Trời chiều đang xuống, áng mây ánh xuống, muôn ngàn ánh sáng mờ ảo, cảnh sắc một vẻ tươi đẹp, trên đường lớn ở Hàng Châu khách bộ hành đã trở nên thưa thớt, là thời gian mà mọi người phải trở về nhà dùng bữa cơm chiều.
Lăng Phong đúng là mới vừa từ trong nhà đi ra, chẳng có biện pháp, quá nhiều lão bà, không cẩn thận một cái mà mình thành ra mục tiêu bị công kích.
Hơn nữa ở nhà đã lâu, tóm lại khó tránh khỏi muốn ra ngoài thở một chút không khí thoáng đãng.
Lúc này xa xa có mấy cái bóng người men theo dãy phố chợ đang chạy đến, hơn nữa bước chân rất nhanh.
Lăng Phong công lực thâm hậu, mặc dầu cảnh vật đã trở nên mờ tối, đưa mắt nhìn qua một cái lập tức nhìn ra, đó là ba cô gái.
Trong lúc Lăng Phong còn đang tư lự, ba cô gái đã có người nói: “ Phù, người ở phía trước không phải là Nam Cung thế tử sao? Không ngờ hôm nay có thể gặp gỡ ở đây, đúng là tình cờ thật.”
“ Có lẽ cái này kêu là ‘hữu duyên tương hội’( có duyên gặp gở) đây?” Ngoài ra một cô gái khác cũng tiếp lời.
Sau đó, một cô tuổi lớn hơn trong ba mỹ nữ nói: “ Hai nha đầu các ngươi, nói chuyện cũng không chú ý một chút, khiến cho người ta nghe thấy còn cho là chúng ta đang rao hàng trên đường đó!”
Lăng Phong lúc đó cuối cùng mới nhận ra là những người bạn gái hay đi chơi chung với bọn Trần Húc, Đường Siêu, đó là Hà Nhã Dung, Hoàng Tình Tình, Giang Mẫn, lẽ ra cùng các nàng ba người vui chơi với nhau thật sự thân mật còn có Đường Vũ Vi, bất quá giờ đây chưa thấy nàng xuất hiện.
Lăng Phong nghe thấy ba nàng này nói chuyện có phần phóng đãng, bất quá cũng giả bộ lể phép hỏi: “ Thế ra là Hà nữ hiệp, Hoàng nữ hiệp, Giang nữ hiệp, chẳng biết ba vị nữ hiệp đây định đi đến nơi nào? “
Hà Nhã Dung ở trong số ba nàng coi như là người có hiểu biết lễ nghĩa, hướng Lăng Phong đáp lễ nói: “Thê tử, ba tỷ muội chúng tă là đến ‘Phong Nhã Chi Ước’của Mộ Dung công tử, không biết thế tử có muốn đi luôn hay không?” “Phong Nhã Chi Ước?”
Lăng Phong lắc đầu, nói: “ Mấy ngày nay ta vẫn đang bế quan, căn bản không biết thành Hàng Châu phát sinh chuyện gì?”
Hà Nhã Dung gật gật đầu, nói: “ Điều này cũng khó trách, thế tử một lòng lo nghĩ cho quyết chiến hai tháng sau, tự nhiên sẽ không phân tâm. ‘Phong Nhã Chi Ước’ này là Mộ Dung Kiệt thế tử đưa ra, đều là mời những người trẻ tuổi tài tuấn trên giang hồ, hơn nữa sự kiện đêm nay còn có một cái chủ đề chính là lấy văn kết bạn, không nói chuyện võ công, việc này trên giang hồ hiếm gặp, cho nên gọi là ‘Phong Nhã Chi Ước’
Giang Mẫn nói : "Đúng vậy, đêm nay chỉ nói phong nguyệt cầm kỳ thư họa, không nói chuyện giang hồ đao quang kiếm ảnh."
Hoàng Tinh Tinh nói: “ Thế tử nếu vừa mới xuất quan, cũng nên đi thở hít không khí trong lành, chi bằng đi tham dự, để biết thêm cũng tốt.
Lăng Phong căn bản không muốn đi tới địa phương này, nói: “ Đây chỉ sợ không ổn, ta cũng chưa có nhận được giấy mời làm thế nào mà đi dự!”
Hà Nhã Dung nói: “ ‘Phong Nhã Chi Ước’ này cũng không có thư mời, giang hồ nhân sĩ chỉ cần là ở trên võ lâm xếp ở đẳng cấp trên, và cho biết tên tuổi là được vào bàn. Thế tử vốn là rồng trong loài người, đại danh của thế tử đủ để cho thành Hàng Châu rúng động.”
“ Đúng vậy! Đi thôi thế tử, đêm nay chính là có nhiều giang hồ tài tuấn cùng mỹ nữ có mặt, kết giao vài bằng hửu cũng chẳng có gì sai.” Hoàng Tinh Tinh nói.
Ở đó có rất nhiều mỹ nữ tham dự, lập tức đánh động Lăng Phong, dù sao đi một chút cũng không làm mất bao nhiêu thời gian, nếu theo như lời của ba nàng có mỹ nữ tham dự, vậy cũng là cơ hội hiếm có đây.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong nói: “ Cũng được, ta Nam Cung Vũ sẽ theo ba vị nữ hiệp cùng nhau đi.” “ Thật tốt quá!” Ba nàng vui vẽ hoan hô, chỉ còn thiếu có kéo tay Lăng Phong mà chạy trên đường cái.
Chổ hội họp của Phong Nhã Chi Ước là ở Vạn Cẩm Lầu, nơi này là một trong ba tửu lâu danh tiếng của Hàng Châu, vừa đến tửu lâu nhìn vào, chỉ thấy cách ăn mặc thập phần hoa lệ, khắp nơi các mỹ nữ tiếp khách ăn mặc diễm lệ, tuổi còn rất trẻ, phần lớn chỉ mới mười mấy tuổi, lại tự nhiên có thể ôm ấp đùa giởn với các khách nhân.
Lăng Phong vừa nhìn là biết những mỹ nữ tiếp khách này đều là do Mộ Dung Kiệt từ các đại thanh lâu ở Hàng Châu tạm mời đến để đêm nay tiếp đón các anh hùng tài tuấn, bởi vậy Lăng Phong cũng không để ý nhiều đến các nàng, mục tiêu của hắn là muốn ở yến hội tìm ra một vài đại mỹ nhân nổi tiếng giang hồ.
Có thể Lăng Phong tự mình cũng không suy nghĩ, giang hồ thập đại mỹ nhân chẳng còn ai, trừ ra đệ nhất mỹ nữ Tĩnh Du cùng đã từng là hôn thê của mình là Đường Vũ Vi thì còn lại cũng đã là nữ nhân của hắn.
Hơn nữa cái loại yến hội chướng khí tệ hại như vậy làm sao mà giang hồ hiệp nữ đứng đắn xuất hiện được?
Bởi vậy ở trong yến hội, Hà Nhã Dung ba nàng cũng đã được xem là mỹ nữ khó gặp rồi, khi ba nàng xuất hiện, lập tức kéo tới một đám cái gọi là tài tuấn bao vây nịnh nọt, khiến cho ba nàng không thể thoát ra, làm ba nàng quên sạch mất người cùng đi là Lăng Phong.
Lăng Phong tự mình tìm một góc khuất ngồi xuống, chỉ thấy trong đại sảnh cái gọi là tuổi trẻ tài tuấn mổi người đều ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, uống rượu cười nói.
Bên cạnh bọn họ cũng có mỹ nữ bồi tiếp, trên mặt tươi cười hớn hở, kề bên bọn họ, tùy ý cho bọn họ giở trò.
Lăng Phong chậm rãi nhấm nháp chén rượu, nơi này tuy là yến hội chướng khí tệ hại, nhưng rượu này vẩn là rượu ngon, uống vào mùi vị thơm ngát đến dáy lòng,
.
Chẳng được bao lâu, cũng không biết là người nào gây náo nhiệt, chỉ nghe có người nói: “ Ai cũng nói Nhã Dung cô nương văn võ song toàn, chăng những là một tay kiếm pháp tuyệt luân, mà cũng là một tay cầm thủ vô song. Hôm nay nếu là lấy văn kết bạn, lấy cầm kiếm tri âm. Không bằng tiện đây Nhã Dung cô nương vì chúng tôi ra tay khảy đàn có được không ?”
“ Tốt lắm!”
Cả đám nam nhân cùng nhau hoan hô, Hà Nhã Dung cũng không kiếm cớ từ chối, nàng nhẹ nhàng dời bước lên đài biểu diễn.
Dưới ánh mắt sôi nổi của mọi người, Hà Nhã Dung nhẹ bước tiếp tục đi đến trước bàn, sau đó đặt cây đàn ngọc xuống, cúi người hành lễ, khẽ mở môi son, mĩm cười nói: “Hôm nay may mắn được các vị coi trọng, tiểu nữ mạo muội xin lấy một ‘khúc tri âm ký’ để đáp tạ chư vị.”
Tiếng đàn tấu lên, ý nhị sâu xa, khiến người nghe không khỏi đắm chìm vào âm thanh tuyệt vời như tiên nhạc. Hòa hợp với ánh trăng bên trong nội đường, có chút khiến cho người khác đầu óc mê thích.
Các lão bà ở nhà của Lăng Phong mỗi người đa tài đa nghệ, nếu muốn nói đánh đàn tấu nhạc, mấy ai có thể sánh bằng Kỳ Nhược Yên, Nam Cung Vân các nàng, hay là Trầm Ngọc Quân, Thẩm Nhạn Băng, Tần Thục Phân đều là cao thủ trong nghề.
Bởi vậy, Hà Nhã Dung tiếng đàn tuy rằng động lòng người, như thế nào thì cũng không thể so bì với các lão bà của hắn, nghĩ đến các lão bà trong nhà mình tụ tập lại, lại nhìn giờ đây các nam nhân này hướng tới Hà Nhã Dung ba nàng mà theo đuổi.
Lăng Phong không khỏi thầm than một tiếng, đến nổi cảm thấy như là có tội, nếu như mình cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ làm cho thiên hạ tài tuấn có thể tìm một mỹ nữ làm vợ thật là không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Lăng Phong ngẫng đầu lên, đã thấy một đám khách ở trong phòng đều rung đùi đắc ý, bộ dáng như tâm hồn bay bỗng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, đối với việc chưa từng nghe qua âm nhạc chân chính thì cũng đồng tình và xem thường.
Một người khách ngẫu nhiên nhìn lên, chứng kiến Lăng Phong đang hết nhìn đông đến ngó tây, hiễn nhiên chẳng quan tâm đến tiếng đàn thâm sâu ý nhị của Hà Nhã Dung, không khỏi khinh khi hừ lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẽ miệt thị.
Hà Nhã Dung nghe thấy tiếng ‘hừ’ lạnh, một mặt vừa khảy đàn, một mặt lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy có một thiếu niên tuấn tú ăn mặc hoa lệ đang ngó đông ngó tây, hiển nhiên không có nghe tiếng đàn của mình.
Hà Nhã Dung dù sao cũng xuất thân từ gia đình giàu có, mang giòng máu quý tộc trong người, tuy rằng nàng thích bước vào giang hồ kết giao bè bạn, nhưng cũng không hiểu được đám giang hồ vặt.
Lăng Phong nhìn thấy Hà Nhã Dung nhìn hướng vào người bên cạnh mình, mà chính mình lại bị tên giang hồ vặt này ‘hừ’ một cái, nghĩ thầm cũng không nên để người khác xem nhẹ mình, liền dùng sức vổ bàn, kêu lên: “ Hay lắm! Tiếng đàn này, giống như núi cao một thứ, nhô lên ngọn núi cao, khiến người ta phải ngước nhìn lên, mà nhìn thì cũng không thấy hết được ngọn núi a!
Tiếng động này, khiến cho đám đông khách nhân đang chìm đắm theo tiếng đàn bật dậy, nhìn thấy Lăng Phong, chẳng hiểu hắn ta đang làm cái gì!
Trong đám đông có người đã từng gặp qua Lăng Phong, biết thân phận hắn, tự nhiên đều không dám lên tiếng, người không biết thân phận hắn, dĩ nhiên là coi khinh hắn, ánh mắt tỏ ra bất mãn.
Lăng Phong nghĩ thầm phải ra uy cho cái đám hồ đồ này, lại vỗ một cái mạnh lên bàn, cao giọng khen ngợi nói: “ Tiếng đàn ở đây lại càng tuyệt vời, liên tục như nước chảy, róc rách không ngừng, quả nhiên là Hàng Châu đệ nhất cầm, ngón đàn khiến người ta phải khen ngợi!”
Đám khách kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ tên này quả là mặt dày, lại mang Hà Nhã Dung nói thành “Hàng Châu đệ nhất cầm” cứ theo lời mà nói thì Kỹ Nhược Yên phải xếp vào thứ mấy đây!
Rất nhiều người đều cảm thấy được trong lời nói của Lăng Phong có chổ không đúng, thậm chí thô lỗ dốt đăc cán mai. Chính là Hà Nhã Dung bị hắn làm cho phì cười, trong lòng vui vẽ, tiếng đàn trong tay bị sai đi một nốt, cuống quýt lấy lại tâm thần, tập trung vào khảy đàn tiếp tục. Cũng đã bị Lăng Phong phá rối khiến tâm thần bị phân tán, không còn có thể trở lại như củ khi trong lòng đã hết hứng thú.
Đàn qua loa thêm một khúc, Hà Nhã Dung ngước mắt nhìn về phía Lăng Phong nói: “ Nam Cung thế tử, người đối với việc đánh đàn của Nhã Dung mà bình luận, quá lời ngợi khen, tiểu nữ thật là hổ thẹn không dám nhận.”
Trong đám người không biết thân phận Lăng Phong, nghe Hà Nhã Dung nói một câu ‘Nam Cung thế tử’, lập tức ‘ồ’ lên một tiếng, khó trách hắn cả gan càn rở như thế, nguyên lai hắn chính là danh chấn giang hồ ‘Nam Thiên Nhất Kiếm Nam Cung Vũ’! Coi như trong đám người vừa rồi có bất mãn, hiện tại cũng chỉ còn có thể thở phào mà thôi.
Lăng Phong cũng không thèm để ý, đương dương tự đắc nói: “ Đâu có đâu có, nói thật ra, nếu như Kỹ Nhược Yên có đến đây, chỉ sợ cũng phải nhường Nhã Dung nàng ba phần, tên ‘Hàng Châu đệ nhất cầm’ không phải là nàng thì chẳng còn ai.”
Miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng, nếu Kỹ Nhược Yên có ở đây, Hà Nhã Dung có làm thị nữ cho nàng e rằng cũng không xứng, lời nói trái lương tâm này, lại nói, ngay cả chính Lăng Phong cũng cảm thấy khó chịu..
Chỉ là chẳng còn cách nào, đôi khi trong lúc xả giao, cũng có lúc không thành thật. Dù sao thì có nói như vậy, cũng là lừa gạt mà ý tốt, cốt làm người khác vui vẻ, sẽ không làm người ta chán ghét.
Quả nhiên không ra ngoài tính toán của Lăng Phong, nghe lời ca tụng của hắn, Hà Nhã Dung kín đáo mỉm cười, trong lòng sung sướng nở hoa.
Nụ cười của nàng không quan trọng, mấu chốt là ở trên gương mặt nàng nhất thời hiện lên hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, cái này làm cho Lăng Phong cảm thấy hấp dẫn.
Lần đầu tiên Lăng Phong nhận ra trước mắt, nữ nhân này cứ như thế mà xinh đẹp động lòng người.