Kiều Hoa

Chương 31: Chương 31: Phu thê




Sức lực của hắn quá lớn, như tường đồng vách sắt vây nàng trong lồng ngực. Khương Nguyệt cảm nhận mùi hương trên người hắn, lồng ngực ấm áp, tâm trạng bất an hai ngày nay rốt cuộc cũng an ổn.

Nàng không kìm được đưa tay ôm hông hắn, dáng vẻ cực kỳ ỷ lại. Trước đây là nàng không muốn thừa nhận, nhưng giờ đã thấu tỏ rằng mình rất dựa dẫm Sở Thận.

Nàng có thể vô tư không sầu lo ở trong trang cũng là Sở Thận che chở.

Sức của Sở Thận rất lớn, cứ như vậy ôm khiến nàng hơi khó thở, lát sau thì có cảm giác hắn buông lỏng tay. Nàng nhìn Sở Thận, mấp máy môi không dám nói lời nào. Cơ mà nếu nhìn kỹ nét mặt hắn thì thấy có chút không đúng lắm. Nàng không sợ, đánh bạo đặt tay lên trán hắn, lòng bàn tay tức khắc nóng hầm hập.

“Diễn Chi ca ca?” Khương Nguyệt sợ hãi thốt lên. Ngay sau đó, Sở Thận từ từ nhắm mắt, ngã ngửa ra sau.

Khương Nguyệt lập tức đỡ lấy hắn. Nhưng dù sao, Sở Thận cũng là một đại nam nhân. Hơn nữa thân hình của hắn so với nam tử bình thường cao hơn rất nhiều, cứ như vậy mà ập vào người nàng như ngọn núi lớn. Khương Nguyệt đỡ hắn nằm trên nhuyễn tháp (giường mềm).

Bàn sách cách nhuyễn tháp không xa nhưng Khương Nguyệt vẫn mệt bở thở hồng hộc. Nàng lại đưa tay sờ trán Sở Thận, thấy còn nóng hơn lúc trước. Nhìn sắc mặt hắn ửng đỏ, Khương Nguyệt thầm than: Chắc do Vu Uyển quá gần với kênh đào, giờ trời vào thu, khí hậu khô hanh. Thời tiết như vậy chả trách Sở Thận đổ bệnh.

Nằm trên nhuyễn tháp mãi cũng không ổn, Khương Nguyệt tạm nghỉ mấy phút rồi dìu hắn vào phòng ngủ. Phòng ngủ chỗ này không giống vương phủ, rất đơn sơ nhưng cũng khá sạch sẽ. Khương Nguyệt đỡ Sở Thận lên giường, cởi ngoại bào và giày giúp hắn, sau đó cẩn thận đắp chăn cho người.

Bị bệnh tất nhiên phải tìm đại phu đến khám. Khương Nguyệt nhìn Sở Thận đang yên tĩnh ngủ trên giường, đi ra ngoài tìm người của Vu Uyển. Khương Nguyệt tìm thị vệ trưởng của Vu Uyển, lúc đầu người thị vệ trưởng kia không đồng ý, nhưng Khương Nguyệt biết Cảnh Thái đế cực kỳ yêu thương Sở Thận, bèn nói: “Vương gia nhà ta tuy bị giam ở Vu Uyển, nhưng vẫn có danh vương gia. Nếu xảy ra bất trắc chỉ sợ ai cũng không đảm đương nổi.”

Người thị vệ trưởng kia biết Khương Nguyệt là tỳ nữ Cố Ý Thâm phái tới chăm sóc Đoan vương. Có điều, dáng vẻ khuynh quốc như này giống tỳ nữ ở chỗ nào chứ? Chỉ sợ là người mà Đoan vương cưng chiều. Đoan vương bị nhốt ở Vu Uyển mà cũng không quên nhuyễn ngọc ôn hương, đâu giống bị giam cầm mà như đi tìm thú vui nơi tầm thường vậy. Chuyện của thái tử điện hạ gã cũng có nghe qua. Tuy sự tình quan trong nhưng bọn họ không phải không biết hoàng thượng yêu thương Đoan vương nhường nào. Lại nói, chắc nơi này Đoan vương chẳng ở lâu.

Giờ bọn họ mà lạnh nhạt với Đoan vương, chỉ sợ đến lúc Đoan vương được thả thì bọn họ xong đời.

Gã gật đầu, nhanh chóng phái người đi mời đại phu.

Khương Nguyệt thở phào. Đại phu tới rất nhanh, khám một hồi thì nói là phong hàn bình thường, chẳng qua thời gian gần đây lao lực quá độ, thân thể không chịu được nên đổ bệnh nặng. Nghe đại phu nói xong, Khương Nguyệt mới yên tâm hơn chút.

Cứ xoay tới xoay lui nửa ngày đã trôi qua.

Khương Nguyệt thấy bên ngoài có người tới đưa cơm, đi qua nhận lấy. Vừa mở hộp thức ăn, nàng ngây người. Nàng từng mường tượng ra sự gian khổ khi ở trong Vu Uyển nhưng không ngờ lại đến nhường này. Nơi đây lạnh lẽo, thức ăn lại như này, hoàn toàn không phải chỗ cho người sống. Nàng được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ ở nơi như này, cũng chưa từng ăn đồ kiểu vậy.

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao lúc Sở Thận thấy mình, trên mặt không hề có nét vui vẻ, ngược lại còn lạnh giọng bảo Cố Ý Thâm đưa nàng về. Hắn luôn hiểu nàng. Chỉ sợ là nhớ tới thân thể nàng mảnh mai, không thể chịu khổ ở nơi đây.

Nói cho cùng, Sở Thận vẫn cưng chiều nàng.

Nhưng Khương Nguyệt biết, bây giờ không phải lúc để nàng càn quấy. Ngày nào chuyện của thái tử điện hạ chưa điều tra rõ, e rằng vẫn phải chịu đựng sống ở đây. Nàng không chắc bản thân có thể chịu khổ hay không, cơ mà không thể để mặc Sở Thận một mình ở lại. Nàng có thể hưởng thụ phú quý Sở Thận mang lại, tất nhiên cũng có thể ở cùng hắn trong Vu Uyển quạnh quẽ hoang vắng.

Song may mắn ở đây còn có một phòng bếp đơn giản. Khương Nguyệt mất một buổi chiều quét dọn sạch sẽ, sau đó sắc thuốc cho Sở Thận. Trước đây nàng từng sắc thuốc cho lão vương phi khi còn ở trong trang, từng làm nha hoàn một tháng trong vương phủ, chuyện này vẫn có thể làm tốt.

Cuối cùng nàng cũng có thể làm được một vài việc khá hơn danh môn quý nữ bình thường. Khương Nguyệt yên lặng an ủi bản thân.

Điều khiến Khương Nguyệt lo lắng là Sở Thận chưa tỉnh, ngủ say như chưa từng được ngủ vậy. Khương Nguyệt chạm tay lên mặt hắn thấy vẫn nóng bỏng, vội ra hậu viện lấy một chậu nước, định lau người giúp hắn. Lau xong vùng cổ, nàng chợt nhận ra, dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân… Huống hồ giờ lại là cô nam quả nữ.

Tuy trước đây nàng cũng hầu hạ Sở Thận nhưng chuyện như này chưa từng làm. Chỉ là nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai người, Khương Nguyệt không thể suy xét nhiều, run run từ từ vạch vạt áo của hắn.

Hồi còn ở sơn trang, nam tử nàng được gặp cũng chỉ có kẻ hầu, tất nhiên chưa thấy thân thể nam tử bao giờ. Giờ đây vạt áo Sở Thận mở rộng, lộ ra vòm ngực cường tráng, khác hoàn toàn với các cô nương. Nàng hơi đỏ mặt nhưng vẫn không ngăn được tò mò, lén nhìn thêm mấy lần.

Thật ra, khá đẹp đấy! Khương Nguyệt nghĩ thầm trong lòng.

Nàng ngắm thêm một lúc mới hoàn hồn, nghiêng người lấy khăn trong chậu nước. Trong một thoáng vô thức liếc Sở Thận, Khương Nguyệt giật mình hốt hoảng, nghĩ: Huynh ấy, huynh ấy tỉnh từ bao giờ thế?

Sự ngượng ngùng lập tức bao trùm Khương Nguyệt. Nghĩ đến bộ dáng si ngốc ngắm ngực hắn bị thấy hết, không biết hắn sẽ nghĩ mình như nào đây? Bảo nàng đã ngu ngốc lại còn không biết xấu hổ? Cả hai điều đều chẳng tốt đẹp gì, nhưng nàng thà để Sở Thận nói mình ngốc nghếch. Thế nhưng chuyện rõ ràng thế… Khương Nguyệt cảm tưởng mặt mình bị hun cháy tới nơi, yếu ớt nói: “Ta… ta định lau người cho huynh, không có ý gì khác.”

Sở Thận quan sát nàng một lúc lâu. Nãy trên mặt có cảm giác mát mẻ thoải mái mới khiến hắn thanh tỉnh đôi chút, mở mắt thì thấy nàng đang từ từ cởi áo choàng của hắn, dáng vẻ do dự. Tất nhiên hắn biết nàng muốn làm gì, lại không muốn ngắt quãng nhưng thấy nàng ngơ ngác nhìn ngực mình, vẫn hơi sửng sốt.

Lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác vui sướng khi thấy nàng nhìn chăm chăm, thứ cảm xúc đó ngay cả hắn cũng thấy kỳ diệu.

“Lau đi.” Sở Thận thản nhiên nói, khiến người ta không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Khương Nguyệt nghe xong, cúi đầu “vâng”, mắt không dám nhìn loạn, nghiêm túc thành thật lau ngực cho hắn, rồi đỡ hắn ngồi dậy lau nốt phần lưng. Sau khi lau xong, Khương Nguyệt đổi y phục sạch sẽ cho hắn. Có Sở Thận phối hợp nên mọi việc đều suôn sẻ, chỉ là suốt quá trình Khương Nguyệt vẫn luôn cúi đầu.

Đổi xong y phục Khương Nguyệt bưng bát thuốc lên trước mặt Sở Thận, nói: “Diễn Chi ca ca, vừa rồi đại phu khám nói huynh bị phong hàn, thuốc này… huynh mau uống lúc còn nóng đi.”

Sở Thận không nói gì, đưa tay nhận lấy bát thuốc, khuỷu tay với khớp xương rõ ràng khẽ nâng bát thuốc lên, ngửa đầu uống, bình thản không giống Khương Nguyệt thường nhăn nhó khi uống thuốc, hầu kết lên xuống không lâu đã uống cạn. Khương Nguyệt nhận lại bát để sang một bên, bưng thức ăn đặt trên bàn. Đồ thì nguội ngắt nhưng Sở Thận đang bệnh sao có thể ăn đồ nguội? Nàng đã phải hâm nóng lại ở phòng bếp.

Đây chắc là đồ ăn tệ nhất Khương Nguyệt phải ăn từ lúc sinh ra. Có điều, bận rộn cả ngày, nàng vừa mệt lại đói, cũng không ghét bỏ, ăn qua quýt. Nàng tự tìm đến cửa nên giờ ngoan ngoãn hầu hạ Sở Thận, những cái khác không cần nghĩ đến.

Nàng vẫn rất sợ Sở Thận. Hai người đều yên lặng dùng bữa bởi vì từ bé hắn đã dạy nàng: “Ăn không nói, ngủ không nói”. Dường như nhớ tới điều gì, Khương Nguyệt đặt bát đũa xuống, mở to mắt, nói: “Diễn Chi ca ca, huynh không cần lo cho nương, hôm qua ta đã viết thư an ủi người.”

Sở Thận nghiêng đầu nghe nàng nói. Trán hắn vẫn hơi nóng, đầu óc váng vất, nhìn nàng đang ngồi nhu thuận bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Ừm”

Cũng mặc nàng. Nàng nguyện ý ở lại chịu khổ thì hắn cũng không cưỡng ép bắt nàng trở về.

Sở Thận nghĩ thầm: Nàng vẫn luôn được nuông chiều, e là không chịu được mấy ngày.

Vẻ mặt lạnh lùng của Sở Thận làm Khương Nguyệt hơi thấp thỏm, chợt nhớ tới gì đó, khẽ cong khóe miệng, lấy mấy quả táo trong ngực ra. Nàng vừa hái nó trong sân. Tuy là cây cao nhưng thuở nhỏ nàng bướng bỉnh, thường trèo lên cây hạnh hái quả, nên chuyện hái táo này không cần phải bàn. Táo này vừa nãy nàng đã nếm thử, chẳng những đỏ mọng mà còn vừa giòn vừa ngọt.

Sở Thận nhìn quả táo trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng, chỉ nhíu mày, không nói tiếng nào, trở về phòng ngủ.

Khương Nguyệt giận dỗi bĩu môi, ngượng ngùng rụt tay lại, nhỏ giọng rầm rì mấy câu. Nàng không hiểu sao Sở Thận ngó lơ mình, nhưng nể tình hắn đang bị bệnh nàng cũng không so đo với hắn.

Khương Nguuyệt nhoẻn miệng cười, một miếng táo.

Ngọt quá đi!

***

Đông cung.

Lúc này thái tử Sở Tu đang nằm trên giường. Vì quanh năm sinh bệnh nên dù mới hai mươi sáu tuổi mà sắc mặt trắng bệch suy nhược. Sở Tu che miệng ho mạnh, khiến khuôn mặt vốn tái nhợt thêm phần hồng nhuận. Hắn nhìn cô nương xinh đẹp đang ngồi bên giường, trong mắt đều là tình cảm dịu dàng, khàn khàn nói: “A Du, cũng muộn rồi, nàng nghỉ sớm đi.”

Cô nương xinh đẹp đang ngồi bên giường là thái tử phi Thẩm Bảo Du. Thẩm Bảo Du là trưởng nữ dòng chính của Tả tướng Thẩm, xinh đẹp như hoa, tính tình ôn hòa hiền thục, tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, chính là quý nữ nổi danh của Phàn thành. Bảy năm trước Thẩm Bảo Du tiến cung trở thành thái tử phi cao quý, cùng với thái tử Sở Tu tình cảm ân ái, nhưng cũng chỉ như thế. Bây giờ không dễ gì mới có thai, đương nhiên phải cực kỳ cẩn thận.

Thẩm Bảo Du lắc đầu, trên gương mặt như đóa phù dung là sự dịu dàng vô ngần. Nàng nắm chặt tay của Sở Tu, thấy hơi lạnh bèn nắm chặt hơn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, thiếp muốn chăm sóc điện hạ.”

Nàng biết thái tử hận Sở Thận nhất. Bây giờ Đoan vương đang bị giam ở Vu Uyển, nhất định là thái tử rất vui mừng. Nhưng nàng cũng biết, hoàng thượng coi trọng Đoan vương như vậy, nếu như chuyện này không tổn hại đến hoàng trữ e là hoàng thượng cũng không vì ngăn chặn miệng lưỡi thế gian mà giam hắn lại.

Nói đi cũng phải nói lại, hoàng thượng quả thực coi Đoan vương này như con trai của mình. Nàng làm vợ tất có thể hiểu được nỗi lòng của thái tử.

Kết tóc thành phu thê đã bảy năm, Sở Tu hiểu rõ bản tính của nàng. Đời này hắn thân thể suy nhược dằn vặt, may mắn lớn nhất là cưới được một thái tử phi dịu dàng. Chuyện chung thân của hắn vốn không phải do hắn làm chủ. Hắn cũng biết với thân phận này của hắn thì số nữ tử muốn vào Đông cung nhiều như cá qua sông. Thân phận càng cao quý thì càng không biết người bên cạnh là thật lòng hay giả dối. Hắn lớn lên trong cung, tranh đấu gay gắt cũng từng thấy, hậu viện Đông cung của hắn cũng không phải không có loại chuyện này.

Hắn biết Thẩm Bảo Du lúc đầu cũng không muốn gả cho hắn. Có ai nguyện ý gả cho một nam tử ốm yếu không chịu được? Tình tình của hắn rất xấu, ngày đại hôn cũng không hề dịu dàng, nhìn nàng ngại ngùng nghênh hợp, hắn càng cho rằng nàng muốn lấy được sự yêu chiều của hắn, khiến địa vị thái tử phi này càng thêm vững chắc, càng có lợi với nhà mẹ đẻ nàng. Hắn không tin nữ tử trong Đông cung có thể thật lòng với mình, những nữ tử này cũng chỉ vì muốn sinh con nối dõi.

Nhưng về lâu về dài, hắn phát hiện nàng không giống.

Mỗi lần ngủ cùng nhau, nàng sẽ không như thiếp thất khác dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ hắn, mà lúc hắn không biết tiết chế sẽ nhắc nhở hắn. Nàng đối đãi thật lòng với hắn, năm sau lại càng dịu dàng chăm sóc hơn năm trước, dù tim hắn có cứng rắn như nào cũng bị hâm nóng. Dần dà hắn không kìm được mà yêu thương nàng, nàng cũng không vì vậy mà cầu xin điều gì cho nhà mẹ đẻ. Cũng bởi vậy, hắn nghe được Thẩm Tri Mậu có ý gả nữ nhi thứ hai Thẩm Bảo Toàn cho Sở Thận.

Sở Thận.

Đường đệ này đúng là ma chướng cả đời của hắn. Rõ ràng hắn mới là con trai của phụ hoàng, cớ sao phụ hoàng lại coi trọng Sở Thận như thế. Thân thể hắn suy nhược, thân thể Sở Thận lại khỏe mạnh, cao lớn tuấn mỹ. Lúc bé ốm yếu như nhau nhưng giờ lại khác nhau đến vậy. Do thân thể hắn nhiều bệnh nên chuyện con nối dõi cũng là một vấn đề. Nếu hắn chết rồi, lại không có con nối dõi, Sở Thận kế thừa ngôi vị càng hợp lí.

Chỉ là hắn không cam lòng.

Sở Tu ho khan vài tiếng, tự tay xoa lên vùng bụng hơi nhô của nử tử bên người, con mắt vốn ngập tràn ác độc giờ hóa dịu dàng, môi mỏng tái nhợt khẽ mở nói: “Con trai của cô(1), nhất định sẽ khỏe mạnh cứng cáp.”

(1)Cô: Cách xưng của thái tử.

Thẩm Bảo Du hơi cúi đầu, lông mi dài rậm che khuất đôi mắt.

Đây là con nối dõi đầu tiên của điện hạ, có thể cũng là hài tử duy nhất của nàng, tất nhiên nàng cực kỳ coi trọng. Lòng thái tử nghĩ gì, nàng sao có thể không biết? Chỉ là… Nàng hi vọng con mình bình an, ngôi vị hoàng đế có hay không nàng cũng không màng tới. Nàng cũng muốn sinh cho thái tử một trưởng tử, nhưng nếu sinh ra tiểu quận chúa thì có lẽ càng nhẹ nhõm hơn.

Có điều, suy nghĩ không tranh giành này nàng sẽ chỉ giữ trong lòng mà không nói cho thái tử.

Thẩm Bảo Du mỉm cười, đuôi mắt cong cong, nói: “Điện hạ yên tâm, ngự y nói hài tử trong bụng thiếp rất khỏe mạnh.”

“Ừm.” Mặt mày Sở Tu dịu xuống. Dung mạo của hắn không giống Cảnh Thái đế, có mỗi phần trán thì hơi giống, cũng coi như là một mỹ nam tử dịu dàng như ngọc. Hắn ngẩng đầu, nhìn thái tử phi bên cạnh nói: “A Du, nàng vất vả rồi.”

“Điện hạ nói gì đó? Có thể sinh con cho điện hạ là hạnh phúc lớn nhất của thiếp.” Thẩm Bảo Du vỗ về bụng theo bản năng, gương mặt cũng ngập tràn niềm hạnh phúc thỏa mãn. Nàng chỉ là một nữ tử bé nhỏ, trong lòng chỉ có phu quân và hài tử của mình, một lòng mong muốn phu quân cùng hải tử bình an, cuộc đời như vậy là trọn vẹn.

Nghe vậy, Sở Tu cười rộ lên.

Hoàng cung như một cái chảo nhuộm màu, bất kể là người hiền lành cỡ nào khi đến nơi này đều vì sinh tồn mà bị ép buộc phải biết sử dụng tâm kế. Hắn biết thái tử phi của mình có thủ đoạn, nếu không thì hậu viện Đông cung cũng chẳng được nàng quản lý ngay ngắn chỉn chu. Nhưng khi đối mặt với hắn nàng chỉ là người vợ một lòng suy nghĩ cho phu quân. Hắn đã quen nhìn bè lũ xu nịnh, giờ gặp phải một nữ tử lung linh sáng ngời như vậy tất nhiên sẽ động tâm.

“A Du.” Sở Tu ôm nàng vào ngực. Nàng mềm mại dịu dàng tựa vào lòng khiến hắn yêu thương không thôi. Hắn hận thân thể của chính mình. Nếu hắn khỏe mạnh hơn, có lẽ sẽ sống với nàng lâu hơn. Đáng tiếc, hắn quá hiểu thân thể của mình, chỉ sợ sống không được bao lâu nữa. Hắn chỉ mong có thể thấy nàng sinh hài tử, coi như là tâm nguyện được thực hiện.

Nếu hắn không còn, nàng biết dựa vào ai đây?

“A Du, A Du của ta…”

Sở Tu ôm lấy nữ tử, ánh mắt phức tạp

***

Sở Thận nằm trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Hai ngày trước, lúc mới đến đây, hắn cũng không bực bội như vậy. Nay biết tiểu cô nương ở dưới mái hiên cùng mình, hắn chỉ cảm thấy nàng quá ngốc.

Đang yên đang lành ở trong sơn trang, cơm áo không phải lo, sao cứ bướng bỉnh đòi ở đây chịu khổ với hắn?

Mới nãy, nàng còn định kê ghế ngồi canh xem chừng nào hắn hạ sốt. Đến khi không chịu nổi nữa, hắn đành phải đuổi nàng ra ngoài. Chắc do thái độ của hắn chưa đủ cứng rắn đây mà. Ban ngày mấy lời của Tử Dục đúng là đã khiến hắn hơi lung lay, nhưng giờ hắn đã tỉnh táo lại. Nàng không thể ở lại đây.

Đợi đến lúc được thả ra, nếu nàng vẫn muốn ở bên chăm sóc hắn thì hắn sẽ không phản đối. Nhưng với tình huống hiện giờ, hắn sao có thể để nàng ở nơi lẫn lộn kẻ xấu?

Sở Thận khẽ thở dài, ngồi dậy đi ra gian ngoài.

Trong Vu Uyển đổ nát, gian phòng hắn ở có thể coi như là tốt nhất. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương nằm trên giường, chắc do sợ lạnh, ngay cả áo khoác cũng không cời, chỉ cởi giày rồi vùi mình trên gường, cuộn mình lại như con nhộng, để lộ ra cái đầu nhỏ tròn tròn. Tóc nàng xõa ra che khuất gò má, nửa gương mặt lộ ra vẫn tinh xảo đẹp đẽ mê người.

Hắn biết, nàng là một tiểu cô nương xinh đẹp, từ nhỏ đã phấn điêu ngọc mài, dễ thương đáng yêu.

Hắn ngồi bên giường, nhẹ xoa đầu nàng, nỗi lòng phức tạp. Rốt cuộc nàng có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không mà còn liều mạng chạy tới? Nếu như hắn bị định tội thì nàng cũng không thoát khỏi cái chết.

Sở Thận cau mày, từ từ thu tay lại, đi vào gian trong lấy chăn đắp lên người nàng.

Bởi vì hôm qua quá mệt mỏi nên Khương Nguyệt ngủ cực kỳ sâu, nhưng nàng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, dậy sớm hầu hạ Sở Thận. Nàng đi vào thấy Sở Thận vẫn đang ngủ bèn nhẹ chân đi qua, đặt tay lên trán hắn xem thử. Thấy trán hắn không nóng nữa mới thở phào.

Tối hôm qua, nàng tính ở lại chăm sóc hắn, không yên lòng vì hắn đang bệnh. Nhưng Sở Thận không thích có người trông chừng nên đuổi nàng ra ngoài.

Khương Nguyệt múc nước sửa soạn tươm tất rồi mới đi hầu hạ Sở Thận.

Lần này vào thấy Sở Thận đã tỉnh, đang mặc quần áo. Khương Nguyệt vội để chậu rửa mặt xuống, nhanh chóng hầu hạ hắn mặc quần áo, sau đó quen tay cột chắc đai lưng cho hắn. Sở Thận thấy nàng ân cần như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, không kìm được trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo Tử Dục đưa nàng ra ngoài.”

Khương Nguyệt biết Tử Dục là tên tự của Cố Ý Thâm.

Nghe vậy, Khương Nguyệt khựng lại, cúi đầu yên lặng không nói. Hôm qua rõ ràng nàng đã nói phải ở bên cạnh hắn, hắn rõ ràng cũng kích động ôm nàng, nàng cho rằng là hắn ngầm cho phép.

Nhưng bây giờ…

“Ta không đi.” Tuy nói bé lí nhí cơ mà rất cương quyết. Rõ là nàng rất cố gắng chăm sóc hắn, tại sao muốn đuổi nàng đi?

“Hoàn cảnh sống nơi đây không tốt.” Đâu phải đi du sơn ngoạn thủy. Giờ đi ra còn kịp, nếu như muộn chút thì nàng muốn đi cũng không đi được.

Chuyện này đương nhiên nàng biết, cũng chính vì vậy nên mới ở lại chăm sóc hắn. Từ trước đến nay, nàng chẳng làm được gì cho hắn, không có năng lực giúp hắn làm chuyện lớn lao. Có mỗi việc chăm sóc hắn ở Vu Uyển, là nàng thấy mình có tác dụng.

“Diễn Chi ca ca, ta biết huynh cảm thấy ta yếu ớt, sẽ không quen với điều kiện sống nơi này. Nhưng bảo ta trơ mắt nhìn một mình huynh ở đây, ta không làm được… Còn hơn năm nữa chúng ta sẽ thành thân, phu thê là phải hoạn nạn có nhau mà. Thân làm thê tử, sao có thể bỏ lại phu quân của mình?” Nếu như bình thường, chỉ sợ vừa nhắc đến chuyện gả cho Sở Thận, nàng sẽ đỏ mặt. Sao có thể nói năng lưu loát như bây giờ?

Khương Nguyệt ngẩng đầu, thấy sắc mặt Sở Thận hờ hững, khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại. Nàng mặc kệ, đến gần ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, tỏ vẻ có chết cũng không buông ra, vô lại nói: “Dù huynh có đánh chết ta, ta cũng không đi.”

Hồi lâu sau, Khương Nguyệt mới nghe được giọng nói bất đắc dĩ lại dịu dàng vang lên từ trên đỉnh đầu: “Nếu đánh chết nàng thì ta đi đâu tìm một thê tử ngoan ngoãn như vậy?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngoài mặt Sở Đại Bảo: (⊙ο⊙)

Nội tâm của Sở Đại Bảo: o(≧v≦)o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.