị lây bệnh dại, bà ta thấy em có vấn đề thì cũng phải xem xét lại mình trước đã!”
“Dì út của anh không nói gì khó nghe cả, là do em tự nghi ngờ lung tung đó chứ, dì chỉ tốt bụng nhắc nhở em thôi. Anh đứng bên cạnh qaun sát thì thấy giọng nói của dì không có điểm nào khác thường cả, hơn nữa bảo bối à, dì đâu có nói sai, em nhìn mọi người trong hội trường xem có ai cười như em không. Em chú ý một chút nhé.”
“Ngoài cười ra thì phải sửa cái gì nữa?” Đường Nam Nam hỏi.
“Lúc đi thì bước chân của em quá dài, còn nữa, em đừng vội giơ tay ra trước, chủ động bắt tay là việc của đàn ông…”
“Được rồi, đừng nói nữa, nếu nói nữa thì tối nay sẽ không thể làm gì cả. Không ngờ em lại có nhiều thiếu sót đến thế, không biết bây giờ đứng thế này có sai không nữa.”
“Ấy, em đừng giận, dì út chỉ muốn tốt cho em thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, em từ từ sửa là được.”
Đang nói chuyện thì An Dĩ Ny lượn lờ đi tới, nói: “Hầu ca, dì La hỏi anh và bà mập này đã nói chuyện xong chưa. Anh thấy chưa, bảo anh chọn em làm bạn gái thì anh không chịu, bây giờ thì mệt rồi đó, cô ta chẳng những đẹp bằng em mà còn kém hiểu biết hơn em nữa, đúng không Hầu ca?”
“Đúng, đúng, Annie, em đẹp lắm, đẹp lắm.” Chu Hầu chỉ có thể hùa theo cô nàng. Về cơ bản thì chẳng ai dám chọc giận Annie, nếu cô nàng không vui thì sẽ lập tức làm loạn, cho dù chuyện có bé xíu xiu thì cô nàng cũng không thể chịu đựng. Vì thế không ai dám trêu chọc cô nàng.
“Vậy lần sau phải mời em làm bạn gái đó.”
“Khụ… Ừ, lần sau rồi nói…” Đương nhiên Chu Hầu chỉ đáp cho có lệ, chứ lần sau, lần sau nữa, lần sau nữa nữa thì anh cũng sẽ không mời Annie làm bạn gái của mình.
Annie rất hài lòng, vui vẻ nói: “Anh và bà mập này nói chuyện xong rồi chứ? Chúng ta qua chỗ dì La thôi.”
“Annie, em đi trước đi, anh qua ngay.” Chu Hầu dỗ cô nàng: “Anh nói thêm vài câu nữa rồi qua ngay.”
“Cô ta đần độn thế cơ à? Đơn giản vậy mà cũng không hiểu.” Annie bĩu môi: “Hầu ca, anh nhanh lên nhé, em chờ anh.”
“Ừ, ừ.” Chu Hầu đáp: “Nói thêm vài câu thôi.”
Nhìn Annie bỏ đi, Đường Nam Nam lạnh lùng nói: “Còn gì muốn nói thì nói nhanh đi, người ta đang chờ anh đấy, mau đi đi. Tôi biết tôi không có tố chất, đã nhọc công anh phải lo lắng.”
“Nam Nam, em đừng giận mà. Về lý thì dì anh đâu có sai, em tiếp thu một chút đi mà. Anh thích em, nhưng anh phải thừa nhận rằng em có một chút khuyết điểm.”
Đường Nam Nam tức đến bật cười: “Anh cũng thấy việc dì cả của mình chê tôi cười quá trớn là đúng? Thế anh có thấy lúc tôi nhiệt tình đón tiếp khách khứa của nhà anh không? Anh có thấy tôi lịch sự chào hỏi khách khứa của nhà anh không? Anh có thấy hầu hết khách khứa đều vui vẻ khi trò chuyện với tôi không? Anh bị mù có chọn lọc hả?”
Cô nói câu cuối hơi to tiếng làm Chu Hầu giật mình, anh nói nhỏ: “Cô Mập, em đừng nóng, nhiều người đang nhìn đấy, em đừng như vậy mà, mất mặt lắm.”
“Miệng to làm anh mất mặt, bước chân dài làm anh mất mặt, giọng lớn làm anh mất mặt, tôi rất muốn nghiên cứu thử xem mặt anh có còn dư lại chút gì không.” Đường Nam Nam hừ lạnh, không thèm để ý đến anh nữa mà xoay người bỏ đi.
Dì cả của anh nói thì thôi, em không hợp với bà ta thì sau này không gặp là được, nhưng không ngờ đến cả anh cũng vậy. Đường Nam Nam thấy rất tủi thân, thật không hiểu vì sao cô lại biến bản thân mình thành ra thế này, vì sao phải nhẫn nhục chịu đựng như thế này? Vốn dĩ cô có cuộc sống của mình, có công việc yêu thích và sự tự tin, có sự tôn trọng và tán thưởng của người trong nghề.
Chỉ vì yêu anh, Chu Hầu, chỉ vì em yêu anh. Em bất lực đứng bên lề thế giới của anh, để mặc cho người ta khinh thường, soi mói. Chẳng lẽ anh không nhìn thấy em chịu ấm ức, cố gắng nhẫn nhịn bấy lâu nay? Người khác vô lý thì em có thể chịu được, nhưng nếu sự soi mói và khinh thường ấy đến từ anh thì cho dù chỉ là một phần nhỏ nhoi, em cũng không thể chấp nhận!
Em có lòng tự trọng! Từ ngày đầu quen nhau, em đã nói cho anh biết là em có lòng tự trọng. Tại sao anh cứ quên mất?
“Này, Cô Mập!” Chu Hầu kéo cô: “Em muốn đi đâu?”
“Sợ gì chứ? Trừ khi anh đuổi tôi đi thì tôi sẽ không đi đâu cả. Cho dù tôi cười và bước đi có khó coi hơn nữa thì cũng sẽ cố gắng đến hết bữa tiệc. Tôi đã đồng ý với anh là làm người tiếp đãi khách thì tôi sẽ làm tới cùng. Có khách mắc bệnh tiểu đường nên bây giờ tôi phải đi tìm xem có món nào không có đường không.” Đường Nam Nam hất tay anh ra, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Cô không oán trách, không thể hiện sự bất mãn khi bị Nhị sư huynh khinh thường như trước đây, mà cô rất lý trí, rất bình tĩnh, cũng rất hiểu lý lẽ. Nhưng giọng nói của cô không vương chút hơi ấm.
Trông thấy Chu Hầu và Đường Nam Nam đang rì rầm trò chuyện thì Châu Mẫn Y nổi máu tò mò, cô ta muốn nghe rõ hai người nói gì nên vô thức tiến lại gần… tiến lại gần…
Tiếc là cô ta không thể quang minh chính đại xông về phía hai người nên cứ lén lén lút lút, đợi đến khi cô ta tiến tới sát hai người thì họ đã nói xong, Đường Nam Nam đã nhấc chân bỏ đi, vì thế cô ta không nghe được gì cả.
Thấy Đường Nam Nam bỏ đi theo hướng ngược lại thì Châu Mẫn Y mới sực nhớ tới ly nước ép vẫn còn nguyên trên tay mình. Cô ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, chỉ chờ áp sát mục tiêu rồi gây ra hiện trường tai nạn thôi! Châu Mẫn Y nhất thời nóng vội, bưng ly nước đuổi theo: “Này! Cô chờ một chút…”
Đường Nam Nam đứng lại, xoay người, giơ tay ra đẩy, ba động tác liên tiếp nhau.
Đứng lại và xoay người là phản xạ tự nhiên khi có người gọi mình, còn giờ tay ra đẩy là vì cô cảm giác có cái gì đó đang nhào vào mình.
Ào. Châu Mẫn Y không cầm chắc nên toàn bộ ly nước ép đều bị hất ngược lên người cô ta.
Trang phục của Đường Nam Nam có hai màu là màu vàng và màu trắng, còn váy của Châu Mẫn Y thì là một màu… thuần trắng, hơn nữa còn là loại vải siêu mỏng.
Dòng nước màu đỏ lòm như máu chảy ào dọc từ ngực xuống, lướt qua thắt lưng, nhuộm đỏ cả nửa chân mới từ từ chảy chậm lại.
Trông cô ta vô cùng thê thảm!
***
Đối với loại con gái như Châu Mẫn Y mà nói, một khi muốn hãm hại người khác mà không thành công thì đó là chuyện vô cùng đáng giận, còn muốn hãm hại người khác chẳng những không thành công mà còn hại ngược lại mình thì chắc chắn cô ta sẽ nổ tung.
Đường Nam Nam hoảng hốt: “Xin lỗi, Mẫn Y, tôi không cố ý.” Cô cố gắng lau cho Châu Mẫn Y.
“Cô mù hả?” Châu Mẫn Y tức đến mức mặt mũi vặn vẽo, la to.
“Tôi thực sự không cố ý! Tôi không biết đằng sau đột ngột có người.” Đường Nam Nam cố gắng giải thích, cô không biết Châu Mẫn Y có ý chơi mình, còn tưởng rằng mình vô tình hất ly nước lên người Châu Mẫn Y.
“Nói không cố ý là xong hả?” Châu Mẫn Y nổi đóa: “Cô là đồ dân bụi đời. Đồ mù, đồ cái thứ ra ngoài mà không mang theo mắt! Cô không thể cẩn thận một chút hả?”
“Trừ khi sau ót của tôi có mắt thì mới có thể nhìn thấy cô.” Đường Nam Nam cũng nổi giận: “Cô đột ngột xông ra gọi tôi thì bảo tôi phải cẩn thận thế nào?”
“Đồ không biết xấu hổ, tưởng làm bẩn trang phục của tôi thì chỉ cần nói xin lỗi một câu là xong hả? Đừng hòng dễ dàng như thế nhé, đồ cái thứ bụi đời!”
Nguyên nhân chủ yếu mà Tống Phàn Ny bảo Châu Mẫn Y chơi xấu Đường Nam Nam chính là vì cô ta nói năng không hề biết kiêng dè. Châu Mẫn Y xuất thân từ một nhà giàu mới nổi, trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu khuôn phép. Về lễ nghĩa thì nhà cô ta kém xa nhà Tống Phàn Ny, nhưng về kinh tế thì lại hơn, hai người trở thành bạn thân của nhau một phần là vì thèm muốn thứ mà người kia hơn mình. Bình thường Châu Mẫn Y đều giả vờ ra dáng con nhà danh giá, tỏ ra mình là người của giới thượng lưu, nhưng đến khi quýnh quáng thì sẽ lộ nguyên hình.
“Dù sao thì tôi cũng không cố ý! Tôi đã xin lỗi rồi, cô không chịu thì phải làm sao mới được?” Đường Nam Nam giận dữ.
“Làm sao? Bồi thường trang phục cho tôi!” Châu Mẫn Y quát: “Làm bẩn váy của tôi thì cô phải liếm sạch cho tôi!”
Đường Nam Nam khẽ cười lạnh: “Chuyện liếm sạch này thì cô đi tìm đàn ông rồi đến chỗ kín đáo mà làm, không hợp nói ở đây đâu.”
Mặc dù không nên nhưng vẫn có vài người không kìm được tiếng cười.
“Đồ dân bụi đời không biết xấu hổ!” Châu Mẫn Y tức điên người, nói to: “Cô đền váy cho tôi! Đồ dân bụi đời không biết xấu hổ! Cô đền váy cho tôi! Đồ dân bụi đời không biết xấu hổ!”
“Thành thật xin lỗi cô Châu, cô ấy thực sự không cố ý đâu.” Chu Hầu vội vã chạy tới: “Mời cô vào phòng nghỉ ngơi dành cho cho khách ngồi đợi một lát, tôi sẽ bảo người đi mua bộ khác cho cô.”
“Thảo nào ăn nói ghê gớm thế, thì ra thứ dân bụi đời như cô cũng biết bám theo đàn ông giàu. Xem ra cô cũng như gái bán hoa thôi nhỉ.”
“Cô cũng đâu khác gì loại gái thích đổ vỏ.” Đường Nam Nam cười lạnh, nói: “Không nhận lời xin lỗi, cũng chẳng chịu nhận váy mới, chẳng lẽ cô muốn phí tổn thất thanh xuân?”
“Nam Nam, em nói ít thôi!” Chu Hầu nói: “Em là chủ, sao lại nói với khách như thế? Em làm bẩn váy của cô Châu thì chúng ta phải bồi thường.”
“Đúng vậy, Hầu ca nói đúng lắm.” Annie chạy tới: “Ba tôi thường dạy tôi rằng nếu làm hỏng đồ của người khác thì phải đền bù. Nhưng mà bà chị đáng ghét kia, cô không được lớn tiếng với Hầu ca.” Cô nàng nhìn Châu Mẫn Y, đột nhiên nói to.
Sắc mặt của Châu Mẫn Y đã đen nay lại đen thêm.
“Annie, em đừng tham dự.” Chu Hầu lúng túng đẩy cô nàng: “Cô Châu, tính Annie bộc tuệch, mong cô đừng để bụng. Và cả Nam Nam cũng không phải cố ý làm bẩn trang phục của cô, cô ấy vừa nói chuyện với tôi nên không chú ý xung quanh. Thành thật xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi cô.”
“Hầu ca, em đâu nói sai!” Annie giậm chân giận dỗi: “Sao anh nói em bộc tuệch? Rõ ràng em nói có ý có tứ mà! Hơn nữa hình như trong tiếng Hán, bộc tuệch không phải là từ tốt.”
Annie nói xong thì không khí cũng bớt căng thẳng, hơn nữa cô của Châu Mẫn Y cũng đã đi tới, nhìn thấy bộ dạng khó coi của cô ta thì vội xoa dịu tình hình. Vài người khách lớn tuổi cũng rối rít khuyên can.
Thấy chuyện sắp lắng xuống, Châu Mẫn Y nghĩ mình thật xui xẻo, cãi nhau thì cãi không lại, hại người khác cũng không được như ý, ngược lại còn mất hết mặt mũi, nếu cứ như thế mà đi về thì bao lâu cô ta mới có thể ngẩng cao đầu trở lại?
Nhưng Chu Hầu cứ nhẹ giọng khuyên can nên không thể nổi giận với anh, vì thế cô ta không để ý đến Chu Hầu nữa mà nhìn chằm chằm Đường Nam Nam.
“Cô gây ra thì phải tự giải quyết! Mua mới cái gì chứ? Tôi chỉ cần cái này thôi. Đền tiền đi! Tự cô đền, cô đền nổi không hả?” Châu Mẫn Y nói to.
“Đền thì đền!” Đường Nam Nam nói: “Tôi luôn dám chịu trách nhiệm về việc mình làm! Tôi đền tiền là được chứ gì! Cô không cần váy mới đúng không? Tự cô nói nhé, đừng hối hận đấy!”
“Cô đền?” Châu Mẫn Y cười khinh miệt: “Cô có biết tôi đang mặc gì không? Cô có đền nổi không? Cô biết giá của bộ trang phục này là bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?” Đường Nam Nam hờ hững hỏi.
“Năm mươi vạn!” Châu Mẫn Y nói to: “Có bản lĩnh thì đền đi!”
“Cô Châu có nhầm không?” Đường Nam Nam vẫn hờ hững nhìn cô ta rồi nói: “Bộ váy mà cô đang mặc nằm trong bộ sưu tập mùa hè năm nay của Versace, có giá tương đương 130.000 nhân dân tệ, cô có cần xem nhãn rồi tra giá tiền không?”
Châu Mẫn Y sửng sốt, có bị đánh chết thì cô ta cũng không nghĩ rằng Đường Nam Nam có thể nhận ra nhãn hiệu thời trang, hơn nữa còn có thể nhớ chính xác giá tiền của bộ váy này, nói thật thì cô ta không có bản lĩnh ấy. Cô ta im lặng hồi lâu rồi mới quanh co: “Tôi… có thể là tôi nhớ nhầm.”
Đường Nam Nam thản nhiên nhìn cô ta: “Vậy cô Châu còn muốn đền nữa không?”