Kiều Hoa

Chương 25: Chương 25: Bận rộn




Edit: Thổ Đậu

Beta: Cải Trắng

Tuy đã uống canh giải rượu nhưng khi tỉnh lại đầu vẫn hơi đau nhức. Sở Thận khẽ động đậy, có lẽ do hôm qua ngủ sai tư thế nên khá khó chịu, vô thức cau mày. Sau đó, hắn từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn khuỷu tay, thấy tiểu cô nương đang cuộn tròn rúc bên cạnh mình, nhắm mắt ngủ yên, đầu tóc rối tung, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Hai người ngủ ở giường trong thư phòng. Cái giường này là hắn chuẩn bị để ngủ trưa, tuy không nhỏ nhưng hôm nay chứa tận hai người, nên nhìn có vẻ hơi chật chội. Người nàng dính sát vào hắn, tay nhỏ trắng nõn đặt lên eo hắn, động tác thân mật như thể trước nay chưa từng có sự câu nệ hay xa cách.

Sở Thận hơi nhếch môi.

Đêm qua hắn uống rượu, chỉ nhớ nàng đã đưa canh giải rượu cho hắn uống, uống xong liền ôm nàng, để nàng đỡ mình lên giường. Tưởng tượng cảnh thân hình bé nhỏ của nàng nặng nhọc đỡ hắn, Sở Thận cảm thấy có chút buồn cười, không biết đã đè bẹp nàng chưa.

Hắn không phải là một nam tử dịu dàng, cũng không phong lưu phóng khoáng như Tử Dục, suốt ngày treo nụ cười trên môi. Nhưng hắn biết, các cô nương thích nhất là nam tử ôn nhuận như ngọc. Hắn ít khi cười nói như vậy, nét mặt lại luôn lạnh lùng, nàng sợ là phải. Hắn nghĩ đến việc về sau sẽ cưới nàng, cũng không thể dạy dỗ nàng như con gái được, nên học cách đối xử với nàng như một cô nương. Nhưng đã trở thành thói quen, mười mấy năm nay hắn vẫn luôn thế, thái độ nghiêm túc với nàng muốn sửa cũng khó.

Mỗi khi nàng làm sai, hắn sẽ không nhịn được nghiêm khắc dạy dỗ. Nàng bị nương chiều hư, nói vài câu đã khóc khiến hắn cảm thấy phiền. Hắn không biết nên đối xử với nàng như thế nào, đối với nàng quá tốt, sợ nàng sẽ bị chiều hư, đối với nàng nghiêm khắc, lại sợ nàng xa cách mình.

Sở Thận siết chặt tay, nhìn xuống mép giường, thầm nghĩ: Tư thế ngủ của nàng luôn không tốt, đến bây giờ chưa ngã lần nào quả thật rất may mắn.

Sở Thận thấy mình có chút kì quái. Rõ ràng tư thế ngủ ban nãy khiến hắn khó chịu nhưng nhìn cảnh tượng này, hắn lại không muốn đi nữa.

Hắn ngắm cái mũi xinh xắn của nàng, phía dưới là cánh môi căng mọng, hơi cong cong theo thói quen, nhìn hoạt bát mà thanh tú. Cũng đúng! Tính tình nàng xưa nay là như vậy, chẳng qua ở trước mặt hắn mới ngoan ngoãn. Đột nhiên nhớ tới sự kích động trên xe ngựa ngày ấy, lòng Sở Thận có cái gì đó ngo ngoe rục rịch. Sáng sớm vốn là lúc ý chí của hắn yếu nhất, hiện giờ……

Hắn xê dịch thân mình, cách xa nàng một chút, phòng không cho nàng nhận ra sự khác thường của mình.

Nàng còn nhỏ, hắn không nên tồn tại loại tâm tư đó.

“Ưm……” Tiểu cô nương trong ngực động đậy, phát ra âm thanh như tiếng mèo con. Sở Thận ngẩn người, thấy nàng chậm rãi mở mắt. Nàng vốn là ngốc nghếch, lúc tỉnh lại càng thêm khờ khạo đáng yêu. Hắn cho rằng Khương Nguyệt sẽ thẹn thùng nhưng người lại nhăn mày.

Lúc này, Sở Thận mới phát hiện sự khác thường ở nàng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Thấy Sở Thận trong tư thế này, đổi lại là trước kia, nàng sẽ ngượng ngùng nhưng hôm nay bụng nhỏ hơi trướng, từng cơn đau ập tới. Khương Nguyệt trước giờ sợ đau, nũng nịu nói: “Đau……”

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng càng thêm trắng bệch, Sở Thận lập tức luống cuống, nhìn đến tay nàng đặt trên bụng, vội bế nàng lên. Cứ như vậy, hắn vô tình nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ga lụa, trông rất bắt mắt.

Đây là…

Nếu là trước đây, hắn sẽ không biết, nhưng năm ngoái cũng là thế này. Nàng ngủ ở bên cạnh người hắn, lúc tỉnh dậy khuôn mặt nhỏ chợt tái nhợt, khóc sướt mướt kêu đau bụng. Khi ấy hắn chẳng biết gì, hoảng loạn gọi đại phu, sau đó liền bị chê cười.

*

Trước giờ Khương Nguyệt ham lạnh, mấy ngày trước còn vô cùng vui vẻ ăn hết mấy rổ vải ướp lạnh. Giờ thì phải chịu tội rồi. Kì kinh nguyệt tới sớm hơn bảy ngày. Tiết ma ma thấy tiểu thư nhà mình đã ngủ, bèn đi ra ngoài… phát hiện vương gia còn đang đứng chờ.

Tiết ma ma nhớ lại vừa rồi vương gia mặc đồ ngủ, khoác tạm áo choàng bên ngoài rồi bế tiểu thư đến đây. Trên áo ngủ màu trắng còn có vài vết máu loang lổ khiến bà sửng sốt. Lúc sau lại thấy chỗ kia của tiểu thư cũng có vết máu, bà mới ngỡ ngàng hiểu ra.

Lúc ấy, bà nghĩ còn lâu mới đến kỳ kinh nguyệt của tiểu thư nên không nghĩ sâu xa theo chiều hướng đó. Hôm qua vương gia uống rượu, tiểu thư ở thư phòng cả đêm, hạ nhân các bà tuy sốt ruột nhưng cũng không có lá gan đi vào. Bà cho rằng vương gia rất biết chừng mực nhưng cảnh tượng ấy lại làm bà đau lòng. Bà bất chấp thân phận, rưng rưng nói: “Vương gia, tiểu thư còn nhỏ. Sao người có thể tự tiện làm bậy như vậy?”

Khi đó bà rất vội, không nhịn được mới lên tiếng trách cứ, giờ nhớ lại…

Tiết ma ma nhìn mỹ nam tử một thân áo gấm cao lớn trước mặt, định mở mồm nói chuyện, lại nghe hắn hỏi:” Nàng thế nào rồi?”

Có lẽ, vương gia không để bụng những lời nói vừa rồi của mình. Tiết ma ma thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Tiểu thư đã ngủ rồi. Trước đó do ăn quá nhiều vải ướp lạnh nên kì kinh nguyệt mới tới sớm mấy ngày. Vừa rồi là do ta quá lo cho tiểu thư nên mới ăn nói hồ đồ, mong vương gia thứ tội.”

Tuy nói không nên nhắc đến kì kinh nguyệt của tiểu thư với vương gia, nhưng vương gia nhìn tiểu thư lớn lên, về sau lại là phu thê, không cần ngại.

Nhớ tới lời nói ban nãy của Tiết ma ma, nét mặt Sở Thận không mảy may thay đổi, nhưng lòng hơi chột dạ… mặc dù hắn đích thực là không làm gì cả. Có điều, lời của Tiết ma ma cũng nhắc nhở hắn, nàng còn nhỏ, có một số việc, vẫn nên để mai sau hẵng làm.

“Vương gia có muốn vào thăm tiểu thư một chút không?” Tiết ma ma đề nghị. Mới vừa rồi bà đã cùng hai tiểu nha hoàn vệ sinh thân thể cho tiểu thư. Vương gia nhân lúc đó trở về Chính Huy viện đổi sang áo choàng khác rồi quay lại đây, trong lòng ắt hẳn là rất lo lắng cho tiểu thư.

Sở Thận suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần đâu, bổn vương còn một chút việc, để nàng nghỉ ngơi cho tốt. Còn có, nàng rất nghịch ngợm, ngươi đừng dung túng quá.”

Tiết ma ma tuy là hạ nhân nhưng cũng đã chăm sóc A Nguyệt mười mấy năm, A Nguyệt cũng sẽ nghe theo lời bà nói. Ngày ấy hắn tưởng nàng thích vải, nên mới đưa tới cho nàng, lúc sau lại nghe Thường Tả nói nha hoàn ở Thưởng Ngọc Hiên đem cả hai rổ còn dư lại đi rồi, khi đó hắn chỉ nghĩ: Nàng muốn ăn thì cho ăn. Không ngờ lại khiến nàng chịu đau như thế này.

Tiết ma ma gật đầu, nhìn Sở Thận rời đi.

*

Kể từ năm ngoái, sau khi trở thành một đại cô nương, kì kinh nguyêt của Khương Nguyệt không thể nào theo quy luật. Lão vương phi trước giờ cưng chiều nàng, ở phương diện này càng thêm phá lệ chú trọng. Dốc lòng điều trị hơn nửa năm, cuối cùng mới khá lên chút. Hiện giờ mỗi tháng đều bình thường, chỉ là đôi khi vẫn hơi đau. Đã nhiều ngày trôi qua, Khương Nguyệt trước giờ luôn luôn hoạt bát giờ lại ủ rũ, không muốn đi ra ngoài, chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi. Đợi hết kì mới mở miệng cười tươi như thường.

Sự việc lần này, Khương Nguyệt lơ mơ không hiểu rõ. Phải nghe Lục Châu cùng Bích Tỳ kể lại mới thấy mất mặt.

Nàng luôn là người sợ gặp cái gì là đụng ngay cái đó. Năm ngoái, sau khi sự việc ấy xảy ra, nàng đã không dám đối mặt với Sở Thận. Cũng may Sở Thận dần dần bận rộn, số lần hai người chạm mặt ít đi. Hôm nay lại còn phát sinh thêm một việc nữa, Khương Nguyệt bụm mặt kêu: “Xấu hổ chết người…”

Lục Châu cười cười, vội vàng nói: “Tiểu thư không biết đâu, vương gia đã rất lo lắng đấy, cứ chờ ở nội sảnh thôi. Nghe tiểu thư không có việc gì mới đi làm. Nô tỳ nghe Thường Tả nói, vương gia lúc lâm triều đã cáo bệnh.”

Khương Nguyệt ngây người một lúc, từ trong kẽ hở của ngón tay nhìn về phía Lục Châu, do dự hỏi: “Thật vậy sao?”

“Đương nhiên là thật. Nếu tiểu thư không tin nô tỳ có thể hỏi Bích Tỳ.” Nói xong, Lục Châu liền đẩy Bích Tỷ đến bên cạnh giường của Khương Nguyệt.

Bích Tỳ rất phối hợp mà gật đầu.

Lòng Khương Nguyệt trở nên ấm áp lạ thường, nhưng vẫn có chút nghẹn Chuyện này đối với nữ nhi rất xui xẻo, đã thế còn bị hắn bắt gặp hai lần… Nàng bực mình, lại thấy Tiết ma ma bưng một chén canh gừng táo đỏ đi vào. Khương Nguyệt nhận lấy ngoan ngoãn uống. Tiết ma ma ra hiệu cho hai nha hoàn bằng mắt, Lục Châu Bích Tỳ đồng thời lui ra.

“Tiết ma ma, sao vậy?” Khương Nguyệt chớp mắt. Thân mình nàng hôm nay đau nhức, khuôn mặt hồng hào cũng trở nên tái nhợt.

“Tiểu thư, tối hôm qua…”

Nhắc đến tối hôm qua, gò má Khương Nguyệt đỏ ửng, chột dạ vội giải thích: “Ta đưa canh giải rượu qua, Diễn Chi cũng đã uống rồi đi ngủ. Sau đó, ta đỡ huynh ấy đến bên giường nhưng huynh ấy cứ ôm lấy ta……” Mới đầu là ôm nàng, sau đó bắt lấy cánh tay của nàng, rõ ràng là đã ngủ, sức lực lại lớn như vậy. Nàng là con gái, làm sao có thể là đối thủ của hắn.

“Tiết ma ma, ta nhớ kĩ lời ngươi nói mà, tối hôm qua ta cùng Diễn Chi ca ca không xảy ra việc gì cả.”

“Ừm. Tiểu thư nhớ kĩ thì tốt.” Tiết ma ma gật đầu, lại chậm rãi nói. “Vương gia đối tốt với tiểu thư, nô gia nhìn thấy cũng rất vui vẻ. Có điều tiểu thư đã trưởng thành, đôi lúc vẫn phải chủ động quan tâm Vương gia. Tuy còn hơn một năm nữa nhưng nói dài cũng không dài, đến lúc đó thành thân, vương gia đã biết chuyện nam nữ, có một số việc không thể tránh khỏi. Mà hiện giờ bên cạnh vương gia chỉ có một mình tiểu thư, là thời điểm tốt để bồi đắp tình cảm.” Mặc dù vương gia đã nhìn tiểu thư lớn lên từ bé, ấy chưa chắc cuối cùng nảy sinh tình yêu nam nữ.

Khương Nguyệt nghe xong, không nhịn được nói: “Việc không thể tránh khỏi là cái gì vậy?”

Thấy Khương Nguyệt lộ vẻ mặt không vui, Tiết ma ma biết nàng đã phát hiện ra cái gì đó, nói: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ thân phận của Vương gia còn rất tôn quý.”

Khương Nguyệt ngẩn người, hai mắt mở to, mấp máy môi, nói: “Ý người là, Diễn Chi ca ca sẽ còn có nữ nhân khác… Hơn nữa còn không chỉ một người?”

Tuy nói nữ tử không nên ganh tị nhưng trơ mắt nhìn phu quân mình cùng người khác ân ái, có ai trong lòng sẽ thoải mái? Càng để ý, trong lòng càng khó chịu. Có điều loại chuyện này, ngoại trừ chịu đưng ra thì không còn cách nào khác, ai bảo nữ tử phải xem chồng như trời?

“Tiểu thư yên tâm, người vương gia để ý nhất vẫn là tiểu thư.” Tiết ma ma vội vàng an ủi.

Tình cảm nhiều năm như vậy, dù không phải tình cảm nam nữ thì cũng là tiểu cô nương do chính mình dạy dỗ từ khi còn nhỏ, lại cưới về, kiểu gì cũng sẽ yêu thương hơn một chút. Thứ tình cảm ấy còn vững chắc hơn rất nhiều so với tình cảm nam nữ. Nếu có một nữ tử khác được yêu chiều hơn tiểu thư, vương gia cũng sẽ niệm tình điểm này mà đối xử tốt với tiểu thư hơn.

Biết Tiết ma ma là đang an ủi mình, nhưng Khương Nguyệt nghe xong vẫn không thoải mái. Trước giờ nàng luôn sợ Sở Thận, không dám đến gần hắn. Hiện tại đã tốt hơn một chút, nhưng cảm giác đối với hắn vẫn là kính sợ. Dù có thế đi chăng nữa vẫn không thay đổi được sự thật là nàng sẽ gả cho hắn. Tuy hắn đã đối tốt với nàng hơn một chút, còn đem chìa khóa vàng của vương phủ giao cho nàng nhưng vẫn cảm thấy hắn đối với nàng không có tình yêu nam nữ. Hiện giờ thân thiết với nàng như vậy chính là để làm nương yên tâm.

“Tiết ma ma, trước kia ta nghĩ, nếu Diễn Chi ca ca có người trong lòng, cưới về phủ, đem vị trí Vương phi của ta giao cho nàng, ta cũng nguyện ý.” Nàng không có tình yêu nam nữ đối với Sở Thận, cho nên vài ba chức danh này cũng chẳng quan trọng.

“Tiểu thư đừng ăn nói ngốc nghếch như vậy.” Tiết ma ma nói, “Tiểu thư tuổi còn nhỏ, mới không biết vị trí vương phi có bao nhiêu tôn quý.”

Khương Nguyệt cười cười, phẩy tay nói: “Ta mới không ăn nói ngốc nghếch, trong lòng ta chính là nghĩ như vậy, chẳng qua bây giờ…” Càng nói âm lượng càng nhỏ, nghe hơi ngượng nghịu

“Bây giờ làm sao?”

Khương Nguyệt nhớ lại cảnh tượng mấy ngày gần đây ở cùng Sở Thận, chậm rãi thổ lộ nỗi lòng với Tiết ma ma: “Tưởng tượng Diễn Chi ca ca ở chung với cô gái khác, ta… Ta cảm thấy hơi không thoải mái.” Tiết ma ma là người thân cận nhất bên cạnh nàng. Những việc này, nàng sẽ không lừa dối bà.

Tiết ma ma cười nói: “Vương gia lớn lên tuấn mỹ bất phàm, lại đối tốt với tiểu thư như vậy, thích cũng là điều đương nhiên.”

Khương Nguyệt kinh ngạc nói: “Tiết ma ma, ngươi nói cái gì vậy?” Sao nàng thích hắn được?

“Tiểu thư không cần ngại ngùng, người thử ngẫm lại xem, Phàn thành có nhiều cô nương ái mộ vương gia như vậy, tất biết vương gia tốt cỡ nào. Nếu tiểu thư còn suy nghĩ trẻ con như vậy, không biết chừng một ngày nào đó vương gia sẽ bị cô nương khác cướp đi mất đấy. Giờ tiểu thư hiểu chuyện sớm hơn chút không phải tốt sao?”

Tiết ma ma nói rất có đạo lý. Khương Nguyệt mấp máy môi mà không nói gì… có thích hay không cũng không liên quan, việc kết hôn của nàng và Sở Thận đã được định sẵn.

“Tiết ma ma, những gì ngươi nói, ta đều biết.”Khương Nguyệt ngoan ngoãn nói, “Về sau ta sẽ quan tâm huynh ấy nhiều hơn một chút.”

*

Năm, sáu ngày sau, kì kinh nguyệt của Khương Nguyệt cũng đã hết. Bị mắng, từ nay về sau nàng không dám tham ăn lạnh nữa. Chẳng qua Sở Thận càng thêm bận rộn, rõ ràng ở cùng một nơi mà một tháng rồi chưa gặp mặt.

Mới đầu Khương Nguyệt cũng không cảm thấy gì… Sở Thận vốn dĩ đã bận.

Hôm nay Tuyên Ninh công chúa Sở Tương cố ý tới vương phủ tìm Khương Nguyệt, cùng Khương Nguyệt hàn huyên thật lâu. Sở Tương thấy Tiểu Bảo đã cảm thấy thích thú vô cùng nhưng Khương Nguyệt vẫn luyến tiếc Tiểu Bảo, không nỡ mở miệng nói tặng nàng.

Cũng may Sở Tương tính tình thẳng thắn, không làm khó người bên cạnh, Khương Nguyệt lại càng thêm quý mến nàng. Sau đó, Sở Tương có vô tình nhắc đến Sở Thận, nói: “Mấy hôm nay đường huynh ta có vẻ rảnh rỗi nhỉ? Ngày nào cũng tiến cung tìm Cố Ý Thâm.”

Khương Nguyệt ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.

Sở Tương ở trong cung từ nhỏ, vừa nhìn biểu cảm của Khương Nguyệt đã biết ngay có gì không ổn, cười nói: “Hôm nay có vẻ không nóng lắm, A Nguyệt, hay là chúng ta đi dạo trong viện chút đi?” Trong lòng thì nghĩ: Đường huynh này của nàng thật không hiểu phong tình, đã kim ốc tàng kiều rồi mà còn rất quân tử.

Khương Nguyệt tuy rằng đã đồng ý nhưng trong lòng lại thấy khó chịu. Hoá ra ngày ngày Sở Thận về muộn không phải là do bận.

Sở Tương cùng tuổi với nàng, từ nhỏ hoạt bát hiếu động, vóc dáng cao gầy hơn nàng rất nhiều, đôi mắt long lanh ngập nước, vui vẻ tươi cười, sinh ra đã có sẵn khí chất hoàng gia. Hai người đi lại trong sân, Sở Tương liên mồm nói, nói đến chuyện thái tử phi có thai, cười càng tươi hơn: “Xưa nay con nối dõi ở hoàng gia nhiều không đếm xuể, Đại Diệu lại không giống vậy, hiện giờ hoàng tẩu có thai, không khí vui mừng trong cung lại tăng thêm một phần.”

Nàng tuy được phụ hoàng sủng ái, nhưng từ nhỏ không có anh chị em cùng tuổi. Thái tử ca ca bệnh tật ốm yếu, đường huynh lại lạnh lùng, nàng đành phải tìm Cố Ý Thâm làm phiền. Nàng – một cô công chúa lại cô đơn như vậy.

Sở Tương cười nói: “A Nguyệt, ngươi hãy sớm thành hôn với đường huynh của ta đi. Dung mạo hai người các ngươi là bậc nhất, sinh một đứa bé, mặc kệ là nam hay nữ, đều sẽ đáng yêu, thông minh hơn người.”

Khương Nguyệt hơi thất thần. Nghe Sở Tương nói, gò má ửng đỏ, ngậm miệng không nói gì.

Sở Tương cười ha ha, cảm thấy chị dâu nhỏ này càng nhìn càng thích. Trước kia nàng nghĩ đường huynh sẽ nghe phụ hoàng cưới Thẩm Bảo Toàn, giờ thì là: Lấy vợ cứ để bản thân người lấy chọn là tốt nhất. Có điều, Khương Nguyệt da mặt mỏng nên nàng không tiếp tục chủ đề này nữa. Đang nghĩ ngợi lung tung chợt thấy cách đó không xa có một nam tử toàn thân áo gấm trắng như tuyết đang sải bước tới.

Lớn lên tuấn mỹ như vậy, không phải đường huynh nàng thì còn ai?

Sở Thận nhìn về phía hai người.

Một tháng không gặp, tiểu cô nương của hắn gầy đi một chút, giờ đang nói chuyện cùng Tuyên Ninh công chúa, gương mặt hồng hào, ngây thơ đáng yêu. Hắn biết hôm nay Tuyên Ninh đến phủ nên mới trở về sớm chút. Tuyên Ninh vừa nhìn thấy hắn liền bước lên chào đón, mà tiểu cô nương phía sau lại lẳng lặng đứng tại chỗ, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi ngay lập tức rũ mắt, sau đó vỗ vỗ chú chó nhỏ màu đen trong ngực mình.

Sở Tương rất thức thời, nhận ra ngay bầu không khí không ổn, mỉm cười nói: “Đường huynh, ta đi trước. Lần sau sẽ đến tìm chị dâu nhỏ chơi cùng.”

Sở Tương đi rồi, Khương Nguyệt liền gục khuôn mặt nhỏ xuống, trong lòng bực tức Sở Thận, cũng không muốn nói gì, xoay người rời đi.

Sở Thận cũng không biết vì sao nàng tức giận, sải bước đi tới chặn trước người nàng. Vóc dáng nàng thấp, đi lại nhanh, bị cản lại như vậy, toàn bộ thân mình đều chúi vào ngực hắn.

Khương Nguyệt bị đau xoa xoa chóp mũi, không vui lẩm bẩm vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Sở Thận.

Sở Thận lúc này mới thấy hai hốc mắt nàng hồng hồng, như chực khóc, vội thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Hắn còn hỏi nàng làm sao vậy?! Khương Nguyệt càng thêm bực bội, mím môi, bình tĩnh nói: “Diễn Chi ca ca, nếu huynh không muốn nhìn thấy ta, ngày mai ta sẽ về thôn trang.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm sẽ chậm rãi tăng tiến nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.