Kiều Kiều Sư Nương

Chương 236: Chương 236: Bọ ngựa bắt ve!






Ngay tại lúc Đàm Uyển Phượng cùng Thẩm Tiểu Thanh bị lời nói của Lưu Xung đánh tan phòng tuyến tinh thần cũng chính là lúc các nàng thật sự tuyệt vọng. Lưu Xung lúc này đã bắt đầu cởi quần áo, Đàm Uyển Phượng cùng Thẩm Tiểu Thanh bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn: Bị vũ nhục hoặc là tự sát!

Đúng lúc hai nàng chuẩn bị cắn lưỡi tự sát thì trong đêm đen bỗng có một bóng đen chớp động.

Bóng đen đó mang theo sát khí kinh nhân ập tới, loại sát khí động thiên như thế này thì dù là ai cũng phải sợ hãi.

Lưu Xung giờ phút này cũng đã nhận ra có người đánh lén sau lưng.

“Là ai?”

Hắn cũng không quan tâm mình đã cởi quần áo được một nữa mà liền quát lên rồi nhanh chóng quay người lại.

“Là ngươi!”

Lưu Xung cùng Trương Lỗi nhìn bóng đen mà đồng thời cả kinh, trong lòng như cảm thấy một trận khí lạnh so với băng tuyết mùa đông còn muốn rét lạnh hơn.

Chỉ thấy bóng đen lạnh lùng đáp lại: “Đúng, là ta.”

Trương Lỗi run giọng nói: “Nam Cung Vũ, ngươi….sao ngươi lại tới đây!”

Người đến thì ra chính là thiếu chủ của Nam Cung thế gia, đồng thời cũng là đệ nhất tài tuấn của võ lâm hiện tại – Nam Cung Vũ. Võ công của hắn đã được truyền tụng quá xa, mà cái tên hắn đối với hắc đạo mà nói thì đúng là một cơn ác mộng. Lưu Xung khi nhìn thấy người đến là Nam Cung Vũ thì liền cảm thấy run sợ.

Lăng Phong cười lạnh: “Vì cái gì mà ta không thể đến?”

Lời vừa nói ra liền làm cho không khí lạnh lẽo lan tỏa bao trùm lấy Lưu Xung cùng Trương Lỗi.

Mà Đàm Uyển Phượng cùng Thẩm Tiểu Thanh nghe nói người đến chính là Nam Cung Vũ liền mở to hai mắt ra nhìn, ánh mắt hai nàng so với Lưu Xung cùng Trương Lỗi còn muốn kích động hơn. Phải biết rằng võ lâm hiện nay không có bao nhiêu người có thể so sánh với Nam Cung Vũ, hắn bây giờ thật sự là một truyền kỳ, mà truyền kỳ này lại làm khuynh đảo vô số thiếu nữ. Giờ phút này các nàng như quên là mình đang bị trói, chỉ mở to hai mắt nhìn chăm chú vào Lăng Phong.

Một nữ nhân khi đang chìm trong tuyệt vọng, đột nhiên chứng kiến một nam nhân xuất hiện cứu mình thì cho dù nam nhân này không phải là anh hùng thì trong mắt nàng cũng trở thành anh hùng. Mà nếu người nam nhân này từ sớm đã là một anh hùng truyền kỳ, thì trong mắt nàng người nam nhân này sẽ trở thành thần!

Tất nhiên Lăng Phong không làm cho các nàng thất vọng, không chỉ anh tuấn, uy vũ, con người tràn ngập khí khái nam nhi mà còn vô cùng khí phách.

Lưu Xung trong lòng suy đoán một hồi, cuối cùng cố nén run sợ nói: “Ngươi muốn giết chúng tay hay là muốn đem hai mỹ nữ này đi?”

Lăng Phong căn bản thì không thèm để hắn vào mắt, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nói nhiều quá.”

Lưu Xung nổi giận quát: “Xú tiểu tử, ngươi chớ cuồng vọng, ngươi đừng quên hai nữ nhân này vẫn là con tin trong tay ta.”

Lăng Phong cười lạnh: “Ngươi cho là mình có đủ bản lĩnh để quyết định sao?”

Lưu Xung lúc này đã sợ đến xanh mặt, hắn run giọng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Lăng Phong thản nhiên nói: “Đúng ra thì ta phải hỏi ngươi là ngươi muốn thế nào?”

Trương Lỗi đứng một bên không nhịn được, không khách khí nói: “Không cần nói nhảm, nữ nhân lão tử đã nhắm tới thì đừng hòng ai mang đi được.!”

Lăng Phong lạnh lùng nhìn Trương Lỗ, nói: “Bạt kiếm đi!”

“Sợ người sao….”

Trương Lỗ vừa nói vừa đưa tay rút kiếm.

“Khanh!”

Trường kiếm ra khỏi vỏ!

Cùng lúc đó một tiếng “Sưu” vang lên.

Tay Lăng Phong nhất thời vung lên, ngân quang theo đó lập lòe hiện lên.

“A!”

Chỉ thấy Trương Lỗi đột nhiên ngã xuống đất, máu từ lồng ngực phun mạnh ra ngoài.

Tại đương trường không ai kịp phản ứng với biến hóa trong nháy mắt này, khi mọi người hồi phục lại tinh thần thì Trương Lỗi đã bị chai thành hai nửa.

Một chiêu!

Chỉ là tùy ý động thủ mà Trương Lỗi đã bước xuống Hoàng Tuyền!

“Ngươi…….” Lưu Xung ngây ngẩn cả người, thật ra hắn biết dù là hắn cùng Trương Lỗi liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của Lăng Phong, có điều hắn không ngờ võ công của đối phương lại cao đến trình độ này.

Lăng Phong tùy ý nói: “Ta thật sự là rất thiếu kiên nhẫn, bởi vì thời tiết thì đang lạnh và hai vị cô nương này lại không có chút quần áo gì trên người!”

Lưu Xung vừa nghe thấy liền đưa tay hướng về phía Thẩm Tiểu Thanh hung tợn hét lên: “Ngươi đừng ép ta, nếu không ta sẽ giết nàng!”

Lưu Xung đang đứng cách Lăng Phong khoảng năm thước, mà tay hắn lúc này thì đang đặt trên cổ Thẩm Tiểu Thanh siết chặt làm cho nàng rên rỉ vô cùng thống khổ. Hiển nhiên là chỉ cần Lăng Phong vừa ra tay thì Thẩm Tiểu Thanh sẽ phải mất mạng!

Tinh thần của Thẩm Tiểu Thanh lúc này vô cùng khẩn trương, xuân dược trong người không ngờ lại chọn đúng lúc này mà phát tác làm cho toàn thân nàng khô nóng, khuôn mặt đỏ ửng một mảnh.

Lăng Phong đương nhiên có nhiều loại phương pháp chế phục được Lưu Xung, nhưng không phương pháp nào có thể chắc chắn hạ được Lưu Xung lại có thể cứu Thẩm Tiểu Thanh.

Nhưng hắn nhất định phải chọn lựa, bởi vì hắn không phải là người thích bị bắt ép.

Nếu đã hạ quyết tâm thì phải lập tức hành động! Trường kiếm đã ở trong tay, Lăng Phong liền nhanh chóng đưa ra quyết định, chỉ thấy trong ánh mắt hắn lộ ra sát khí bức nhân! Hắn lạnh lùng nói: “Chính là ngươi bức ta đấy!”

Ánh mắt Lưu Xung nhất thời trầm xuống, hắn không tin rằng kiếm của Lăng Phong có thể nhanh hơn tay của hắn, thậm chí đến Đàm Uyển Phượng cũng không thể tin được. Chỉ thấy bàn tay Lưu Xung chợt bóp chặt lại, Thẩm Tiểu Thanh giãy dụa không ngừng nhưng thần chí nàng đã dần không còn tỉnh táo nữa, mà Đàm Uyển Phượng ở một bên cũng mang sự tuyệt vọng nhìn sang.

Đàm Uyển Phượng thật ra cũng không có trách cứ gì Lăng Phong về việc hắn không màng đến sự sống chết của Thẩm Tiểu Thanh. Bởi vì dưới tình huống như thế này thì chết có khi còn tốt hơn là sống nhục.

Không biết tại sao khóe miệng của Lăng Phong vẫn nở nụ cười mỉm, thần sắc vẫn bình tĩnh, giống như hắn không thèm để ý đến hành động của Lưu Xung.

Một tiếng kiếm ngâm nhất thời vang lên, kiếm quang của Nam Thiên kiếm như Lưu Tinh xẹt qua! Từng tia lửa hợp thành một bông hoa lửa không ngừng rơi xuống như một đóa hoa Như Yên sáng ngời!

Trong mắt Lưu Xung cùng Đàm Uyển lúc này đều hiện lên một sự kinh ngạc trước nay chưa từng có.

Trong nháy mắt mà Lưu Xung cảm thấy kinh ngạc, hắn mới giật mình nghĩ đến đối phương chính là muốn đưa mình vào chỗ chết, lúc này hắn mới vung kiếm lên đồng thời bàn tay siết chặt ngày càng nhanh.

Nhưng cũng là trong nháy mắt đó, trường kiếm như hồng xà đã đến trước mặt hắn.

Một mảnh thiên địa trở nên im lặng.

Ngay sau đó chỉ kịp nghe Lưu Xung hét lên “A” một tiếng liền ngã xuống đất!

Hào quang đã tắt mà sự chấn động trong mắt Đàm Uyển Phượng vẫn chưa mất. Chỉ thấy ngay tại ấn đường của Lưu Xung có một vết thương nhỏ, nhưng chỉ cần nhìn kĩ liền thấy vết thương đó sâu hoắm, một vết thương chí mạng! Đặc biệt là trên thân hắn không có một vết thương nào khác!

Lưu Xung cho dù là trước khi chết cũng không tin được chuyện này, hắn vẫn mở to đôi mắt mà nằm đấy, tựa hồ như nghĩ mãi vẫn không ra vì cái gì mà mình chết.

Thẩm Tiểu Thanh lúc này thần trí vẫn chưa tỉnh táo lại, còn Đàm Uyển Phượng thì tinh thần vẫn chưa hồi phục sau giây phút sững sờ đó thì Lăng Phong đã giải huyệt đạo cho hai nàng rồi thay các nàng cởi trói.

Mà cũng bởi vì thần trí của Thẩm Tiểu Thanh còn mơ hồ nên toàn thân nàng chính là mềm mại vô lực, vừa được mở trói liền ngã sấp xuống làm cho Lăng Phong phải vội đưa tay ôm nàng vào lòng để nàng khỏi ngã.

“Thẩm cô nương, cô không sao chứ?”

Lăng Phong gấp gáp hỏi, đồng thời một mùi hương xử nữ xông thẳng vào mũi hắn làm cho tâm thần hắn phải chấn động!

Lăng Phong thấy thế liền vội buông eo nhỏ của nàng ra, vội vàng nói: “Thẩm cô nương, các cô đã ăn toàn rồi.”

“Ngươi là thế tử của Nam Cung thế gia?”

Đàm Uyển Phượng lúc này lạnh lùng nói, đồng thời nhặt trường kiếm dưới đất đặt trên cổ của Lăng Phong.

Lăng Phong cảm thấy trên cổ mình có chút lạnh liền lạnh giọng nói: “Thật là có dùng oán báo ân, đúng, tại hạ là Nam Cung Vũ.”

Đàm Uyển Phượng căm hận nói: “Đại hội luận võ kết thúc đến giờ đã quá một canh giờ, làm sao ngươi biết ta và Tiểu Thanh bị bắt? Đừng nói với ta là ngươi trùng hợp đi ngang, hiện giờ hẳn là ngươi phải ở cùng đám nương tử mà tầm hoan tác nhạc mới đúng….”

Lăng Phong thản nhiên nói: “Lấy oán trả ơn, đây chính là tác phong hành động của Hoa Sơn phái các ngươi sao?”

Đàm Uyển Phượng vừa nghe trong lòng liền mềm nhũn. Đúng, nếu không có Lăng Phong thì giờ này nàng và Thẩm Tiểu Thanh đã bị Lưu Xung cùng Trương Lỗi lăng nhục rồi.

“Ta…cơ thể ta nóng quá!”

Thẩm Tiểu Thanh giờ phút này đã không chịu đựng nổi nữa.

Đàm Uyển Phượng thấy Thẩm Tiểu Thanh như thế liền nói: “Buông nàng ta ra.”

Lăng Phong đem Thẩm Tiểu Thanh đặt xuống đất, sau đó hắn thản nhiên nói: “Nàng trúng phải chính là Thất Tâm Tán, trên đời vẫn chưa có giải dược.”

Đàm Uyển Phượng vừa nghe xong liền ném trường kiếm đi, ôm lấy Thẩm Tiểu Thanh thân thiết hỏi: “Thẩm sư muội, nàng sao thế?”

Thẩm Tiểu Thanh toàn thân nóng bỏng, mơ mơ hồ hồ nói: “Đàm sư tỷ, ta…ta nóng quá, thật sự là khó chịu a!”

Lăng Phong lúc này mới nhẹ giọng nói: “Đàm nữ hiệp, ta có một câu mà dù nàng mắng ta là dâm tặc ta cũng muốn nói.”

Đàm Uyển Phương căm hận nói: “Ngươi muốn nói là Thẩm sư muội chỉ có cùng nam nhân….cái kia mới có thể giữ tròn tính mạng đúng không?”

“Đúng, hơn nữa ta lại là nam nhân duy nhất còn sống ở đây!”

Lăng Phong thản nhiên nói: “Hiện tại bên ngoài đang mưa to, các nàng muốn cứ như vậy trở về là không có khả năng. Ta biết các nàng đều trong sạch, thà chết chứ không chịu nhục. Nhưng mà mỗi người đều có quyền lựa chọn sinh tồn cho mình, có lẽ nàng sẽ chọn lựa tự sát nhưng Thẩm Tiểu Thanh thì đang hôn mê trong lòng nàng, nàng không thể vì giữ tròn danh dự cho nàng ta mà bắt nàng ta chịu chết! Nói cho cùng thì nàng là nữ đệ tử của Thiên Sơn phái chứ không phải của Hoa Sơn phái!”

Đàm Uyển Phượng nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Ngươi im miệng, ta sẽ không để Thẩm sư muội chịu chết!”

Lăng Phong lớn tiếng nói: “Nhưng bây giờ nàng ta chính là chuẩn bị muốn chết.”

Đàm Uyển Phượng ôm lấy Thẩm Tiểu Thanh vừa khóc vừa nói: “Sẽ không đâu, Thẩm sư muội, ngươi nhất định phải chịu đựng.”

“Ta… ta…”

Thẩm Tiểu Thanh thở gấp một tiếng, khuôn mặt nàng bây giờ đã đỏ bừng, ánh mắt thì rất dọa người.

Đàm Uyển Phượng lo lắng nói: “Thẩm sư muội, ngươi sao vậy?”

Nàng còn chưa dứt lời thì Thẩm Tiểu Thanh đã đưa tay lên một bên ngực phì nộn của mình mà tự xoa nắn, mồ hôi lạnh từ trên trán nàng không ngừng chảy xuống, chỉ nghe nàng dồn dập thở dốc: “Nóng, nóng….”

Đàm Uyển Phượng khẩn trương nói: “Thẩm sư muội, người phải nhịn xuống!”

Thẩm Tiểu Thanh ra sức giãy dụa, nàng rên rỉ một cách thống khổ: “Ta…ta chịu không nổi nữa!”

Đàm Uyển Phượng hành tẩu giang hồ nhiều năm đương nhiên biết Thất Tâm Tán lợi hại như thế nào, đây có thể nói là một loại dâm dược ác độc nhất. Loại dâm độc này ngấm sâu vào đến tận xương tủy, đến thần tiên cũng khó cứu. Mà người gặp phải sẽ lập tức mất hết lý trí, không ngừng làm ra những việc vô liêm sỉ. Phái Thiên Sơn trước giờ chính là thanh tâm quả dục, vốn là Huyền môn chính tông cho nên Thẩm Tiểu Thanh mới có thể chống chọi đến giờ này. Nhưng đến giây phút này thì dâm được đã tràn ngập mọi nơi hòa vào trong huyết khí cho nên dược tính của nó liền phát tác!

Nếu Thẩm Tiểu Thanh thật sự phải cần cái kia mới có thể sống được thì chẳng phải là tiện nghi cho người nam nhân trước mặt này sao? Mặc kệ hắn có phải thật là Nam Cung Vũ hau không, đối với Đàm Uyển Phượng thì nam nhân đều là thứ không tốt lành gì! Cứ cho là Thẩm Tiểu Thanh không phải là đệ tử của phái Hoa Sơn mình, nhưng phái Thiên Sơn đồng dạng cũng có danh dự riêng của mình trên giang hồ, nếu để cho Thẩm Tiểu Thanh bị nam nhân làm nhục thì không bằng giết nàng sau đó chính mình dùng cái chết tạ tội!

Sau khi suy nghĩ một hồi rốt cuộc Đàm Uyển Phượng không còn phiền não nữa. Huống chi thời gian qua nàng luôn phải sống trong thống khổ. Chết, không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất nhưng lại là phương thức giải thoát tốt nhất.

Ý niệm vừa gợi lên trong đầu, Đàm Uyển Phượng liền không do dự nữa, chỉ thấy nàng giơ tay lên đánh một chưởng xuống ngực Thẩm Tiểu Thanh….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.