" Tiểu tử ngươi là ai? "Huyết Lang Cừu thực sự không thể tin được cỗ sát khí nọ chính là từ Lăng Phong phát ra, dù sao Lăng Phong còn quá trẻ!
" Lão quỷ, ngươi cư nhiên dám tại nhà ta dương oai, còn hỏi ta là ai sao? Đêm nay ta khiến ngươi có đến mà không có về!" Lăng Phong thầm hận vì hắn mà Thẩm Nhạn Băng bị thương, đồng thời cũng cho rằng hắn là kẻ đánh lén Lăng phủ tối qua, tự nhiên sẽ nổi nóng, không đem hắn chặt thành mười tám đoạn không được.
Huyết Lang Cừu trong mắt hiện lên một tia oán độc, nói: "Tiểu tử thối, ngươi điên rồi à."
Lăng Phong khinh thường nói: "Thối lão quỷ, thiếu gia đang điên đây, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Đừng tưởng rằng mình tuổi già là vô địch nha, võ công không phải dựa vào tuổi tác lão luyện mà thành đâu."
Huyết Lang Cừu tức giận toàn thân run lên, hung ác nói: "Được, được, được, đã thế hôm nay lão phu tiễn ngươi ngươi đi chết." Nói xong, một trảo Huyết Lang Độc Chưởng chộp tới Lăng Phong.
"Lại là chiêu này, ngươi không có thứ gì mới hơn sao? Lăng Phong sớm có chuẩn bị căn bản không úy kỵ, dùng ngọc chưởng của bản thân ngăn cản, mặc dù chưởng của Huyết Lang Cừu chính là độc chưởng, thế nhưng Lăng Phong tin tưởng hai chưởng đối nhau, Huyết Lang Cừu nhất định không tốt đâu.
Huyết Lang Cừu kinh hãi a, bản thân thành danh tới nay, còn chưa ai dám tay trần nghênh tiếp Huyết Lang Độc Chưởng của mình, tiểu tử này quả thực là không biết trời cao đất rộng, lẽ nào hắn bách độc bất xâm!? Huyết Lang Cừu trong lòng tính toán, lập tức tâm sinh nhất, đem ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nhạn Băng bên cạnh.
"Phanh. . ." Chưởng cùng chưởng đối nhau, nhưng hoàn toàn không giống dự liệu của Lăng Phong! Một chưởng khí lực hung mãnh của Huyết Lang Cừu lại không hề có lực đạo, trong lòng không khỏi thầm nghĩ không ổn. Quả nhiên Huyết Lang Cừu lợi dụng lực một chưởng của Lăng Phong, xoay người bay hướng Thẩm Nhạn Băng. Lăng Phong trong lòng đại hận, nhưng cũng hết cách!
Thẩm Nhạn Băng đang ở ở một bên vận khí điều thương, căn bản không có nghĩ đến Huyết Lang Cừu hướng mình đánh tới.
Huyết Lang một chưởng kéo tới, một cỗ chưởng phong huyết tinh sau đầu Thẩm Nhạn Băng đã tới, trong lòng cả kinh, thầm hô bất hảo, ngẩng đầu vừa nhìn một đoàn khí xanh, chỉ một phách nữa là đánh tới. Trong lúc gấp gáp, không rảnh suy tư, nàng hét lớn một tiếng, động thân mãnh tiến, cánh tay trái vận đủ công lực, mạnh mẽ vung tay ra ngăn cản.
Bạch Lăng và Lăng Phong một bên thấy mà kinh hãi, Bạch Lăng càng mặt mày đại biến, không khỏi la hét: "Phu nhân, không nên. . ."
Thế nhưng, đã muộn, chính Lăng Phong muốn đưa tay thay nàng ngăn cản cứu người cũng không kịp.
Chỉ nghe bùng một tiếng vang lên, tất cả chuyện này nhanh như điện quang hỏa thanh, đợi đến lúc Thẩm Nhạn Băng kịp phản ứng, chưởng của Huyết Lang Cừu lại một lần nữa biến hóa đánh về phía lưng của nàng, chỉ thấy tiếp theo nàng kêu đau đớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt, thân thể bị chưởng kích bay, văng lên quay cuồng giữa không trung, liên tiếp mấy cái lung lay, trong mơ hồ nàng cảm giác bản thân bay lên không trung, giữa không trung được người đỡ lại, sau đó cái gì cũng không biết.
Lăng Phong phi thân tiếp được Thẩm Nhạn Băng đã thụ thương, ruột gan đứt từng khúc, nhất thời nổi giận đùng đùng, quát lên một tiếng lớn, nói: "Ta giết ngươi thằng ác ma này!!! " Trong tiếng quát, đồng thời nắm đấm khẽ đảo, như thiểm điện đánh ra.
Một cỗ tật kính chưởng phong như trời long đất lở, lôi đình vạn quân, kèm theo là một đạo tiềm lực nhu hòa, mang theo kình khí cuồn cuộn, thẳng Huyết Lang Cừu và thủ hạ của hắn mà đến.
Huyết Lang kinh hãi, biết chuyện chẳng lành, liền vung song quyền nghênh tiếp.
Ầm ầm một tiếng vang lớn, một tiếng kêu thảm thiết kinh động tâm phách nổi lên, kình phong xoáy lên kịch liệt, gỗ vụn mái ngói cùng nhau tung lên!
Thân ảnh của Huyết Lang Cừu kèm theo tiếng rú thảm thê lương, bắn thẳng ra ngoài tám trượng. Nội lực của hắn so với Lăng Phong, quả thực là như tiểu như với cụ già, thành ta căn bản không phải đối thủ.
Mười mấy tên đệ tử Huyết Lang bảo chung quanh thấy thế, buột miệng một tiếng kinh hoàng! Đều ngây người, vội vàng xông lên phía trước muốn đỡ lấy thân thể Huyết Lang Cừu.
Thân thể Huyết Lang Cừu lại giữa không trung lăn lộn không ngớt như hình xoắn ốc...
" Oa! "Một tiếng, thân hình của Huyết Lang chưa rơi xuống đất, trong miệng đã liên tiếp phun ra hai ngụm tiên huyết, giống một chùm huyết vũ,
ào ào vãi lên mặt đất.
Đông một tiếng vang lên, thân thể của Huyết Lang nặng nề ngã xuống đất, lăn hai cái, nhất thời khí tuyệt, ập tới đám đệ tử Huyết Lang bảo, rốt cuộc không tên nào tiếp được.
Ngay sau đó, Lăng Phong vẫn không buông tay, một minhg huy chưởng, "Phanh! "Một tiếng nổ, đám đệ tử Huyết Lang bảo tựa như vách sau tường, tiếng nổ lớn vang lên, chúng kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời ngô ngô nha nha một trận kêu loạn!
Hơn mười người cư nhiên bị chưởng phong của Lăng Phong đánh lên quay cuồng tại không trung, hơn mười thân hình đệ tử Huyết Lang bảo, tựa như diều đứt đây tung bay trên không, rất hùng tráng!!
"Ùm" tiếng vang không dứt bên tai, đám đệ tử Huyết Lang bảo rơi xuống, bị Đường Tuấn đánh trúng, không ai sống sót, không có bị đánh trúng chỗ hiểm, vừa định đứng lên, choáng váng một trận, nổ đom đóm mắt! Ngay sau đó ngã sấp xuống đất, chầu trời.
Lăng Phong mặc kệ cái gì, tiến lên điểm huyệt toàn bộ đệ tử Huyết Lang bảo còn sống.
Lúc này, Bạch Lăng chạy đến, trông thấy thần sắc hôn mê của Thẩm Nhạn Băng, tiểu ny tử này càng gấp đến khóc lên: "Thiếu gia, phu nhân nàng làm sao vậy?"
Lăng Phong thoải mái nói: "Đừng lo lắng, Thẩm tỷ nàng không có việc gì."
Bạch Lăng vẫn lo lắng: "Thiếu gia, thiếu gia đang an ủi ta? Nếu như không có việc gì, phu nhân thế nào hôn mê bất tỉnh."
Lăng Phong lấy ra Cửu Chuyển Kim Đan của Hoa Sơn cho Thẩm Nhạn Băng ăn. Hoa Sơn Cửu Chuyển Kim Đan chính là thần dược chữa thương tốt nhất do Hoa Sơn nghiên cứu ra, mỗi đệ tử Hoa Sơn hạ sơn đều có một viên, nếu như gặp phải nguy cấp, thường thường có thể khởi tử hồi sinh.
Thẩm Nhạn Băng phần lưng chịu một chưởng khiến nàng nội thương phi thường nặng. Nhưng cái này cũng chưa đủ trí mạng, vả lại y dược phái Hoa Sơn nổi tiếng võ lâm, hơn nữa Thẩm Nhạn Băng căn cơ nội công tốt, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn chữa cho tốt nội thương của Thẩm Nhạn Băng cũng không phải việc khó.
" Ta đưa Thẩm tỷ về phòng chữa thương, ngươi coi kỹ đám tù binh này, nhớ kỹ phải hỏi bọn chúng cha ta bị bắt đi nơi nào?" Lăng Phong sau khi phân phó, một mình ôm lấy Thẩm Nhạn Băng đi vào trong phòng.
Lăng Phong nắm lấp tay Thẩm Nhạn Băng, lập tức nghĩ thật là đẫy đà co dãn, hắn đột nhiên mạnh mẽ dùng lực một chút!
" A! "Thẩm Nhạn Băng một trận đau đớn tê tâm liệt phế, nước mắt nhất thời rơi không dứt.
Thì ra Thẩm Nhạn Băng ngoại trừ nội thương, cánh tay cũng bị trật khớp, bởi vậy Lăng Phong trước khi chữa thương cho nàng, thay nàng nâng cánh tay, cái trở tay này, Thẩm Nhạn Băng liền từ trong hôn mê tỉnh lại. Thấy Lăng Phong, nàng cả người đều nghĩ an tâm rất nhiều, nàng muốn hỏi Lăng Phong.
Lăng Phong lại ngăn trở nàng, quan tâm nói: "Thẩm tỷ, bây giờ chữa thương cho tỷ là quan trọng nhất. Trên tay Huyết Lang Cừu đó còn chứa độc, bất quá loại độc này lan rất chậm, ta cần đưa công lực vào trong cơ thể tỷ bài trừ độc dược ra khỏi cơ thể, lại vừa bảo đảm an toàn."
Thẩm Nhạn Băng sắc mặt hơi tái nhợt gật đầu.
Kỳ thực từ tốc độ chữa thương bình phục mà nói, Tiêu Diêu Ngự Nữ Tâm Kinh song là ** chữa thương tốt nhất, thế nhưng Lăng Phong không thể dùng phương pháp như vậy đối với kế mẫu Thẩm Nhạn Băng chữa thương, cho nên hắn chỉ có thể dùng khí công thay Thẩm Nhạn Băng bức độc chữa thương. Lăng Phong nâng Thẩm Nhạn Băng dậy . Không những tay không có động loạn, cả y phục cũng không dám cởi ra chút nào.
Sau nửa canh giờ vất vả cực nhọc, Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng đều đầy người mồ hôi, y phục của Thẩm Nhạn Băng đã ướt đẫm mồ hôi, ban đầu vốn chứa không nhiều, nhưng ẩm ướt như thế, vóc dáng ngạo của nàng liền đột hiển trước mặt Lăng Phong.
Lăng Phong vận công chữa thương cho nàng phải dùng không ít chân khí, cho nên cũng chưa kịp thưởng thức mỹ cảnh của Thẩm Nhạn Băng, liền nhắm mắt lại đả tọa vận khí.
Ngược lại Thẩm Nhạn Băng sau khi bức độc khí, cả người cảm thấy thân thể thư sướng hơn rất nhiều, tuy rằng nội thương còn chưa có hoàn toàn khôi phục, thế nhưng cũng đã khôi phục năm sáu thành, chỉ có khoảng nửa canh giờ chữa thương mà nói, đã là thành tựu cực tốt rồi. Thẩm Nhạn Băng thấy y phục bản thân đã ướt đẫm, nghĩ hết sức không tiện, may mắn Lăng Phong cứu mình, hiện tại thân thể không có đáng ngại, vội vàng chạy tới gian phòng sát vách tắm rửa thay y phục.
Lại nửa canh giờ.
Lăng Phong điều hòa khí tức xong xuôi, mở mắt ra, chỉ thấy một mình Thẩm Nhạn Băng ngồi trong phòng đang mắt mở trừng trừng nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm và ái tâm.
Vẻ đẹp của Thẩm Nhạn Băng, đích xác là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Chỉ thấy tóc nàng đen óng, tự nhiên như bay, khuôn mặt trái xoan có vẻ tinh tế, mị nhãn như hoa nở thánh giêng, môi anh đào kiều diễm mê người, ngọc diện hiện ra một mảnh ửng hồng, mũi ngọc thẳng tắp, thân thể có lồi có lõm lả lướt, trước ngực nàng vươn lên hai tòa kiên đĩnh, song phong mơn mởn, da thịt trong suốt sáng long lanh, bóng loáng, nhẵn nhụi, trắng nõn; ** thẳng tắp thon dài tản ra vẻ rực rỡ mỹ lệ. Một thân bạch y, có vẻ thanh lịch trang nhã cao quý, tràn ngập phong vận và linh tính của nữ nhân thành thục, cả người như một thiên tiên hạ phàm.
Sự mê người của Thẩm Nhạn Băng cả người tựa như thoát thai hoán cốt.
" Phong nhi, ngươi tỉnh rồi?" Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong tỉnh lại, không khỏi duyên dáng gọi to một tiếng.
Lăng Phong nhìn phong tư mê người của Thẩm Nhạn Băng, cảm giác có điểm không có ý tứ, gật đầu nói: "Thẩm tỷ tỷ, tỷ không sao chứ!"
Thẩm Nhạn Băng mỉm cười, nói: "May mà có ngươi đã cứu ta, ngoại trừ công lực chưa chữa trị, thân thể ta đã không còn trở ngại."
Lăng Phong đồng thời thân thiết hỏi: "Thẩm tỷ, cha ta đâu? Hắn bị đưa đi đi nơi nào rồi?"
Thẩm Nhạn Băng hổ thẹn lắc đầu, nói: "Phong nhi, ta xin lỗi, ta không thể chiếu cố tốt lão gia, hiện tại ta cũng không biết nơi lão gia hạ lạc."
Lăng Phong nói: "Vậy Huyết Lang bảo đệ tử bên ngoài này là? Bọn chúng không phải lũ hỗn đản đánh lén nhà chúng ta sao? Hỏi bọn chúng thì biết cha ta bị đưa đi nơi nào."
Thẩm Nhạn Băng lắc đầu, nói: "Bọn họ toàn bộ đã chết. "
" Đã chết!? "Lăng Phong kinh hãi, truy vấn: Bọn chúng thế nào lại chết?"
Thẩm Nhạn Băng nhàn nhạt nói: "Toàn bộ đều tự sát, bất quá hỏi bọn chúng cũng vô dụng bởi vì ngươi đánh lén bắt đi lão gia tối hôm qua, căn bản không phải bọn chúng."
Lăng Phong cả kinh nói: "Tỷ là nói, người đánh lén tối hôm qua cùng người đánh lén hôm nay là hai nhóm người bất đồng?"
Thẩm Nhạn Băng gật đầu, nói: "Không sai, ta cùng bọn chúng giao thủ qua. Nhóm người tối hôm qua căn bản không phải người của Huyết Lang bảo, trong nhóm ngươi tối hôm qua, thậm chí có mấy người biết Hoa Sơn kiếm pháp chúng ta."
" A!? "Lăng Phong không khỏi nhất thời cả kinh: "Hoa Sơn kiếm pháp!? Thẩm tỷ, tỷ. . . Tỷ sẽ không nhìn lầm chứ?"
Thẩm Nhạn Băng nói: "Phong nhi, đổi lại là võ công môn phái khác có thể ta sẽ nhận sai, thế nhưng kiếm pháp của Hoa Sơn, ngươi nói ta có thể nhận sai không?"
" Lại có chuyện như vậy sao?!" Lăng Phong không khỏi kinh ngạc nói, hắn tin tưởng lời Thẩm Nhạn Băng nói, dù sao nàng xuất thân Hoa Sơn, trước khi gả vào Lăng gia, luôn luôn ở Hoa Sơn, nàng lại thế nào sẽ nhận sai kiếm pháp của Hoa Sơn, thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao người đánh lén Lăng gia lại có kẻ sử dụng Hoa Sơn kiếm pháp chứ?!"
" Ta cũng rất kỳ quái, rốt cuộc là ai đây? Có hay không là môn phái khác muốn giá họa cho phái Hoa Sơn, cho nên cố ý sử xuất Hoa Sơn kiếm pháp cho ta xem." Thẩm Nhạn Băng tự hỏi, rất hiển nhiên, nàng cũng không tin là đệ tử Hoa Sơn gây nên. Huống chi, toàn bộ đệ tử Hoa Sơn lúc này chẳng phải đều ở Hoa Sơn sao? Xa xôi ngàn dặm, sao có thể gặp ở Hàng Châu được.
Lăng Phong thở dài thật sâu, tâm lý của hắn cũng có một dấu chấm hỏi thật lớn! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Phụ thân của mình hiện tại ở nơi nào? Chỉ mong Lam Phượng Hoàng bên kia rất nhanh có thể có tin tức.