Kiều Kiều Sư Nương

Chương 102: Chương 102: Kế mẫu - Tình khai






Thẩm Nhạn Băng nhào vào lòng Lăng Phong khóc, ban đầu Lăng Phong có chút không biết làm sao, lập tức hiểu ra tâm kết của nàng đã giải khai. Thẩm Nhạn Băng cũng không phải là không biết Lăng Phong có tình ý với nàng, chỉ là thân phận đặc thù, nàng luôn phải đau khổ khắc chế mình mà thôi, hiện tại khắc chế không được rồi, tự nhiên tình cảm cuồn cuộn trào ra.

Lăng Phong ôm chặt lấy Thẩm Nhạn Băng, loại cảm giác da thịt chạm nhau này, tuy rằng cách y phục, nhưng vẫn khiến lòng Lăng Phong kinh hoàng như trước, đặc biệt mùi thơm cơ thể nàng phát ra, khiến hắn hoàn toàn mê say. Hắn nói: "Thẩm tỷ, ta nằm mơ đều muốn được như thế này từ sáng đến tối..."

Nghe câu đó, Thẩm Nhạn Băng trong lòng chấn động, nói: "Ngươi lúc nằm mơ đều mơ thấy thế sao?

Lăng Phong có chút không có ý tứ nói: "Ta trong mộng đều cùng nàng a..."

Thẩm Nhạn Băng đuổi không tha hỏi: "Ngươi mơ tới ta cái gì? Tựa như tra khảo phạm nhân, Thẩm Nhạn Băng chăm chú nhìn ánh mắt xấu xa của Lăng Phong.

Lăng Phong sắc mặt đỏ lên, thẳng thắn nói: "Mơ tới ta cùng Thẩm tỷ làm chuyện này. "

Tuy là Thẩm Nhạn Băng đã lịch kinh thương hải(sống nhiều năm), nhưng nghe thấy lời của Lăng Phong như vậy cũng cảm thấy khó xử, mặt cũng không nhịn được đỏ lên, vừa thẹn vừa giận nói: "Ngươi, ngươi thế nào mơ tới thứ đó chứ?"

Lăng Phong thế nào lại không nhìn ra Thẩm Nhạn Băng đối với mình có ưa thích, cố ý hừ một tiếng, nói: "Ai bảo tỷ lớn lên lại mê người như vậy, mỗi lần thấy tỷ, ta liền không tự chủ được..."

Thẩm Nhạn Băng ưỡn người lên một chút, nói: "Ta rất đẹp sao? Nàng là tuyết liên trên băng sơn, trong sinh hoạt bình thường, có rất ít nam nhân dám trước mặt nhìn thẳng nàng, chỉ có ngưỡng vọng sự mỹ lệ của nàng. Từ khi gả vào Lăng gia, nàng gần như chỉ cấm cung trong nhà, những câu khen nàng xinh xắn, mỹ lệ đó, từ lâu đã chưa từng nghe đến, mà Lăng Khanh cũng là người cổ hủ, căn bản không nói mấy lời đường mật này, tuy rằng nàng đối với dung mạo mình mười phần tự tin, nhưng dần dà, nàng đối với dung mạo bản thân đã không còn tự tin như trước nữa.

Lăng Phong khẳng định: "Ân, Thẩm tỷ, tỷ là người xinh đẹp nhất ta từng thấy, nữ nhân đẹp nhất. Mỗi lần tỷ xuất hiện, đều hấp dẫn ánh mắt ta, tỷ khiến ta động lòng, tỷ khiến ta thở gấp, khiến ta phải suy nghĩ miên man..."

Lăng Phong từng câu từng lời, đều khiến mặt Thẩm Nhạn Băng ngày một hồng lên, nghĩ không ra mình bị một nam hài tử ít hơn nàng gần mười tuổi thầm mến, hơn nữa trong lúc Lăng Phong đang là hài tử, cũng đã đem nàng trở thành đối tượng ảo tưởng. Thẩm Nhạn Băng trong lòng e thẹn có thừa, lại nổi lên một hành động cực kỳ cực kỳ của nữ nhân." Đúng vậy, ta còn chưa già, ta còn mị lực. Ta không thể cứ bản thân tuổi thanh xuân của mình như vậy..."

Thấy Lăng Phong còn muốn nói nữa, Thẩm Nhạn Băng vội bảo: "Ngươi, ngươi đừng nói nữa, ngươi cứ nói như vậy, không biết xấu hổ sao a!"

Lăng Phong trên mặt cũng đỏ lên, nói: "Không biết xấu hổ à, không xấu hổ , đó là lời trong lòng ta." Nỗi nhật tư dạ luyến(ngày nhớ đêm thương) trong lòng bao ngày rốt cục được thổ lộ trước mặt tình nhân trong mộng, trong lòng vui sướng có thừa, cũng có một loại cảm giác không biết thế nào đối mặt với Thẩm Nhạn Băng.

Thẩm Nhạn Băng sẵng giọng: "Ai cũng không nói, đó không phải lời trong lòng ngươi."

Lăng Phong nghe vậy, vui vẻ nói: "Thẩm tỷ, vậy tỷ... Tỷ nguyện ý làm thê tử ta rồi sao?" Thần tình đó so với đạt được mọi thứ còn kích thích hơn hơn, không những thế trong giọng nói còn rất là phấn chấn.

Nghe được hai chữ ‘ thê tử ’, Thẩm Nhạn Băng trong lòng run lên, vội nói: "Không, không có. " Thế nhưng rốt cuộc ‘ có hay không ’, trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Nhớ kỹ trước khi Lăng Phong lên Hoa Sơn, Lăng Phong đã từng không chỉ một lần bộc bạch tâm tình với nàng, khi đó nàng cho rằng đó chỉ là lời nói đùa của tiểu hài tử, bèn tựa như nói đùa mà cự tuyệt. Sau đó hai người xa nhau, sự nhớ nhung của Thẩm Nhạn Băng dành cho Lăng Phong lập tức tăng mạnh. Không được gặp Lăng Phong, trong lòng nàng tựa như thiếu mất cái gì đó, thậm chí mất ngủ. Lúc này đây tương phùng, Lăng Phong đã trưởng thành, lại càng thêm mê người, mặc dù chỉ là một thiếu niên truy phong mười sáu tuổi, nhưng mỗi cái giở tay nhấc chân đều tràn ngập mùi vị của nam nhân, nàng rõ ràng cảm giác được tim mình đột nhiên run lên. Loại rung động phát ra từ linh hồn này, nàng chưa bao giờ gặp qua.

Đối với Lăng Phong, nàng có một loại cảm tình thuyết bất thanh, đạo bất minh(nói không chắc, bảo không rõ), bởi thân phận hai người, sự chênh lệch tuổi tác, nàng cho tới bây giờ cũng không muốn thừa nhận. Thế nhưng mỗi lần nàng rất phiền muộn hoặc là thống khổ, người đầu tiên nàng nghĩ đến sẽ kể ra là Lăng Phong, tỷ như hôm nay.

"Nàng có! Ánh mắt và tiếng tim đập của nàng đã nói cho ta biết, nàng yêu ta..." Lăng Phong tràn trề khí phách nói, tiến lên ôm chầm lấy nàng một lần nữa, hai cánh tay vững chắc một cái ôm chặt lấy tấm eo mềm mại của Thẩm Nhạn Băng, cái kia xoa qua xoa lại trên đồn bộ rất phì mỹ rất tròn trịa rất mềm mại của nàng. Đồng thời hôn lên trán, mũi, gương mặt, cổ, sau đó hôn lên cái miệng thơm ngát của nàng.

Thẩm Nhạn Băng thủ thân như, tấm thân băng thanh ngọc khiết chưa từng có nam tử nào dám làm xằng làm bậy,nhưng nam nhân trước mắt kia lại là ngoại lệ duy nhất. Cho dù là thế, lòng Thẩm Nhạn Băng vẫn rụt rè như cũ không cho phép bản thân tùy tiện và phóng đãng như vậy, lúc Lăng Phong ôm lấy hai tay nàng cố sức muốn đẩy hắn ra, nhưng Lăng Phong anh vĩ như sơn dù cho nàng đẩy thế nào cũng khó dời đi vạn phần.

Dần dà, theo sự hôn loạn của Lăng Phong trên mặt nàng, hai tay Lăng Phong vuốt ve các bộ vị trên thân thể Thẩm Nhạn Băng, những cái vuốt ve này như khuấy động sự trống rỗng tịch mịch trong lòng nàng lâu nay. Sự vuốt ve mang đến khoái cảm tuyệt luân không gì sánh được, toàn thân mềm nhũn, xuân tâm nhộn nhạo, nguyên một viên tâm hư không đã bị đôi tay trước mắt lấp đầy.

Thẩm Nhạn Băng muốn đẩy hắn ra, trong mắt Lăng Phong biến thành "Muốn cự tuyệt lại nghênh đón", trong lòng ** càng tăng, phản ứng nguyên thủy của nam tử nổi lên. Vốn Lăng Phong chỉ có lòng ôm ấp trêu cợt Thẩm Nhạn Băng một chút, nhưng lúc ôm Thẩm Nhạn Băng, da thịt hoạt nộn như nước của mỹ phụ nhân lọt vào tay, làm hắn yêu thích không buông tay. Áp những đường cong duyên dáng của nàng vào mình, lửa lòng dần dần gia tăng, trong lòng nghĩ đến nàng đã từng là kế mẫu mình, khi là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân thì càng cảm thấy kích thích.

Sự hôn hít của Lăng Phong, sự vuốt ve của hắn, chậm rãi, đều dẫn dắt sự ** ẩn giấu lâu nay trong đáy lòng Thẩm Nhạn Băng...

" Chiến tranh " còn đang tiếp diễn, sức đề kháng của Thẩm Nhạn Băng rõ ràng rơi xuống, xuân ý ngược lại dạt dào, một đôi tay bạch ngọc cũng bắt đầu ôm eo gấu Lăng Phong, cũng kịch liệt hôn trả Lăng Phong, hai mắt lại nhỏ lệ, Lăng Phong tâm không đành hôn lên dòng lệ thủy của nàng, nuốt lấy từng giọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.