Kiều Kiều Sư Nương

Chương 105: Chương 105: Kế Mẫu Song Tu






Thẩm Nhạn Băng run rẩy, cả người giãy giụa, miệng rên rỉ kêu đau liên hồi.

Thương nàng, Lăng Phong ngừng lại, hôn lên cặp môi mềm mại của Thẩm Nhạn Băng vẫn đang nằm ở trên, môi lưỡi quấn quít lấy nhau. Chờ cho thân thể nàng mềm trở lại, hắn lại dụng lực đâm mạnh một nhát xuyên qua tầng trở ngại cuối cùng, hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Thẩm Nhạn Băng. Theo tiếng kêu kiều mị của Thẩm Nhạn Băng, một chút lạc hồng thoát ra , theo kiều đồn rơi xuống tấm vải trải giường trắng muốt.

“Chậm, chậm một chút, đau quá đi mất!” Thẩm Nhạn Băng đau quá, kêu lớn một tiếng, nước mắt ứa ra, rơi xuống, hai tay bấu chặt lấy eo Lăng Phong, cả người run rẩy, khẽ kêu như khóc.

Lăng Phong nhẹ nhàng dùng đôi môi lau hết nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ ngoan đừng khóc, ta sẽ cả đời thương yêu nàng!”

Thẩm Nhạn Băng mặt vương đầy lệ nhưng tựa như cười, ngẩng lên đấm vài cái vào ngực Lăng Phong oán tránh nói: “Cái thứ của ngươi vừa to vừa dài như thế, làm cho người ta đau muốn chết, đã dài như thế lại còn những cục thịt xung quanh, đáng sợ chết đi được!!”

Lăng Phong khẽ hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của Thẩm Nhạn Băng, ôn nhu nói: “Hảo tỷ tỷ, nàng có biết không? Nàng là Phi Long Tại Thiên, là cực phẩm trong phụ nữ…”

“Cái gì là Phi Long Tại Thiên?” Thẩm Nhạn Băng cố chịu đau đớn hỏi: “Ngươi nói là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang hả?”

Lăng Phong ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Nghe ta nói này, nàng đã nghe nói về Tiêu Dao phái chưa?”

“Biết a? Sao vậy?” Thẩm Nhạn Băng hỏi lại.

Lăng Phong chậm rãi vặn xoay người về một bên, ôn nhu nói: “Tiêu Dao phái am hiểu nhất chính là loại Ngự nữ song tu công phu này. Chẳng những có thể tư âm bổ dương mà có thể thông qua song tu làm công lực tăng lên nhiều, đồng thời dục tiên dục tử. Trong Ngự Nữ Tâm Kinh của Tiêu Dao phái có ghi, trong số nữ nhân có mười sáu loại danh khí. Mỗi loại nữ nhân danh khí khi song tu thì hiệu quả gấp rưỡi. Nàng chính là loại cực phẩm Phi Long Tại Thiên.”

“Bại hoại, chàng nói như vậy chẳng qua là để làm cho thiếp vui vẻ, đúng không?” Thẩm Nhạn Băng dần dần thoải mái hơn, bắt đầu cùng phối hợp với Lăng Phong.

“Những điều ta nói là sự thực chứ không phải để làm cho nàng vui vẻ. Giờ nàng làm theo phương pháp ta nói, trong chốc lát sẽ thấy được lợi ích ngay.” Lăng Phong nói rồi bắt đầu truyền cho Thẩm Nhạn Băng khẩu quyết Phi Long Tại Thiên song hưu.

Trong Ngự nữ tâm kinh của phái Tiêu Dao có ghi lại mười sáu cực phẩm danh khí nữ nhân, với mỗi loại nữ nhân thì đều có khẩu quyết song tu khác nhau chứ không đồng nhất. Chính vì thế với mười sáu loại cực phẩm danh khí nữ nhân sẽ có mười sáu loại khẩu quyết song tu khác nhau. Mỗi lần gặp một loại mới đều làm sinh ra những hỏa hoa khác nhau, giờ phút này Lăng Phong cảm thụ những cảm xúc hoàn toàn mới lạ còn với Thẩm Nhạn Băng thì càng mới hơn.

Thẩm Nhạn Băng vận khí theo khẩu quyết phối hợp với Lăng Phong, toàn thân trong giây lát trở nên vô cùng thoải mái, liên tục rên rỉ, những khoái cảm đến, đánh thức từng tế bào trên người nàng, mang lại cảm giác cực kỳ thư sướng, hai cánh tay trắng trẻo như hai con rắn quấn trên lưng Lăng Phong.

Sau khi khẩu quyết Lăng Phong truyền thụ bắt đầu phát sinh hiệu quả, hắn hỏi: “Hảo tỷ tỷ, có thoải mái không? Lúc này song tu mới phát sinh hiệu lực đây.”

“Ân…” Thẩm Nhạn Băng đỏ mặt thẹn thùng như một cô gái mới lớn, dừng lại một chút rồi mặt đỏ bừng lên, thấp giọng nói: “Phong nhi, yêu thiếp đi, toàn tâm toàn lực mà yêu thiếp đi!!!”

Lúc này Lăng Phong như rồng bay hổ chạy tiến đến, Thẩm Nhạn Băng má lúm đồng tiền hồng mê, mày liễu hơi nhíu lại, môi thơm hé mở, mắt khẽ nhắm hờ, không rõ là đang trong tột cùng thống khổ hay là sướng khoái tột cùng. Răng ngọc khẽ cắn, hai hàng lông mày hơi nhíu lại tiếp nhận Lăng Phong đánh sâu vào trong người, trong miệng thoát ra những tiếng rên rỉ kiều mị liên tục, vừa như đau đớn, vừa như khoái lạc. Những tiếng rên rỉ như khóc, như ca mà không phải ca, mềm mại như tiên nhạc không ngừng thiêu động những sợi tơ lòng của Lăng Phong, kích khởi dục hỏa của hắn.

Lăng Phong càng ngày càng hưng phấn, động tác càng ngày càng nhanh, càng mạnh, đánh sâu vào người nàng. Thẩm Nhạn Băng rên rỉ thở gấp tựa như không chịu nổi sát phạt, thân thể mềm mại như rắn nước quất riết lấy Lăng Phong, không ngững vặn vẹo nghênh đón. Lăng Phong chỉ cảm thấy trong người của Thẩm Nhạn Băng không ngừng co bóp, chuyển động mềm mại tựa như có vô số cái miệng nhỏ nhắn mút vào làm hắn cảm thấy từng trận khoái cảm cực độ từ người nàng truyền đến, càng làm hắn kích thích cho động tác ngày càng mãnh liệt.

Thẩm Nhạn Băng chỉ cảm thấy từng trận từng trận cảm giác cường liệt khoái cảm không ngừng truyền đến người nàng.

Cơ hồi mỗi lần đỉnh của Lăng Phong hạ tới tận cùng sâu trong người nàng, Thẩm Nhạn Băng lại không khỏi sướng run người lên, môi mọng hé mở thoát ra một tiếng rên. Theo mỗi tiếng rên, khuôn mặt nàng cũng hơi nhăn lại, tựa như thống khổ mà cũng tựa như thoải mái.

“A… A…!” Thẩm Nhạn Băng đã không còn cách nào khống chế được bản thân, không ngừng kêu lớn hơn. Nàng siết chặt lấy eo lưng Lăng Phong, đôi mắt khép hờ, cặp lông mi nhẹ nhàng rung động, đôi môi mềm khi khép khi mở.

Cặp đùi thon dài đẹp đẽ quặp chặt lấy mông của Lăng Phong tựa như những cái vòi của con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, miệng không ngừng phát ra những tiêng rên rỉ không dứt. Song phong đầy đặn, trắng muốt như ngà voi bắt đầu rung động. Hai hạt anh đào nhỏ như hai đóa tuyết liên rực đỏ trên đỉnh Tuyến Sơn, bắt đầu lay động.

Lăng Phong một hơi hạ xuống mấy chục lần làm cả người Thẩm Nhạn Băng đầm đìa mồ hôi, hai gò má càng thêm đỏ thắm. Nàng không kìm được bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ thật lớn, những đợt khoái cảm khôn cùng kéo đến làm đầu nàng liên tục lắc lư, tóc dài xõa ra rối bời bay cả vào trước ngực và vào cả miệng nàng.

Thẩm Nhạn Băng kiều mỵ vô lực nằm xoài xuống thân của Lăng Phong, thở gấp rên rỉ. Mái tóc dài buông tán loạn trên giường. Khuôn mặt sáng bừng yêu dị, xinh đẹp không ngừng thở gấp mang theo mùi hương như lan. Lăng Phong không có dừng lại, và cũng không có ý định dừng lại, tiếp tục nhấc mỹ đồn của Thẩm Nhạn Băng lên rồi cong người đánh sâu vào khi hạ xuống.

Một đợt khoái cảm không thể kiềm chế được kéo tới, Thẩm Nhạn Băng cắn cắn mấy sợi tóc bay vào trong miệng.

Lăng Phong vươn tay nắm lấy ngọc phong của Thẩm Nhạn Băng bắt đầu tiến đến thật nhanh. Hạ thân hai người chạm nhau đã bắt đầu phát ra những tiếng “Phạch… phạch” liên tiếp.

Thẩm Nhạn Băng đã không thể khống chế được cơn hưng phấn của bản thân, không ngừng thở gấp, rên rỉ. Một cỗ khoái cảm đánh sâu vào nàng làm nàng kêu rên không ngừng, âm thanh ngày một lớn, hơi thở ngày càng gấp, không thể khống chế được âm thanh của mình.

Lại tới đây đi, Thẩm Nhạn Băng đã sớm quên hết thảy, chỉ hy vọng Lăng Phong dùng sức kiền chết mình đi.

Cảm giác tiêu hồn thực cốt, dục tiên dục tử khoái cảm tiến đến làm đầu óc

Thẩm Nhạn Băng trống rỗng, toàn thân mềm mại như không xương, từ địa phương thần bí truyền đến hạ thân của Lăng Phong một trận rung động co rút nhẹ nhàng tuyệt vời không thể tả được.

Cánh tay ngọc trắng tựa ngó sen của Thẩm Nhạn Băng như bị trùng phệ, cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, run rẩy. Mười ngón tay mảnh khảnh, trắng như tuyết, trong như ngọc gắt gao nắm lấy vải trải giường. Bàn tay như ngọc phấn mềm mại nổi một vài mạch máu nhỏ xanh nhạt, như ẩn như hiện tựa như dùng sức quá độ.

Động tác của Lăng Phong ngày càng điên cuồng, cả người trên dưới đầm đìa mồ hôi, hơi thở dồn dập, chỉ thấy từng khận khoái cảm mãnh liệt như điện không ngừng từ chỗ hai người giao hợp truyền đến, toàn thân tê dại, hàn mao dựng lên, cả hai người hưng phấn đến phát run, Thẩm Nhạn Băng không tự chủ được phát ra những tiếng rên động lòng người ngày càng lớn.

Những âm thanh uyển chuyển, mềm mại động nhân, vô cùng kích động, làm mềm lòng người của nàng càng kích khởi dục hỏa của Lăng Phong lên cực độ.

Lăng Phong động tác mãnh liệt, liều mạng trùng kích. Kiên đỉnh nóng bỏng tấn công mãnh liệt vào tận nơi sâu nhất trong huyệt động của Thẩm Nhạn Băng, cực độ khoái cảm làm toàn thân của nàng run lên, không thể hãm được, vẻ mặt hoảng hốt, đầu lắc lư điên cuồng, tóc dài bay tán loạn, miệng nàng thoát ra nhưng tiếng riên cao vút, bén nhọn.

Hai người điên cuồng phối hợp, trong đầu đã chẳng còn chút gì, chỉ còn biết điên cuồng hoạt động. Chẳng biết bao lâu, Thẩm Nhạn Băng bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng thét chói tai, kinh thiên động địa, thân thể co quắp kịch liệt, hai tay ôm siết lấy eo Lăng Phong, lệ tràn đầy mặt, đạt đến cực lạc đỉnh của nam nữ hợp thể giao hoan,

Vẻ mặt của Thẩm Nhạn Băng ngày càng hưng phấn, tràn đầy sung sướng mê say. Hai tay nàng đang nắm lấy tấm vải trải giường, lúc này xụi lơ, vô lực buông ra, mồ hôi toàn thân tuôn ra như mưa, toàn thân run rẩy, miệng rên rỉ không ngừng, thể hiện một bộ dạng đáng yêu muốn chết. Từ trong cơ thể nàng, một thứ dịch nóng hổi không ngừng tuôn trào, theo những đợt vào ra của Lăng Phong mà trào ra ngoài, rớt xuống giường.

Lăng Phong vẫn chưa đình chỉ vào ra, thấy bộ dạng của nàng như vậy, liền dấy lên một cỗ khoái cảm mãnh liệt chưa từng có, vì thế động tác càng thêm hung mãnh.

Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ tràn đầy căn phỏng nhỏ, trong không khí ngập tràn mùi dịch thể.

Hai người nồng nhiệt giao hoan không biết đã bao lâu. Thẩm Nhạn Băng đã đạt đỉnh đến lần thứ ba, bỗng nhiên “A…” lên một tiếng thật dài, hai tay không biết lấy khí lực từ đâu, siết chặt lấy lưng của Lăng Phong, những móng tay dài cắm sâu vào da hắn, thân thể điên cuồng nhấp lên xuống. Sau một lúc lâu, nàng thở ra một hơi thật dài, cả người vô lực nằm xoài ra.

Đồng thời lúc này Lăng Phong cảm thấy trong cơ thể nàng như có những cái miệng nhỏ vừa nún vừa mút chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn truyền đến cho hắn một kích thích mãnh liệt khó có thể hình dung nổi. Lăng Phong vốn đã sắp tới cực hạn, bị nhất kích của âm tình Thẩm Nhạn Băng, nhịn không được. Một luồng dương tinh nóng bỏng cuồng dũng phóng ra vào nơi sâu nhất của hoa tâm Thẩm Nhạn Băng, làm Thẩm Nhạn Băng bị kích khởi một đợt co thắt kịch liệt.

Sau đó hai người quấn chặt lấy nhau, vừa thở hổn hển vừa không ngừng nhiệt tình vuốt ve lẫn nhau, tình cảm nồng nàn.

Thẩm Nhạn Băng vốn mị cốt thiên sinh, sau khi trải qua mưa móc dễ chịu càng tản mát ra diễm quang khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh. Đầu mày cuối mắt tràn đầy vẻ tuyệt thế phong tình, vũ mị mê người đến cực điểm.

Sau lúc hai người ôm chặt lấy nhau, phì phò thở, Thẩm Nhạn Băng vẫn chưa khôi phục vẻ vốn có mà khuôn mặt vẫn tràn đầy bộ dạng dục tiên dục tử, mỹ lệ ôn nhu như ngọc. Từng giọt mồ hôi trên người nàng lóng lánh, chẳng biết là của nàng hay là của Lăng Phong.

Một lúc sau, cả hai cùng cười, lại ôm chặt lấy nhau, đầy tình cảm, không thể nói hết nhu tình mật ái.

“Phong nhi! Thiếp thật sung sướng! Thiếp vĩnh viễn thuộc về một người, đó chính là Phong nhi hảo tướng công.” Thẩm Nhạn Băng đấm đấm vào ngực Lăng Phong thì thầm nói. Sau cơn hoan ái này, Thẩm Nhạn Băng chính là hoàn toàn thần phục Lăng Phong, sự chênh lệch tuổi tác cũng như thân phận giữa hai người đã bị hoàn toàn dứt bỏ. Thẩm Nhạn Băng không còn điều gì day dứt, nhào vào lòng Lăng Phong thì thầm bộc bạch: “Phong nhi, hảo tướng công của thiếp, từ hôm nay thiếp thân chính là người của chàng, thiếp đem tất cả của mình giao hết cho chàng đó.”

“Hảo nương tử, ta sẽ cả đời này chiếu cố nàng, yêu nàng, thương nàng, không để cho nàng phải chịu bất kỳ điều gì ủy khuất, vĩnh viễn là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này.”Lăng Phong vừa nói, ánh mắt vừa như ôm lấy khuôn mặt của Thẩm Nhạn Băng, người vợ như thế này, đàn ông có thể cầu được sao? Hắn ôm chặt lấy Thẩm Nhạn Băng, nghe những lời tình si nhẹ như gió thoảng của nàng bên tai, vuốt ve da thịt mềm mại như tơ, không khỏi say mê…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.