Sau khi Lăng Phong trấn an Liễu Thi Vân, Kỷ Nhược Yên các nàng, lúc này mới an tâm đi gặp Chu Thông cùng Thượng Quan Y Y. Thượng Quan Y Y được an bài ngủ lại trong Bách Thảo Cư, bởi vậy Lăng Phong cứ nhắm thẳng bên trong mà đi đến.
Bách Thảo Cư tọa lạc giữa một vườn hoa, Lăng Phong chưa tới nơi đã ngửi thấy một làn u hương nhàn nhạt, nhớ tới tình nghĩa của Thương Quan Y Y dành cho mình, trong đầu hiện lên dung nhan xinh đẹp của nàng, lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Lăng Phong quyết định cho Thượng Quan Y Y một sự kinh hỉ, liền nhẹ nhàng đi vào.
Trong phòng chỉ có một mình Thượng Quan Y Y, nàng đang lười biếng ngồi trước bàn trang điểm, hai tay đang cầm hai miếng đồ chơi mà chơi đùa, ánh nắng tràn đầy căn phòng ánh lên vẻ ôn như vô hạn. Lăng Phong lặng lẽ đi đến phía sau nàng, phát hiện ra trong tay nàng một viên tương tự như hột đậu đỏ.
Lúc Lăng Phong tại Hán Thảo Đường dưỡng bệnh, có một lần cùng Thượng Quan Y Y tản bộ tại hoa viên, tiện tay từ dưới đất nhặt lên sau đó đưa cho nàng. Lúc ấy Lăng Phong cũng chỉ là ngẫu nhiên, không nghĩ tới Thượng Quan Y Y lại coi trọng nó như thế.
Trong lúc Lăng Phong đang hồi tưởng, Thượng Quan Y Y đột nhiên nhẹ nhàng nói:
"Đậu đỏ ở chỗ này, tình lang chẳng biết khi nào về?"
Lăng Phong lắp bắp kinh hãi, chợt hiểu ra Thượng Quan Y Y tự mình lẩm bẩm, trong lòng nhất thời cảm động, không nhịn được bật thốt lên nói tiếp:
"Tình lang ở chỗ này, đậu đỏ gửi tương tư."
Đột nhiên vang lên tiếng của Lăng Phong, Thượng Quan Y Y sợ tới mức bật đứng dậy, xoay người nhìn lại thấy Lăng Phong, không nhịn được nhào vào ngực hắn, làm nũng không thôi, nghẹn ngào nói:
” Lăng Phong,ngươi thật là xấu.”
Lăng Phong mỉm cười ôm Thượng Quan Y Y nói:
"Y Y, xin lỗi hôm nay đã làm nàng khiếp sợ."
"Không, chàng tới rất vừa lúc."
Thượng Quan Y Y vừa nói vừa ôm chặt Lăng Phong, nhuyễn ngọc uyên hương ôm đầy cõi lòng, Lăng Phong không nhịn được hướng nàng hôn tới, Thượng Quan Y Y thần tình thẹn thùng nhắm mắt lại, tùy ý Lăng Phong bài bố.
Cùng với Lăng Phong mãnh liệt hôn nhau , trong lòng Thượng Quan Y Y không khỏi động tình, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên, theo bản năng phối hợp với Lăng Phong hôn môi nồng nhiệt, thân thể cũng dần dần nóng lên.
Cứ như vậy qua một hồi, Thượng Quan Y Y rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng muốn tránh thoát vòng tay ôm ấp của Lăng Phong. Trên mặt nàng còn thoáng vẻ ửng hồng, thật khác với bộ dáng dịu dàng ít nói hằng ngày, xem ra đúng là có lòng tương tư sâu nặng với Lăng Phong,
Hôm nay nhất thời hiểu lộ chân tình, nhưng cuối cùng lại hồi phục nguyên dạng. Lăng Phong không đành lòng làm phật ý nàng, cuối cùng dành hun trán nàng một cái rồi mới buông nàng ra.
Thượng Quan Y Y pha cho Lăng Phong một chén trà, tự tay mang tới cho Lăng Phong, Lăng Phong tiếp nhận liền trêu ghẹo nói:
"Y Y, nàng còn chưa xuất giá, hãy cùng ta nâng khăn sửa túi, hai ta là nhân duyên thiên định rồi"
Nói xong rồi ngồi xuống, Thượng Quan Y Y liếc mắt thấy Lăng Phong đã ngồi xuống bên cạnh mình , trong lòng cảm thấy có vị ngọt ngào
Lăng Phong bưng chén trà uống một ngụm, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, cảm giác tuyệt vời này trước kia chưa từng có, không khỏi ngạc nhiên mang chén trà lên nhìn kỹ, chỉ thấy một tầng sương trắng rất mỏng từ miệng chén chậm rãi bốc lên,nước trong chén trà vừa xanh vừa đỏ, Lăng Phong kinh dị hỏi Thượng Quan Y Y:
“ Đây là Vũ Di đại hồng bao? “
Thượng Quan Y Y nói :” Đúng vậy, đây là một vị sư thúc khi chữa bệnh cho mẫu thân một vị quan, được hắn tặng cho hai lượng, sư thúc ta không nỡ uống cho ta, ta đến nay cũng chưa từng uống, hôm nay là lần đầu tiên đem ra pha”
Lăng Phong khiển trách Thượng Quan Y Y:
"Sao nàng không nói sớm cho ta biết, hại ta vừa rồi chút nữa đã lãng phí trân phẩm quý hiếm, một ngụm nuốt xuống, suýt nữa bạo đãi thiên vật. Bây giờ phải từ từ nhấm nháp mới được a”
Nói xong Lăng Phong nâng chung trà lên nhẹ nhàng hớp nhẹ một ngụm, đoạn nói:
“ Thuần mà không nặng, hương thơm không gắt, sắc mà không, quả nhiên là trà ngon! Một li Đại Hồng Bao này so với các loại Đại Hồng Bao khác ngon hơn dị thường”
Thượng Quan Y Y ngạc nhiên nói :” Đều là Đại Hồng Bao, vì cái gì mà ngon hơn? “
Lăng Phong nói: “ Cách pha trà bất đồng, đương nhiên hương vị bất đồng. Chưa kể hôm nay chén trà này là chính tay tiên tử Thượng Quan Y Y pha chế, được thấm vào hơi thở thơm ngát của tiên, làm cho Đại Hồng Bao hương vị càng tuyệt vời hơn”
Thượng Quan Y Y ngượng ngùng liếc Lăng Phong nói: "Không đứng đắn."
Nhưng Lăng Phong khen ngợi nàng như thế, cũng làm cho nàng mừng thầm.
Lăng Phong nói tiếp: "Y Y, ở đây nàng cũng thấy được, kỳ thật nương tử của ta ngoại trừ Đình Đình, Thanh Thanh, Tư Tư, Ngọc Chân các nàng, còn có rất nhiều nương tử, hiện tại ở tình huống này, nàng còn nguyện ý gả cho ta chứ?"
Thượng Quan Y Y nói: "Kỳ thật vừa rồi ta cũng rất kinh ngạc,nhưng mà ta thấy Đình Đình các nàng đều có thể tiếp thụ, ta vì cái gì mà không thể, hơn nữa trên mặt mỗi người các nàng tràn đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt, chẳng lẽ đó không phải là giấc mộng mà nữ nhân chúng ta theo đuổi sao? Lăng lang cưới ta đi, ta nguyện ý làm hảo thê tử của chàng."
Lăng Phong trong lòng vừa động, ôm nàng, nói:
"Tốt lắm, ta chờ chính là những lời này của nàng, sau này đây chính là nhà của nàng, nàng chính là nương tử của ta!"
"Tướng công"
Thượng Quan Y Y nhào vào lòng Lăng Phong, một trận cuồng hỉ diễn ra .
"Đúng rồi, đây là giải dược của Tán mệnh hoàn, sư thúc nói, mỗi ngày dùng ba khỏa, ba ngày có thể giải trừ toàn bộ độc của tố mệnh hoàn trong cơ thể chàng."
Thượng Quan Y Y từ trong lòng lấy ra một cái hộp thuốc, nàng luôn để nó trong người, có thể thấy nàng đối với hộp thuốc này vô cùng coi trọng
Lăng Phong tiếp nhận giải dược, cảm động nói:
"Cám ơn nàng, Y Y, còn có Chu thúc thúc."
Hắn mở hộp thuốc, chỉ thấy bên trong chỉ có chứa chín khỏa, vì thế nói:
"Y Y, như thế nào chỉ có chín khỏa? Còn nhiều hơn không?"
"Tướng công, chàng chỉ cần chín khỏa là có thể giải hết độc trên thân, vì sao còn muốn nữa?". Thượng Quan Y Y hỏi.
Lăng Phong đạo: "Nàng có điều không biết, trong phủ còn mấy vị nương tử cũng bị trúng độc Tán mệnh hoàn, không có giải dược, các nàng chỉ có đường chết."
"Như vậy à!" Thượng Quan Y Y đạo: "Chỉ sợ có điểm khó khăn."
Lăng Phong vội la lên: "Chuyện có khó gì đâu? Mời Chu thúc thúc chiếu theo phương thuốc tiếp tục phối chế không được sao?"
Thượng Quan Y Y nói: "Phối chế thuốc không khó, khó là thuốc dẫn, chàng còn nhớ rõ lần trước ngươi cùng ta lặng lẽ đi kiếm một số cây cỏ lạ sao?”
"Nhớ rõ, ta là từ Lạc Nhạn Phong lấy được." Lăng Phong nói.
Thượng Quan Y Y đạo: "Đó là Băng Hương Mạn Ngọc, là cực phẩm dược liệu, sinh trưởng phía trên nguy nhai, hút thiên địa linh khí để trưởng thành, người thường ăn vào, có thể thoát thai hoán cốt, giải được bách độc. Giải dược lấy Băng Hương Mạn Ngọc làm thuốc dẫn, không có thuốc này, căn bản không phối chế đuợc giải dược. Lần trước ngươi đem về, chỉ có thể điều chế chín khỏa”
Lăng Phong vui vẻ nói:
"Vậy còn không đơn giản sao, chúng ta lại đi Lạc Nhạn Phong hái là được."
"Cũng đúng!" Thượng Quan Y Y nói.
"Việc này không nên trì hoãn, ta xuất phát luôn." Lăng Phong nói.
Thượng Quan Y Y nói: "Tướng công, thiếp với chàng cùng đi, thiếp đối với dược tính kia có chút quen thuộc."
Thấy thế Lăng Phong nói: "Y Y, chúng ta cùng đi nào."
Vì tránh phiền toái không cần thiết, việc này càng ít người biết càng tốt, bởi vậy Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y không có quấy nhiễu những nương tử khác, nói là quay về Hán Thảo Đường một chút.
Thượng Quan Y Y thường theo Chu Thông đi hái thuốc, đối với việc leo núi thập phần thành thạo, khi nghe Lăng Phong nói tình hình Đoạn Nhai, Thượng Quan Y Y liền chuẩn bị những dụng cụ thích hợp nhất .
Vì tránh cho người khác ngờ vực vô căn cứ, Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y không thay trang phục leo núi, vẫn mặc quần áo thông thường xuất môn. Sau khi Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y ra ngoài liền cưỡi ngựa thẳng đến Lạc Nhạn Phong.
Sau khi ra khỏi thành một thời gian, đến chân Lạc Nhạn Phong đã là giữa trưa. Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y nghỉ ngơi một lát, ăn một chút, đổi trang phục leo núi sau đó liền giục ngựa đi lên,lên cao một chút nữa đành phải bỏ ngựa mà đi bộ, dọc theo đường đi không có tâm trạng ngắm cảnh, thẳng hướng đoạn nhai chạy đi.
Rốt cục cũng tới trước đoạn nhai, Thượng Quan Y Y quan sát địa hình một lần, chọn một gốc cây đại thụ rắn chắc buộc một đầu dây, đem đầu kia quăng xuống dưới đoạn nhai. Lăng Phong đột nhiên nhớ đến lần trước sơn đằng không chắc chắn, liền nhắc nhở Thượng Quan Y Y xem kỹ lại chỗ buộc .
Thượng Quan Y Y cười nói: "Tướng công ngươi yên tâm, dây thừng này dùng tơ thiên đổng chế thành, chẳng những nhẹ hơn mà cong chắc chắn đao chém không đứt, còn không sợ dầm mưa dãi nắng, ta chẳng biết dùng qua bao nhiêu lần."
Nói xong Thượng Quan Y Y nghĩ muốn một mình đi xuống, bảo Lăng Phong ở trên đỉnh trông chừng. Còn Lăng Phong thì không muốn nàng mạo hiểm , kêu nàng ở trên chờ, còn hắn đã quen đường nên có thể đi xuống dễ dàng
Sau một lúc tranh chấp, Lăng Phong cầm tay Thượng Quan Y Y nói:
"Y Y, bất luận như thế nào ta sẽ không để nàng một mình đi xuống, dù sao chỗ này ít dấu chân người, ở lại phía trên cũng không có tác dụng, không bằng chúng ta cùng xuống đi, mặc kệ thế nào chúng ta đều phải cùng một chỗ."
Thượng Quan Y Y hướng đôi mắt đẹp nhìn Lăng Phong một lát, ánh nắng trong tràn đầy nhu tình, cuối cùng gật đầu nói:
"Tướng công, chúng ta cùng nhau đi xuống."
Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y mang theo dụng cụ leo núi , lần theo dây thừng từ từ đi xuống sườn núi đầy mây mù, qua một hồi lâu cũng đến nơi . Nơi này đã từng cứu Lăng Phong một lần, chính là cây đại thụ kia.
Việc đó cách cây vẫn không lâu lắm, dấu tích trên đại thụ vẫn còn thấy được. Thượng Quan Y Y không khỏi sợ hãi trong lòng, may mắn nhờ cây đại thụ này mới có thể khiến Lăng Phong còn toàn mạng
Lăng Phong nói:
"Y Y, Băng Hương Mạn Ngọc chính là ta lấy tại cây này, chúng ta đi xuống thôi."
Thượng Quan Y Y gật gật đầu, liền cùng Lăng Phong cùng nhau bám vào phía dưới cây, tìm đến chỗ cũ .
Nơi này là một mảnh sườn dốc, trên đó không biết mọc bao nhiêu kỳ hoa dị thảo. Lăng Phong chỉ cho Thượng Quan Y Y địa phương đã phát hiện Băng Hương Mạn Ngọc, Thượng Quan Y Y quan sát địa hình bốn phía một lần, mặt lộ vẻ không hiểu, nói với Lăng Phong:
"Chỗ này chỉ có vài khỏa, sợ không đủ, chúng ta muốn cứu nhiều người, sợ rằng phải cần nhiều hơn nữa”
Nàng muốn tự mình leo lên hái lấy dược thảo, nhưng Lăng Phong giống như nhìn ra tâm tư nàng, nhẹ nhàng nhảy lên, duỗi tay đem vài khỏa Băng Hương Mạn Ngọc hái xuống, đem chúng đưa cho Thượng Quan Y Y đoạn nói :
“ Cầm lấy, không cần nàng phải mạo hiểm”
Thượng Quan Y Y tiếp nhận dược thảo, nói: "Chàng đó, một chút cũng không chú ý, chỗ này địa phương hiểm trở, nếu đứng không vững thì làm sao bây giờ?"
Lăng Phong ôm Thượng Quan Y Y, mỉm cười nói:
"Có nương tử phù hộ, mọi sự đều không sợ."
Thượng Quan Y Y đáng yêu nói:
"Thiếp cũng không phải Quan Âm Bồ Tát, làm sao có thể phù hộ chàng chứ?"
Lăng Phong cười ha hả nói:
"Nhưng ở trong lòng ta, sự phù hộ của nàng so với Quan Âm Bồ Tát còn hơn nhiều, bằng không như thế nào ta có thể trong chỗ chết tìm được đường sống? “
“ Được rồi, mau tìm dược thảo đi” Thượng Quan Y Y nhìn một lần địa hình, nói:
“ Chỗ này không bằng chúng ta phân ra cùng tìm, như vậy có thể nhanh hơn một chút"
"Ừ, nhưng phải chú ý an toàn, gặp phải cái gì thì lớn tiếng la lên!"
Lăng Phong nói xong liền cùng Thượng Quan Y Y chia nhau ra chung quanh tìm kiếm Tuyết Linh Chi, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng của Tuyết Linh Chi.
Khi Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y chẳng biết lần thứ mấy gặp nhau mà hai tay trống trơn, sự thất vọng khó có thể giấu xuất hiện trên mặt nàng. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời dần dần tối sầm . Mắt thấy nếu không nhanh leo lên, đợi khi bầu trời tối đen, Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y cũng không thể lên được nữa rồi.