Kiều Kiều Sư Nương

Chương 132: Chương 132: Kinh diễm






Lăng Phong vô cùng tao nhã đem Quý Nhược Lan ôm trong ngực, nhẹ nhàng đáp xuống nhẹ giọng nói: “Nàng không sao chứ?”

Quý Nhược Lan nhất thời mặt hồng nhuận, nàng lắc đầu, đẩy Lăng Phong ra, lui sang một bên.

Lăng Phong mĩm cười nói: “Đánh nhau cuối cùng là chuyện của nam nhân, nơi này để ta xử lý, các nàng mau nghĩ ngơi đi.”

Hồng Tôn mắt thấy giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, trong lòng phẫn hận, từ không trung đáp xuống, nói với Lăng Phong: “Tiểu tử, ngươi là người phương nào?”

Lăng Phong mĩm cười, thản nhiên nói: “ Nam Cung Vũ.”

“Nam Cung thế tử!”

Danh môn chính phái toàn trường nhất thời xôn xao, tất cả ánh mắt phóng tới đặt trên người Lăng Phong, kính nể có, tò mò có.

Nhưng cái tên Nam Cung Vũ đúng là sấm bên tai, nếu không phải hắn chặn giết Trang Khanh, quần hùng ở Hàng Châu cũng không tụ tập giết Ngũ Tiên giáo.

Hồng Tôn cười lạnh nói: “Nguyên lai là thế tử, không thể tưỡng được ngươi cũng tới đây, nhưng hình như ngươi đi sai chỗ rồi.

Lăng Phong mĩm cười nói: “Làm sai chỗ nào, các ngươi một đám nam nhân đi làm khó dễ một đám nữ tử yếu đuối, không sợ giang hồ chê cười sao?”

Hồng Tôn ngâm nga một câu nói: “Nữ tử nhu nhược? Ai không biết Ngũ Tiên giáo trên giang hồ tà độc, dù là nữ nhân nhưng các nàng lấy âm bổ dương, còn vô liêm sĩ hơn cả ma giáo ý chứ!”

Lăng Phong nói: “Là sao? Bản thân ta muốn hỏi Hồng giáo chủ, các nàng làm gì mà vô liêm sỉ?’

“Các nàng lợi dụng nhan sắc, thái âm bổ dương, chuyện đó không vô liêm sĩ sao?”

Hồng Tôn lớn giọng nói.

Lăng Phong khinh thường nói: “Theo như ngươi nói trên đời này không có người tốt? Ngươi không hỏi sao các nàng phải lưu lạc phong trần. Thử hỏi xem ai nguyện ý đắm mình trong trụy lạc, ai nguyện hy sinh để đổi lấy cái sinh tồn là võ công. Còn nữa, nếu các ngươi là chính nhân quân tử thì há lại bị thái dương bổ âm sao?”

Hồng Tôn bị Lăng Phong làm á khẩu không trả lời được, nhưng lấy danh nghĩa là danh môn chính phái hắn nói: “Thế tử, nói như vậy danh môn chính phái đứng đây hôm nay là sai làm sao? Chẳng lẽ Ngũ Tiên giáo là danh môn chính phái a?”

Lăng Phong đáp lời: “Hồng giáo chủ, ngươi nói sang chuyện khác rồi, Ngũ Tiên giáo có sai, nhưng biết sai thì thay đổi. Các nàng đều muốn theo ta vào Nam Cung thế gia, tiến hành cãi cách, đảm bảo sau này không cùng võ lâm phân tranh, trả lời như vậy, không biết Hồng giáo chủ vừa lòng không?”

Hông Tôn vừa nghe tới đó vẽ mặt biến đổi, cười lạnh nói: “Không biết đây là ý của chưởng môn hay là ý của thế tử đây?”

Lăng Phong nói: “Ngươi nói như vậy, phải chăng không tin Nam Cung Vũ ta?”

Hồng Tôn nói: “Không phải không tin, ta lo lắng thế tử trẻ tuổi, dể bị lừa gạt.”

“Đủ rồi, ta nói câu này, Hương Tạ Cư thuộc về Nam Cung thế gia ta, nếu ngươi cả gan dây dưa nữa, thì chính là đối địch với Nam Cung thế gia ta.”

Lăng Phong không kiên nhẫn nói thẳng luôn.

Trong mắt Hồng Tôn phát ra thanh quang, hắn không biết lấy cớ gì để lật đổ Nam Cung thế gia, hiện tại Lăng Phong dốc sức giúp Ngũ Tiên giáo thật hay có cớ để lật đổ Nam Cung thế gia. “Nói như vậy là thế tử dốc hết sức để bảo vệ Ngũ Tiên giáo sao?”

Lăng Phong lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao? Có phải Hồng giáo chủ cũng xem ta là tà ma ngoại đạo cần diệt trừ? Hừ, không phải ta tự đại, Đại Giang Minh các ngươi mà qua được ải của ta, thì chuyện Hương Tạ Cư tùy các ngươi xử lý.”

“Cuồng vọng!”

Một trong ngũ đại hộ pháp của Đại Giang Minh đứng ra nói: “Đừng cho mình là Nam Cung thế tử thì là tài giỏi hơn người khác.”

“Ta tự cho là giỏi đấy, chuaw bao giờ ta dựa vào là Nam Cung thế tử, mà là dựa vào bản lãnh của ta, Đại Giang Minh các ngươi ngoại trừ mượn gió bẻ măng, khi dể nữ tử, thì trong mắt ta các ngươi chả là cái quái gì.”

Lăng Phong căn bản không để Đại Giang Minh vào mắt.

“Im miệng!”

Mục Thịnh đã giận không kềm chế nổi.

Lăng Phong cười lạnh nói: “Các ngươi cùng lên đi, ta không muốn lảng phí thời gian.”

“Ta giết ngươi!”

Mục Thình hét lớn một tiếng.

“Mục hộ pháp, ngươi vội cái gì chứ, người ta đang khích tướng ngươi đó.”

Bạch Mi của Đại Giang Minh đứng lên: “Thế tử Nam Thiên Nhất Kiếm uy chấn võ lâm, rất lợi hại nếu ngũ đại hộ pháp cùng đứng lên, không khỏi bị nói lấy nhiều địch ít.”

“Bạch Mi, đối phó với hắn chỉ như một con tép, cần gì năm người chúng ta chứ, một mình ta lên được rồi.”

Mục Thịnh hung hăn nói.

“Không cần nói nhiều, Bạch Mi, Mục Thịnh, hai ngươi đều lên đi, nếu các ngươi thua thì Đại Giang Minh đối với Ngũ Tiên giáo sẽ bỏ qua không nhắc tới chuyện cũ.

Hồng Tôn đột nhiên lên tiếng nói, kỳ thật trong lòng hắn cũng đã tính, Lăng Phong võ công mạnh bao nhiêu, ai nhìn không thấy đáy. Nhưng Mục Tịnh võ công thì cũng tầm cở Trang Khanh, bởi vậy một mình Mục Thịnh không phải đối thủ của Lăng Phong. Nhưng lại có Bạch Mi liên thủ, công lực tăng gấp vài lần, nếu mà hai đại hộ pháp không chế phục được Lăng Phong sợ chính mình cũng không làm gì được. Phải biết rằng giữa vạn người mà thua. Đại Giang Minh đừng nói lật đổ địa vị của Nam Cung thế gia, mà mặt mũi ở giang hồ đều mất hết.

Hai đại hộ pháp đấu với Lăng Phong thì có chút không công bằng. Nhưng mà ý Hồng Tôn đã quyết.

Trên võ lâm giang hồ, chưa tưng có ai nói đến công bằng, thắng làm vua thua làm giặc, hết thảy đều dựa vào thực lực để nói chuyện.

Mục Thịnh thở sâu, tóc khẽ phiêu diêu, quần áo khẽ động. Ở trên giang hồ hắn nổi danh giết người như ngóe. Giờ phút này động tác mãnh liệt, đương nhiên muốn dốc toàn lực.

Còn về Bạch Mi, một đại hộ pháp của Đại Giang Minh, hắn lấy ra một thanh đoản kiếm. Công phu đoản kiếm của hắn quả là đặc sắc, cũng là cực hạn của đời hắn.

Hai người sắp xuất thủ.

Lăng Phong hoàn toàn không cảm giác được sát khi sắp tới, máu tanh ngập trời.

Khẻ mỉm cười.

Ánh mắt từ từ nhìn lên phía xa trên trời.

Trên ngọn liễu, ánh trăng như thủy ngân chiếu trên thân người, yên lặng thanh khiết.

Lăng Phong chuyên tâm như vậy, trầm lắng, liền phát ra một cái loại khí uy nghiêm làm người khác khuất phục.

Hắn suy nghĩ cái gì? Quý Nhược Lan cùng Bạch Lộ các nàng trong lòng đều thầm hỏi, nhưng chứng kiến ánh mắt lộ ra trong suốt khiến các nàng rung động. Một nam nhân như vậy, cả thân tràn ngập nghị lực, làm cho mỗi một người biết hắn đều tự đáy lòng sinh ra ý thành kính, yêu mến.

Nhưng Mục Thịnh cùng Bạch Mi, hai người này kỳ quái thầm nghĩ, tại sao dưới áp lực của hai ta, hắn có thể thong thả đến vậy? Chẳng lẽ thật sự chúng ta không bằng hắn thật sao?”

Cuồng phong chợt lên.

Áo bào trên người Mục Thịnh khẽ động.

Đoản kiếm của Bạch Mi cũng nhẹ lay động, phát ra âm thanh là “ba” một kích vang lên chấn động, gió càng lúc càng lớn.

Hai bên danh môn chính phái và Hương Tạ Cư tự động dời đi, dọn ra một khoảng không gian rộng lớn, để trận đấu được bắt đầu.

Nơi đây còn lại mấy người có năng lực hoặc cao thủ có tư cách.

Quần áo của Lăng Phong như không động, một chút gió cũng không có.

Trên thực tế, khí kình đem bụi đất quét bay lên, đem ba người bao phủ ở bên trong.

Lăng Phong khẻ hát: “Nguyệt viên tinh hi, hà cố cuồng phong bất chỉ”

(DG: em không biết dịch thơ, các bác thông cảm!)

Hắn hát ra, lúc nhanh lúc chậm, nhưng cố tình phát ra cùng lúc Bạch Mi vẫy đoản kiếm “soàn soạt” thanh âm có chút không cân xứng, nhưng hắn nói ra ba chữ cuối, đoản kiếm của Bạch Mi đã tới trong chớp mắt.

Bạch Mi sớm bị hình tượng trăng tròn sở nhiếp, hiện tại hắn ngâm thơ với tiết tấu kỳ dị, loại này nghe là lần đầu, khiến lòng hắn không khỏi sinh ra hàn ý.

Chưa cùng Lăng Phong giao phong chính diện, Bạch Mi đã mất ý chí thủ thế, có thể thấy sự kiêng kỵ của Hồng Tôn với Lăng Phong không phải là không có lý do.

Lăng Phong chọc giận Bạch Mi, trực tiếp cảm nhận được nỗi sợ hãi từ hắn, thu hồi ánh mắt nhìn trăng, bình thản nhìn về phía Bạch Mi.

Hai mắt như mũi nhọn mang thiểm điện.

Mục Thịnh trong lòng biết nếu Lăng Phong thừa lúc ý chí Bạch Mi yếu đuối, mà phản đòn thì nguy, hai người liên thủ thì rất lợi, nhưng giờ nêu hai người liên thủ thì sẽ là liên lụy vì sự sợ hãi này.

Ánh trăng đột nhiên vỡ tan.

Ngoại trừ Mục Thịnh và Bạch Mi hai người không ai chứng kiến được Lăng Phong dùng Nam Thiên Nhất Kiếm cắt nát ánh trăng ôn nhu.

Trường kiếm bên người Mục Thịnh xuất ra.

Nam Thiên Nhất Kiếm thu về. Mãn thiên từ búp hoa hồng trở thành đóa hoa đầy ánh sáng.

Trường kiếm trong tay Mục Thịnh run lên cùng với trường kiếm của Lăng Phong chống lại.

Trường kiếm của Lăng Phong đặc biệt vang lên, như nước thủy triều lúc tiến lúc lui.

Thân hình Bạch Mi lúc tiến lúc lui, đoản kiếm đột ngột bay vọt bạo phát cuồng phong, kiếm khí lợi dụng mọi điểm mà nhập.

Mục Thịnh yên lặng, Bạch Mi khẽ động, đây chính là chiến lược của chúng.

Trên giang hồ thì thường một mình một kiếm mà chém giết, hiếm có kết hợp, Mục Thịnh và Bạch Mi hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã trong ngũ đại hộ pháp của Đại Giang Minh là Mạc Ngịch Chi Giao vừa xuất thủ, là biết nhau sẽ như thế nào cực kỳ lợi hại.

Bởi vậy không có hộ pháp nào so với bọn chúng có thể ăn ý hơn, liên thủ như vậy rất mạnh, như ông trời tác hợp cho chúng vậy.

Lăng Phong cười dài nói: “Bạch Mi ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.”

Bạch Mi hừ lạnh, muốn nói lời châm chọc, lực lượng mình vẫn dư thừa, ánh sáng quanh người của Lăng Phong tản đi.

Minh Nguyệt trên trời vỡ tan, phút chốc tiêu biến.

Mọi người vây lại xem, bất luận địch ta đều cảm thấy thật đáng tiếc, Nam Thiên Nhất kiếm thật lộng lẫy, dù là cái gì cũng đẹp gấp vạn lần.

Mục Thịnh và Bạch Mi đứng giữa đương trường.

Lăng Phong cúi đầu nhìn về phía vùng cỗ tay nắm Nam Thiên Nhất kiếm, trong suốt phản chiếu ánh trăng. Mượn trăng xem kiếm.

Hôm nay, lại muốn giết người sao?

Lăng Phong trong lòng thở dài, sát khí bỗng dưng bạo phát, phong vân biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.