Editor: hungtuquy
Cana đến sau mới biết được, nguyên lai quan hệ chính mình cùng Molde không đúng.
Cha cùng con gái là có quan hệ huyết thống, nếu như ở bên nhau chính là loạn luân, sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
Chính là lúc này cô đã là vương hậu, hơn nữa cùng Molde ở bên nhau rất lâu. Trí lực nhân ngư cũng sẽ theo tuổi tác gia tăng mà được truyền thừa.
Cô ở thời điểm nhận thức Molde đã là bốn trăm chín mươi tám tuổi, qua hai năm sau, vừa vặn tới tuổi thành niên. Nhân ngư truyền thừa, toàn bộ kế thừa xuống dưới.
Cô đã biết cái gì gọi là nhân loạic cái cái gì là giống loài, ở trong truyền thừa có một loại chủng tộc bác ái rồi lại tàn nhẫn. Tổ tiên nhân ngư đã từng yêu qua nhân loại, cuối cùng lại bị cô phụ, suốt ngày buồn bực không vui.
Này xem như là nhân loại phụ lòng nhân ngư, còn có một loại còn lại là trực tiếp lừa trở về, mỗi ngày bức bách nhân ngư rơi lệ khóc thút thít, dùng nước mắt nhân ngư đổi lấy tài phú, cầm tù nhân ngư, cuối cùng nhân ngư bị lâm vào tuyệt vọng mà chết.
Ở truyền thừa, cơ hồ không có kết cục tốt cho việc con người cùng nhân ngư ở với nhau.
Nhưng cô lại có thể tinh tưởng cô cùng truyền thừa bất đồng, Molde sẽ không phụ cô. Ngược lại tình yêu gia tăng không ngừng theo từng ngày, càng thêm sủng ái cô. Cô như cũ có thể giống như đứa bé vui cười chơi đùa.
Molde không thích cô khóc, mỗi khi cô khóc, vẻ mặt sẽ trở nên nghiêm túc, cưỡng bách làm cô ngừng rơi nước mắt.
Cô thích Molde, tuấn mỹ, ưu nhã. Phảng phất khắp thiên hạ không có đồ vật gì có thể làm khó hắn. Chỉ cần là thứ hắn muốn, là có thể làm được.
*
Ánh dương vang vàng rực rỡ vẩy đầy đại điện, Cana nằm ở trên giường, cảm thụ được ánh mặt trời rửa tội, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Thái dương cao chiếu vào đầu, Molde đang ngồi ở một bên lột quả nho, cảnh đẹp như vậy, làm Cana nhịn không được gợi lên ý cười.
“Molde ở đây làm gì?”
Cana đã có thể thuần thục gọi tên của hắn, từ khi cô trở thành vương phi của Molde, hắn liền không cho cô gọi hắn là cha, và sau khi biết quan hệ hai người, cô cũng càng nguyện ý kêu tên Molde.
Molde nhìn vẻ mặt kinh hỉ Cana, ánh mắt nửa mị: “Đi rửa mặt, lại đây ăn nho.”
Cana gật gật đầu, nện bước nhẹ nhàng đi đến trắc điện. Toàn bộ cung điện không có người hầu hạ i, đều bị đuổi ở ngoài điện. Molde không thích người khác thấy cô trần truồng, cho dù là nữ nhân cũng không được.
Cana thay xong quần áo, bỗng nhiên tầm mắt cứng lại, tay nhỏ nhéo nhéo đại bạch thỏ của mình, bên miệng tươi cười. Liền quần áo đều không kịp mặc mà chạy ra ngoài: “Molde nhìn xem, ngực ta đã lớn rồi.”
Thiếu nữ trên mặt tràn đầy vui sướng, tay nhỏ chống lấy bầu vú mềm mại nhảy nhảy lộc cộc ra tới.
Molde nheo mắt, tầm mắt nhìn lại, cặp bạch vú kia ở trong lòng bàn tay cô không ngừng nhảy lên: “Đã lớn rồi, mặc xong quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Cana dẩu miệng, từ biểu tình Molde, căn bản nhìn không ra vui sướng gì.
Cô ba bước đi lên trước, đem nộn nhũ đưa đến trước mặt hắn: “Molde thân thân nó được không, nó nhớ ngài.”
Đáy mắt Molde có chút bất đắc dĩ, ôm tiểu nhân nhi đến trong lòng ngực, ôm lấy eo nhỏ, ngữ khí bằng phẳng: “Là Cana nhớ ta hay là nó nhớ ta?”
Cana đem đầu gác ở trên vai Molde, nở nụ cười: “Là ta nhớ Molde, ta yêu ngươi.”
“Ta cũng yêu ngươi, Cana.” Molde nói xong, bưng cháo nóng bày biện ở trên bàn, cầm lấy cái muỗng uy cô, thẳng đến khi cháo còn nữa chén, lúc này mới dừng lại.
“Molde, ta muốn ăn quả nho.”
“Được.”
“Molde uy ta.”
“Được.”
Thiếu nữ dùng ngữ khí làm nũng dễ như trở bàn tay khiến cho hắn đầu hàng, Molde hôn hôn vành tai cô, khớp xương rõ ràng lột ra quả nho, để vào trong miệng cô.
Cana cười tủm tỉm hé miệng, chờ đến thời điểm hắn muốn rút ra lại một chút ngậm lấy ngón tay hắn, cái lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lòng bàn tay, trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.
Molde dùng một bàn tay vỗ vỗ quả mông tròn trịa, “Lại nghịch ngợm, mau buông ra.”
Cana lại vặn vẹo eo, chính là không bỏ, gắt gao hàm chứa ngón tay, thân mình hướng tới Molde áp vào.
Đôi mắt Molde xẹt qua ý cười, dùng một bàn tay khác lột ra một quả nho, sau đó một ngụm cắn vào trong miệng, cúi đầu nhìn cô.
Cana nhìn đôi môi đỏ của hắn, có chút ngo ngoe rục rịch, đột nhiên buông ngón tay hắn ra, nhanh chóng ôm lấy đầu của hắn, hôn lên, quả nho ngọt lành ở khoang miệng hai người lan tràn, tay hắn gắt gao thủ sẵn phía sau lưng cô, sau nữa ngày, trận hôn kịch liệt này mới ngừng lại.
Molde cởi ra áo khoác, đem phía sau lưng Cana bao lại, dựa vào trên ghế dài, tùy ý cô ở trên người mình cọ xát.
“Molde.”
“Hửm?”
“Ta thật hạnh phúc.” Thiếu nữ ôm lấy Molde, hai chân dài vẫn cứ treo ở trên người hắn, “chuyện Cana hạnh phúc nhất chính là gặp được Molde.”
“Thích Molde, đời này yêu nhất là Molde, muốn cùng Molde ở bên nhau, muốn cùng Molde chia sẻ hết thảy đồ vật.” Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, thật cẩn thận nhìn Molde.
“Molde, ta hiện tại là người quan trọng nhất của Molde sao?”
Nha đầu ngốc, nàng đã sớm được ta khắc vào đầu quả tim rồi.