Mây mù mời mịt, ánh sáng mờ phản chiếu dưới bóng tùng có hai vị tiên
nhân đang đánh cờ, bọn họ bạch sam phiêu duệ, khí định thần nhàn, không
nhiễm phàm trần tục sự…
“Tòng Dung tiên nhân, ngươi chẳng lẽ mặc kệ ba con thú kia trốn đi mà không quan tâm sao?”, lão đạo Tu Di đang cùng Tòng Dung, chủ nhân của
Vân Tiên động thiên đánh cờ đột nhiên hỏi một câu.
“Ai, lão già này, ngươi sao không chuyên tâm đánh cờ lại đột nhiên hỏi như vậy?”, Tòng Dung nhíu mi.
“Mọi người đều đang bàn tán, còn ngươi vẫn cứ như vậy không nhanh
không chậm, làm cho những người khác…”, Tu Di liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Ta cũng không nôn nóng, bọn họ gấp làm gì?,Tòng Dung châm biếm, tay hạ một con cờ.
“Ngươi cũng biết, tứ thú nghiệp chướng nặng nề, ngươi thân là người
giám sat lại không có động tĩnh gì, mọi người đều bàn tán, nói ngươi căn bản không muốn tìm cách bắt ba con thú còn lại”, Tu Di nhìn bàn cờ, lập tức đi một nước để ngăn thế công của hắn.
“Ta có nói không truy bắt chúng nó sao?”, Tòng Dung phe phẩy quạt lông, mi nhướng cao.
“Vậy vì sao ngươu lại chậm chạp không hành động? Vì sao lại để chúng nó lưu luyến ở nhân gian ngàn năm?”
“Ai nói ta không có hành động?”, Tòng Dung hừ lạnh.
Tu Di ngẩn ra, ngạc nhiên nói ” chẳng lẽ ngươi đã cho truy binh đi đuổi bắt, lần này là phái ai đi?”
“「 thiên cơ không thể tiết lộ a!」 Tòng Dung thản nhiên cười.
“Phải không? ngươi thật có lòng bắt chúng nó sao? Hồ nhi kia thì tính thế nào?thật vất vả mới bắt được trở lại,lại để cho nó chạy thóat”, Tu
Di nghi ngờ.
“Hồ nhi trọng tình, nó tu sửa mấy ngàn năm cuối cùng triệt ngộ tính
người, giải khai được mê chướng hình thú, đây là tạo hóa của nó, không
thể ngoan cố không để cho nó đi”, Tòng Dung chậm rãi đáp.
“Chồn bạc kia là nhờ có nha đầu Lưu Tô cứu nó, hừ, ngươi đừng cho là
ta không biết, ngươi biết rõ Lưu Tô một mình hạ phàm lại không ngăn cản, khẳng định là đã sắp đặt âm mưu”, Tu Di nheo mắt, tiện tay hạ một nước
cờ, chặn đứng đườn lui của đối phương.
“Ta chỉ là biết thời biết thế, dù sao Lưu Tô cũng là lợi khí để áp
chế chồn bạc, từ nàng đi, ngược lại lại không làm hỏng việc”, Tòng Dung
hơi cười, hạ một con cờ làm cho cục diện hòan tòan thay đổi.
“Kế tiếp thế nào? Ngươi đối phó với từng con thế nào? Theo ta biết,
ba thú còn lại cũng không dễ đối phó như Hồ nhi”, Tu Di vừa hỏi vừa nghĩ kế sách thay đổi ván cờ.
“Đúng vậy, Hồ nhi tuy dã tâm lớn nhưng còn dễ khống chế, nhưng ba thú còn lại thì dã tính khó thuần, chúng nó không cần trở thành người, dã
tính ngày một nhiều hơn cho nên phải tốn chút công phu…”, Tòng Dung trầm ngâm nói.
「 nga?」 Tu Di thấy hắn phân tâm, mừng thầm, thừa cơ công thành chiếm đất.
“Khuyển nhi tham tài, kiêu ngạo. Phượng nhi hư vinh, phóng túng. Điểu nhi chỉ sợ thiên hạ không lọan. Chúng nó sở hữu cá tính khác nhau, Hồ
nhi lụy tình Lưu Tô, giảm đi không ít khí lực của ta, còn ba thú kia thì phải hốt thuốc đúng bệnh mới được”
“Hố thuốc đúng bệnh? chẳng phải nói muốn bắt chúng nó thì ngươi đã
sớm chọn được người? Rốt cuộc là ngươi chọn ai?”, Tu Di đạo nhân tò mò
vô cùng.
“Ngươi cũng đừng hỏi, tóm lại, chúng nó vẫn ở trong lòng bàn tay của
ta, theo ta thấy, không lâu nữa Khuyển nhi sẽ bị thu phục’, Tòng Dung
đáp.
「 dùng cái gì thấy được?」 Tu Di ngạc nhiên nói.
“Khuyển nhi kiêu ngạo, luôn tự cho mình là giỏi, hạ phàm liền tự cho
mình có thể ganh đua với người nhưng nó đã quên trong người vẫn còn lưu
máu trung trinh, thiên chức của nó chính là bảo vệ, chỉ cần có người
phục tùng nó, nó cũng không có cách ruồng bỏ…”, Tòng Dung xảo trá cười.
「 đây là ý tứ gì?」 Tu Di khó hiểu.
Lúc này một gã sai vặt bước vào, hướng Tòng Dung báo cáo ” tiên nhân, thời gian Bàn Nhược đại nhân trở lại Thiên giới đã gần đến, có nên
chuẩn bị nghi thức tiếp giá nguyên thần của nàng?”
Tòng Dung còn chưa tiếp lời, Tu Di đã kinh hô ra tiếng.
“Là Tả Phụ Thừa Thiên cung, Bàn Nhược đại nhân? Ngươi, cư nhiên ngươi dám thỉnh Bàn Nhược đại nhân tự thân xuất mã, Ngọc Hòang có biết
không?”
“Ai, thật là lắm miệng”, Tòng Dung trừng mắt nhìn gã sai vặt
“Tòng Dung, nên sẽ không phải muốn thu phục được Khuyển nhi chỉ có Bàn Nhược đại nhân đi?”, Tu Di giật mình.
“Ngươi nói đi”
“Trời ạ, nha đầu kia nhìn rất mơ hộ, lại hay dọa người, nàng mà ra
tay đại khái là ngay cảm chuyện lớn cũng bìn thuờng đi”, Tu Di lẩm bẩm.
“Ngươi nói quá, Bàn Nhược là quan văn, nàng chỉ là một nữ tủ trói gà không chặt…”, Tòng Dung cười nói.
“Đừng có dọa ta, người ta đều biết sức mạnh chân chính không phải là
bạo lực mà chính là cái lọai thọat nhìn không có lực ảnh hưởng, ta biết
Bàn Nhược bề ngòai yếu đuối nhưng lực ảnh hưởng của nàng rất đáng sợ”,
Tu Di nhíu mày.
「 a……」 Tòng Dung nở nụ cười, Tu Di lão đạo, khá nghiêm túc.
“Đợi chút, vì sao Bàn Nhược không mang theo nguyên thần hạ phàm? Như
vậy không phải cái gì nàng cũng không nhớ rõ sao?”, Tu Di lại hỏi.
“Đây là ý của nàng, nàng cho rằng như vậy sẽ rất thú vị”
“Thú vị? chuyện nàng thấy thú vị đều làm người ta cười không nổi…”, Tu Di lắc đầu, có điểm đồng tình với Khuyển nhi.
“Khó có dịp được hạ phàm chơi đùa, theo nàng đi”, Tòng Dung vẫn là Tòng Dung.
“Những người khác đâu?Ngay cả Bàn Nhược cũng xuất thủ như vậy đối thủ cùa Phượng nhi cùng Điêu nhi nhất định cũng không nhỏ…”. Tu Di đột
nhiên linh quang chợt lóe, thiếu chút nữa làm rớt quân cờ trong tay ‘
thủ hạ của Ngọc Hòang, ngòai trừ Quan Tinh Tòng Dung ở ngòai, thì Tả Phụ Bàn Nhược, Hữu Bật Bình Thường cùng Võ Khúc Thủ Kiếm…chẳng lẽ ngay cả
bọn họ đều…”
Tòng Dung cười mà không đáp, chốt hạ ván cờ ‘ ngươi thua, Tu Di”
Nhìn lại bàn cờ chỉ thấy quân trắng tiến quân thần tốc, hắc quân nhất thời bị tiêu diệt hết.
“Ôi, chỉ không cẩn thận một nước thì đã bị công phá…”, Tu Di than một tiếng, mặt mày bí xị.
“Cho nên mới nói, chơi cờ phải chuyên tâm, Tu Di đạo nhân”, Tòng Dung phe phẩy quạt, khẽ cười.
“Ngươi bụng dạ âm hiểm, sớm đã có tính kế, ta xem thế nào thì mấy súc sinh kia căn bản không trốn thóat lòng bàn tay của ngươi”, Tu Di hừ hừ, trong lòng lại bị bố cục bắt thú của Tòng Dung làm cho run sợ.
Thủ hạ tinh nhuệ của Ngọc Hòang đều sử dụng hết, có thể thấy Tòng
Dung rất coi trọng tứ thú, cảm tình, tứ thú này đúng như lời đồng, chúng nó đều từng là những nhân vật rất có lai lịch đây.
“Ai thóat ra được lòng bàn tay của ai đâu, chẳng qua là một vật khăc
một vật mà thôi, là tình là duyên hay là nghiệt cũng chưa nói được đâu”, Tòng Dung quay đầu nhìn lên dải thiên hà.
Dưới tầng tầng lớp lớp mây là hồng tần mạnh liệt ba đào đến vạn
trượng, trong cái cõi tràn đầy thất tình lục dục đó, có lẽ đám phàm nhân còn hung mãnh hơn so với dã thú.
Tam thú gian ngoan kia liệu có chống cự được với đủ lọai cám dỗ, hiểu được mà thóat ra hay là càng thêm sa đọa, vĩnh viễn không thể xoay
người?
Chúng nó tiêu dao đã đủ lâu, sắp đối mặt với đối thủ mạnh nhất cùng
với khảo nghiệm khắc nghiệt nhất, chúng nó rồi sẽ lựa chọn thế nào?
Trưởng thành hay là trọn đời luân hồi dã thú?
Đáp án sẽ công bố……
Một nam tử bộ dáng tuấn vĩ, uy mãnh ngối trong một văn phòng rộng lớn, đang xem báo chí thư ký mang tới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bả vai to lớn của hắn, buộc
vòng quanh thân hình cứng rắn, mạnh mẽ, không giận mà uy. Ngũ quan thâm
thúy, rõ ràng kết hợp với bộ đồ tây hàng hiệu nên không cần nói nhiều,
mọi người đều hiểu hắn là một người chuyên nghiệp, có năng lực, quyết
đóan và cũng rất tỉ mỉ, cẩn thận.
Bưng ly cà phê lên uống một ngụm, hắn nhanh chóng xem tin tức trên báo, trong mắt tòan là những tin tức tạp nham…
Quay về Đài Loan không tới nửa năm, hắn liền phát hiện truyền thông
Đài Loan đã sớm lan tràn cỏ dại, tin tức báo chí tòan là chuyện cũ, hơn
nữa rất nhiều tư liệu là sao chép, hành văn của các phóng viên không có
chiều sâu…nhưng thật ra đưa những tin giật gân thì rất có kỹ xảo, có thể dùng bất cứ thủ đọan tồi tệ nào.
Không mấy hứng thú, hắn đang định khép tờ báo lại, bất chợt một hình
ảnh đập vào mắt làm hắn ngưng lại, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào
hình ảnh một con hồ ly màu trắng cùng với tiêu đề. Chồn bạc vì yêu đại
náo hôn lễ, công kích chú rể sau lại cùng tân nương bỏ trốn.
Báo thượng viết khoa trương, nhưng sắc mặt hắn lại trầm lắng, đôi mày rậm cơ hồ như giao chặt vào nhau.
La Ẩn……
Thế nhưng lại làm ra lọai chuyện ngu xuẩn, quả thực là điên rồi.
“Tên ngu ngố kia…”, hắn thấp giọng thì thào, lập tức quăng tờ báo lên bàn, đi về hướng cửa sổ, trừng mắt nhìn tòa nhà cao tầng bên ngòai.
Toàn bộ cảnh sắc Đài Bắc đều bị một tầng sương mỏng che phủ, thọat
nhìn giống như ảo ảnh, hắn nheo mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên hiện
ra một tia cười lạnh.
“Nhân gian chính là như vậy, sống tại Nhân Gian Giới không nhất định
đều là người, bất luận ở chỗ nào cũng là yếu phục tùng mạnh, có được
người hay không không quan trọng, quan trọng là làm sao có thể sinh tồn
tốt ở nơi này”, hắn châm chọc lầm bầm lầu bầu, tầm mắt từ nơi xa quay
lại nhìn lên tấm kính trước mặt phản chiếu hình ảnh của mình.
Trên gương mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc, đôi lông mày rậm hiên ngang, hai mắt hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi dày mà lớn nhỏ vừa phải, nhìn thế nào cũng là một nam nhân rất suất.
Ai nhìn ra được bộ dáng chân thật của hắn?
Không, không cần hỏi cũng biết, ở niên đại này, không ai thấy rõ bộ dáng thật của hắn.
Chỉ cần mặc vào xiêm y hoa mỹ, hành vi mẫu mực, sẽ không ai hồ nghi
chân diện thật, mọi người chỉ là nhìn vào túi tiền nặng nhẹ mà thôi,
thân phận, đại vị, tài lực mới được nhân lọai coi trọng hơn hết.
Miệng hắn bất giác gợi lên nụ cười châm chọc, chỉnh lại bộ trang phục được đặt nhà thiết kế danh tiếng làm riêng cho hắn, chỉnh lại caravat
hàng hiệu, vuốt nhẹ mấy sợi tóc trước tráng rồi mới hài lòng quay lại
bàn làm việc.
Trên bàn làm việc của hắn, một tấm bảng đồng ghi rõ chức danh cùng tên của hắn.
Cao Duệ – Chủ Tịch Cố Vấn Đầu Tư Tòan Câu.
Dòng chữ mạ vàng có điểm chói mắt, nói với mọi người biết địa vị của hắn cao thế nào, quý thế nào.
Hắn vừa cười.
Hiện tại, hắn dám cam đoan, tuyệt không ai quan tâm đến diện mạo thật của hắn là cái gì, bởi vì thành tựu của hắn đã giúp hắn tung hòanh
trong giới kinh doanh, đã được mọi người ca tụng là Đầu Tư Chi Thần. Bên cạnh đó tài phú của hắn cũng rất kinh người, tổng tài sản của hắn không thể tính hết.
Theo đó mà nói, bản chất của hắn là siêu việt, thậm chí, có thể nói hắn là siêu nhân.
Cho nên, hắn căn bản không cần tranh cãi cái gì nữa, hắn đã sớm có đủ tiền tài, kiêu ngạo cùng tự tôn, hắn cái gì cũng không thiếu.
Tươi cười đắc ý, hắn ấn nút nội bộ gọi thư ký, dùng âm thanh trầm
thấp nói ” Triệu thư ký, mang tư liệu có liên quan đến dự án đầu tư vào
Trung Nam Mỹ vào đây”
“Dạ”, thư ký Triệu Chi Đình cung kính nói, không đến ba giây sau đã đem tư liệu vào văn phòng.
Hắn gật đầu, cảm thấy hài lòng với hiệu quả làm việc của thư ký.
Dù là cuộc sống hàng ngày hay là trong công việc, hắn cũng đều chú ý
đến hiệu quả cùng sự cầu tòan, mỗi một việc, mỗi một giây phút đều quản
chế nghiêm khắc, phải thực hiện từng bước theo kế họach của hắn, tuyệt
không cho phép sai lầm.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chọn Triệu Chi Đình, nữ thư ký ba mươi
mốt tuổi này tuy bộ dáng không xinh đẹp lắm, tuổi cũng không còn nhỏ
nhưng năng lực làm việc của nàng không thể xem thường, ứng đối tiến
thóai đều thập phần cẩn thận, không nhiều chuyện, hiểu được đạo lý giữ
miệng để an phận, không tạo quan hệ cá nhân, luôn tự trọng..Hắn hợp tác
với nàng năm năm, nghiễm nhiên xem nàng là trợ thủ đắc lực nhất.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là, hắn có thể xác nhận nàng không phải
là người Tòng Dung phái tới lùng bắt hắn, vì vậy mới để nàng ở bênh
cạnh.
Đối với điểm này, hắn rất cẩn thận, chỉ cần kẻ nào có thể nhìn thấy
nguyên hình của hắn hay là phát tán tiên khí không tầm thường, hắn đều
tiêu diệt, không một chút lưu tình.
Hắn vĩnh viễn sẽ không quay trở lại cái nhà giam kia.
“Tư liệu đầy đủ hết sao?”, hắn tiếp nhận tư liệu Triệu Chi Đình đưa tới, hỏi.
“Đúng vậy, đây là tư liệu mới nhất về xí nghiệp Trung Nam Mỹ, đánh
giá đầu tư tiến hành khá thuận lợi, đúng như ngươi dựa đóan, sau ba
tháng chúng ta đầu tư vào đây, cổ phiếu đã tăng 60%”, Triệu Chi Đình
chuyên chú báo cáo.
“Những gì liên quan đến mỏ khóang sản Ma Địch ở Brazil đâu?”, hắn lại hỏi
” Ma Địch có chút vấn đề..”
「 nga?」
“Mỏ khóang sản Ma Địch vởi vì có quyền khai thác dầu mỏ nên khiến cho rất nhiều người quan tâm, hơn nữa Chủ tịch Ngải Thác Tháp tính tình cổ
quái, hay thay đổi, lúc đầu tuyên bố muốn tìm người hùn vốn khai thác,
tòan đội chúng ta liền lập tức tiếp xúc với hắn, vất vả thảo luận, không ngờ tuần trước hắn lại thay đổi chủ ý, nói hắn không muốn có đầu tư bên ngòai vào”, Triệu Chi Đình vừa nói, vừa đem tư liệu khác trình lên.
Hắn nhìn thấy tiêu đề ngòai bìa ghi” Mỏ Khóang sản Ma Địch”, lạnh lùng cười.
“Bọn họ không phải không tiếp nhận mà là đang đợi so giá”, hắn lẩm bẩm.
Bởi vì Kình Thiên kim khống trả lương cao, hắn mới từ Mỹ trở về đảm nhiệm việc đầu tư cố vấn tòan cầu.
Lúc trước, hắn bàn cuộc giao dịch tòan cầu phòng điền sản quỹ mà giúp Kình Thiên kim khống kiếm được một khỏang không nhỏ. Lần này, hắn quyết định thay đổi mục tiêu, phát triển tiềm lực sang Trung Nam Mỹ, nhất là
Brazil. Theo hắn thấy nền kinh tế ở nước này đang phục hồi, khóang sản
lại phong phú, số lượng lớn, là nơi đáng gia để đầu tư bởi vậy hơn một
tháng qua hắn tích cực thảo luận, bàn tính, muốn đán dạt các đối thủ
khác.
Nhưng đi tớ Brazil mới thấy không dễ dàng như hắn tưởng tượng, tuy
rằng hắn có thể lấy phương thức tuyển cấu quỹ để xâm nhập thị trường
nhưng hắn biết nếu có thể trực tiếp thay Kình Thiên kim khống mua cổ
phần trong một công ty khóang sản tư nhân sẽ thu được lợi tức kinh
người.
Nhưng mà công ty khóang sản Ma Địch này lại lần nữa cự tuyệt ý tốt
của hắn, hắn cảm thấy khác người, cho người điều tra mới phát hiện một
tập đòan của quốc gia khác cũng đang tiếp xúc với bọn họ, hơn nữa còn
đưa ra cổ giới gia nhập nhiều hơn hắn.
Xem ra, trong Kình Thiên kim khống có người tiết lộ tin tức, đối phương mới có cơ sở hành động.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm tư liệu trên tay quăng xuống bàn, gương mặt tuấn khốc trầm xuống.
Trên thương trường hắn có tiếng là nhanh, ngoan, chuẩn, chỉ cần nhìn
trúng mục tiêu liền tuyệt không nương tay, cũng không cho kẻ khác có cơ
hội cạnh tranh một chút nào.
“Ta muốn ngươi sắp xếp chuyến đi Brazil thế nào rồi?”
“Dạm visa đã lo xong, khách sạn cùng vé máy bay cũng đã đặt, dự tính
thứ Ba tuần sau lên đường, dừng lại khỏang năm ngày…”, Triệu Chi Đình
nhìn lịch làm việc nói.
“Gọi điện thọai đổi vé máy bay sang ngày mai đi”, hắn ra lệnh.
‘Ngày mai?”, Triệu Chi Đình ngạc nhiên, mở lớn hai mắt.
“Kế họach thay đổi, ta muốn đi Brazil sớm một chút để tránh đêm dài lắm mộng…”, hắn giải thích.
“Nhưng ngươi còn muốn ta tìm người phiên dịch trong khi tiếp xúc”,
Triệu Chi Đình lập tức nói. Lấy thân phận cao quý của Cao Duệ, thay đổi
chuyến bay tùy thời không là vấn đề nhưng việc chọn người phiên dịch còn chưa xác định.
“Phiên dịch đi theo, ngươi đã chọn được ai sao?”, hắn biết rõ lần này đi Brazil, việc phiên dịch không được có sai sót gì, bởi vì khi bàn
thảo làm ăn với tổng tài Ngải Thác Tháp kia không chỉ nói nho nha văn mà còn phải thông hiểu tiếng Bồ, vì vậy hắn đã dặn thư ký phải tìm một
phiên dịch hiểu được nho nha văn đi theo.
“Đúng vậy, ta nhờ giáo sư đại học của ta tìm được một nhân viên phiên dịch”
” năng lực như thế nào?”
” nghe nói trình độ phi thường tốt.”
“Vậy không cần phỏng vấn, kêu hắn ngày mai xuất phát”
“Nhưng ta còn chưa gặp mặt hắn, hơn nữa nghe nói hai ngày nay hắn đi
Hồng Kông, chưa biết đã về chưa”, nàng lo lắng phiên dịch kia không đáp
ứng được yêu cầu thời gian của Cao Duệ.
“Liên lạc lần nữa với hắn xem, nếu không được thì tìm người khác”
“Chuyên viên phiên dịch giỏi về nho nha văn không nhiều lắm, tức thời tìm người chỉ sợ…”, Triệu Chi Đình vẻ mặt có chút khó khăn.
“Tòan Đài Loan có một đống lớn người tốt nghiệp khoa ngọai văn, chẳng lẽ không tìm được một phiên dịch giỏi hay sao”, hắn hừ lạnh.
“Bình thường những người tốt nghiệp đại học đều đã có công việc ổn
định, không thể đi làm phiên dịch, giáo sư giới thiệu người này là thiên tài kiệt xuất về ngọai ngữ, ta tìm hiểu được hắn chẳng những biết tiếng An, tiếng Pháp, tiếng Đức còn là chuyên tu tiếng Tây Ban Nha cùng nho
nha văn (không biết dịch là gì nên đành để nguyên bản, but ta đóan là Bồ Đào Nha), có bằng thạc sĩ, có rất nhiều hội nghị của quốc gia đều do hắn đảm
nhiệm vị trí phiên dịch, kinh nghiệm phong phú, khẳng định sẽ giúp ích
cho chuyến đi Brazil lần này”, Triệu Chi Đình nghiêm mặt nói.
“Nghe nói vậy thì phiên dịch này thật giỏi nha, hắn tên gì”, Cao Duệ không nén được tò mò.
” hắn họ Vệ, kêu Vệ Tướng Như.”
“Nghe tên thì dường như là người có thể tin cậy được, vậy quyết định
là hắn đi, tìm cách liên lạc với hắn hơn nữa thuyết phục hắn phối hợp
với lịch trình của ta, chuyện này chắc là ngươi có thể làm chứ?”
Triệu Chi Đình dừng một chút, không hề nhiều lời, bởi vì nàng rất rõ
ràng cá tính của vị sếp trẻ tuổi này, hắn coi trọng hiệu suất công việc
cùng thái độ, thân là cấp dưới của hắn, phải xử lý được những vấn đề nan giải hắn đưa ra.
“Dạ, ta lập tức liên lạc với hắn”
Cao Duệ chính là thưởng thức tinh thần làm việc chuyên nghiệp của
nàng, hài lòng gật đầu nói ” đúng rồi, chuyện ta đi Brazil lần này đừng
nói cho bất kỳ ai biết, chờ khi ta trở về sẽ cùng các chuyên gia phân
tích thảo luận sau”
“Dạ, ta hiểu được”, Triệu Chi Đình biết rõ sự quan trọng của việc này.
“Tìm được Vệ Tướng Như, bảo hắn trực tiếp đến sân bay gặp ta”, hắn dứt lời liền mở máy tính, ý tứ là cuộc nói chuyện chấm dứt.
“Dạ, ta sẽ thông báo với hắn”, Triệu Chi Đình thu dọn lịch làm việc nhưng vẫn đứng yên đó, không có rời đi.
” còn có việc?” hắn ngẩng đầu hỏi.
“Vừa rồi đích thân tổng tài tập đòan Phách Quốc điện thọai tìm ngươi, muốn mời ngươi tham dự tiệc tối nay do hắn tổ chức”, nàng nói.
“Nhất định lại muốn giới thiệu nữ nhi nào đó cho ta…Chậc, giúp ta từ
chối, ta phải chuẩn bị hành lý, không đi”. Hắn không có tính tóan. Đây
rõ ràng đều là tính tóan của bọn họ, đều muốn giới thiệu nữ nhi bọn họ
cho hắn cho nên bữa ăn nào cũng giống nhau, nhàm chán cực kỳ.
Hắn không giống La Ẩn, hắn không cầu yêu cũng không cần bạn đồng hành, hắn muốn độc hưởng cuộc sống cùng tài phú xa hoa.
“Dạ”, Triệu Chi Đình biết hắn không thích những cuộc gặp xã giao này. Theo quan sát của nàng, Cao Duệ không có nhiều hứng thú với nữ nhân, đi theo hắn năm năm, nàng chưa thấy hắn kết giao cùng người phụ nữ nào.
Chính xác hơn là hắn chỉ cùng nữ nhân có quan hệ trên giường, nhưng
không cùng một ai gắn bó dài lâu, ở góc độ nào đó hắn có điểm gia
truởng, trong cuộc sống của hắn, nữ nhân chỉ là để trang trí, làm nền.
“Tốt lắm, ngươi đi làm việc đi”, hắn nói xong lại tập trung xem tư liệu trên máy tính.
nàng im lặng rời khỏi văn phòng.
Cao Duệ yên lặng xem tư liệu có liên quan đến mỏ Ma Địch trên máy
tính, trong đầu bắt đầu cân nhắc nên làm thế nào để thắng được dự án đầu tu này, cũng bắt đầu tưởng tượng sau khi hắn hợp tác thành công với Ma
Địch khả, hắn sẽ có được nhiều lợi ích thế nào.
Ở Nhân Gian Giới, hắn chơi đùa thật thích.
Vệ Tướng Như vội vàng lao ra khỏi tắc xi, kéo va li chạy vào đại sảnh sân bay, tóc tai rối tung như là vừa mới bị cuồng phong thổi qua nhưng
nàng không chút để ý, chỉ lo đẩy cặp mắt kính trên sống mũi, chăm chú
tìm kiếm hình ảnh một người nào đó.
” Thân cao một mét tám lăm, vậy là rất cao a? ta lại không có thước
để đo..Bộ dạng cao lớn suất khí, uy mãnh ác liệt…Lọai từ ngữ tiểu thuyết miêu tả này rất khó hình dung nha…còn nói hắn tóc ngắn chỉnh tề, cái gì là tóc ngắn chỉnh tề? Tóc của nam sinh nhìn cũng không khác biệt
lắm..Còn nói hắn mặc đồ tây màu xám đậm, màu xám đậm là màu gì? Có rất
nhiều nam nhân mặc đồ tây a! Ông trời ơi, giáo sư cung cấp cho ta có bấy nhiêu thông tin biểu ta làm sao mà tìm người đây?”
Miệng nàng lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không ngừng tìm người, hết nhìn trái
lại sang phải, nhìn từ trong lại ra ngòai, thầm nghĩ làm sao trong đám
đông này tìm được thân chủ của mình.
Lúc trước, giáo sư nghiên cứu giới thiệu công việc cho nàng, nói là
làm phiên dịch nho nha văn cho một nhà cố vấn đầu tư, hơn nữa còn phải
đi theo đến Brazil năm ngày.
Mới đầu nàng còn do dự nhưng khi nghe nói sẽ đến Brazil liền lập tức
nhận lời, bởi vì nàng vẫn muốn đến Nam Mỹ, lần này đến Brazil làm việc
thật là cơ hội tốt.
Nhưng giáo sư nói với nàng là tuần sau mới xuất phát, bởi vậy nàng
còn tới Hồng Kông tham gia hội nghị ngôn ngữ, trễ lắm mới về đến nhà đã
nhận được điện thọai của giáo sư nói là lịch trình có thay đổi, muốn
nàng sáng sớm nay đến thẳng sân bay gặp thân chủ rồi cùng nhau sang
Brazil.
Lần này đến Hồng Kông dự hội nghị nàng đã mệt chết đi được, rất muốn
từ chối chuyến đi này để ở nhà nghỉ ngơi, nhưng giáo sư lại ra sức
thuyết phục nàng
“Cao tiên sinh rất cần một phiên dịch nho nha văn giỏi, ta tin tưởng
ngươi, trừ ngươi ra không ai có thể đảm nhiệm được công việc lần này”
Được rồi, nàng thừa nhận chính mình có điểm nông cạn, nghe khen ngợi
là thiên tài ngôn ngữ liền vui sướng đến chóang váng mà thỏai mái nhận
lời giáo su.
Kết quả vì khinh suất đáp ứng mà hôm nay súyt chút nữa là ngủ quên,
hại nàng không kịp rửa mặt, cấp tốc đuổi tới sân bay, nhìn thấy đã sắp
hết giờ mà nàng ngay cả diện mạo thân chủ của mình cũng không biết.
“Ai, thậy không nên đến sây bay mới gặp mặt, giờ thì không biết cái
vị Cao tiên sinh cao lớn suất khí, uy mãnh ác liệt đó đang ở đâu”, nàng
thở dài, đặt va li lên mặt đất, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Giáo sư nói nàng đến sân bay cùng Cao tiên sinh gặp mặt, còn nói vé
máy bay Cao tiên sinh đang cầm,hắn sẽ đợi nàng lúc tám giờ ở bên trái
của đại sảnh sân bay. Nhưng giờ đã hơn chín giờ, nàng đến trễ một tiếng, không biết vị Cao tiên sinh kia có tự đi đăng ký trước hay không…
Ngẩn người, nàng nhớ lại giáo sư từng đưa danh thiếp của thân chủ cho nàng, chỉ cần gọi điện thọai là có thể liên lạc được. Bởi vậy nàng vội
mở ba lô, lục tìm tấm danh thiếp tinh xảo kia nhưng tìm hòai vẫn không
thấy.
Càng bi kịch hơn là nàng phát hiện nàng đã quên mang theo điện thọai di động…
“Ôi trời, thật là không xong…”, ôm lấy ba lô, nàng thì thào thở dài,
mờ mịt nhìn đám đông, không có kinh hỏang nhưng có chút bất đắc dĩ.
Được rồi, nếu nguồn liên lạc đều dã đứt, vậy thì ngồi chờ đi.
Nàng tự biết có gấp cũng vô dụng liền ngồi xuống ghế dựa, lẳng lặng chờ.
Nếu ông trời muốn nàng đi Brazil, tự nhiên sẽ có nngười tìm được nàng.
Nếu ông trời không cần nàng đi Brazil, nàng trở về nhà tiếp tục ngủ.
Nhân sinh bất quá chính là như thế, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nàng từ nhỏ luôn nghĩ như vậy, nói dễ nghe là có thể thích ứng trong
mọi tình cảnh, nói khó nghe một chút là không có suy nghĩ, trời sụp
xuống cũng còn lạc quan nghĩ rằng không ảnh hưởng gì đến mình.
Loại cá tính này là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm, nàng hiểu được
nhưng viện trưởng cô nhi viện đã từng nói với nàng đây là lễ vật tốt
nhất trời ban cho nàng. Bởi vì nàng luôn nhìn mọi việc ở mặt tốt, trong
mắt nàng cuộc sống luôn rất đẹp, cho dù là khó khăn, đau khổ, thương
tâm…cũng chỉ là làm cho cuộc sống thêm phong phú mà thôi.
Cảm nhận sau đó vượt qua, chính là sự trưởng thành.
Cổ vũ của viện trưởng làm cho nàng càng dùng tâm tình thỏai mái nhất
để đối mặt với cuộc sống, rời đi cô nhi viện, dù ở trường hay nơi làm
việc, nàng đều dùng thái độ này để đối mặt. Cũng không phải không gặp
khó khăn, trở ngại nhưng bở vì tâm thỏai mái nên nàng thích nghi rất
nhanh chóng, cho dù bây giờ có chút tê tuổi trong ngành, nàng cũng không thay đổi tác phong.
Cho nên, tình cảnh nho nhỏ hiện tại cũng không làm khó được nàng,
nàng vẫn bình yên ngồi đợi trên ghế, bắt đầu nhìn đám người già trẻ gái
trai đang vội vội vàng vàng ra vô sân bay, vẻ lo lắng như viết lên trên
mặt làm nàng không khỏi buồn bực. Mọi người có gì mà phải lo lắn chứ?
Ánh mắt của nàng nhìn xa rồi lại gần, nhìn mỗi gương mặt thể hiện một tâm trạng khác nhau cảm tưởng như đang xem một cuốn phim điện ảnh thú
vị.
Đột nhiên một gương mặt lạnh lùng, sắc bén lọt vào tầm mắt của nàng,
làm nàng ngẩn ra, mở to hai mắt, yên lặn nhìn thâ ảnh kiêu ngạo đang
đứng sừng sững trong đám người kia.
Khuôn mặt có chút không kiên nhẫn nhưng cố nén sự tức giận, ngũ quan
như kết một tầng sương lạnh ở trong đám đông cứ như một pho tựơng đá bị
nguyền rủa, tư thái ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn quanh, thể hiện
tính cách không dễ thỏa hiệp…
Đó là một nam nhân cao lớn, tuấn mỹ nhưng lạnh lùng, trong mắt nàng hắn thọat nhìn lại giống một lọai danh khuyển giống quý tộc.
Hắn có thân hình cường tráng, tứ chi cân đối, cả người tỏa ra khí phách dũng cảm, quyết đóan cũng ngông nghênh, bất tuân.
Trong đầu nàng liện hiện lên tên và hình ảnh của một lòai danh khuyển.
Dubin khuyển!
Cái kia nam nhân, cảm giác thật sự giống như Dubin, cực kỳ giống danh khuyển kiêu ngạo mà nàng thích nhất.
Nàng ở trong lòng thì thào sợ hãi than, thật lâu không thể dời tầm
mắt, đúng lúc này, nam tử kia tựa hồ như cảm thấy có ánh mắt đang chăm
chú nhìn nàng, nhanh chóng chuyển hướng về phía nàng,chống lại ánh mắt
của nàng.
Hai ánh mắt cùng chạm nhau, nàng ngẩn ngơ, tinh tường cảm nhận làm
nàng không khỏi ngạc nhiên sâu sắc. Ngay cả phản ứng của hắn cũng giống
Dubin, tỉnh táo, thật sự là bất khả tư nghị.
Đang lúc nàng miên man suy nghĩ hết sức, đại sảnh vang lên thông báo
“Xin mời hành khách Vệ Tướng Như tiên sinh đến quầy tiền của hãng hàng không xx, có người đang chờ ngài”
“A”
Nàng nghe tiếng thông báo tìm mình, có chút sửng sốt.
Tiên sinh? Nói vậy vị Cao tiên sinh kia nghĩ rằng nàng là nam nhân…
Mỉm cười, nàng đeo ba lô lên lưng, kéo va li đi đến quầy thu tiền.
Vừa vặn, cũng là hướng nam nhân kia đi tới.
Khỏang cách với hắn càng gần, nàng mới phát hiện có lẽ hắn chính là
thân chủ mà nàng cần tìm. Bởi vì nhìn hắn rất giống với miêu tả của giáo sư bị nàng tức giận nãy giờ.
Cao lớn suất khí, uy mãnh ác liệt, thân cao một mét tám lăm, lưu chỉnh tề tóc ngắn, mặc đồ tây màu xám đậm…
Hắn, nhất định chính là Cao Duệ, chính là vị đại sư đầu tư tòan cầu tính tình không tốt mà giáo sư đã nhắc đi nhắc lại với nàng.
Hít thở sâu, nàng đi thẳng về hướng hắn, đứng trước mặt hắn, đối diện vẻ mặt giận dữ của hắn mỉm cuời
“Xin hỏi có phải ngươi chính là Cao tiên sinh? thật xin lỗi là ta đến trễ, làm cho ngươi phải đợi lâu”, nàng cất cao giọng.
Cao Duệ nhìn nàngg, trong mắt lóe lên một tai kinh ngạc
“Ngươi là…”
“Ta là Vệ Tướng Như, xin chào”, nàng chủ động giơ tay.
“Ngươi là Vệ Tướng Như? Ngươi thế nhưng là nữ”, hắn nhăn mày, không để ý bàn tay nàng đưa ra giữa không trung
“Ách…chẳng lẽ ta nhìn giống nam sao?”, nàng mở to hai mắt, cảm thấy
buồn cười. Giáo sư nhất định đã quên nói giới tín của nàng cho người ta.
Hắn trừng nàng, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng trầm xuống, càng thêm tức giận vì phải chờ đợi lâu.
Thực đáng chết! Rõ ràng yêu cầu Triệu Chi Đình không tìm nữ phiên
dịch vì ngòai trừ đi ra bên ngòai bất tiện, trong tiềm thức của hắn đối
với năng lực của nữ nhân cũng có chút thành kiến. Nhưng nàng không có
nói cho hắn biết Vệ Tướng Như là nữ, lại là một nữ nhân lôi thôi, không
tuân thủ giờ giấc.
“Xin hỏi giới tín của ta có vấn đề gì sao?”. thấy hắn trầm giận không nói, Vệ Tướng Như nhịn không đuợc hỏi.
Hắn không đáp, nghĩ chắc do tên Vệ Tướng Như này quá trung tính cho
nên Triệu Chi Đình cũng xem nhẹ việc hỏi giới tính nàng, nếu không thì
nhất định sẽ không chọn.
Cố nén giận, hắn lạnh lùng đánh giá Vệ Tướng Như, dùng lọai ngữ khí
có thể làm đông lạnh người khác nói ” ngươi đến muộn, Vệ tiểu thư”
Nhìn nàng tóc tai rối tung như bị cuồng phong thổi qua, gương mặt
không son phấn, hai gò má còn có một ít tàn nhang, đôi mắt kính che lấp
gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng giống như một vị cổ
giả, hơn nữa lại mặc cái quần bò bạc màu…Nhìn nàng giống như là chỉ
xuống lầu mua chút đồ ăn chứ không phải là xuất ngọai.
Dáng người nhỏ gầy, ngũ quan mơ hồ, cả người chẳng những không đặc sắc, lại càng không xuất sắc.
Nhìn bề ngòai của nàng, hắn thật nghi ngờ lời Triệu Chi Đình nói nàng là thiên tài ngôn ngữ, Vệ Tướng Như có biết lần này đi Brazil quan
trọng đến mức nào?
“Thực xin lỗi, bởi vì ta mới từ Hồng Kông về, hơi mệt nên sáng nay đã ngủ quên”, nàng giải thích.
“Một người chuyên nghiệp dù mệt cũng phải tuân thủ thời gian, không phải sao?”, hắn không chút khách khí chất vấn.
“Ngươi nói đúng, ta giải thích…”
“Bởi vì việc này, ta đối với năng lực chuyên nghiệp của ngươi có chút bất an, Vệ tiểu thư, nho nha văn của ngươi thực sự lợi hại như lời đồn
sao?, hắn châm chọc
” kỳ thật…… Còn có thể, cho tới bây giờ, đều còn ứng phó được” nàng khiêm tốn nói.
“Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu được ta không cần một phiên dịch chỉ biết khua môi múa mép”
“Nếu ngươi lo lắng, dù sao cũng chưa lên máy bay, ngươi còn thời gian để câ nhắc xem có thuê ta hay không”, nàng không một chút bị hắn ảnh
hưởng, đề nghị.
Hắn nhướn mi, không nghĩ tới nàng lại phản công.
Cho dù hắn không hài lòng, cũng không thể đổi người ngay lúc này, nữ
nhân này lại cố ý ngay thời điểm này mới xuất hiện, bắt được nhược điểm
của hắn, tâm tư lợi hại.
“Quên đi,coi như mạo hiểm lần này, lần sau ta sẽ nhớ kêu nhân viên
tìm hiểu thật kỹ”, hắn tức giận liếc nàng một cái, mặt lạnh đem vé máy
bay giao cho nàng, tiếp tục giọng đùa cợt ” đây là vé máy bay của ngươi, hi vọng ngươi đáng giá với số tiền ta bỏ ra mướn ngươi”
” cám ơn, ta sẽ cố gắng” nàng tiếp nhận vé máy bay, nhìn vẻ mặt lạnh
lùng của hắn, chẳng những không bị dọa, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
Này nam nhân thật sự là kiêu ngạo vô cùng a!
Nhìn hắn luôn nâng cằm, lấy ánh mắt bễ nghễ nhìn người khác cứ như
hắn là một vương tôn quý tộc, không để ai vào mắt, đương nhiên càng
không có nàng trong mắt.
Bộ dạng kiêu ngạo giống y như danh khuyển Dubin.
Nhớ rõ bên cạnh cô nhi viện có một trại chuyên nuôi dưỡng chó Dubin
cũng có bộ dáng như vậy, từ nhỏ nàng đã thích chó, mỗi lần đi qua đều
muốn chơi với chúng nhưng chúng không thèm để ý đến nàng, thường xuyên
dùng một lọai ánh mắt phi thường không kiên nhẫn nhìn nàng.
Nghĩ đến Cao Duệ cùng Dubin có vẻ mặt giống nhau, nàng liền nhịn không được muốn cười.
Cao Duệ cảm thấy không thích nữ nhân này, nàng luôn hi hi ha ha,
thọat nhìn không đáng tin cậy cũng không đủ trầm ổn, hơn nữa ánh mắt của nàng càng làm cho hắn thêm không hài lòng.
Ánh mắt giống như là chủ nhân đang nhìn sủng vật, xâm phạm nghiêm
trọng tự tôn nam nhân của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai
dùng ánh mắt này để nhìn hắn.
Năn ngày sắp tới, hắn sẽ làm cho nàng bỏ đi ánh mắt quá mức làm càn này, dạy cho nàng biết cái gì gọi là tôn trọng và cung kính.
“Ngươi tốt nhất nên biểu hiện tốt một chút, ta sẽ mỏi mắt mong chờ”, hắn bực tức nói, sau đó lập tức đi lên lầu hai đăng ký.
Nàng không hiểu hắn tức cái gì, cũng vội làm thủ tục đăng ký hành lý rồi đi đuổi theo hắn.
Cao Duệ bố dáng cao lớn, bộ trang phục hàng hiệu càng làm tôn thêm
khí chấ của hắn, đứng trong đám người liền thu hút được ánh mắt của
nhiều nữ nhân.
Tương phản, Vệ Tướng Như lại quá mức đơn giản đến tùy tiện, đi bên hắn, cho dù là người hầu của hắn cũng thấy không xứng.
Tâm tình Cao Duệ càng thêm không vui, cùng Vệ Tướng Như đi chung thật sự làm cho hắn mất tư cách, bởi vậy hắn luôn cố tính tạo khỏang cách
giữa hai người, không muốn cùng nàng tiếp cận quá gần.
Vệ Tướng Như bao nhiêu đoán dược ý tưởng của hắn, nên yên lặng đi
theo, cúi đầu nhìn vé máy bay trong tay, nhìn thấy hạng ghế liền cảm
thấy kinh ngạc và hưng phấn.
Khoang hạng nhất!
Ông trời ơi, xuất ngọai nhiều lần nhưng khoang hạng nhất cao quý này
không phải người bình dân của nàng có thể với tới được, không nghĩ lần
này nhờ có Cao Duệ mà nàng được ngồi khoang hạng nhất đến Brazil, chỉ
dựa vào điểm này nàng đã hòan tòan không ngại tính tình lạnh lùng của
hắn.
Đi vào cửa đăng ký, theo thông lệ hành khách khoang hàng nhất được ưu tiên, nàng theo Cao Duệ bước vào cabin, tiếp viên hàng không liền chỉ
dẫn chỗ ngồi cho họ, rồi mời sâm banh, nàng hí hửng như một tiểu hài tử, ngồi xuống ghế dựa to lớn lại thỏai mái, nhịn không được nở nụ cười.
“Oa, thì ra ghế ngồi khoang hạng nhất lại có cảm giác này a. Tuyệt
quá a, ta vẫn hi vọng có cơ hội có thể đi khoang hạng nhất, mỗi lần đi
qua khu này, ta đều nghĩ không biết người nào mới có thể bỏ ra gấp hai
đến gần gấp ba lần tiền để ngồi ở đây, nơi này cùng với khoang phổ thông rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào…”, nàng miệng không ngừng nói, tay thì
sờ đông sờ tây, lại nghĩ xem chỗ ngồi gấp đôi tiền so với hạng phổ thông thì khác nhau như thế nào.
Thật khó xem! Cao Duệ dài mặt, nữ nhân này y như một bà lão, chỉ đi
khoang hạng nhất mà cũng có thể hưng phấn như vậy, thật làm cho người ta chịu không nổi.
“Thật sự có nhiều thiết bị nha, ngươi xem, điều khiển tivi nha, hắc,
còn có thể ngả ghế ra mà nằm, chân dựa vào thực thỏai mái, còn có…”,
nàng vừa nói, vừa sử dụng các thiết bị, cao hứng vô cùng.
“Ngươi có thể yên lặng được không?”, hắn lạnh lùng lên tiếng.
” ách…… Thật có lỗi……” nàng ngẩn người, lập tức im miệng.
” ta chán ghét tranh cãi ầm ĩ, lại càng không cho phép thất thố, mời ngươi chú ý” hắn nghiêm khắc nói.
“được”
“Hành trình lần này rất dài, ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe, miễn cho
khi đến Brazil lại mệt nhọc không thể làm việc”, hắn châm chọc nói.
“Dạ”
“Đây là nội dung có liên quan đến chuyến công tác đến Brazil lần này, nếu ngươi không có việc gì làm thì hãy xem một chút”, hắn đem một tập
tư liệu dày quăng cho nàng.
Nàng mở ra tư liệu, lật xem cấp trên ghi chú rõ thời gian cùng hành trình, cùng với một ít điểm quan trọng cần phải chú ý.
Một lát sau, nàng đã đọc xong tài liệu, uốn thắt lưng một cái rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Cao Duệ quay đầu trừng nàng ” ngươi xem xong rồi?”
“Đúng vậy”, nàng mở mắt nhìn hắn.
“Ta phải nói với ngươi, tài liệu này rất quan trọng, những gì viết
trong này là trọng điểm ngươi phải phiên dịch khi đến Brazil, ta muốn
ngươi tòan bộ đều phải nhớ kỹ”, hắn tức giận nói.
“Yên tâm, ta đều đã nhớ kỹ”
Hắn sắc mặt càng khó nhìn, mới miết liếc mắt một cái liền nhớ kỹ tòan bộ? Nàng nghĩ hắn dễ bị lừa lắm sao?
“Tư liệu này có hơn ba mươi trang..”, ngữ khí hắn đã muốn bốc hỏa.
“đúng,ba mươi bảy trang…”, nàng vừa ngáp vừa nói.
“Người còn biết có ba mươi bảy trang, tư liệu nhiều như vậy ngươi
thản nhiên nói cho ta biết vừa mới xem đã lập tức nhớ kỹ hết?”, hắn cắn
răng nói.
“Hành trình lần này mất năm ngày, mất hết một ngày đi máy bay, tới
nơi chắc cũng đã giữa trưa, điểm đến đầu tiên chính là công ty khóang
sản Ma Địch để thảo luận về giá cổ quyền, căn cứ vào tình hình trước mắt thì có đối thủ cũng đã tiếp xúc với đối phương, công việc của ta là hỗ
trợ ngươi cùng nhân viên cao cấp của Ma Địch trao đổi, dùng giá hợp lý
nhất để mua được cổ quyền của Ma Địch…”, nàng giải thích sơ lược nội
dung trong ba muơi bảy trang tài liệu.
Cao Duệ kinh ngạc nhìn nàng, ngây dại.
Không cần hoài nghi, nàng đúng là đã xem xong ba mươi bảy trang tư
liệu, còn có thể rút ra kết luận khúc chiết mà sâu sắc như vậy.
Có lẽ hắn không nên quá coi thường Vệ Tuớng Như, cho dù bề ngòai của nàng nhìn không đáng tin lắm.
“Đúng không?”, nàng có chút chế nhạo hỏi lại hắn, đôi mắt sau cặp kính to có vẻ trong trẻo đặc biệt.
“Hừ, người nhớ kỹ là tốt rồi”, hắn thanh thanh yết hầu, sắc mặt có chút khó coi.
“Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết tốt chuyện này”, nàng giơ tay lên, nhẹ nắm thành quyền.
“Tốt nhất là như thế”, thấy nàng dõng dạc nói, hắn nhịn không được châm chọc.
“Bất quá, trước khi đến Brazil ta thấy chúng ta vẫn nên thỏai mái một chút thì tốt hơn, cứ căngthẳng như ngươi vậy chẳng những mau giá mà đối với thân thể cũng không tốt…”, nàng hảo tâm khuyên nhủ.
Hắn quay đầu trừng nàng liếc mắt một cái, lại bị nàng nói mấy câu mà bực mình.
“Nếu ai cũng thỏai mái giống như ngươi vậy làm sao còn có ý chí chiến đấu? thương trường coi trọng nhất chính là thời cơ cùng hiệu quả, tùy
thời vận sức chờ phát động mới có thể nắm tiên cơ trong tay”
“Vậy sao? thì ra thỏai mái chính là không có ý chí chiến đấu sao? nói vậy Cao tiên sinh những năm gần đây một chút cũng không thỏai mái a?”,
nàng nháy mắt, cố ý hỏi.
‘Ngươi…”, hắn chán nản, khó khăn lắm mới thay đổi ấn tượng về nàng, giờ thì trở về như ban đầu.
“Được, được, ta biết, ta ngủ, sẽ không ầm ĩ ngươi nữa”, thấy sắc mặt
hắn khó coi, nàng liền giơ lên miễn chiến bài, xoay mình, đưa lưng về
phía hắn, nhắm mắt lại.
Cao Duệ vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, toàn bộ cảm xúc đều bị muốn làm hỏng rồi, nhiều năm qua đi, hắn cho tới giờ chưa thấy nữ nhân nào cứng
đầu lại không lễ phép như nàng, hành vi quái đản như vậy.
Máy bay bắt đầu cất cánh trên đường băng, lúc này hắn đột nhiên có
điểm hối hận, thật muốn đem nữ nhân đang ngủ bên cạnh đuổi xuống máy
bay, nói ngủ liền ngủ, bởi vì trực giác nói cho hắn biết cùng nữ nhân
quái đản như Vệ Tướng Như này đồng hành còn không bằng hắn đi Brazil một mình.
Nhưng mà hiện tại hối hận cũng đã không kịp rồi, hi vọng trong năm
ngày kế tiếp nàng ngoan ngõan nghe theo hắn, không cần nàng thể hiện
chuyên nghiệp thế nào mà chỉ cầu nàng an phận kết thúc trách nhiệm phiên dịch.
Cao Duệ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Vệ Tướng Như một cái, trong lòng hừ lạnh.
Nàng thực sự nên cảm kích sự khoan dung của hắn dành cho nàng, dù sao hắn trước giờ đối với thuộc hạ của mình đều có yêu cầu nghiêm khắc, nếu như bình thường thì người như nàng căn bản không có tư cách đứng bê
cạnh hắn.
Chờ công tác lần này chấm dứt, hắn sẽ kêu nàng tránh xa, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Đúng vậy, hắn chỉ cần nhẫn nại năm ngày là đến nơi, chỉ cần năm ngày.