Đám đệ tử Điểm Thương Sơn thấy Lăng Phong hiển xuất võ công kinh nhân tất cả đều sợ ngây người.
Đến cả nửa ngày, Ngô Chinh mới khôi phục tinh thần, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Tuy rằng giọng hắn vẫn cao nhưng ai cũng nhận thấy khí thế đã kém, hơn nữa, thanh âm cũng đã có chút run rẩy.
“Hỏi hay lắm, Hoa Sơn Lăng Phong chính là ta.” Lăng Phong lạnh lùng nói:
“Ta cứ tưởng Chân Dương Tử phái cao thủ tới hỏi tội, không ngờ lại là một đám phế vật như vậy.”
Ngô Chinh mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Lăng Phong. Chứng kiến bộ dạng như hung thần ác sát của tiểu tử kia, hắn chột dạ, mồ hôi trên trán túa ra.
Theo lý thuyết, đại để tử Ngô Chinh của Điểm Thương Sơn cũng được tính vào hàng nhất lưu cao thủ, trên giang hồ xưng là Điểm Thương sơn kim cang, một bộ Điểm Thương sơn Thanh tùng đao pháp danh chấn võ lâm, là tài tuấn kiệt xuất xếp hàng thứ mười trong Bách Hiểu Sanh tân nhân bảng. Nếu không biết chiến công vĩ đại của Lăng Phong, lấy một địch mười ba người, thì đã chẳng cần phí công đứng nói chuyện mà sớm đã động thủ với hắn rồi. Ngay cả khi võ công ở đỉnh cao thì chính mình cũng không thể đánh bại mười ba đệ tử Điểm Thương Sơn được. Ngay vừa rồi, khi Lăng Phong chỉ tiện tay vung một cái, hai tùy tùng của mình đã bay ra ngoài ba trượng thì Ngô Chinh cũng không thấy rõ động tác, mà Lăng Phong dường như chẳng phải cố sức chút nào, đủ thấy công lực của hắn thâm sâu khó lường. Mặt khác, phải biết rằng, nơi này tuy là Hoa Âm, nhưng cũng là địa bàn của Hoa Sơn, bên ngoài cũng đều là Hoa Sơn đệ tử. Thêm vào đó, bên cạnh Lăng Phong còn có Đàm Uyển Phượng chưa hề xuất thủ. Ai cũng biết Lăng Phong lợi hại như thế nào, còn Đàm Uyển Phượng cũng là đứng thứ ba trong thập đại thanh niên cao thủ trên giang hồ, mình không thể lấy cứng đối cứng với họ được.
Chính vì thế, Ngô Chinh vẫn cố hết sức kìm nén lửa giận, không dám lỗ mãng với Lăng Phong.
Với Ngô Chinh lúc này, nếu động thủ thì không phải là đối thủ của đối phương, mà nếu không động thủ thì chẳng còn mặt mũi nào, chính vì thế lúc này hắn đứng sững giữa tràng, không biết phải làm thế nào cho phải.
Giằng co hồi lâu, Lăng Phong mở miệng nói: “Nếu như không có việc gì nữa thì các ngươi xin lỗi sư tỷ ta một tiếng rồi có thể ra về. Ta không có quen khi ăn bị người khác nhìn.”
Ngô Chinh miễn cưỡng cười khan vài tiếng, lộ ra vẻ khẩn trương. Các đệ tử đứng đằng sau Ngô Chinh thấy Lăng Phong thịnh khí kinh người như thế, mặc dù lửa giận bừng bừng nhưng cũng không ai dám động thủ.
Chứng kiến các đệ tử Điểm Thương Sơn ở thế khó xử như vậy, Lăng Phong cười thầm, dừng lại một chút rồi nói: “Ta chỉ là trừng phạt Tô Xán kia một chút thôi mà các ngươi lại muốn đến báo thù. Được, ta cũng không làm khó các ngươi. Nếu trong các ngươi ai có năng lực qua được ba chiêu của Lăng Phong ta, ta sẽ tha không giết, nếu không dám động thủ thì chi cần nhận lỗi với ta, ta cũng không làm khó hắn.”
Ngô Chinh không nghĩ đến khó khăn trước mặt, nhưng xin lỗi là điều tuyệt đối không thể, nên chẳng biết làm gì hơn, hạ giọng nói với Lăng Phong: “Lăng thiếu hiệp, cái này… cái này.. thực ra là sự hiểu lầm thôi. Nếu Tô Xán biết thân phận của mọi người, chắc chắn hắn đã không dám mạo phạm. Tiểu nhân cũng là đắc tội với Lăng thiếu hiệp và Đàm nữ hiệp. Hy vọng Đàm nữ hiệp đại nhân đại lượng khoan thứ… hắc hắc hắc…” nói xong hắn cười khan.
Đàm Uyển Phượng ở bên không muốn lại gây chuyện thị phi, còn chuyện Tô Xán thì cũng đã trừng phạt hắn rồi, không cần phải cứ lằng nhằng mãi với Điểm Thương Sơn, làm khó Ngô Chinh, vì vậy nói: “Sư đệ, nếu có thể tha được người thì nên tha.”
Ngô Chinh nghe thấy Đàm Uyển Phượng nói như vậy không khỏi có phần thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phong biết Ngô Chinh đang nghĩ là đã được thoát thân, cục diện hiện tại Ngô Chinh cũng không thể khống chế được nữa, vì thế khinh miệt quét mắt nhìn Ngô Chinh, cố ý chậm rãi nói: “Sư tỷ ta đã nói bỏ qua, ta cũng chẳng muốn so đo với các ngươi làm gì. Chỉ có điều, các ngươi nhớ cho kỹ là sau này nếu Điểm Thương Sơn lại khi dễ lương thiện, bị ta biết được thì đừng trách Lăng Phong ta trở mặt vô tình, hừ!”
Nghe Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, đám người Điểm Thương Sơn sợ run cả người.
Ngô Chinh lúc này không còn tâm rí quản nhiều như vậy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Hàn Tín năm đó chui qua khố nhục còn thế nào, như thế này đã tính là gì, vì vậy vội vã nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Nhất định như vậy, nhất định như vậy, tiểu nhân cáo lui, tiểu nhân cáo lui.” Nói rồi xoay người, mang theo đám đệ tử vội vã ra khỏi trà lâu, lên ngựa, chạy trối chết.
Đứng ở xa xa xem náo nhiệt, lúc đầu mọi người ngẩn người ra, sau đó đột ngột phát ra một trận cười lớn. Dù sao trên địa bàn của Hoa Sơn mà bị Điểm Thương Sơn tới thị uy, chẳng phải là bị phi phụ đến cùng cực sao, cho nên khi Lăng Phong đem bọn Ngô Chinh đuổi đi, dân chúng Hoa Âm cảm thấy vô cùng phấn khởi. Lăng Phong cũng lộ vẻ tươi cười nhưng trong lòng hắn biết rõ, Chân Dương Tử của Điểm Thương Sơn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chỉ sợ không lâu nữa sẽ thật sự động thủ thôi.
Đàm Uyển Phượng nhìn Lăng Phong nói: “Ngươi đi theo ta gặp sư nương!”
Lăng Phong biết trong lòng Đàm Uyển Phượng đang lo lắng điều gì, nên trừ việc gặp sư nương, nói rõ sự tình thì cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Dù sao liên lụy tới ân ân oán oán của Hoa Sơn và Điểm Thương Sơn thì không phải là một minh Lăng Phong muốn thế nào cũng được.
“Ta không có sai!” Khi gặp sư nương thì Lăng Phong vẫn đồng dạng kiên trì bảo vệ quan điểm của mình.
Sư nương nghe xong Đàm Uyển Phượng thuật lại chuyện đã qua, trong lòng không khỏi thầm than thở vì không nghĩ được Lăng Phong lại gây thêm chuyện mới. “Ngươi không sai, nhưng ngươi có nghĩ xuống tay như thế là quá nặng không?”
Lăng Phong nói: “Sư nương, khi người Điểm Thương Sơn đến tìm phiền toái, dù ta không đả thương họ thì họ cũng sẽ cắn chúng ta thôi. Ta xem ra bọn chúng đã có âm mưu từ trước.”
Sư nương cả giận: “Ngươi không thể nói không có bằng chứng. Ta xem ra ngày mai ngươi không cần ở lại Hoa Âm nữa, sáng mai ngươi trở về Hoa Sơn, ta sẽ đem sự tình bẩm báo với sư phụ. Xử trí ngươi thế nào, do sư phụ quyết định.”
“Sư nương…” Lăng Phong vừa nghe thấy mình bị đuổi về Hoa Sơn thì trong lòng vô cùng không phục, định nói nhưng sư nương cản lại, đuổi hắn ra ngoài.
Lăng Phong chỉ có thể tức tối quay về phòng mình.
Sư nương quay sang Hà Vĩ Thu, Đàm Uyển Phượng, Tạ Lâm Lan, Mạnh Hùng nói: “Chân Dương Tử lần này tới Hoa Âm nhất định sẽ kéo người tới hỏi tội. Hôm nay Phong nhi lại vừa chọc đến Tô Xán, vì vậy nhất định Chân Dương Tử không nuốt trôi nỗi giận này. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để ứng chiến, mọi người đều là danh môn chính phái nhưng cũng không thể không phòng bị. Chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Hà Vĩ Thu nói: “Sư nương, người nói là người của Điểm Thương Sơn có thể gây bất lợi với chúng ta?”
Sư nương gật đầu: “Rất có thể là như vậy. Chân Dương Tử rất không phục việc sư phụ các ngươi lên làm võ lâm minh chủ, từ vài năm nay hắn cùng Hoa Sơn ta phát sinh xung đột không ít. Nhưng lần này mới là nghiêm trọng nhất, không thể không đề phòng.”
Mạnh Hùng nói: “Sư nương, đệ tử đã an bài thủ hạ gác đêm, mặt khác lại giám sát nhất cử nhất động của Điểm Thương Sơn.”
Sư nương gật đầu nói: “Như vậy là tốt nhất!”
Sư nương an bài một chút, bố trí đệ tử thay phiên nhau canh gác, phân phó mọi người nghỉ ngơi vì ngày mai có rất nhiều việc, không thể để mệt quá sức được.
Nói đến mệt, có lẽ là Lăng Phong là mệt nhất, không phải là thể chất hắn có vấn đề mà là mệt về tinh thần. Biết ngày mai mình bị đuổi về Hoa Sơn, loại buồn bực này trong lòng không cần nói cũng biết.
Lăng Phong không thể nghĩ là sư nương sẽ đuổi mình trở về ngay trong lần đầu tiên xuống núi, bởi vậy ban đêm hắn vô cùng khó chịu. Đêm dài không ngủ được, đến nửa đêm Lăng Phong một mình ra đình viện tản bộ.
Đã bước vào tháng mười một, tiết trời có chút lạnh, chỉ thấy bầu trời mây đen âm trầm che kín ánh trăng, như là sắp có tuyết.
“Ai?” Đột nhiên một đệ tử trong phiên canh gác nhìn thấy Lăng Phong, không khỏi cảnh giác hỏi một câu.
“Là ta!” Lăng Phong lên tiếng nói: “Có chút khó ngủ, ta ra ngoài một lát.”
“Hóa ra là sư huynh!” Tên đệ tử nọ hành lễ với Lăng Phong một cái rồi tiếp tục đi tuần tra. Chưởng môn đệ tử đích truyền, mặc kệ tuổi tác thế nào, khi vào Hoa Sơn thì bối phận đều cao hơn đệ tử bình thường khác, bởi vậy đệ tử bình thường thấy đệ tử đích truyền đều phải xưng hô sư huynh, sư tỷ.
Lăng Phong ý bảo đệ tử nọ không cần phải quan tâm đến mình, tiếp tục tản bộ.
Thỉnh thoảng, một cơn gió bắc thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương thấu thịt. Lại một cơn gió thổi qua, mang theo vài bông tuyết nhỏ quất vào mặt ran rát. Cái lạnh cũng chẳng phải dễ chịu gì nhưng có điều sau khi Lăng Phong tu luyện Tiêu Dao Tâm Kinh thì đã không còn sợ rét buốt.
Tuyết rất nhanh rơi xuống nguyệt đài, cả không gian một màu trắng xóa khiến trong lòng Lăng Phong dâng lên một cỗ hào khí.
Tuyết bay tán loạn trong không trung, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy có người ở sát bên, mà lại có sát khí ập đến. Giữa đêm khuya thế này, sao lại có sát khí nặng như thế?
“Choang” một tiếng, trường kiếm của Lăng Phong đã rời khỏi vỏ, mang theo kiếm hoa, kiếm mang lòe lòe, kiếm quang như điện tỏa ra bốn phía.
“Có thích khách!” Lăng Phong không đợi địch nhân tới gần, quay về phía đệ tử tuần tra thét lên môt câu.
“Vèo…” Hơn mười tiếng xé gió vang lên, lời Lăng Phong chưa dứt thì đã có âm thanh bén nhọn xé gió xé tuyết từ bốn phía nhằm vào các đệ tử Hoa Sơn trong trạm gác.
Đương nhiên, mục tiêu tập kích cũng bao gồm cả Lăng Phong.
Khổng Tước Linh, vốn là nhất lưu ám khí trong chốn võ lâm, toàn thân đầy chất độc.
“A…” một âm thanh trầm trầm vang lên, hơn mười đệ tử Hoa Sơn trong trạm gác không kịp phản ứng liền ngã xuống mặt tuyết, máu đen trào ra.
“Keng!” Lăng Phong vung kiếm đánh bay ám khí đang bắn về phía mình, chưa kịp phản kích thì một công kích mãnh liệt phá không ập tới trước mặt.
Trường thương.
Trường thương giống như giao long lao đến, thương thế trông bên ngoài vô cùng đơn giản. Tuy nhiên câu liêm thương đi được nửa đường thì thương ảnh từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa tám rồi thành một trời đầy thương ảnh. Không trung trong nháy mắt toàn tiếng xé gió, cả người Lăng Phong bị lấp kín trong biển thương ảnh.
Bát quái liên hoàn Phách Vương thương?
Trong số tuyệt học của các phái mà Tiêu Dao Vương có ghi lại, Lăng Phong có đọc qua thương pháp này. Thương pháp này là của Tây Môn thế gia, năm đó Phách Vương thương uy chấn võ lâm từng giúp Tây Môn thế gia thắng được tứ đại võ lâm thế gia. Không nghĩ được rằng, người của Tây Môn thế gia hôm nay cũng đánh lén Hoa Sơn phái.
“Được lắm!” Lăng Phong xoay người một cái, không lùi mà đạp bộ tiến lên một bước, trường kiếm mạnh mẽ đánh vào một trời đầy thương ảnh hư ảo. Một kiếm này của hắn bổ nhanh như điện, lực đạo rất trầm ổn cương mãnh.
Chỉ nghe một tiếng “keng” rung trời, kiếm thương va chạm, cả người Lăng Phong cùng địch nhân đều chấn động.
Đúng là một đối thủ lợi hại.
Lúc này, xung quanh dịch trạm của phái Hoa Sơn vang lên tiếng la, đồng thời địch nhân che mặt đang thi phóng rất nhiều độc dược. Rất đông Hoa Sơn đệ tử căn bản còn đang trong mộng đẹp bị vong hồn dưới lưỡi đao của địch nhân.
Lúc này Lăng Phong mới chân chính biết được thế nào là giang hồ hiểm ác. Khó trách năm đó Tiêu Dao Vương với võ công như thế cũng bị giam cầm.
Quả nhiên là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Địch nhân chính là muốn ám toán ngươi, có muốn phòng bị cũng không được. Cảm tạ trời cao, cảm tạ sư nương đã trách mắng làm cho mình không ngủ được.
Lăng Phong mặc dù may mắn, không ngủ được nên trở thành mục tiêu của kẻ địch ám toán nhưng hắn không thể không lo lắng cho các Hoa Sơn đệ tử, nhất là sư nương cùng Tạ Lâm Lam, Đàm Uyển Phượng các nàng.
Có mình ở đây, tuyệt đối không thể để những nữ nhân mà ta yêu mến có nửa điểm tổn thất. Nghĩ vậy, Lăng Phong chợt dấy lên một cỗ cừu hạn sát khí với đối thủ trước mặt.